Mãn Đường Hoa Thải
Chương 273 : Trường An Úy
Người đăng: Khuyết Vô Hoa
Ngày đăng: 09:04 06-09-2025
.
Vì để nghênh đón Tiết Bạch, Dương Ngọc Dao từ sớm đã chuẩn bị một vài vật dụng trong khuê phòng.
Trong lư hương là xạ hương được thêm phấn hoa y lan, trên giá nến cắm một đôi nến đỏ mừng hỉ… nhưng thực ra đều không dùng đến.
Duy chỉ có tấm chăn lụa mềm mại mượt mà trong trướng gấm là bị vò cho nhàu nát, thấm đẫm mồ hôi.
Tiết Bạch ân cần vỗ về Dương Ngọc Dao một hồi, nàng khóc lớn rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng cuối cùng cũng thông cảm cho việc hắn về muộn, oán khí đã tiêu tan đi ít nhiều.
“Thiếu niên lang của ta đã trưởng thành thành một nam nhi đại trượng phu rồi.”
Tiết Bạch vừa tỉnh dậy, vẫn còn hơi mơ màng, nghe vậy lòng cũng có chút cảm khái, vuốt ve mái tóc nàng, nói: “Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Dương Ngọc Dao nào cần hắn bảo vệ, nàng khẽ cười, ghi nhận tấm chân tình của hắn, rồi trách móc: “Về Trường An thoải mái không? Sao cứ khăng khăng ở lại cái huyện nhỏ bé kia không chịu về!”
Nệm giường bên dưới mềm mại tựa mây, mỹ nhân trong lòng lại như ngọc, Tiết Bạch đương nhiên là thoải mái, nhưng trong lòng còn ẩn chứa nhiều suy tư, cuối cùng vẫn không thể an tâm hưởng thụ.
“Tang lễ của a huynh đã lo liệu xong cả chưa?”
“Đã đưa tang, linh vị cũng đã gửi ở chùa Đại Từ Ân rồi.” Dương Ngọc Dao thở dài một tiếng, “Trong nhà đinh khẩu ít ỏi, tang lễ cũng đơn giản.”
Khơi lên chủ đề này, nàng liền kể chuyện Dương Quốc Trung thường xuyên nhắc đi nhắc lại trước mặt các tỷ muội nàng những câu đại loại như “Nếu Tiết Bạch về sớm, a huynh đã không chết”.
“Đường huynh chắc là có chút oán trách ngươi, ngươi rảnh thì nên giải thích rõ ràng với hắn, xóa bỏ hiềm khích, hắn hiện tại rất được Thánh nhân tin cậy.”
Tiết Bạch thực ra đã dò la được một vài hành động nhỏ gần đây của Dương Quốc Trung, nhưng lại không nói xấu trước mặt Dương Ngọc Dao, chỉ đáp: “Nên vậy…”
Trong lúc nói chuyện, Minh Châu gõ nhẹ cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
“Đêm qua không dám đến làm phiền, nhưng Quý phi đã truyền khẩu dụ, mời Dao nương và Tiết lang đến Hoa Ngạc Lâu dự tiệc, nói là gia yến, không cần quá câu nệ.”
“Xem ra, Thánh nhân và Ngọc Hoàn vẫn còn nhớ đến ngươi, ngươi có mang lễ vật cho bọn họ không?”
Tiết Bạch là người lăn lộn trên quan trường, đáng lẽ phải là người khéo léo tứ phía, nhưng lần này từ địa phương trở về, lại không mấy hứng thú với ngự yến, lễ vật cũng không chuẩn bị, trong hành lý chỉ có một ít tiểu thổ sản do hương dân Yển Sư tặng.
~~
“Tranh ——”
Đó là một cây đàn tỳ bà năm dây bằng gỗ tử đàn khảm xà cừ, Lý Long Cơ nhận lấy, tiện tay gảy một tiếng, phát ra âm thanh trong trẻo thánh thót tựa ngọc châu lăn trên mâm. (xà cừ: chỉ các vật liệu từ biển như ốc, trai)
Hắn không khỏi cất lời khen ngợi, quay đầu nhìn Dương Quốc Trung, cười nói: “Ái khanh từ đâu có được bảo vật này?”
“Là thần đặc biệt ra lệnh cho thợ thủ công chế tác, mất trọn hai năm, cuối cùng mới tạo ra được cây tỳ bà này. Nhân gian có câu ‘Hồn thành tử đàn kim tiết văn, tác đắc tỳ bà thanh nhập vân’, vì thế thần dùng toàn bộ gỗ tử đàn làm vật liệu; tỳ bà dân gian đa phần dùng bốn dây, nhưng Thánh nhân là bậc cửu ngũ chí tôn, kỹ nghệ siêu phàm, nên thần đặc biệt chế tác năm dây; mười ba đóa hoa nhỏ sáu cánh này, cánh hoa do đồi mồi khảm vào, nhụy hoa thì dùng hổ phách…”
(‘Thân đàn bằng gỗ tử đàn có những đường vân tuyệt đẹp tự nhiên, trông như những vụn vàng được rắc lên; Tiếng đàn tỳ bà gảy lên nghe cao vút, trong trẻo bay bổng đến tận mây xanh’)
Dương Quốc Trung đứng dậy, thao thao bất tuyệt giới thiệu về lễ vật của mình, câu nào câu nấy đều thể hiện lòng trung thành và sự tỉ mỉ của hắn, nói đến mức Lý Long Cơ long nhan đại duyệt. (đại duyệt: vô cùng hài lòng)
Hắn không khỏi có chút đắc ý, liếc mắt nhìn Tiết Bạch, quan sát phản ứng của hắn.
Tiết Bạch đang ngồi nghiêm chỉnh sau chiếc bàn nhỏ, vẻ mặt trang nghiêm, cũng không biết đang nghĩ gì, như thể hoàn toàn không nghe Dương Quốc Trung nói.
Mãi đến khi một tiểu hoạn quan gọi hắn, hắn mới hoàn hồn.
“Tiết lang? Tiết lang? Đến ngươi rồi.”
Tiết Bạch vội vàng hoàn hồn, nhìn về phía Lý Long Cơ ở trên cao. Còn về Dương Ngọc Hoàn bên cạnh, hôm nay hắn còn không dám nhìn thẳng.
“Thằng nhóc nhà ngươi, ra ngoài một chuyến về mệt rồi sao? Chẳng có chút tinh thần nào cả.” Lý Long Cơ bưng chén rượu, cười nói: “Dương khanh tặng trẫm tỳ bà, ngươi đến làm một bài ca, coi như là lễ vật ngươi mang về cho trẫm.”
Tiết Bạch đứng dậy, đáp: “Hồi Thánh nhân, thần không phải mệt mỏi, chỉ là cảm thấy hổ thẹn với a huynh, tâm tình sầu não, thực không có tâm trạng làm một bài ca, xin Thánh nhân thứ tội.”
Đợi đến khi hắn trở về, cái chết của Dương Tiêm đã qua hơn nửa tháng, Lý Long Cơ sớm đã thoát khỏi nỗi bi ai, quay lại với ca múa thái bình, thế mà cảm xúc của Tiết Bạch lại không đồng bộ, quả thực làm mất hứng.
“Thánh nhân hậu ái, để thần và mọi người kết nghĩa, thần vừa mừng vừa lo vừa cảm kích, xem Quốc cữu như huynh trưởng ruột thịt, xem Quý phi như tỷ tỷ ruột thịt.” Tiết Bạch lại nói, “Nay huynh trưởng qua đời, mà thần ngay cả nhìn mặt huynh ấy lần cuối cũng không được…”
Lý Long Cơ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Dương Ngọc Hoàn lấy khăn tay lau khóe mắt, cuối cùng cũng có chút thổn thức. Sống đến tuổi này, hắn thực ra rất kiêng kỵ chuyện sinh lão bệnh tử.
Hắn vốn tưởng rằng Dương gia cùng Tiết Bạch kết bái là trò đùa, bởi sau lưng thiên hạ đủ lời đồn đoán, nào là tam di tử và Tiết Bạch mượn danh nghĩa tỷ đệ để tư thông, nghe nói còn chơi rất phóng đãng, không ngờ hôm nay lại thật sự thấy được tình thâm như thủ túc giữa bọn họ.
“Ngồi đi, Thái Chân khó khăn lắm mới khá hơn một chút, ngươi lại chọc nàng khóc.”
“Thần có tội.”
Lý Lâm Phủ lạnh lùng quan sát, đánh giá Dương Quốc Trung, Tiết Bạch, cho rằng giữa việc tặng lễ và không tặng lễ, cao thấp lập tức phân định.
Tiết Bạch tuy không dỗ dành Thánh nhân vui vẻ, nhưng lại làm động lòng Dương Quý Phi, vẻ mặt bi ai nghiêm túc kia càng thể hiện con người hắn trọng tình cũ. So ra, Dương Quốc Trung có chút hời hợt, thật sự gặp chuyện, ai đáng tin cậy hơn, trong lòng mọi người tự nhiên rõ ràng.
Ngoài ra, Tiết Bạch dường như thật sự mơ hồ có ý tránh hiềm nghi với Dương Quý Phi, chuyện này không có dấu vết, chỉ khi đã có suy đoán về việc này, mới có thể nhận ra một tia.
Lý Lâm Phủ liếc mắt nhìn về phía đám hoạn quan sau lưng Cao Lực Sĩ, chỉ thấy ánh mắt của Ngô Hoài Thực đang đánh giá giữa Tiết Bạch và Dương Quý Phi. Thế là hắn lại nghĩ, có phải vì Tiết Bạch đắc tội với Ngô Hoài Thực nên mới bị hãm hại như vậy, nếu không Tiết Bạch sao dám tự tìm đường chết?
Hắn đã hãm hại vô số chính địch, nhưng chưa bao giờ dám gán cho ai tội danh này.
Sau đó, Lý Lâm Phủ lại nghĩ đến một chuyện, Trần Hi Liệt tự ý điều Tiết Bạch về Trường An, sau lưng việc này nếu không phải Quý phi chỉ thị, sao lại dám?
…
Cùng lúc đó, Tiết Bạch cũng cảm nhận được ánh mắt có phần địch ý của Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, nhưng hắn không để tâm.
Lý Lâm Phủ đang đầu bù tóc rối, trước khi đối phó xong Vương Hồng, chắc hẳn sẽ không gây thêm thù địch.
Còn về Dương Quốc Trung, rõ ràng là mang tâm tư ganh đua.
Dương Quốc Trung thăng quan rất nhanh, được Thánh nhân trọng dụng, thân kiêm nhiều chức, gần như sắp nắm quyền Dương đảng; Nhưng Tiết Bạch căn bản không đi con đường này, hắn xuất thân là Trạng nguyên, khởi đầu từ Giáo thư lang, trên con đường nhậm huyện úy tích lũy chính tích từng bước một, chức vị huyện úy Trường An tuy nhỏ, lại được sĩ nhân trong thiên hạ chú ý.
Đây là quan đồ đường đường chính chính nhất, uy vọng tích lũy được còn quan trọng hơn cả quan giai. Thứ như quan giai, nói giáng là có thể giáng, nhưng ai có thể giáng được uy vọng của một danh thần?
Tiết Bạch nay đã đi đến bước này, hà tất phải ganh đua với một hạnh thần? So tặng lễ với một nịnh thần? Không dưng lại làm mất thân phận của mình…
~~
Bên ngoài Hưng Khánh Cung.
Điêu Bính ngẩng đầu, nhìn về phía tòa Hoa Ngạc Tương Huy Lâu sáng trưng kia, vẫn cảm thấy như đang trong mộng.
Cả đời hắn lần đầu tiên đến Trường An, thấy cái gì cũng cảm thấy kinh ngạc, tường thành nguy nga hùng vĩ, đường phố thẳng tắp rộng lớn, chợ búa rực rỡ muôn màu… còn chưa kịp hoàn hồn khỏi sự chấn động, hắn lại còn được đưa đến ngoài hoàng cung.
“A Canh, ngươi véo ta thêm cái nữa.”
“Từ hôm qua đến giờ, đã véo hơn chục cái rồi, a huynh không sợ ta véo cho sưng lên à.”
Điêu Bính không thể đối thoại bình thường, hắn lúc thì nhìn đám cấm quân Bắc Nha mặc giáp toàn thân tuần tra qua lại, lúc thì nhìn những người đi đường mặc gấm vóc ở xa hơn, cảm nhận được họ đang sống một cuộc sống hoàn toàn khác với hắn.
Một ví dụ nhỏ, đường phố của thành Trường An toàn bộ được lát đá phiến, dù trời mưa cũng không dễ bị bùn đất làm bẩn giày, Điêu Bính trước đây chưa từng nghĩ đến còn có sự tiện lợi này, bởi hắn là hạng người mà ngày mưa còn phải cởi giày cỏ nhét vào trong ngực, nào biết phải được ông trời ưu ái đến mức nào mới có thể sinh ra ở Trường An.
Tiết Bạch đưa hắn từ trong sơn cốc ra Trường An, mang lại cho hắn những cảm xúc không lời nào tả xiết, cả đời này có lẽ sẽ không có ai có thể một lần nữa làm lay động trái tim hắn.
Hiếm có là, hôm nay Điêu Bính mặc một bộ võ bào mới tinh, chân đi một đôi ủng, hắn không thể làm mất mặt lang quân.
“Tiểu nhân cầu kiến Thánh nhân!”
Phía trước, đột nhiên có mấy người hoảng hốt chạy tới, xông thẳng vào Thông Dương Môn.
Cấm quân gác cửa lập tức cầm kích tiến lên, chặn mấy người này lại, quát: “Lui ra! Kẻ nào dám tự tiện xông vào cửa cung?!”
“Tướng quân, tiểu nhân muốn kêu oan với Thánh nhân! Lang quân nhà ta là ngoại sanh của Thánh nhân, vô cớ bị huyện nha Trường An bắt giữ…”
“Lui! Lui! Lui!”
Cấm quân quát tháo, hô đến lần thứ ba, dùng sức đẩy một cái, trực tiếp đẩy ngã mấy tên gia bộc này xuống đất, ngã lăn lộn, một người trong số đó vừa hay lăn đến chân huynh đệ nhà họ Điêu.
Điêu Bính vội vàng lùi lại hai bước, để tránh bị đối phương níu vào vạt áo.
Đồng thời, hắn nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này có liên quan đến huyện nha Trường An, mong là không dính dáng đến lang quân nhà mình - người vừa nhậm chức Trường An huyện úy này.
Tên gia bộc dưới chân hắn ngã trên đất không dám đứng dậy, lại cao giọng hô: “Lang quân nhà ta là ngoại sanh của Thánh nhân, vô cớ bị huyện nha Trường An bắt rồi…”
Lát sau, có xe ngựa tới.
“Vĩnh Mục công chúa và phò mã đến, cầu kiến Thánh nhân!”
Lúc này thực ra đã kinh động không ít hoạn quan, nhao nhao chạy ra ngoài cửa cung, sự tình dường như đã bị nháo đại.
Huynh đệ nhà họ Điêu chẳng qua chỉ là hộ vệ theo Tiết Bạch đi dự tiệc, rất nhanh đã bị chen sang một bên. Điêu Canh tò mò, cậy mình cao, nhón chân nhìn vào trong.
“Nhường đường, cho ta xem với.”
Một vị tướng quân Long Vũ quân oai phong lẫm liệt từ phía sau chen vào, vừa hay đứng bên cạnh họ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như là ngoại sanh của Thánh nhân bị bắt.”
“Vậy sao? Ta xem nào.”
Điêu Bính mới đến Trường An, thực ra còn chưa biết gì cả, không ngờ vị tướng quân Long Vũ quân bên cạnh này lại rất tự nhiên mà bắt chuyện.
“Thì ra là vậy, vị kia là phò mã Vương Diêu, chính là người mặc áo bào đỏ đứng ở phía trước nhất, hắn cưới chính là hoàng trưởng nữ Vĩnh Mục công chúa. Thân thế của Vương Diêu này không hề tầm thường, là hậu duệ của tể tướng nhà Đông Tấn, thuộc dòng dõi Lang Gia Vương thị. Gia tộc của bọn hắn từ thời Tấn, Trần cho đến tận bây giờ, đời nào cũng có người làm phò mã. Mẫu thân hắn là Định An công chúa, ngươi có biết Định An công chúa là ai không?”
“Không biết.” Điêu Bính lắc đầu, hắn là một kẻ chân đất, nghe đến đây đã hồ đồ rồi.
“Định An công chúa là nữ nhi của Trung Tông hoàng đế, cả đời đã từng gả cho ba vị trượng phu.”
Vị tướng quân Long Vũ quân này lại rất thích nói những chuyện linh tinh thế này, nói đến hăng say, mắt sáng rực.
“Định An công chúa trước tiên gả cho Vương Đồng Giáo, sinh ra Vương Diêu, nhưng Vương Đồng Giáo vào năm Thần Long thứ hai đã lên kế hoạch nhân lúc đưa tang Võ hậu, mai phục cung thủ bắn chết Võ Tam Tư, bị xử chém vì tội mưu phản.”
“Mưu phản?”
“Phải. Định An công chúa thế là lại gả cho một vị huynh đệ của Vi hậu là Vi Trạc, sinh ra Vi Hội. Về sau, Thánh nhân và Thái Bình công chúa tru sát Vi hậu, Vi Trạc cũng bị định tội mưu phản, xử chém.”
Điêu Bính rất kinh ngạc, cảm thấy người thành Trường An nói chuyện mưu phản cứ như ăn cơm vậy.
“Sau đó, Định An công chúa gả cho vị phò mã cuối cùng của nàng là Thôi Tiển. Hắc hắc, chuyện thú vị đến rồi… Mấy năm trước, Định An công chúa qua đời trước Thôi Tiển, Vương Diêu hy vọng có thể hợp táng phụ mẫu, tức là muốn chôn Định An công chúa cùng Vương Đồng Giáo, Thôi Tiển đương nhiên không đồng ý, hai bên liền gây gổ ầm ĩ. Sau đó có một vị quan ở Trường An nói ‘Công chúa đã cùng Vương gia dứt nghĩa, mang ơn của Thôi gia, cho dù nàng chịu hợp táng cùng phụ thân ngươi, chỉ sợ phụ thân ngươi còn không nguyện ý đấy!’ Vương Diêu tức điên, chạy đi cáo với Thánh nhân. Thánh nhân phán Định An công chúa phải hợp táng cùng Thôi Tiển, nhưng cho rằng vị quan kia nói năng cay nghiệt, liền biếm đến Lô Châu.”
“Nhưng lời này nói không sai mà.” Điêu Bính gãi đầu, nói: “Ngay cả ở quê chúng ta, cũng phải hợp táng cùng trượng phu cuối cùng, sao lại bị biếm quan?”
“Mỗi bên bị đánh năm mươi đại bản thôi, Thánh nhân cũng phải nể mặt Vương gia, cho nên chịu tai ương đều là người bên ngoài.”
Nói rồi, vị tướng quân Long Vũ quân kia nhìn cuộc tranh cãi bên đó một lúc, lại nói: “Ta xem hiểu rồi, thì ra là Vi Hội bị huyện nha Trường An bắt, huynh đệ cùng mẹ khác cha của hắn là Vương Diêu đến ra mặt.”
Điêu Bính hỏi: “Nhưng cớ gì lại bị bắt?”
“Chắc chắn là lại chạy đến Giáo phường trêu ghẹo nhạc kỹ rồi, để ta kể cho ngươi nghe, Vi Hội là một kẻ ăn chơi phóng đãng vô cùng có tiếng ở Trường An, khoảng hơn một năm trước thì phải, chuyện này còn nháo thành cả một vụ án…”
Trong lúc nói chuyện, Vương Diêu và Vĩnh Mục công chúa cuối cùng cũng được Thánh nhân triệu kiến, tiến vào Hưng Khánh Cung. Sau đó, một vị đại tướng quân liếc nhìn về phía họ một cái, quát một tiếng.
“Quách Thiên Lý! Đứng đó lẩm bẩm cái gì?”
“Đến đây.”
Quách Thiên Lý lúc này mới nhớ ra làm động tác “suỵt” với huynh đệ nhà họ Điêu, nhỏ giọng nói: “Mặc dù những chuyện này người thành Trường An ai cũng biết, nhưng các ngươi đừng có nói là ta kể đấy.”
Nói xong, hắn kéo lại dây lưng, sải bước tiến vào Hưng Khánh Cung, lên Hoa Ngạc Lâu, tiếp tục xem náo nhiệt…
~~
Năm Khai Nguyên thứ mười, Vĩnh Mục công chúa xuất giá lấy Vương Diêu, Lý Long Cơ từng hạ chỉ để Lễ viện chuẩn bị theo quy cách xuất giá của Thái Bình công chúa, là do các thần tử can gián, nói Thái Bình công chúa vì kiêu ngạo, xa hoa, vượt quá lễ nghi mà nhận phải thiên phạt, nên chuyện này mới thôi.
Sau những năm đó, cơ hội hai cha con gặp mặt ngược lại ít đi, không ngờ, đêm nay Vĩnh Mục công chúa lại đột nhiên xông vào ngự yến.
“Trưởng nữ của trẫm đến rồi.” Lý Long Cơ ôn tồn nói: “Có phải đã chịu ấm ức gì không?”
“Hồi phụ hoàng, nữ nhi không sao. Là huyện nha Trường An không biết vì cớ gì lại bắt giữ Vi Hội, thê tử của hắn đến phủ nữ nhi cầu tình…”
Nghe đến cái tên Vi Hội, Lý Long Cơ thoáng có chút không vui.
Vi Hội là cháu ngoại họ của hắn không sai, nhưng năm xưa lúc chính biến Đường Long, phụ thân của Vi Hội là Vi Trạc vì dẫn cấm quân bảo vệ Vi hậu, chính là bị hắn tự tay giết chết.
“Huyện nha Trường An đã bắt người, ắt là Vi Hội đã phạm tội. Ngươi tuy là nữ nhi của trẫm, nhưng há có thể vì tình riêng mà thiên vị được chứ?” Lý Long Cơ cười nói: “Đã đến rồi, ban tọa, ngồi uống chén rượu.”
Làm cha, làm vua, thái độ này của hắn, thực ra có hơi chìm đắm trong hưởng lạc, chỉ là trong ánh hào quang của thịnh thế này, không ai nhận ra điểm đó.
“Bẩm Thánh nhân.” Vương Diêu vội vàng tiến lên quỳ lạy, nói: “Không phải là chúng ta vì tình riêng, mà là thê tử của Vi Hội nói, sai dịch của huyện Trường An muốn dồn Vi Hội vào chỗ chết, nếu không cứu hắn, hắn có nguy hiểm đến tính mạng.”
Lý Long Cơ không vui, liếc nhìn Lý Lâm Phủ một cái.
Lý Lâm Phủ liền thong dong nói: “Phò mã nói quá lời rồi, quan phủ phá án sao có thể có nguy hiểm đến tính mạng? Xin hãy tĩnh tâm đợi đến ngày mai, huyện nha Trường An tự có công luận.”
“Nhưng…”
Vương Diêu do dự một lúc, cuối cùng vẫn quỳ lạy xuống đất, nói: “Xin Thánh nhân cứu Vi Hội một mạng!”
Hắn và Vi Hội tuy không cùng một phụ thân, nhưng lại có chung trải nghiệm, phụ thân đều sớm qua đời, họ có một tuổi thơ đầy gió tanh mưa máu, cùng mẫu thân Định An công chúa lớn lên, tình cảm còn sâu đậm hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Lý Lâm Phủ nói: “Phò mã không ngại nói xem, Vi Hội là phạm tội gì mà bị huyện nha Trường An bắt?”
“Hắn không phạm tội.”
“Vậy là huyện nha Trường An hãm hại hắn sao?” Ngữ khí của Lý Lâm Phủ nghiêm lại, đã mang ý cảnh cáo.
Vương Diêu đáp: “Phải.”
Cả sảnh lặng đi, không khí trên tiệc do đó mà hoàn toàn bị phá hỏng.
Người tinh mắt đều có thể thấy Lý Long Cơ không vui, nhưng chuyện không liên quan đến mình, không ai muốn xen vào.
“Thánh nhân.”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Tiết Bạch lên tiếng.
Hắn đã suy nghĩ qua, mình vừa về Trường An đã xảy ra chuyện này, tránh chắc chắn là không tránh được, chi bằng cứ đứng ra gánh vác trước mặt hoàng đế.
“Thần đã nhậm chức Trường An huyện úy, đây là việc trong phận sự, thần nguyện cả đêm vì Thánh nhân tra rõ việc này.”
Khó khăn lắm mới bày được tiệc, ca múa chưa xem, hí khúc cũng không có, những thứ mới lạ còn chưa được thấy, đã bị làm cho rối tung thế này, Lý Long Cơ hứng thú mất hết, lạnh nhạt đồng ý, tự mình về Hưng Khánh Cung, triệu hậu phi đến đánh bài.
Ngô Hoài Thực cúi người tiễn Thánh nhân, cố ý đi chậm lại vài bước, nhìn về phía Tiết Bạch.
Tiết Bạch hiểu ý, đứng dậy đi qua, nói: “Bái kiến Ngô tướng quân.”
“Nhắc nhở Tiết lang một câu.” Ngô Hoài Thực trên mặt mang nụ cười thân thiết, nói: “Tiết lang trước khi vào quan trường còn biết dâng cho Thánh nhân vài món đồ thú vị, gần đây ngày càng lười biếng, đêm nay Thánh nhân có chút thất vọng.”
“Đa tạ Ngô tướng quân nhắc nhở.” Tiết Bạch nói, “Lúc ở Yển Sư, ta và Lã huyện lệnh có chút…”
“Tiết lang xem thường ta quá rồi, ta há có thể nhỏ mọn như vậy?” Ngô Hoài Thực càng tỏ ra thân thiết với Tiết Bạch, vỗ vỗ vào eo hắn, thấp giọng nói: “Yên tâm, Quý phi đã căn dặn, nhất định sẽ chiếu cố Tiết lang.”
Tiết Bạch vội vàng tạ ơn, Ngô Hoài Thực đã đi nhanh ra xa.
Ra khỏi Hoa Ngạc Lâu, Dương Ngọc Dao đang được Minh Châu dìu bước chậm rãi lên xe, đồng thời nhìn về phía Tiết Bạch, hắn đang định qua đó, bỗng liếc thấy Quách Thiên Lý đứng một bên.
“Quách tướng quân, đã lâu không gặp.”
“Tiết lang cuối cùng cũng về rồi, thành Trường An thiếu ngươi, cứ như thiếu đi màu sắc, thật vô vị.”
Tiết Bạch hỏi: “Quách tướng quân đêm nay vẫn luôn xem náo nhiệt sao?”
“Ta là cấm quân Bắc Nha, bảo vệ cung thành là chức trách, sao có thể nói là xem náo nhiệt?” Quách Thiên Lý vỗ ngực nói: “Nhưng ngươi nếu không hiểu rõ những người này, cứ việc hỏi ta, ta là lão nhân trong cung, biết nhiều lắm.”
Tiết Bạch xua tay nói: “Sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của Quách tướng quân, tạm thời không cần đâu.”
Nếu thật sự là chuyện khó dò la, Quách Thiên Lý đã không có vẻ mặt ngốc nghếch này rồi.
“Vậy ngươi nếu có chỗ nào cần ta giúp, cứ việc nói.”
“Được, nếu thật có, nhất định không khách sáo với Quách tướng quân…”
Một hồi chuyện trò này, Dương Ngọc Dao biết Tiết Bạch còn có công vụ, tự mình về trước, Tiết Bạch liền cưỡi ngựa đi về phía huyện nha Trường An.
Nơi đó ở góc tây nam của phường Trường Thọ, hắn rất quen thuộc.
~~
Nhớ lại năm xưa, Tiết Bạch ngay cả việc đi lại trong giờ giới nghiêm cũng khó khăn, lần này trở về, lại đã có thể cầm đuốc, dẫn theo hoàng thân quốc thích đi lại trong đêm tối ở Trường An.
“Đa tạ Tiết huyện úy.”
Vương Diêu thúc ngựa tiến lên, đi song song với Tiết Bạch, nói: “Tiết huyện úy trượng nghĩa ra tay, ta nhất định không quên ân đức này.”
Tiết Bạch quay đầu liếc nhìn, phát hiện Vương Diêu cũng giống hắn, không thích đội phốc đầu, mà là búi tóc đeo quan. Hắn là vì ghét phốc đầu bẩn, Vương Diêu thì vì thân phận cao quý, chú trọng dung mạo, dù sao Lang Gia Vương thị từng là đứng đầu các môn phiệt thế tộc, cùng Trần Quận Tạ thị hợp xưng “Vương Tạ”. (quan: cái miện nhỏ nhỏ có trâm cài)
Vương Diêu cũng quả thực có phong thái danh môn, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi, khí chất ôn nhuận như ngọc, từng cử chỉ hành động đều toát lên phong thái phóng khoáng thời Ngụy Tấn. Tiếc là đời đời làm phò mã, quyền lực một đời lại yếu hơn một đời.
“Phò mã không cần khách khí, chỉ là phận sự thôi.” Tiết Bạch nói: “Nhưng không biết vì sao lại nói Vi Hội có nguy hiểm đến tính mạng?”
“Đêm qua hắn đã vô cùng thất thố, nói với thê tử ‘đại họa lâm đầu, ta chết chắc rồi’, quay đi quay lại, hôm nay đã bị huyện nha Trường An bắt, sao không khiến người ta lo lắng?”
“Là đã để lại nhược điểm gì, hay là đắc tội với ai?”
Vương Diêu nói: “Chuyện này thì không biết.”
Trên đường tạm thời không hỏi được gì thêm, mọi người đến huyện nha Trường An, Tiết Bạch xuất trình bài phù, nói: “Tân nhiệm Trường An úy Tiết Bạch.”
“Tiết lang về rồi, ai mà không biết ngươi chứ? Mau mau mời vào.”
Đối với Tiết Bạch mà nói, về lại huyện nha Trường An cứ như về nhà, trước đây lúc Nhan Chân Khanh còn ở, hắn thường qua thỉnh giáo vấn đề, hoặc giúp đỡ lo liệu một số công vụ, có được tư lịch này, việc nhậm chức chắc chắn sẽ thuận lợi hơn ở Yển Sư nhiều.
Dưới chân thiên tử, mọi việc đều theo quy củ, ít nhất không ai dám ám sát hắn.
“Đêm nay vốn là ngự yến, Thánh nhân bảo ta đến thẩm vấn Vi Hội.”
Tạp dịch gác cửa vội vàng đi hỏi, biết được huyện nha không có lệnh bắt giữ Vi Hội, liền nói: “Chắc là soái đầu tạm thời bắt, Tiết huyện úy chờ một lát.”
Tróc bất lương soái của huyện Trường An tên là Ngụy Sưởng, lúc Nhan Chân Khanh nhậm chức huyện úy đã làm việc ở huyện nha rồi, Tiết Bạch cũng từng gặp mấy lần, là một đại hán tứ tuần làm việc vô cùng trầm ổn.
Đợi một lúc, Ngụy Sưởng từ bên ngoài tới, hắn ở ngay phường Trường Thọ, chắc là đã ngủ rồi, tạm thời bị gọi dậy.
“Bái kiến Tiết lang Tiết huyện úy, mong Huyện úy sau này chiếu cố tiểu nhân một chút.” Ngụy Sưởng vừa thấy Tiết Bạch liền lộ vẻ vui mừng, cung kính hành lễ, “Lúc Nhan huyện úy còn tại chức, ta đã rất khâm phục Tiết lang.”
“Lâu lắm rồi không gặp Ngụy soái đầu.” Tiết Bạch vỗ vai Ngụy Sưởng, hỏi: “Sao lại bắt Vi Hội?”
“Hắn quấy rối nhạc công trong cung, bắt hắn, coi như là nể mặt hắn rồi.”
“Dẫn ta đi xem.”
Tiết Bạch không thẩm vấn, vì chưa chắc đã phải thả Vi Hội, dứt khoát tự mình đến nhà lao xem.
“Huyện úy mời.”
Ngụy Sưởng cố ý không hỏi đôi phu thê trung niên đi bên cạnh Tiết Bạch là ai.
Thực ra ánh mắt hắn rất tinh tường, chỉ cần nhìn trang phục là biết bọn họ thân phận không tầm thường, nhưng nhậm chức ở huyện Trường An, đủ loại ngưu quỷ xà thần đều gặp qua, nếu cái nào cũng hỏi, ngược lại làm không xong việc.
Nhà lao huyện Trường An chính là “hổ lao” trong truyền thuyết, được xây ở sâu trong lòng đất, Tiết Bạch từng đến một lần.
Mở cửa lao, đi dọc theo bậc thang đá xuống dưới, trong những lao phòng u tối hai bên, phạm nhân đều đói lả nằm la liệt rên rỉ, trông chẳng khác nào những con giòi bọ không còn chút sức lực.
“Vi Hội ngay phía trước.”
“Các ngươi thật to gan, dám giam ngoại sanh của Thánh nhân ở nơi đây.”
“Nhà lao huyện chỉ lớn thế này, đành để Vi đại phu tạm bợ chút…”
Ngọn đuốc đưa về phía trước, một bóng người trong nhà lao lọt vào tầm mắt của mọi người.
Tất cả đều kinh ngạc.
“Đây…”
Vi Hội đang treo lơ lửng, khẽ đung đưa.
“A Hội?” Vương Diêu không thể tin, lẩm bẩm gọi: “Ngươi xuống đi!”
Tiết Bạch nhận lấy ngọn đuốc trong tay Ngụy Sưởng, tiến lên vài bước, chăm chú nhìn vào lao phòng.
Vi Hội bị thắt cổ bằng đai lưng, đai lưng thì treo trên vòng sắt trên nóc nhà lao, vòng sắt kia có lẽ là để móc xích sắt xiềng trọng phạm.
Trong lao còn có một cái giường, trông như thể Vi Hội đã dẫm lên giường, treo đai lưng lên, rồi tự treo cổ.
Nhưng theo kinh nghiệm tọa lao của Tiết Bạch, phần lớn thời gian đều là trải cỏ khô để ngủ, khi nào lại có giường?
Dù sao đi nữa, Vi Hội đã chết, vào ngày đầu tiên Tiết Bạch nhậm chức Trường An úy, đã chết trong nhà lao huyện Trường An.
Tiết Bạch không nói gì, bên tai lại là một mớ tiếng hô hỗn loạn.
“A Hội! Các ngươi đã giết A Hội, là các ngươi đã giết hắn.”
“Giữ phò mã lại, nhanh, đưa Vi đại phu xuống.”
~~
Trong liễm thi phòng đèn đuốc sáng trưng.
Lại viên vội vã được gọi dậy trải giấy bút ra, ghi lại bình sinh của người chết.
“Vi Hội, Chính nghị đại phu, Mậu Vương phủ tư mã; mẫu Định An công chúa; tằng tổ Vi Hoằng Biểu, Dương Châu đại đô đốc, Ngụy quốc công; tổ Vi Huyền Trinh, Thái sư, Ung Châu mục, Ích Châu đại đô đốc, Thượng Lạc quận vương; phụ Vi Trạc, Vệ úy thiếu khanh, Phò mã đô úy…”
Tiết Bạch bưng ngọn nến, cúi người nhìn thi thể của Vi Hội.
Hắn đã từng gặp Vi Hội.
Đó là vào năm Thiên Bảo thứ sáu, lúc đó hắn cùng Vương Trung Tự đến Giáo phường để chọn vai, vừa hay gặp Vương Chuẩn ở Giáo phường tìm vui, xảy ra xung đột, lúc đó có một mỹ nhân Trương Tứ Nương được Vương Trung Tự mang đi, Vi Hội vì có cảm tình với Trương Tứ Nương, cùng đám Vương Chuẩn đến trước ngự tiền tố cáo hắn và Vương Trung Tự.
Ấn tượng của Tiết Bạch thực ra đã không còn sâu sắc nữa, cố gắng hồi tưởng, cuối cùng nhớ ra, ngày đó từ trong cung ra, còn thấy Vương Chuẩn đánh cho Vi Hội một trận tơi bời.
Vương Chuẩn cũng là một nhân vật gần đây đang ở đầu sóng ngọn gió, Tiết Bạch được điều về Trường An sớm cũng có liên quan đến cơn sóng gió này.
Quay lại hiện tại, cái chết của Vi Hội là do bản tính khó dời lại trêu chọc nhạc công, tự thấy xấu hổ, nên treo cổ tự vẫn sao?
Tiết Bạch đưa tay, dùng ngón tay mở mí mắt của Vi Hội ra.
Hắn thấy một con ngươi vẩn đục, mờ ảo, nhưng trong đó dường như mơ hồ ẩn chứa sự kinh hãi, phẫn nộ…
.
Bình luận truyện