Mãn Đường Hoa Thải
Chương 271 : Cấm về
Người đăng: Khuyết Vô Hoa
Ngày đăng: 01:13 05-09-2025
.
Ánh dương gay gắt của mùa hạ khiến lớp sơn son trên song cửa bong tróc đôi chút. Nếu tinh ý quan sát những chi tiết ấy, sẽ nhận ra Hữu tướng phủ đã nhuốm màu xưa cũ.
Tính ra, thời gian Lý Lâm Phủ xây dựng phủ đệ cũng tương đương với số năm hắn tại vị Tể tướng, đến nay đã mười lăm năm rồi.
Xế chiều, Dương Quốc Trung xuyên qua trường lang, dọc đường nhìn ngắm bài trí trong tướng phủ, lần đầu tiên phát hiện nơi này đã không còn xa hoa bằng tân trạch của mình.
Tân trạch của hắn ở phường Tuyên Dương, phía nam phủ Dương Tiêm, cách không xa trạch viện của ba vị Quốc phu nhân và Tiết Bạch, lại gần huyện thự Vạn Niên, có thể thấy vị trí này tấc đất tấc vàng. Khi tân trạch được sửa sang, hắn còn dùng rất nhiều gỗ trầm hương, vì thế trong nhà thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ. Đây là cách mà hắn đã học được từ hơn ba năm trước, bây giờ cuối cùng cũng có thể dùng đến.
Hiển nhiên, không ngừng nỗ lực vươn lên ắt sẽ có thu hoạch.
"Hữu tướng an khang."
"Ngồi đi, ngươi sắp được liệt vào hàng công khanh rồi."
Dương Quốc Trung hiếm hoi lắm mới có được một chỗ ngồi trong Hữu tướng phủ, hắn cười cười, thong dong ngồi xuống, nói: "Dương Tiêm đã phái người đi triệu Tiết Bạch về Trường An rồi."
"Đủ thấy hắn không muốn nghe theo cách của ngươi." Lý Lâm Phủ nói, "Hắn thà tin tưởng Tiết Bạch, Nguyên Tái, ngược lại không tin tưởng ngươi, người huynh đệ này?"
"Tiết Bạch dù sao cũng khác." Dương Quốc Trung hiếm hoi thừa nhận điểm này.
Lý Lâm Phủ bưng chén trà nhấp một ngụm, bụng bảo dạ đã đợi lâu như vậy, Tiết Bạch vẫn không chịu đổ tội vụ án thích giá ở Ly Sơn lên đầu Vương Hồng, thật khiến người ta thất vọng.
Đã có Dương Quốc Trung thay thế vai trò của Tiết Bạch trong Dương đảng, trợ hắn đối phó Vương Hồng, vậy thì không cần Tiết Bạch nữa. Việc ngăn cản Dương Tiêm điều Tiết Bạch về Trường An, cũng đơn giản.
"Khuyết vị của Vạn Niên huyện úy..." Lý Lâm Phủ trầm ngâm, quyết định bán cho Bác Lăng Thôi thị một chút lợi ích, "Bản tướng vừa ý Thôi Hữu Phủ, các ngươi không cần phải nhòm ngó nữa."
Dương Quốc Trung ngẩn người, đối với tình cảnh này của Tiết Bạch lại có chút vui mừng thầm. Nguyên Tái bị biếm quan, Tiết Bạch chẳng về, Dương đảng cuối cùng cũng phải do một mình hắn chống đỡ. Chỉ có hắn tọa sơn quan hổ đấu, kịp thời tỏ thái độ, mới giành được lợi ích to lớn.
Trên con đường cầu tiến, một khi đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có nào đó, nó sẽ không bao giờ trở lại nữa.
~~
Quắc Quốc phu nhân phủ.
Dương Ngọc Dao đang cầm một tờ hối phiếu xem xét.
Vật này gần đây mới nổi lên trong giới quý tộc ở thành Trường An, còn được gọi là "phi tiền", trên tờ giấy dày in những hoa văn phức tạp, trong giấy còn mơ hồ hiện ra một số hoa văn khác, trên chữ viết đóng mấy con dấu, mà biện pháp chống giả quan trọng nhất chính là một dãy số hiệu, dùng loại chữ số đơn giản mà hiện nay còn ít người đọc hiểu.
Ngoài tờ hối phiếu này, trong chiếc hộp nhỏ còn có một số văn thư khác, ví như giấy chứng nhận gửi tiền, Tiết Bạch gọi nó là "sổ tiết kiệm". Theo cách hiểu của Dương Ngọc Dao, đây chính là kinh doanh về vay mượn, nàng đã cùng rất nhiều công khanh bàn bạc xong việc đem tiền ăn của các nha thự gửi vào Phong Hối Hành, lãi suất cao hơn một chút so với gửi ở nơi khác. Đến lượt mình, Phong Hối Hành lại có thể cho vay với lãi suất cao hơn nữa, hoặc mở rộng thêm nhiều việc làm ăn khác…
Như lời Tiết Bạch đã viết trong thư, hắn sở dĩ ở lại Yển Sư, là bởi đây chính là một trong những cơ nghiệp mà hắn cần phải gầy dựng, có thể vì nàng kiếm về thật nhiều, thật nhiều tiền, đây cũng là lời giải thích hắn dành cho nàng.
Dương Ngọc Dao lại có chút mờ mịt.
Nàng đương nhiên thích tiền, sự xa hoa của Quắc Quốc phu nhân phủ ở Trường An thuộc hàng nhất nhị, nàng thậm chí còn thích so bì, cảm thấy trạch viện của mình không bằng người khác liền muốn phá đi xây lại. Nhưng bây giờ nàng lại dần dần phát hiện thứ nàng muốn trong lòng không phải là tiền, mà là hy vọng Tiết Bạch sớm ngày trở về.
Nhưng hắn lại để nàng mòn mỏi đợi chờ, nào biết đêm về nàng nhớ hắn đến mức nào, nỗi nhớ ấy như ngọn lửa thiêu đốt tâm can.
May mà, bây giờ Dương Tiêm cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm đi mời Tiết Bạch về rồi.
Nghĩ đến đây, Dương Ngọc Dao đem từng món đồ Tiết Bạch gửi đến cất lại vào hộp, khóe miệng cong lên một nụ cười.
"Dao nương." Minh Châu vội vã chạy đến, bẩm báo: "Nô tỳ nhận được một tin, người được chọn cho chức Vạn Niên huyện úy, Lại bộ đã quyết định rồi..."
Nói đến đây, Dương Ngọc Dao đã quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn nàng.
Minh Châu cảm thấy rất áp lực, nhưng vẫn thấp giọng đáp: "Không phải Tiết lang, là Thôi Hữu Phủ."
"Cớ gì?"
"Nô tỳ không biết."
"Hay cho tên Ca nô." Dương Ngọc Dao lập tức đại nộ, mắng: "Đã nói là lưỡng bất tương bang, hắn lại dám đắc tội với ta." (không thiên vị hay giúp đỡ bất kỳ bên nào)
Chuyện này đương nhiên có chút kỳ lạ, theo suy đoán của Tiết Bạch, lúc này Lý Lâm Phủ nên lôi kéo Dương đảng mới phải, tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, bắt đầu chèn ép? Hơn nữa, Dương Tiêm mới phái người đi triệu Tiết Bạch về Trường An, Lý Lâm Phủ lại có thể phản ứng nhanh như vậy, là trùng hợp hay có ẩn tình khác?
Dương Ngọc Dao lập tức quyết định vào cung gặp Quý phi, nhỏ vài giọt nhãn dược cho Hữu tướng.
Nàng còn chưa ra khỏi cửa, gia bộc trong phủ Dương Tiêm đã vội vã chạy đến.
"Tam nương, không hay rồi!"
"Ta biết rồi." Dương Ngọc Dao lạnh mặt, nói: "Dám phá hỏng chuyện của ta, ta tuyệt đối không để cho Ca nô yên thân."
"Không phải, là A lang... A lang ngã bệnh rồi..."
Dương Ngọc Dao còn chưa hiểu cái gọi là ngã bệnh này nghiêm trọng đến đâu, vội vã chạy đến phủ đệ của Dương Tiêm, vừa hay thấy xe ngựa của hai vị tỷ muội dừng ở cửa.
Nàng vội vàng nghênh đón, hỏi: "A huynh sao rồi?"
Lúc này Dương Quốc Trung từ bên trong chạy ra, vội vã chạy xuống bậc thềm, vì quá hoảng loạn mà hụt chân, trẹo mắt cá, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Cú trẹo này đau vô cùng, đau đến nỗi hắn chỉ có thể ngồi xuống bậc thềm, hai tay đập vào bậc thềm khóc lớn.
"A huynh mất rồi, chúng ta không còn a huynh nữa!"
Trong đầu Dương Ngọc Dao "ong" một tiếng, cảm thấy Dương Quốc Trung đang hồ ngôn loạn ngữ, tiến lên một cước đá ngã hắn, thẳng thừng chạy vào trong.
Trong phủ đệ một mảnh hỗn loạn, tôi tớ tỳ nữ tay chân luống cuống, không biết phải làm sao, đợi thấy Dương Ngọc Dao đến, liền rối rít quỳ rạp xuống đất.
Trước chính phòng, bốn vị đại phu đang đeo hòm thuốc đứng đó, sắc mặt trắng bệch, mang vẻ hoảng sợ.
"Quắc Quốc phu nhân, lúc lão phu đến, Quốc cữu đã..."
Dương Ngọc Dao không thèm để ý, chạy vào chính phòng, chỉ thấy Dương Tiêm đang ngửa mặt nằm trên giường, miệng há ra, râu dài loang lổ vết máu.
"A huynh!"
Trong khoảnh khắc không nói nên lời là cảm giác gì, Dương Ngọc Dao tiến lên lay, hy vọng có thể lay tỉnh Dương Tiêm, nhưng mặc cho nàng lay thế nào, Dương Tiêm cũng không có phản ứng.
"A huynh tỉnh lại đi, ta sai rồi, ta không nên nổi nóng với huynh..."
Dương Ngọc Dao lúc này mới phát hiện mái tóc trông có vẻ đen bóng của Dương Tiêm là nhuộm, chân tóc đã lấm tấm hoa râm.
Trên mặt hắn còn thoa một lớp phấn, che đi những nếp nhăn và đốm đồi mồi trên mặt, lúc này lớp son phấn đã trôi đi, để lộ ra quầng mắt thâm đen mệt mỏi.
Đôi mắt kia đầy tơ máu, mơ hồ còn có vẻ phẫn uất, như đang giận dỗi Dương Ngọc Dao.
"Ta sai rồi, cả đời này ta đều bắt nạt a huynh, huynh tỉnh lại có được không?"
Lúc này Hàn Quốc phu nhân, Tần Quốc phu nhân cũng đã đến, thấy cảnh này, đều gục bên giường gào khóc.
Dương Ngọc Dao ngược lại không khóc nữa, lau nước mắt đứng dậy, đi về phía các đại phu ngoài cửa, hỏi: "A huynh của ta mất như thế nào?"
"Quắc Quốc phu nhân thứ tội, là sau khi Quốc cữu qua đời, mới có người mời tiểu lão nhi đến..."
"Đã bảo các ngươi chăm sóc tốt cho hắn rồi."
"Hồi Quắc Quốc phu nhân, Quốc cữu buổi chiều mệt mỏi, muốn ngủ một lát, sau đó, tiểu lão nhi cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Dương Quốc Trung cà nhắc đi tới, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Hôm nay ta vì chuyện của Tiết Bạch đến tìm a huynh, còn chưa kịp nói, a huynh vừa hay biết tin Tiết Bạch không về được, gấp đến công tâm, ho một tiếng là không ngừng được..."
"Hắn có gì mà phải gấp?"
"Chính là thế đó." Dương Quốc Trung khóc ròng nói, "Không nên như vậy, ôi đau đớn thay! Ôi đau đớn thay! A huynh ơi!"
Trong bầu không khí bi thương này, bỗng lại có người chạy đến, hoảng hốt hô lớn: "Thánh... Thánh nhân và Quý phi đến..."
~~
Một tình hình rất thực tế bày ra trước mắt Dương gia chính là, nam đinh trong nhà có thể chống đỡ gia môn rất ít, Dương Tiêm vừa mất, người duy nhất có thể trông cậy được chỉ có Dương Quốc Trung.
Giữa lúc bi thương, Dương Ngọc Hoàn tự nhiên cũng nhận ra vấn đề này.
Nhưng nàng suy đi tính lại, cuối cùng vẫn do dự về phẩm hạnh và tài năng của Dương Quốc Trung… trong lòng không hiểu sao cứ hiện lên bóng hình của một người, thuộc về một người trẻ tuổi kiên nghị và đáng tin cậy.
Có lẽ là bởi trong đêm xảy ra vụ ám sát ở Ly Sơn, Tiết Bạch đã bảo vệ nàng, nàng cảm thấy, Tiết Bạch là một người thật sự có thể khiến nàng tin tưởng.
Vào thời khắc quan trọng này, Dương Ngọc Hoàn cho rằng cần phải điều Tiết Bạch về Trường An.
Vì thế, sau khi đã qua bảy ngày đầu của Dương Tiêm, nàng nhân lúc các huynh đệ tỷ muội Dương gia đều có mặt, đã hỏi về chuyện này.
"Vốn có một chức vị khuyết." Dương Quốc Trung thấp giọng trả lời, "Đáng tiếc lúc đó Tiết Bạch không chịu thôi chức, đã bỏ lỡ, a huynh cũng vì chuyện này mà gấp đến công tâm."
Dương Ngọc Dao bưng chén rượu lên, một hơi uống cạn, đối với việc này không có phản ứng gì.
Dương Quốc Trung thực ra cũng đang lén quan sát phản ứng của nàng, thấy vậy cho rằng nàng hẳn cũng có chút giận Tiết Bạch.
"Ngoài Vạn Niên huyện úy thì sao?" Dương Ngọc Hoàn hỏi.
Nàng trước đó không hỏi một lời, lúc này lại có thể nói ra chức Vạn Niên huyện úy, có thể thấy trong âm thầm có quan tâm đến Tiết Bạch.
"Hắn là xuất thân tiến sĩ, không thể tranh giành chức vị khuyết với các quan tạp lưu." Dương Quốc Trung thăm dò: "Quý phi có thể trực tiếp khẩn cầu Thánh nhân?"
"Ta không can dự triều chính." Dương Ngọc Hoàn nói: "Có cách nào khác không?"
Dương Quốc Trung lại biết nàng không phải vì lý do này, dường như từ sau khi Tiết Bạch ngoại phóng, vị Quý phi này chưa bao giờ nói giúp hắn trước mặt Thánh nhân.
"Suy cho cùng là xem tâm ý của Thánh nhân." Dương Quốc Trung nói: "Chỉ cần Thánh nhân hài lòng về hắn, điều về Trường An nhậm chức, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi."
"Làm thế nào?"
Thấy Dương Ngọc Hoàn truy hỏi không thôi, Dương Quốc Trung có vẻ khó xử, đáp: "Đầu tiên là chính tích, đợi tô thuế năm nay vào kinh, chính tích của quan địa phương cao thấp, xem số thuế là biết."
Điều này quả thực là vậy, quan địa phương có thể thu được càng nhiều thuế, cho thấy năng lực kiểm soát đối với địa bàn của mình càng mạnh, cũng chứng minh biên hộ ở địa phương nhiều, ẩn hộ ít.
"Tô thuế vào kinh? Vậy phải đợi đến sau mùa thu?"
"Vâng, nhưng chính tích năm nay của Tiết Bạch nhất định sẽ rất nổi bật, ta lại nhân cơ hội lấy danh nghĩa quan viên của Thái phủ nói vài lời tốt đẹp trước mặt Thánh nhân, điều hắn về Trường An, không khó, không khó."
Nói là không khó, nhưng Dương Quốc Trung lại có tư tâm của riêng mình.
Dương Tiêm vừa mất, để lại là một thế lực triều đình ngày càng lớn mạnh, vậy thì, ai sẽ kế thừa?
Tiết Bạch đương nhiên không có tư cách kế thừa, hắn đâu phải họ Dương, chẳng qua chỉ là một nam sủng hoặc nhân tình. Nhưng kẻ này quả thực có thủ đoạn, quan hệ với Quý phi e rằng còn thân thiết hơn.
Cố gắng hết sức để Tiết Bạch điều về Trường An muộn hơn một chút, Dương Quốc Trung mới có thể thong thả tiếp quản Dương đảng. Đợi đến sau mùa thu, ván đã đóng thuyền, Tiết Bạch có trở về cũng vô dụng.
Vì thế, Dương Quốc Trung thường cho rằng việc hắn ở lại Yển Sư là một nước cờ hồ đồ, thành Trường An đang ở thời điểm có lợi để mưu cầu, Yển Sư có thể có cái gì?
~~
Xe ngựa qua lại, thư từ truyền đi, đến tháng tám, công văn của Tiết Bạch truyền về Trường An.
Dương Quốc Trung nóng lòng muốn biết phản ứng của Tiết Bạch đối với cái chết của Dương Tiêm, vì thế đặc biệt quan tâm, ngay lập tức chạy đến Hữu tướng phủ.
Lúc hắn đến, Lý Lâm Phủ vừa hay đang cầm phong công văn đó trầm tư, cũng không biết là do trùng hợp hay đã trầm tư quá lâu.
"Hữu tướng an khang, Tiết Bạch có phải là thỉnh cầu điều về Trường An?" Dương Quốc Trung nói, "A huynh của ta vừa mất, hắn chắc chắn sẽ lấy cớ này để thỉnh cầu về Trường An, nếu Thánh nhân cảm niệm tình nghĩa của hắn đối với Dương gia, e là sẽ cho hắn thăng chức."
Chuyện này hắn rõ ràng nhìn rất rõ, thế mà lúc Dương Ngọc Hoàn hỏi lại không nói, lấy mấy lý do "tiến sĩ không nên tranh giành chức vị khuyết với tạp lưu" để lấp liếm.
Lý Lâm Phủ lại lắc đầu.
"Thế mà không phải sao... Vậy hẳn là cúi đầu trước Hữu tướng, bằng lòng đổ tội lên đầu Vương Hồng?"
Lý Lâm Phủ nghe vậy, nhàn nhạt liếc Dương Quốc Trung một cái, nói: "Ngươi không hiểu Tiết Bạch."
Dương Quốc Trung không đồng tình với nhận xét này, hắn vẫn luôn cho rằng Tiết Bạch và mình là cùng một loại người, phấn đấu vươn lên, không từ thủ đoạn, không ngờ Tiết Bạch gần đây lại ngày càng nhu nhược.
"Vậy là báo công rồi, hắn liên tiếp diệt môn mấy đại hộ, không biết có thể thu được bao nhiêu tô thuế, nếu trước khi cống phẩm của các châu huyện vào kinh mà tấu công, có thể thể hiện sự sáng suốt trong việc dùng người của Thánh nhân, chắc chắn sẽ khiến Thánh nhân vui mừng."
"Không cần đoán nữa." Lý Lâm Phủ nói: "Tiết Bạch thượng tấu, một số châu huyện của Hà Nam Phủ năm nay có hạn hán, khẩn cầu giảm miễn tô thuế."
"Cái gì?"
Dương Quốc Trung vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Tiết Bạch gây ra bao nhiêu chuyện, cuối cùng công lao không báo, là vì cái gì?
Trong sảnh, hai người đều im lặng, hồi lâu, Lý Lâm Phủ hỏi một câu kỳ lạ.
"Ngươi nói xem, tên tiểu tử đó cứ ở lại địa phương không chịu về Trường An, chẳng lẽ thật sự vì lê dân bá tánh sao?"
"Chắc chắn không thể." Dương Quốc Trung ngữ khí quả quyết, thái độ rõ ràng, "Tiết Bạch tuyệt đối không phải loại người hy sinh bản thân vì người khác, hắn làm việc chắc chắn là có lợi cho mình."
Lý Lâm Phủ lại đã nghĩ rất lâu, không nghĩ ra được việc làm của Tiết Bạch có bất kỳ sự giúp đỡ nào cho con đường quan lộ cá nhân của hắn.
"Bản tướng thi hành hòa địch pháp, người đời có nhiều kẻ gièm pha, nhưng bản tướng căn cứ vào số lượng ruộng đất nhiều ít để định giá, đem nhiều tiền hơn đến tay các hộ nghèo, làm những việc này, đối với bản thân có lợi gì?"
"Chuyện này..." Dương Quốc Trung không nói nên lời, đáp: "Tiết Bạch sao có thể có khí độ như Hữu tướng?"
Tuy nói là không đoán ra được, nhưng sự đã đến nước này, Tiết Bạch tạm thời đừng mong mưu cầu thăng tiến.
Chủ đề liền chuyển sang Vương Hồng.
"Vương Hồng khởi gia từ việc truy thu nợ cũ, không giỏi quyền mưu, thứ hắn dựa vào, chỉ có hai chữ 'thánh quyến' mà thôi. Nhưng chính vì thánh quyến, hắn luôn sừng sững không đổ, muốn đối phó hắn, cách duy nhất chính là để Thánh nhân không còn tin tưởng hắn nữa..."
~~
Huyện Yển Sư, Lục Hồn Sơn Trang.
Sâu trong sơn cốc có một dãy nhà được phòng bị nghiêm ngặt, nhìn từ bên ngoài chỉ là những nông xá bình thường mà chủ sơn trang cho tá điền ở, đi lại gần, lại có thể nghe thấy tiếng đe sắt vang lên không ngớt.
"Đúc xong rồi."
"Đưa cho ta."
Lão Lương nhận lấy một thanh mạch đao cán dài, đầu tiên cảm nhận được là sức nặng của nó, sau đó tìm một khúc gỗ lớn, hai tay cầm đao chém mạnh xuống.
Mọi người xung quanh thấy vậy, nhao nhao hít một hơi khí lạnh, reo hò: "Hảo!"
"Hảo đao." Lão Lương trước tiên nhận xét một câu như vậy, quay sang Lỗ Tam Thực, nói: "Lỗ công, ta có một lời, thanh đao này còn có thể cải tiến, ta dùng mới thuận tay."
Đang nói, Khương Hợi đi tới, nói: "Lang quân đến."
Hai người vội vàng ra nghênh đón.
Hiện tại Phàn Lao đã an trí một bộ phận huynh đệ ở Nhị Lang Sơn và gia quyến của họ qua đây, ngoài ra còn có một số hỏa kế tâm phúc của Phong Vị Lâu, cũng mang theo gia quyến, vì thế trong sơn trang cũng khá náo nhiệt, mà Lão Lương, Khương Hợi thì là giáo đầu của những người này, dạy họ một số bản lĩnh bảo gia vệ quốc.
Mọi việc vốn đang diễn ra một cách có trật tự, nhưng hôm nay lúc Tiết Bạch qua đây lại tỏ ra có chút trịnh trọng hiếm thấy, trực tiếp triệu tập mọi người đến đại đường nghị sự.
Vị trí của Lão Lương, Khương Hợi là ở hàng đầu của dãy ghế bên trái.
Phàn Lao cũng có mặt, hôm qua vừa mới vận chuyển một lô đồng liệu đến, ngồi ở phía dưới họ, phía sau là hai huynh đệ Điêu Bính, Điêu Canh.
Phía sau nữa là những hỏa kế có biểu hiện tốt, ví như Hồ Lai Thủy, kỳ lạ là lại có cả Nhậm Mộc Lan, cô bé này đang nghênh ngang vẫy tay với Lão Lương, vẻ mặt rất đắc ý.
Bên phải họ là những người có vai vế trên quan trường, Thi Trọng lấy danh nghĩa quản sự của Dương thị thương hành kinh doanh ở Yển Sư, Vương Nghi thì là mạc liêu của Tiết Bạch, còn có soái đầu huyện thự Tiết Tiệm, lại viên trong huyện là Quách Hoán, Triệu Lục.
Bất ngờ là, mạc liêu mà Tiết Bạch tin cậy nhất là Ân Lượng lại không có mặt.
Lão Lương đối với năng lực và nhân phẩm của Ân Lượng đều khâm phục, vì thế vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân, trực giác cho rằng hẳn là vì gia thế của Ân Lượng và tất cả mọi người ở đây không giống nhau.
Mọi người đợi một lát, Tiết Bạch đến, hai bên trái phải đi theo là hai tỷ muội Đỗ Cấm, Đỗ Xuân.
Đỗ Ngũ Lang không đến, có lẽ không phải vì vấn đề tin tưởng hay không, mà đơn thuần là không cần thiết.
Ba người ngồi xuống ở vị trí trên cùng, cũng không nhiều lời hàn huyên, rất nhanh liền nói đến chính sự.
"Hôm nay mời mọi người đến, nói một chuyện quan trọng." Tiết Bạch nói: "Chuyện này ta ngược lại đã nói trước với Phàn Lao, cũng không có gì, chẳng qua là chúng ta phải lật đổ Thái tử, phò trợ một vị hoàng tôn..."
Một câu nói dứt, phản ứng của mọi người trong sảnh lộ ra đều khác nhau.
Lão Lương, Khương Hợi vốn kết thâm thù với Đông Cung, sớm đã quyết tâm đi theo Tiết Bạch, sắc mặt như thường; Phàn Lao, huynh đệ nhà họ Điêu vừa căng thẳng lại có chút hưng phấn, quả thực là chưa từng thấy việc đời; Thi Trọng, Vương Nghi, Hồ Lai Thủy sớm đã định bán mạng cho Tiết Bạch, tuy kinh ngạc nhưng cũng có thể chấp nhận; Nhậm Mộc Lan thì hoàn toàn kích động, hận không thể lập tức hô lên vài câu hưởng ứng Tiết Bạch.
Còn không ít người thì hoàn toàn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhất thời bối rối, ví như Quách Hoán, Triệu Lục…
"Là vị hoàng tôn nào, ta tạm thời không tiện nói nhiều." Tiết Bạch tiếp tục nói, "Hôm nay chủ yếu là hỏi mọi người, có dám làm một phen đại sự không?"
Lão Lương lúc này mới biết vì sao Tiết Bạch không mời Ân Lượng đến, thực ra với người thông minh như Ân Lượng, không cần phải nói quá rõ. Cứ để những người như họ làm nên đại sự, Ân Lượng tự nhiên sẽ có lựa chọn.
"Dám!"
Bọn người Lão Lương, Khương Hợi, Tiết Tiệm đáp trước, Phàn Lao cũng không chịu thua kém liền hô theo sau.
"Tốt." Tiết Bạch hỏi: "Có ai không dám không?"
Tay của Quách Hoán vẫn luôn run rẩy, có chút căng thẳng sợ hãi, nghe câu hỏi này của Tiết Bạch ngược lại đáp: "Dám."
Vì giọng nói có chút yếu ớt, hắn còn đáp lại một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ mình đã tuổi này rồi, lại còn phải dính vào hoàng vị chi tranh.
May mà tranh giành hoàng vị cũng là chuyện thường tình từ khi Đại Đường khai quốc, khiến gánh nặng trong lòng có thể nhẹ đi rất nhiều.
Tiết Bạch rất để ý đến thái độ của Quách Hoán, có sự ủng hộ của vị Yển Sư bách sự thông này, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, hắn bèn gật đầu, đưa một ánh mắt khích lệ.
"Tốt, chư vị sau này đều là công thần của Đại Đường."
Nghe vậy, mọi người đều có chút xao động, Tiết Bạch khoát tay, tiếp tục nói: "Vinh hoa phú quý chẳng phải lo, vậy thì bàn xem nên làm thế nào đạt được điều đó. Lần này đến Yển Sư, yêu cầu của hoàng tôn về cơ bản đã đạt được, sắt thép, tiền đồng, tiền trang, lương thực, dân tâm v.v., những thứ này đều là nền tảng để thành sự..."
Những lời này mang lại cho mọi người không ít tự tin, tiếp đó, hắn chuyển giọng.
"Nhưng nếu ta bị điều đi khỏi Yển Sư, các ngươi có thể duy trì được tất cả những thứ này?"
Tiết Bạch không nói với thuộc hạ vì sao hắn phải điều nhiệm, có điều nhiệm hay không, chỉ dùng hai chữ "nếu như" này.
Quách Hoán là người đầu tiên hiểu được hắn đang lo lắng điều gì, cũng biết mình là một mắt xích then chốt duy trì những thứ này, vội vàng hành lễ, nói: "Thiếu phủ yên tâm, bọn ta tuy không có khí phách quyết đoán như Thiếu phủ, nhưng nhất định sẽ tận tâm giữ gìn thành quả."
"Tốt, ta đã tiến cử Ân tiên sinh nhậm chức Yển Sư úy, Quách lão có thể tạm thời nhậm chức Lục sự, tĩnh đãi thì nhật." (cứ an tâm chờ đợi thời cơ)
"Vâng."
Quách Hoán trong lòng chấn động, kinh ngạc trước năng lực của Tiết Bạch, cũng nghi hoặc tĩnh đãi thì nhật là có ý gì, chẳng lẽ sau này lại có thể tiến cử cho cả mình một chức quan nữa hay sao.
"Lão Lương, Khương Hợi, các ngươi không tiện theo ta về kinh, cứ ở lại Lục Hồn Sơn Trang." Tiết Bạch nói, "Điêu Bính, Điêu Canh, các ngươi theo ta đi, thế nào?"
Hai huynh đệ nhà họ Điêu nhìn nhau, lại nhìn về phía Phàn Lao, sau đó học theo động tác của Lão Lương, đáp: "Vâng!"
~~
Hôm đó từ Lục Hồn Sơn Trang trở về, lúc Tiết Bạch cùng hai tỷ muội nhà họ Đỗ bàn bạc riêng, mới thực sự nói đến chuyện điều nhiệm.
"Người được chọn cho chức Vạn Niên huyện úy đã được quyết định rồi."
"Phải, Thôi Hữu Phủ, tư lịch của hắn và ta tương đương, nhưng xuất thân lại cao quý, lần này lại có thể đại diện cho Bác Lăng Thôi thị ủng hộ Lý Lâm Phủ. Bổ nhiệm hắn làm Vạn Niên huyện úy, bình thường."
"Có thể thấy thuận thế mà làm vẫn là nhẹ nhàng?"
"Bọn họ đều thuận theo con dốc đi xuống của Đại Đường mà đi, tự nhiên là thuận." Tiết Bạch khẽ thở dài, nói: "Nhưng ta quả thực không ngờ Dương Tiêm sẽ mất vào lúc này, lá thư lần trước hắn gửi cho ta còn nói sức khỏe không tệ..."
Vì thế, hắn phải bắt đầu chuẩn bị về Trường An, nếu không Dương đảng hoặc là tan rã, hoặc là bị người khác chiếm đoạt thành quả.
Nhưng tiền đề là hắn phải hoàn thành xong tô thuế năm nay, sắp xếp ổn thỏa các công việc tiếp theo, bởi vì trong thành Trường An còn chỉ có Dương đảng, trong huyện Yển Sư mới có Tiết đảng của hắn.
Dương đảng chỉ là cái vỏ, Tiết đảng mới là cốt lõi, là nền tảng của hắn, đây là mục đích hắn đến Yển Sư, hắn làm việc chú trọng lợi mình cũng lợi người, chưa bao giờ làm chuyện hy sinh bản thân vì người khác.
"Sự việc xảy ra đột ngột." Đỗ Xuân nói: "Quốc cữu vừa mất, chúng ta ở trong triều mất đi một trợ lực lớn, bây giờ muốn điều về Trường An e là khó rồi phải không?"
Tiết Bạch nói: "Ta dám từ chối đề nghị của Ca nô, Vương Hồng để ta nhậm chức Vạn Niên huyện úy, là vì chuyện thăng tiến vốn đã có chuẩn bị."
"Chuẩn bị thế nào?"
"Ta viết một phong thư trước đã."
Tiết Bạch trải một tờ giấy trúc ra, nâng bút, trước tiên viết một chút công lao của mình ở Yển Sư, sau đó viết: "Trường An huyện úy Vương Chi Hàm, bác thông kinh sử, tài hoa hơn người, có thể nhập Bí thư tỉnh..."
Đỗ Cấm vẫn luôn đứng bên cạnh xem, thoáng có chút buồn cười.
Năm ngoái lúc Tiết Bạch từ chức Giáo thư lang mưu cầu ngoại phóng, đã từng nhòm ngó chức Trường An huyện úy, nhưng lúc đó tư lịch còn xa mới đủ, chỉ có thể lấy nó ra để mặc cả. Đảo mắt một năm qua đi, Tiết Bạch đã có đủ tư lịch, Vương Chi Hàm lại vẫn còn tại vị.
Đây mới là kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước, mà chức Vạn Niên huyện úy mới là biến số bất ngờ xuất hiện, Tiết Bạch đã chịu đựng được sự cám dỗ của nó, không dễ dàng bị làm rối loạn kế hoạch.
Người có cách làm trái ngược với hắn, không chống đỡ được cám dỗ chính là Nguyên Tái, vì thế dù có thông minh đến đâu, cũng vẫn rơi vào cạm bẫy.
Tiết Bạch từng chữ từng chữ viết xuống, giống như thái độ làm việc của hắn, từng bước từng bước, không nhanh không chậm.
Rất nhanh, một phong thư đã viết xong, Đỗ Cấm xem qua một lượt, cho rằng bất kể là Vương Chi Hàm hay Tiết Bạch, quả thực đều đã có đủ tư lịch để thăng tiến, nhưng vẫn còn một vấn đề.
"Ngươi định gửi cho ai?"
Hiện giờ chỗ dựa lớn nhất của Tiết Bạch là hai tỷ muội Dương Ngọc Dao, Dương Ngọc Hoàn, nhưng các nàng rất khó bỏ qua Lý Lâm Phủ mà quyết định chức quan của Tiết Bạch, ít nhất cần một nhân vật có quyền lực ở Trung thư môn hạ tỉnh như Dương Tiêm.
Trớ trêu thay, lúc này Lý Lâm Phủ, Vương Hồng đấu đá kịch liệt, đôi bên đều đang nhòm ngó hắn, hắn bất kể nghiêng về bên nào, bên còn lại chắc chắn sẽ trăm phương ngàn kế cản trở.
Thêm vào đó thái độ của Dương Quốc Trung mập mờ, Tiết Bạch trên triều đường dường như không có một đồng minh nào…
~~
Vài ngày sau, Trung thư môn hạ tỉnh.
"Từ Yển Sư đến?"
"Vâng."
Một phong thư dài được mở ra, lão giả xem thư nheo mắt, mơ hồ cảm thấy những lời lẽ trên đó sao quá đỗi quen thuộc, tựa như đã từng nghe qua tự thuở nào.
Xem xong, hắn vuốt râu trầm tư hồi lâu, hồi tưởng lại thời gian Tiết Bạch còn ở kinh thành……
.
Bình luận truyện