Mãn Đường Hoa Thải
Chương 275 : Chẳng thể đè nén
Người đăng: Khuyết Vô Hoa
Ngày đăng: 08:51 07-09-2025
.
Đêm khuya, Thanh Lam mấy lần vào thư phòng châm thêm nến, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Tiết Bạch đang ngồi đó trầm tư, còn Đạt Hề Doanh Doanh thì đã dời chiếc ghế đẩu đến trước mặt hắn, ghé sát vào lẩm bẩm.
“Lang quân mới về Trường An, người liền chết, nô gia không tin là xảo hợp, nhất định là có người sắp đặt…”
Thanh Lam cũng không để ý nghe những lời này, nhưng tâm thần lại bị Đạt Hề Doanh Doanh cuốn đi mất. Đến lúc đi ngủ, nàng còn ôm lấy Tiết Bạch nhỏ giọng cảm khái.
“Lang quân.”
“Ừm?”
“Đạt Hề nương tử thật là đẫy đà.”
Tiết Bạch nghe mà buồn cười, nắm lấy bàn tay mảnh mai của Thanh Lam, nói: “Đừng so bì, linh lung tiểu xảo mới đáng yêu.”
Thế là, hôm sau Tiết Bạch lại dậy muộn, không vội đến huyện nha Trường An điểm mão, định cùng Thanh Lam ở trong phòng đánh cờ, ăn chút điểm tâm. Tiểu cô nương không biết đánh cờ vây, nhưng có thể chơi cờ caro.
Ấy thế mà bàn cờ còn chưa bày ra, trong cung đã sai người đến triệu.
Không còn cách nào, phụ quách kinh thành, rõ ràng không được tự tại như khi chủ trì huyện Yển Sư.
…
Quan ngũ phẩm vốn phải thượng triều thì không cần thượng triều, Tiết Bạch sáng sớm đã mặc thanh sắc quan bào đến Hưng Khánh Cung. Vừa được dẫn đến Nam Huân Điện, đã ngửi thấy mùi rượu quyện với hương phấn.
Người lĩnh vũ đêm qua lại là Phạm Nữ, nàng mặc một bộ váy lụa dài màu đỏ thẫm, búi tóc tinh xảo, so với một năm trước càng có khí chất hơn.
Nàng múa xong một khúc, túm váy ngồi xuống bên cạnh Lý Long Cơ, chuẩn bị giúp xem bài, thấy Tiết Bạch bước vào, liền ngẩn người ra, vuốt vuốt bên tai tóc rối không hề tồn tại, khẽ gật đầu.
Tiết Bạch đứng lại, phát hiện trên tấm thảm dưới chân còn có lông gà do chọi gà rơi đầy đất. Xem tình hình này, Lý Long Cơ đêm qua chắc lại hoan ẩm suốt đêm.
“Thánh nhân, Tiết Bạch đến rồi.”
Lý Long Cơ không nhanh không chậm ù bài, đứng dậy, đi đến ngự tháp ngồi xuống, sắc mặt dần dần nghiêm lại, từ một vị thiên tử phong lưu trở lại thành một vị quân vương uy nghiêm. (ngự tháp: 御榻)
“Thần thỉnh Thánh nhân an khang.”
“Đêm Vi Hội chết ngươi có ở đó, nói cho trẫm nghe, ngươi đã thấy gì?”
Thế là Tiết Bạch kể lại mọi chuyện tường tận, không sót chi tiết, bao gồm cả quá trình đến trạch viện của Nghênh nương để hỏi chuyện, tóm lại là khiến người ta không thể bắt bẻ được.
Lý Long Cơ mất kiên nhẫn nói: “Nói quan điểm của ngươi.”
Tiết Bạch dường như không ngờ lại nhanh chóng bị hỏi ý kiến như vậy, do dự nói: “Thần mới nhậm chức, vụ án này chỉ e là Giả huyện lệnh, Vương kinh doãn hiểu rõ hơn.”
“Làm quan một năm, học được cách thoái thác rồi sao?” Lý Long Cơ lạnh nhạt hỏi: “Ngươi vẫn còn là vị cảnh trực trung thần tự cho mình chỉ nói lời thật lòng trước đây không?”
“Thần không dám.” Tiết Bạch nói: “Nói thật, thần vẫn chưa tra rõ chân tướng, vì vậy thần vừa không dám quả quyết Vi Hội là tự vẫn, cũng không dám ra lệnh cho Vương phò mã im miệng, quả thực có tâm tư quan sát sự biến chuyển của tình hình.”
“Trẫm không muốn nghe những lời mơ hồ.”
“Thần nhất định sẽ tra rõ vụ án này.”
Vô duyên vô cớ một gánh nặng liền rơi xuống vai.
Nhưng đây lại chính là kết quả của những việc làm từ trước đến nay của Tiết Bạch, hắn muốn thăng quan, muốn có được sự tin tưởng của hoàng đế, vậy thì khi gặp chuyện, hoàng đế liền sẽ tìm hắn đầu tiên. Sau lưng việc này nếu có ai đó cố ý đẩy một tay, càng là nước chảy thành sông.
Trước khi lui xuống, Tiết Bạch để ý một chút, Vương Chuẩn đang ở trong điện, đứng cùng một bên với Giả Xương, thần thái có vẻ khá ung dung.
Hắn bèn suy xét, đòn “nâng để giết” của Vương Diêu có thể gây ra bao nhiêu tổn hại cho Vương Chuẩn?
Nếu đổi lại là hắn, có cơ hội cả đêm cùng Thánh nhân chọi gà, chắc chắn có thể hóa giải được sự nghi kỵ, cách nói thế nào hắn đều đã nghĩ xong cả rồi.
“Vương Diêu cố tình hại ta! Phụ thân ta vốn có tiếng xấu trong quan trường, còn ta chỉ là một đứa trẻ ham chọi gà, may mắn được Thánh nhân ban ơn. Trong mắt những gia tộc danh giá như bọn họ, điều đó lại thành ra tội lớn. Đúng là ta đã đánh Vi Hội, nhưng Vi Hội tự thấy xấu hổ vì trêu ghẹo nữ đệ tử trong Lê viên nên đã tự sát, Vương Diêu vì giữ danh tiếng cho mình nên đã đổ tội lên đầu ta, gài bẫy hãm hại ta.”
Nói cho cùng, vẫn là phải thuận theo tâm ý của Thánh nhân, đoán đúng sở thích và ác cảm của Thánh nhân…
~~
Hôm đó, Vĩnh Mục công chúa phủ, Vương Diêu nhận được khẩu dụ từ trong cung.
“Thánh nhân có khẩu dụ, bảo phò mã an phận thủ thường, đừng vì cái chết của Vi Hội mà gây chuyện vô lý nữa.”
“Cái gì?” Vương Diêu lập tức mặt như màu đất, “Ta không…”
Hoạn quan truyền chỉ trợn mắt lên, liếc nhìn hắn một cái, mang theo vài phần cảnh cáo.
“Thần lĩnh chỉ, tạ ơn.”
Vương Diêu đành phải vội vàng cúi người nhận lệnh, đích thân tiễn hoạn quan, trở về phòng, ngã ngồi trên giường, thất thần.
Vĩnh Mục công chúa liền qua nắm lấy tay hắn, nói: “Phò mã hà tất phải như vậy? Kết quả này đáng lẽ đã sớm nghĩ đến, chúng ta chắc chắn không thể một lần trừ khử được Vương Chuẩn, nhưng từ từ rồi, Thánh nhân cuối cùng cũng sẽ xa lánh hắn.”
“Nàng không hiểu sao? Thánh nhân ghét ta.”
Trong lòng Vương Diêu cay đắng, hắn đương nhiên biết đối phó Vương Chuẩn là chuyện lâu dài, điều hắn thất vọng là thái độ của Thánh nhân.
Năm xưa chuyện hắn xin hợp táng phụ mẫu cũng là như vậy, phụ thân hắn là Vương Đồng Giáo bị Võ Tam Tư vu tội mưu phản xử trảm, sau khi Duệ Tông hoàng đế kế vị đã minh oan cho phụ thân hắn, truy tặng Thái tử thiếu bảo, Lang Gia Văn Liệt công, thụy là Trung Tráng.
Nhưng phụ thân hắn vì xã tắc họ Lý mà hy sinh đầu rơi máu chảy, sau khi chết lại phải nhìn thê tử cùng người khác hợp táng sao?
Lúc hắn và Vĩnh Mục công chúa thành thân, đáng lẽ phải dùng quy cách lễ nghi cao hơn để tôn vinh công lao của Vương gia, nhưng lại bị lấy ví dụ của Thái Bình công chúa ra bác bỏ, bọn họ thành thân, có liên quan gì đến Thái Bình công chúa?
Chẳng qua là vì Thánh nhân từng tự tay giết chết vị trượng phu thứ hai của mẫu thân hắn, nên trước nay chưa từng thích mẫu thân hắn. Thêm vào đó nhi tử nữ nhi nhiều, qua lại ít, quan hệ xa cách, thậm chí đủ loại nghi kỵ… tóm lại là chưa từng để vị ngoại sanh, con rể này vào lòng.
“Trong mắt Thánh nhân, chúng ta thật sự không bằng một kẻ chọi gà.”
Thất vọng thì thất vọng, chiều hôm đó, phu phụ Vương Diêu vẫn nhận được một tin tức — Thánh nhân lệnh cho Tiết Bạch tiếp tục tra án của Vi Hội.
Vương Diêu suy đi nghĩ lại, đặc biệt đi gặp Tiết Bạch một lần, hoàn toàn quên mất khẩu dụ của Thánh nhân bảo hắn an phận thủ thường.
~~
Trường Thọ phường, quán mì thịt dê gần huyện nha bốc hơi nghi ngút.
“Lão Sùng, cho ba bát mì, mỗi bát thêm một phần thịt dê, chín cái hồ bính.”
Huynh đệ Điêu Bính, Điêu Canh nghe xong liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ vui mừng, cảm thấy làm hộ vệ thật sự quá tốt, việc nhẹ nhàng, ngày nào cũng có thịt ăn.
Tiết Bạch khoác một chiếc áo choàng đơn giản, che đi quan bào, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngẩn người nhìn hơi nước bốc lên.
Kỳ thực hắn đang nhìn chiếc nồi gốm trên lò lửa, nghĩ rằng có thể đem sắt đá đúc thành nồi sắt vận chuyển vào Trường An.
“Một bát mì thịt dê.”
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói, Vương Diêu ngồi xuống đối diện Tiết Bạch, nói: “Tiết lang đang nghĩ gì vậy?”
“Phò mã vẫn là vì vụ án của Vi Hội mà đến?”
Vương Diêu lấy khăn tay lau bàn, rồi mới đặt tay lên đó nói: “Huyện úy kỳ thực cũng biết, a Hội chính là bị phụ tử Vương Hồng cấu kết với Giả Quý Lân hại chết.”
“Nguyên nhân?”
“Bọn họ có thù oán.”
“Ta và Vương Chuẩn cũng có thù oán.”
“A Hội đã có được chứng cứ phạm tội của họ.” Vương Diêu nói, “Hắn từng nói, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trừ khử Vương Chuẩn.”
“Vương Hồng tham ô phạm pháp, tội ác tày trời, chứng cứ ta cũng có rất nhiều.”
“Vậy Tiết lang cho rằng thế nào?”
“Manh mối đã đứt.” Tiết Bạch nói: “Cho nên ta cần thời gian.”
“Được, ta tin Tiết lang.”
Lúc này mì thịt dê được bưng lên, Vương Diêu không động đũa, ngồi đó nhìn Tiết Bạch ăn, bỗng nói: “A gia của ta là bị huynh đệ Tống Chi Vấn hại chết.”
“Tống Chi Vấn?”
“Huynh đệ nhà họ Tống tuy có tài hoa, nhưng nhân phẩm lại vô cùng hèn hạ vô sỉ. Bọn họ nương tựa vào Trương Dịch Chi, sau chính biến Thần Long liền bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Là a gia của ta nể tình xưa mà ngầm che chở, thu nhận bọn họ. Nào ngờ, họ lại vong ân bội nghĩa, đem kế hoạch trừ khử Võ Tam Tư của a gia ta đi cáo mật. Thế là, năm Thần Long thứ hai, ngày mồng bảy tháng ba, a gia của ta bị xử trảm vì tội mưu phản tại đô đình dịch, huynh đệ Tống Chi Vấn lại được khoác lên mình áo bào đỏ, quan bào của họ là do máu của a gia ta nhuộm thành!”
Nói đến đây, tay Vương Diêu khẽ run, người hơi nghiêng về phía trước, lại nói: “Lần trước gặp Tiết lang ta đã muốn tạ ơn, ta nghe nói… Lục Hồn Sơn Trang đã bị hủy, thật hả hê lòng người.”
“Ai nói cho ngươi biết?”
“Là a Hội nói.”
“Vi Hội? Hắn từ đâu biết được?”
“Chuyện này thì ta không biết.” Vương Diêu nói: “Tiết lang đã báo thù cho ta, sau này có việc gì sai bảo, cứ việc mở lời, ta tuyệt không từ chối.”
Sau khi Vương Diêu đi, Tiết Bạch nhìn bóng lưng hắn một lúc lâu, lọt vào mắt kẻ hữu tâm, đã có thể chỉ chứng bọn họ có cấu kết.
Mới về Trường An, dường như đã bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực không thể tự thoát ra được, hay nói đúng hơn là triều đình Đại Đường niên hiệu Thiên Bảo đã bị quyền tranh hồng thủy nhấn chìm, không ai có thể tự mình trong sạch.
“A lang.”
Điêu Bính chỉ vào bát mì thịt dê còn lại trên bàn, hỏi: “Hắn không ăn, chúng ta có thể ăn không?”
~~
Biến cố của Lục Hồn Sơn Trang trên bề mặt đã không còn liên quan đến Tiết Bạch, Hà Nam Phủ đã định án, là Tống Miễn, Cao Thượng cấu kết, huyết tẩy Tống gia.
Vậy thì, Vi Hội có thể biết được chuyện này, tất nhiên là có một người thông tin linh thông và còn đoán được nội tình đã nói cho hắn biết.
Người như vậy không nhiều.
Tiết Bạch vì thế bắt đầu tra xét hành tung của Vi Hội trước khi chết.
Hắn nhân danh Trường An úy đến nhà Vi Hội hỏi chuyện, hỏi thê tử, tùy tùng của Vi Hội, Đạt Hề Doanh Doanh thì ngầm phái hỏa kế đi dò la, cuối cùng đã tra ra được một mạch lạc đại khái.
Ngoài dự liệu của Tiết Bạch là, hắn không phát hiện dấu vết Vi Hội có tiếp xúc với Lý Lâm Phủ… hắn vốn tưởng chuyện này tất nhiên có liên quan đến Lý Lâm Phủ.
Đêm xuống, Đạt Hề Doanh Doanh viết lại hành tung của Vi Hội, đưa vào tay Tiết Bạch.
“Vi Hội không đi Nam Khúc thì cũng đến Giáo phường, hoặc là tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, một tên tửu nang phạn đại như vậy, thật sự sẽ có người cố ý hại chết hắn sao?” (tửu nang phạn đại: ăn hại)
“Sùng Chân Quan?”
Tiết Bạch xem đi xem lại hành tung của Vi Hội, quả thực không phát hiện điều gì khác thường, nhưng nghĩ đến lời thê tử của Vi Hội nói hắn gần đây ngày nào cũng đến đạo quán thắp hương, bèn hỏi: “Sùng Chân Quan ở đâu?”
“An Thiện phường.”
“Đó là ở phía nam thành Trường An rồi, Vi Hội gần như đều hoạt động ở phía bắc thành, sao lại đến phía nam thành thắp hương?”
“Trừ phi đó là một nữ quan quán?” Đạt Hề Doanh Doanh đùa giỡn.
…
Sùng Chân Quan không phải là một nữ quan quán, mà là một đạo quán hương khói rất thịnh.
Lúc Tiết Bạch đến, trước đạo quán đã xếp một hàng dài, những người chờ đợi cầu phúc ai nấy đều tỏ ra vô cùng thành kính.
Hắn bèn cùng huynh đệ nhà họ Điêu mỗi người đi tìm hiểu tình hình.
“Xin hỏi đại nương tử, tại sao mọi người đều đợi ở đây, mà không đi Cửu Hoa Quan ở Tây phố?”
“Pháp thuật của Nhậm đạo trưởng linh lắm, nếu có thể ban cho một viên đan dược, có thể bách bệnh tiêu tan, trường mệnh trăm tuổi đó.”
Điêu Canh đi hỏi mấy người về, gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Lang quân, họ nói đạo trưởng ở đây tên là Nhậm Hải Xuyên, thần thông lắm, ban cho một túi hương treo ở háng, có thể khiến nam nhi yếu đuối cũng trở nên hùng dũng.”
“Vậy chắc hẳn Vi Hội là vì cái này mà đến.”
Tiết Bạch đi qua đám người xếp hàng, lấy ra lệnh phù, nói: “Huyện nha Trường An làm việc, bảo đạo trưởng của các ngươi ra gặp ta.”
Hai tiểu đạo đồng đứng bên cửa nghe vậy, đều lộ vẻ kinh hãi.
“Sư phụ người… người đi vân du rồi.”
Tình hình này, Tiết Bạch vừa nhìn liền biết không ổn, ra lệnh cho bá tánh lui ra, bắt giữ tiểu đạo đồng, đến đạo quán lục soát, đạo trưởng Nhậm Hải Xuyên ở đây quả nhiên không còn nữa, chỉ để lại mấy đệ tử.
“Nói, người đâu?”
“Sư phụ người, người trốn rồi…”
Điêu Canh từ trong đan phòng lấy ra mấy túi hương, ngửi ngửi, hỏi: “Cái này thật sự có tác dụng sao?”
“Kỳ… kỳ thực chỉ là một số dược liệu bổ dưỡng, sư trưởng bỏ tiền thuê người làm cò mồi, thổi phồng công hiệu của nó, nhưng mấy ngày trước người đã cuốn tiền bạc trốn rồi, chúng ta là muốn nhân lúc danh tiếng của sư phụ vẫn còn, kiếm chút lộ phí để đi.”
“Lừa đảo.” Điêu Canh ném túi hương đi.
“Trốn ngày nào?”
“Bốn ngày trước.”
Vậy là cùng ngày với ngày Vi Hội bị bắt.
Tiết Bạch lại hỏi họ có nhận ra Vi Hội không, vốn định đưa họ đi nhận xác, nhưng sau khi miêu tả tướng mạo của Vi Hội họ rất nhanh liền nhớ ra.
“Có một vị quý lang quân như vậy thường đến gặp sư phụ, nhưng lại khác với các hương khách khác, sư phụ mỗi lần đều cùng hắn đến khách phòng nói chuyện riêng.”
“Nói chuyện gì?”
“Không biết, nhưng người khác đều là đưa tiền cho sư phụ cầu thuốc, sư phụ lại là đưa tiền cho hắn.”
Tiết Bạch suy ngẫm về những bản lĩnh mà Nhậm Hải Xuyên gọi là có thể khiến người ta trường mệnh trăm tuổi, hùng dũng trở lại, hỏi: “Sư phụ của các ngươi, có từng muốn vào cung diện thánh không?”
“Hình… hình như có nói qua.”
Hỏi thêm vài câu, những gì các đệ tử này biết đã có hạn, Tiết Bạch bèn bắt đầu quan sát kỹ lưỡng trong đạo quán này.
Hắn có một trực giác, Nhậm Hải Xuyên và Vi Hội một trốn một chết, giữa hai việc này tất nhiên có liên quan, thậm chí chuyện của Lục Hồn Sơn Trang, cũng là Nhậm Hải Xuyên nói cho Vi Hội.
Nếu vậy, thì sau lưng đạo sĩ Nhậm Hải Xuyên này tất nhiên có một kẻ chủ mưu, ví dụ như Lý Lâm Phủ.
Có lẽ là bọn họ đang bàn luận làm thế nào để tiếp cận Thánh nhân, đồng thời nhận được tin tức từ Lạc Dương, Lục Hồn Sơn Trang xảy ra chuyện, sau đó Lý Lâm Phủ nói “chắc chắn là Tiết Bạch ra tay độc ác”… những hình ảnh này đều là đoán mò.
Nghĩ đến những điều này, lật qua kinh văn trong tàng thư khố, ngoài ý muốn không có phát hiện gì, Tiết Bạch bèn chuyển sang hương đường.
Trên sảnh bày rất nhiều bài vị cầu phúc, khắc đủ loại tâm nguyện.
“Bài vị Phúc Lộc Thọ tam tinh, cầu gia mẫu khang kiện trường thọ, người Trường An Dương Hán Công kính lập.”
Nhìn tiếp về sau, một người tên là Khương Khánh Sơ hy vọng có thể cưới được hiền thê, một người tên là Lưu An hy vọng có thể sinh được một nhi tử.
Tiết Bạch lướt qua mấy hàng, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, cầm lấy ngọn nến trên bàn lại gần, nhìn xuống phía dưới bài vị cầu phúc, vết bụi không đúng.
Những bài vị này đều đã đặt rất lâu, xung quanh tích một lớp bụi dày, nhưng có mấy cái rõ ràng là mấy ngày gần đây mới được đặt lại.
Thế là, hắn đưa tay đặt những bài vị cầu phúc đó về vị trí ban đầu, phát hiện ở giữa thiếu mất một cái.
“Bài vị cầu phúc đặt ở đây ban đầu nội dung là gì?”
“Hồi huyện úy, cái này chúng ta thật sự không nhớ.”
“Có ghi chép không?”
“Không, không có.”
Tiết Bạch lại nhìn vào vị trí trống đó một cái, không có cách nào tìm lại được nó.
Hắn chỉ thấy kỳ lạ, có cần thiết phải lấy đi một cái bài vị cầu phúc không?
~~
Huyện nha Trường An.
Giả Quý Lân nghe tin Tiết Bạch bắt mấy đạo sĩ về, lắc đầu, nói: “Mời hắn đến gặp ta một chuyến.”
Hắn không có tâm trạng xử lý công vụ khác, đứng dậy đi đi lại lại, cuối cùng đứng trước cửa sổ, nhìn Tiết Bạch qua.
“Huyện lệnh tìm ta?”
“Nghe nói ngươi vẫn đang tra án của Vi Hội?”
“Vâng, vụ án này ngay cả Thánh nhân cũng kinh động rồi, không thể không tra.”
Giả Quý Lân nói: “Ta sớm đã bảo ngươi chặn miệng Vương Diêu lại, hà tất đến mức phải khó xử như bây giờ?”
Tiết Bạch mắt nhìn lại viên lui ra, đóng cửa, trong lệnh giải không còn ai khác, vì thế chậm rãi nói: “Một phần sự thật vẫn luôn rất rõ ràng, chính là huyện lệnh ngươi cố ý bắt Vi Hội, rồi chỉ thị cho Ngụy Sưởng siết cổ hắn, không phải sao?”
Giả Quý Lân không phủ nhận, mà thở dài một hơi.
“Lúc Thánh nhân hỏi, ta không nói như vậy, vì không có chứng cứ.” Tiết Bạch nói, “Nhưng không thể nào hoàn toàn không có dấu vết, chứng cứ sớm muộn gì cũng sẽ có, huyện lệnh đến lúc đó định tự xử thế nào?”
“Ngươi không nói, mới là cách làm thông minh, ngươi tưởng Thánh nhân muốn sự thật sao? Thánh nhân triệu ngươi hỏi chuyện, chỉ là để cho Vương gia một lời giải thích, giống như Định An công chúa không thể hợp táng cùng Vương Đồng Giáo, vị quan xét xử vụ án đó là Hạ Hầu Tiễn liền bị biếm chức, để cho Vương gia một lời giải thích, hiểu chưa? Thánh nhân không quan tâm Vi Hội chết, dù biết rõ là có người giết hắn.”
“Ngoại sanh của Thánh nhân chết, huyện lệnh nói Thánh nhân không quan tâm?”
“Vi Trạc đều là do Thánh nhân tự tay giết, Vi Hội chết thì sao? Một vụ án nhỏ đơn giản như vậy, có gì đáng để bám riết không buông?”
Giả Quý Lân nói, đi lại gần Tiết Bạch, với giọng đầy tâm huyết nói: “Ngươi là đệ tử của Thanh Thần, hiện tại là thuộc hạ của ta. Ta không phải đang dạy ngươi tra án, mà là đang dạy ngươi làm quan, nếu có thể làm tốt chức quan khó làm nhất ở kinh thành này, con đường làm quan sau này của ngươi sẽ thuận lợi.”
Tiết Bạch nói: “Lời của huyện lệnh rất có lý. Nhưng chuyện này, chỉ e không dễ dàng giải quyết như huyện lệnh hy vọng.”
“Ý gì?”
“Chúng ta đều biết, là Vương Hồng bảo ngươi bắt giết Vi Hội, thông thường mà nói, Thánh nhân không quan tâm Vi Hội, các ngươi hữu thị vô khủng. Cho nên ngươi mấy lần bảo ta đừng tra, tưởng rằng ta buông tay chuyện này là sẽ kết thúc. Nhưng… huyện lệnh không phát hiện sao? Còn có người đang đẩy sóng tạo gió.” (hữu thị vô khủng: Có chỗ dựa nên không biết sợ)
Giả Quý Lân có một biểu cảm ngây người rõ ràng.
“Vừa mới áp giải Vi Hội vào ngục, người nhà hắn sao lại đoán được hắn sẽ chết trong ngục, vì thế mà gây chuyện đến trước ngự tiền? Vừa hay lại là lúc ta, Trường An huyện úy này, vừa mới nhậm chức.”
“Ý ngươi là?”
“Vương Chuẩn dám đi uy hiếp Vương Diêu, chính là ăn chắc vị phò mã này không được thánh quyến, dọa một chút là sẽ im miệng. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, Vương Diêu ngược lại lại đem chuyện này gây ầm ĩ đến tai Thánh nhân, Thánh nhân không thể không lại triệu ta hỏi chuyện, cho Vương gia một lời giải thích.”
Tiết Bạch vậy mà đã không biết tự lúc nào đã giành được thế chủ động trong cuộc nói chuyện, hỏi: “Rất rõ ràng, có người đã cho Vương Diêu sự tự tin. Các ngươi tại sao vẫn cho rằng cái chết của Vi Hội là một vụ án nhỏ? Ít nhất là ta không dám qua loa đối phó nữa.”
Giả Quý Lân vuốt chòm râu dài, từ từ ngồi xuống ghế, tự mình suy ngẫm, mắt đảo qua đảo lại.
Tiết Bạch tiếp tục: “Ta bây giờ nghi ngờ là, Vương Hồng vì cớ gì lại muốn giết Vi Hội, Nhậm Hải Xuyên lại vì cớ gì chạy trốn? Có thể là chuyện gì mà đáng để động thủ? Chuyện này nếu bị chính địch của Vương Hồng lợi dụng, vụ án sẽ đến mức nào? Có liên lụy đến ta và huyện lệnh không?”
“Ta cũng không biết.” Giả Quý Lân nói, “Ta chỉ nghĩ là Vương Chuẩn không ưa Vi Hội, kinh doãn có lệnh, ta không thể không làm.”
“Người bảo huyện lệnh bắt người là Vương Chuẩn, hay là Vương Hồng?”
“Là…” Giả Quý Lân ngập ngừng, cuối cùng giơ tay chỉ lên trên, lại nói: “Ta cho rằng là Vương Chuẩn đã xin kinh doãn.”
“Huyện lệnh thật sự không biết nguyên do trong đó?”
“Thật không biết.”
“Vậy làm một giả thiết, nếu là Hữu tướng ngầm thúc đẩy, cuối cùng vụ án này bị phanh phui, chúng ta gánh nổi không?”
“Ta…” Giả Quý Lân nói: “Ta thật không biết.”
“Đã không biết, huyện lệnh sao dám giúp che đậy?”
“Ngươi đừng nguy ngôn tủng thính, chuyện này bản huyện và kinh doãn tự có chừng mực, dù thế nào, tạm thời đừng tra xuống nữa.” Giả Quý Lân nói, “Đi đi.” (nguy ngôn tủng thính: nói lời giật gân, làm quá vấn đề)
Tiết Bạch chấp lễ định cáo lui, đi đến cửa, bỗng nhiên dừng bước.
Hắn quay người lại, nhìn về phía bức tượng Tống Tử Quan Âm mà Giả Quý Lân thờ phụng trong lệnh giải, trầm ngâm nói: “Huyện lệnh vẫn đang giấu ta.” (Tống Tử Quan Âm: 送子娘娘)
“Ngươi đừng nói bậy nữa.”
“Huyện lệnh quen biết Nhậm Hải Xuyên phải không?”
“Bản huyện… không quen.”
“Nhưng huyện lệnh đã thờ phụng bài vị cầu tử ở đạo quán của hắn, không phải sao?”
Sắc mặt Giả Quý Lân lập tức trở nên khổ sở, thấy bị vạch trần ngay trước mặt, lúc này mới mở lời nói.
“Ban sơ, Vương kinh doãn đệ đệ Vương Hạn, là một kẻ ngu… rất dễ bị lừa, nên đã bị Nhâm Hải Xuyên lừa gạt. Nhậm Hải Xuyên tự xưng biết thần tiên thuật, có thể khiến người ta kéo dài tuổi thọ, đặc biệt là có phương pháp nâng cao… nâng cao thuật phòng the, Vương Hạn có ý định tiến cử hắn cho Thánh nhân, may mà chúng ta thận trọng, không vì chút hiệu quả ban đầu mà nhẹ dạ tin hắn, vốn định đợi thêm một thời gian nữa, không ngờ, hắn thực ra là do Vi Hội phái tới, định sau khi diện thánh dâng thuốc, cuốn lấy phần thưởng rồi trốn.”
“Nếu theo kế hoạch của Vi Hội, Nhâm Hải Xuyên sau khi trốn thoát, tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu Vương Hạn. Vì thế, Vương Kinh Doãn biết chuyện vô cùng tức giận, lệnh cho ta bắt giết hai kẻ này. Ta bèn sai Ngụy Xưởng đi bắt Vi Hội, không ngờ Nhâm Hải Xuyên quá nhanh nhạy, thấy tình hình bất ổn lập tức bỏ chạy...”
~~
Cùng lúc đó, Vạn Niên huyện, Tân Xương phường.
Thôi Hữu Phủ sải bước đi, sắc mặt vô cùng trịnh trọng.
“Huyện úy, ngay phía trước.”
Phía trước là một đạo quán ở Tân Xương phường, tên là Tân Xương Quan, xung quanh đã có rất nhiều người vây quanh, đang chỉ trỏ bàn tán điều gì đó.
“Chính là vị Nhậm thần tiên đó phải không?”
“Thần tiên sao lại chết được…”
“Nhường đường! Tránh ra, Huyện úy đến rồi!”
Thôi Hữu Phủ tách đám đông ra, nhìn qua, chỉ thấy đất ở hậu viện của đạo quán đã bị đào lên, đào ra một thi thể.
Người chết là một lão đạo sĩ, tuy đã thành một thi thể tàn tạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ tiên phong đạo cốt ban đầu.
Ngỗ tác cúi người, vạch áo trên thi thể ra, nhìn vào vết thương đã bắt đầu thối rữa sinh giòi, kiểm tra kỹ một lượt, nói: “Da có thấm nước, hơi có mùi hôi, đã chết bốn năm ngày rồi, hung khí hẳn là một con dao găm nhỏ sáu tấc, trên người không có vết thương nào khác, một dao chí mạng…”
Thôi Hữu Phủ nhíu mày, quay người nhìn đám người vây xem, giơ tay gọi mấy người qua, nói: “Các ngươi có nhận ra hắn không?”
“Nhận ra, là Nhậm đạo trưởng của Sùng Chân Quan ở phía nam thành…”
Đây là vụ án lớn đầu tiên mà Thôi Hữu Phủ gặp phải từ khi nhậm chức Vạn Niên úy, hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải triệt để tra rõ.
Tuy nhiên, vừa mới đưa thi thể về huyện nha, hắn liền bị Vạn Niên huyện lệnh Phùng Dụng Chi triệu đến lệnh giải.
“Thỉnh huyện lệnh an khang, hôm nay trong thành xảy ra án mạng, ta nhất định sẽ…”
“Vụ án này không nên làm ầm ĩ, cứ kết án là sau khi uống rượu ngã chết là được.”
Thôi Hữu Phủ ngẩn người, hồi lâu không chịu đáp lời.
Phùng Dụng Chi thở dài một hơi, đứng dậy đi lại gần hắn, nhắc nhở: “Vạn Niên huyện chỉ là một huyện nhỏ phụ quách kinh thành, trên huyện nha còn có Kinh Triệu Phủ, vụ án này đến đây là kết thúc, hiểu chưa?”
“Vâng.”
Thôi Hữu Phủ có chút thất vọng, ra khỏi huyện nha, đi qua con phố dài của Tuyên Dương phường, bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía một người không xa phía trước.
“Tiết lang sao lại đến đây? Ngươi tai mắt luôn linh thông, có phải là vì vụ án mạng ở Vạn Niên huyện?”
“Không phải.” Tiết Bạch chỉ về hướng tây bắc, “Ta ở Tuyên Dương phường.”
Thôi Hữu Phủ ngẩn người, cười khổ chuẩn bị rời đi, giây tiếp theo, hắn nhận ra Tiết Bạch chắc chắn là vì vụ án mạng mà đến, hơn nữa là cố ý đợi hắn ở đây, nếu không thì không thể nào lại không chút tò mò như vậy.
“Đúng rồi, vụ án của Vi Hội thế nào rồi?”
“Kinh Triệu Phủ muốn ém nhẹm.” Tiết Bạch nói: “Ta thì không sao, nhưng rõ ràng có người muốn những vụ án này nổi lên, Kinh Triệu Phủ chỉ e là ém không nổi.”
“Ai?”
“Không biết.”
“Vậy chúng ta đều bị cuốn vào rồi.” Thôi Hữu Phủ lại suy ngẫm, nhận ra thi thể của Nhậm Hải Xuyên bỗng nhiên bị phát hiện, chuyện này rất đáng ngờ, tâm thái liền trở nên bình thản, nói: “Tiết lang nếu rảnh rỗi, cùng nhau uống vài chén thế nào?”
“Không may, hôm nay thật không rảnh, lần sau đi?”
“Được.” Thôi Hữu Phủ nói: “Luôn có cơ hội.”
~~
Tiết Bạch có vẻ rất bận, nhưng thực ra không có chính sự gì, về nhà thay một bộ y phục liền đi Đôn Hóa phường gặp Nhan Yên.
Hắn đã nói sẽ mang cho nàng vài thứ vui vui, mấy ngày nay liền để thợ thủ công làm một số đạo cụ nhỏ cho trò chơi board game.
Đạo cụ này còn làm mấy bộ, sau này có thể dâng một bộ vào cung, bù đắp cho sự thất vọng của Lý Long Cơ trong ngự yến ở Hoa Ngạc Lâu lần trước, coi như nhất cử lưỡng tiện.
Từ chập tối đến đêm khuya, Tiết Bạch chẳng qua chỉ là chơi cùng Nhan Yên, Nhan Quần, bọn họ vô cùng kinh ngạc, chơi đến quên cả trời đất, cuối cùng cũng không chịu để hắn đi.
“Chơi thêm một ván nữa đi?”
“Các trưởng bối đang nhìn chằm chằm đợi ta đi đó.”
“Nhưng đã giới nghiêm rồi.” Nhan Quần ngày thường trông như một con mọt sách nhỏ, nhưng vì chơi mà lý do gì cũng có một đống, “Giới nghiêm rồi a huynh không về được đâu.”
“Trường An huyện úy há lại bị giới nghiêm cản trở?”
Tiết Bạch ra oai trước mặt đám trẻ, thúc ngựa rời khỏi Nhan gia, thầm nghĩ Lý Long Cơ chắc sẽ rất thích loại trò chơi đấu trí nhỏ này, ngày mai có thể dâng lên.
Hắn dường như hoàn toàn không quan tâm đến vụ án của Vi Hội, cũng không tò mò rốt cuộc ai đang đứng sau thúc đẩy những chuyện này.
Đêm khuya, hắn lại có một giấc mơ rất kỳ lạ.
Hắn mơ thấy mình cùng Lý Long Cơ, Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung, Vương Hồng, Trương Khứ Dật, Vương Diêu, Giả Quý Lân, Thôi Hữu Phủ, Vi Hội đang chơi trò ma sói, đêm đầu tiên Vi Hội chết, mà hắn có một lọ thuốc độc có thể độc chết sói, định độc chết Lý Lâm Phủ, hắn tin chắc chắn sẽ không độc nhầm.
Nhưng dù là trong mơ, Tiết Bạch cũng có thể nhận ra sói không chỉ có một…
.
Bình luận truyện