Mãn Đường Hoa Thải

Chương 276 : Mạch lạc

Người đăng: Khuyết Vô Hoa

Ngày đăng: 13:27 07-09-2025

.
Đêm ấy, Thôi Hữu Phủ ngủ không ngon giấc, hôm sau thức dậy mắt đều sưng húp. Hắn đi về phía huyện nha Vạn Niên, trong đầu vẫn còn nghĩ đến vụ án ngày hôm qua, vừa qua khỏi cửa phường, lại thấy Tiết Bạch đang ngồi trước một quán sủi cảo, đây đã là lần thứ ba trong mấy ngày gần đây hai người gặp nhau ở nơi này. “Tiết lang đang chờ ta?” “Không có, ta ở gần đây, ra ngoài dùng tảo thiện.” “Ngươi sắp muộn giờ thượng nha rồi.” “Phải đó.” Tiết Bạch không vội không vàng ăn sủi cảo, “Ở phường Tuyên Dương, lại nhậm chức ở huyện Trường An, thật bất tiện.” Thôi Hữu Phủ đã chịu đủ cái thói úp mở cả ngày của hắn, lười hỏi thêm, thẳng thừng rẽ vào huyện nha. Có án không thể tra, chức Vạn Niên úy này của hắn chẳng qua chỉ là để con cháu thế gia tích lũy tư lịch, dễ khiến người ta xem thường. Tuy nhiên, ngồi chưa được bao lâu, liền có tiểu lại qua mời hắn đến lệnh giải, còn nhắc nhở hắn một câu. “Là Hình bộ phái người đến, hỏi về vụ án ngày hôm qua.” Thôi Hữu Phủ lòng chợt động, thầm nghĩ quả thật bị Tiết Bạch đoán trúng, thật sự có người đang đẩy sóng tạo gió. Đã là người của Hình bộ đến, hẳn là Hữu tướng phủ hy vọng vụ án này có thể tra tiếp. Trong lệnh giải, Phùng Dụng Chi bị mắng cho một trận xối xả, thể hiện rõ nỗi gian khó của một huyện lệnh phụ quách, nhưng khi thấy Thôi Hữu Phủ tới, Phùng Dụng Chi lập tức khôi phục vẻ thong dong, vung tay ra lệnh: “Tra, vụ án mạng của Nhậm Hải Xuyên nhất định phải làm sáng tỏ.” “Vâng.” Thôi Hữu Phủ ngay tức thì muốn tìm Tiết Bạch đang ăn tảo thiện ngoài huyện nha để bàn bạc một chút, vội vã ra đến cửa. Vừa hay thấy Tiết Bạch đã trả tiền sủi cảo, chuẩn bị rời đi. Hắn tiến lên hỏi: “Tiết lang còn chưa đến huyện nha Trường An?” “Đi ngay đây.” “Tiết lang nếu có lời muốn nói với ta, bây giờ có thể nói rồi.” Dứt lời, Thôi Hữu Phủ lại gần hơn một chút, thấp giọng nói thêm: “Ta tin ngươi.” “Không có.” Tiết Bạch cười đáp, khóe mắt liếc về phía đầu kia của con phố dài, người của hắn đã ngầm theo sau vị quan viên Hình bộ vừa rời đi. Hắn không phải vì Thôi Hữu Phủ mà đến, mà là đoán có người lợi dụng bọn họ tra án, hắn muốn tra ra đối phương, nếu nói “bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở sau”, hắn - con chim hoàng tước này cùng Thôi Hữu Phủ - con ve sầu kia, thực chẳng có gì nhiều để nói cùng nhau. “Tiết lang chắc hẳn biết rất nhiều phải không?” “Ngươi đi tra cũng sẽ biết.” Tiết Bạch nói: “Chắc hẳn sẽ có người cố ý tiết lộ manh mối cho ngươi, manh mối hẳn là chỉ về phía Vương Hồng.” “Tại sao?” “Ngươi tự tra.” “Không thể trực tiếp nói hết những gì ngươi biết cho ta sao?” Tiết Bạch cười cười, cũng không trả lời, vẫy tay rồi bỏ đi. Hắn dường như không vội đến huyện nha Trường An, mà đi về phía bắc. Thôi Hữu Phủ dẫu có phong thái danh môn, lúc này cũng vô cùng tức giận, nghiến răng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tra rõ chân tướng, bằng mọi giá phải biết nhiều hơn Tiết Bạch. Trên con phố dài, mấy hán tử đang đi dạo liếc mắt nhìn về phía bọn họ. Cuối cùng, một hán tử trong số đó rẽ vào con hẻm nhỏ, ra khỏi phường Tuyên Dương, đến gần An Thượng Môn của Hoàng thành, nói với một người khác: “Hai vị huyện úy của Trường An, Vạn Niên đã gặp nhau, chắc là đang cùng nhau tra án.” ~~ Đạt Hề Doanh Doanh đêm qua không ngủ ngon giấc, đang soi gương đồng nhìn quầng thâm trên mắt, ngón tay chấm phấn thoa lên, miệng hỏi: “Đã theo kịp cả rồi chứ?” “Vâng, người gây áp lực cho huyện Vạn Niên, hẳn là Hình bộ thượng thư Tiêu Ẩn Chi; những thám tử lén lút theo dõi huyện nha Vạn Niên, cuối cùng đã đến Ngự sử đài báo tin.” “Ngự sử đài?” Kết quả này hoàn toàn ngoài dự liệu của Đạt Hề Doanh Doanh, nàng không khỏi dừng tay, lẩm bẩm: “Vương Hồng sợ bị tra ra, nên phái người theo dõi tiến triển sao? Hay là chúng ta đã theo dõi nhầm người?” Không ai có thể trả lời câu hỏi này của nàng, nàng suy nghĩ một lúc, không thể gỡ rối được, bèn hỏi: “Lang quân ở đâu? Ta phải đi gặp hắn.” “Lang quân đến Hưng Khánh Cung dâng bảo vật rồi.” ~~ Hưng Khánh Cung. Tiết Bạch còn chưa từng một mình cầu kiến Lý Long Cơ, trước đây hắn cũng không có tư cách này, đều là được triệu vào cung, hoặc là đi cùng Dương Ngọc Dao. Nhưng hiện tại hắn cũng xem như là kinh quan, thế là quyết định thử một lần, để tránh Lý Long Cơ cảm thấy hắn chuyện gì cũng dựa dẫm vào tỷ muội Dương gia. Hắn cũng không biết quy trình thế nào, quan bát phẩm xin diện thánh có hợp quy củ không, thậm chí ngay cả Lý Long Cơ đang ngủ hay đã thức cũng không biết, tóm lại là cứ đến Sơ Dương Môn trình cáo thân. “Trường An huyện úy Tiết Bạch, có lễ vật mới muốn dâng lên Thánh nhân.” Chưa nói dứt lời, mấy trên mặt cấm quân gác cửa cung đã lộ ra nụ cười không nén được. “Ai mà không biết Tiết lang? Cáo thân thì thôi không xem, cứ ở đây chờ, phá lệ thay ngươi thông truyền một tiếng là được.” “Đa tạ, mấy vị tướng quân xưng hô thế nào?” “Đâu phải tướng quân, chẳng qua là làm sai dịch…” Những cấm quân này ngày thường gặp người là quát “lui ra”, nhưng nói chuyện ra mới phát hiện họ đa phần là những đứa trẻ ngốc nghếch nhà quyền quý, có người tính cách phóng khoáng, có người lại e thẹn, dưới lớp áo giáp vàng óng không có chút sát khí nào. Không bao lâu, lại là Ngô Hoài Thực đích thân đến gặp Tiết Bạch. “Thánh nhân đang ở tiểu triều hội thương nghị quốc sự, thật sự không gặp ngươi được.” Ngô Hoài Thực thành khẩn nói: “Là thật đó, lát nữa Quốc cữu ra, Tiết lang hỏi hắn là biết. Nhưng nếu tin được ta, có vật gì mới lạ muốn dâng, có thể do ta thay ngươi chuyển giao, Thánh nhân vừa rảnh là ta sẽ thay Tiết lang biểu công.” “Hảo.” Tiết Bạch không lo hắn trong chuyện này gây khó dễ, trực tiếp đưa chiếc hộp trong tay lên, nói: “Cũng chỉ là vài món đồ chơi đơn giản, quy tắc đều đã viết rõ, Thánh nhân xem qua là biết.” Ngô Hoài Thực ngược lại ngẩn người ra, trên mặt lộ vẻ cảm động, cười nói: “Tiết lang vậy mà lại tin ta đến thế.” “Ta có gì mà không tin Ngô tướng quân?” “Phải đó, ta còn sợ Tiết lang vì chuyện của Lã Lệnh Hạo mà trách ta chứ. Ta là người dưới trướng Cao tướng quân, thực ra cùng Tiết lang mới là một nhà.” Ngô Hoài Thực nhận lấy chiếc hộp, khẽ vuốt hai cái, nói: “Đây là công lao mà Tiết lang chia cho ta đó, sau này hễ có chuyện gì, cứ việc mở lời với ta.” “Ta ở Yển Sư cũng là công tư phân minh, Ngô tướng quân không vì chuyện riêng mà canh cánh trong lòng, lòng dạ quang minh lỗi lạc, khiến người ta kính phục.” Hai người đều muốn tỏ thiện ý với đối phương, nói những lời hay ý đẹp. Không bao lâu, chỉ thấy Dương Quốc Trung dưới sự dẫn dắt của mấy hoạn quan đi ra, đi song song với hắn còn có một vị lão đạo sĩ. Thành Trường An có rất nhiều đạo sĩ tiên phong đạo cốt, thanh tú phiêu dật, nhưng vị lão đạo sĩ này lại vóc người nhỏ bé, tướng mạo không ưa nhìn, duy chỉ có đôi mắt vô cùng sáng, như có thể nhìn thấu vạn vật thế gian. Ra khỏi cửa cung, Dương Quốc Trung trước tiên mời vị lão đạo kia lên xe ngựa, rồi đi về phía Tiết Bạch. “A Bạch sao lại ở đây?” “Lần trước ngự yến ở Hoa Ngạc Lâu, a huynh dâng tỳ bà, ta lại không dâng gì cả, hôm nay đành phải đến bù đắp một hai.” “Ha ha ha.” Dương Quốc Trung cười sảng khoái, thân mật vỗ vai Tiết Bạch, “Ngươi nói sớm đi, sau này ta dâng bảo vật cho Thánh nhân có mang theo ngươi một phần thì có gì khó?” Về di sản chính trị mà Dương Tiêm để lại, giữa hai người vốn nên có tranh chấp, nhưng mấy ngày nay Tiết Bạch về Trường An, bận rộn vì vụ án của Vi Hội, lại mãi không có cơ hội cùng Dương Quốc Trung nói chuyện đàng hoàng một lần, hôm nay liền nhân cơ hội này dò xét vài câu. “Nghe nói a huynh tiến cử Dương Quang Kiều làm Diêm thiết sử phán quan?” “Không sai.” Dương Quốc Trung nói, “Ngươi cũng biết, Nguyên Tái người này thiển cận mà tham lam, tự chuốc lấy hậu quả bị biếm truất. Nhưng việc quản muối lại là đại nghiệp của Dương gia, cho nên ta để Dương Quang Kiều lo liệu, ngươi thấy thế nào?” Vì nghĩ đến việc quản muối ban đầu vẫn là do Tiết Bạch đề xuất, y cuối cùng thuận miệng hỏi một câu. Tiết Bạch nói: “Ta cho là không thỏa đáng. Nguyên Tái tuy có dã tâm, nhưng có thực tài; Dương Quang Kiều tham lam còn hơn cả Nguyên Tái, lại không có tài năng gì. A huynh hà tất phải dùng hắn để làm bại hoại quan thanh?” “Ra vậy, tiếc là ngươi không về sớm, nếu không ta nhất định đã hỏi qua ngươi trước.” Dương Quốc Trung cười lên, “Chuyện đã định rồi, không còn cách nào khác.” “Không sao, vậy tiếp theo về việc bổ nhiệm quan viên lo liệu việc quản muối, a huynh có thể bàn bạc với ta trước không?” “Hảo!” Dương Quốc Trung sảng khoái đồng ý, quay người định đi, lại không nhịn được quay đầu lại, cười nói: “Tặng thêm cho ngươi vài lời vàng ý ngọc nhé. Ngươi thăng tiến không chậm, một năm đỗ trạng nguyên, một năm từ kỳ huyện úy lên xích huyện úy, nhưng ngươi có biết ta sắp được thay tử bào rồi không? Trên con đường làm quan, lời khuyên của ta ngươi vẫn nên nghe một chút.” Nói rồi, hắn chỉ vào quan bào của Tiết Bạch, rồi lại chỉ vào mình. “Chuyện thăng quan này, tâm thành thì ắt linh ứng, ngươi trước hết phải phải luôn nghĩ đến thăng quan, mọi việc đều vì thăng quan mà làm. Ngươi ở huyện Yển Sư, sức dùng không đúng chỗ, nay về Trường An rồi, càng nên nghĩ cho rõ nên lập công thế nào, sau khi lập công nên nhắm đến chức vị khuyết nào, nếu còn điều gì không hiểu, cứ đến tìm ta, Dương gia có một vị trí cho ngươi.” “Lời của a huynh, ta đã hiểu rồi.” Dương Quốc Trung đắc ý cười, vẫy tay chào, tự mình xoay người lên ngựa, dẫn xe ngựa kia đi. Tiết Bạch lúc này mới đi về phía huyện nha Trường An. Vừa đến nha môn, liền có một gia bộc lại gần, khẽ nói: “Lang quân, Đạt Hề nương tử có tin muốn gửi cho ngươi.” Tiết Bạch nhận lấy tin, liếc nhìn một cái, sắc mặt không chút phản ứng, cất mảnh giấy đi, nói: “Bảo nàng chiều tối đến Đỗ trạch gặp ta.” “Vâng.” Tiết Bạch bèn đến lệnh giải cầu kiến Giả Quý Lân, hỏi: “Dám hỏi huyện lệnh, huyện nha Vạn Niên có phải đã tra ra hung thủ giết hại Nhậm Hải Xuyên rồi không?” “Ngươi làm sao biết?” “Đoán thôi.” Tiết Bạch nói, “Tình hình đã dần dần rõ ràng, vụ án này dù chúng ta có muốn tra hay không, nó cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng.” Giả Quý Lân im lặng, nói: “Thôi Hữu Phủ hôm nay ở Tân Xương Quan đã tìm được manh mối, có người đã thấy hung thủ giết Nhậm Hải Xuyên, huyện Vạn Niên đang truy nã, hải bổ văn thư đã gửi đến rồi.” (hải: trên toàn lãnh thổ; bổ: truy bắt) Tiết Bạch xem qua hải bổ văn thư, hỏi: “Người này là ai huyện lệnh chắc hẳn biết chứ?” Trong phòng không có ai khác, Giả Quý Lân mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa trán, thở dài: “Là bộ khúc của Vương Hạn.” “Vương Hạn phái người giết Nhậm Hải Xuyên, chuyện này sẽ có hậu quả gì?” “Sẽ có hậu quả gì? Ta không biết.” Giả Quý Lân nói, “Thật khiến người ta bất an…” ~~ Chiều tối, Đỗ trạch. Tiết Bạch và Đỗ Ngũ Lang ngồi ở hậu hoa viên, nhìn Đạt Hề Doanh Doanh vận trang phục tỳ nữ bưng khay trà đi tới, sắc mặt đều có chút kỳ lạ. Nàng không hợp với trang phục này, khí chất không tương xứng. “Mạch lạc của vụ án này đã hiện ra rồi, Lý Lâm Phủ bày bố, đối phó Vương Hồng.” Đạt Hề Doanh Doanh nói, “Lý Lâm Phủ xúi giục Vi Hội, Nhậm Hải Xuyên tiếp cận Vương Hạn, ý đồ lấy được điểm yếu của Vương Hồng, chuyện này bị Vương Hồng nhìn thấu, vì thế giết chết Vi Hội, Nhậm Hải Xuyên, Lý Lâm Phủ lại cố ý khơi ra vụ án này.” “Thì ra là vậy.” Đỗ Ngũ Lang nói, “Nhìn như vậy thì rõ ràng rồi.” Tiết Bạch lại lắc đầu, nói: “Ngươi phái người theo dõi, những người nhìn chằm chằm ta và Thôi Hữu Phủ đã đến Ngự sử đài?” “Vâng, hẳn là Vương Hồng phái người…” “Không phải hắn.” Tiết Bạch chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không sai, kẻ chủ mưu sau lưng hẳn là Ngự sử trung thừa Dương Quốc Trung.” “Tại sao?” “Toàn bộ sự việc, không phải là tác phong của Ca Nô.” Tiết Bạch cân nhắc dùng từ, cuối cùng đánh giá: “Quá mất trình độ.” Đỗ Ngũ Lang không khỏi hỏi: “Ca Nô rất có trình độ sao? Lúc hắn hãm hại a gia của ta…” “Ca Nô đâu phải vì hãm hại a gia của ngươi, lúc đó mục tiêu của hắn là Lý Hanh, chỉ mượn một phong thư tố cáo của Liễu Tích, nhẹ nhàng liền khiến Đông Cung tự chặt tay chân. Ngược lại nhìn vụ án Vi Hội lần này, làm quá nhiều rồi, hơn nữa, càng giống tác phong của Dương Quốc Trung hơn.” “Tác phong gì?” Đạt Hề Doanh Doanh nói: “Dâng bảo vật. Ban đầu, Nhậm Hải Xuyên tiếp cận Vương Hạn, chính là muốn dâng cho Thánh nhân một ít đan dược kéo dài tuổi thọ, và treo túi thuốc ở háng, khiến cho cái đó cứng lên.” Nàng trước mặt hai thiếu niên không hề e dè, Đỗ Ngũ Lang nghe xong xấu hổ cúi đầu. “Không sai, bỏ qua những phần hoa lá cành, cốt lõi dung tục như vậy, hẳn là bút tích của Dương Quốc Trung. Hắn có lẽ còn nóng lòng trừ khử Vương Hồng hơn cả Lý Lâm Phủ.” Tiết Bạch vừa nói, vừa bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nay với Dương Quốc Trung, càng có thể cảm nhận rõ rệt cái tâm tư muốn một bước lên mây kia. Mà với địa vị của Dương Quốc Trung hiện giờ, muốn tiến thêm một bước nữa, bắt buộc phải trừ khử Vương Hồng. Phải biết rằng Vương Hồng thân kiêm hơn hai mươi chức, hòa địch, chuyển vận, hình luật, lập pháp, lại còn là Kinh triệu doãn. Nên lập công thế nào? Sau khi lập công nên nhắm đến chức vị khuyết nào? Lời vàng ý ngọc này nói rất rõ ràng, tra ra vụ án Vi Hội, công lao sẽ có, chức vị khuyết sẽ có. Nhưng, sau khi trừ khử Vương Hồng, Dương Quốc Trung thật sự sẽ cùng hắn - Tiết Bạch chia sẻ công lao sao? Chỉ e là muốn trừ khử cả hắn. Vụ án Vi Hội căn bản không phải do Tiết Bạch tra ra, nó tự mình từng chút một hiện ra, nếu Tiết Bạch ban đầu quả quyết Vi Hội là tự sát, đến lúc sự việc vỡ lở, hắn chắc chắn sẽ bị chỉ là đồng đảng. “Còn một thắc mắc.” Đạt Hề Doanh Doanh trầm ngâm, “Chẳng qua chỉ là giết Nhậm Hải Xuyên, Vi Hội thôi, cũng không phải tội lớn gì, sao có thể lật đổ được Vương Hồng?” Đây cũng là điều mà Tiết Bạch muốn xác nhận từ miệng Giả Quý Lân. Sự sủng tín của Lý Long Cơ đối với Vương Hồng, vượt xa dự đoán của rất nhiều người. Ngay cả Lý Lâm Phủ, cũng chưa chắc có thể như Vương Hồng mà trưng thu được vô số tư khố cho Lý Long Cơ. Đây cũng là chỗ dựa của Vương Chuẩn, dùng ná bắn gãy trâm ngọc của một phò mã thì có là gì? Đối phương có dùng kế phủng sát thì sao? Với thánh quyến của Vương gia, căn bản là coi thường mọi thủ đoạn công kích. Duy chỉ có một tội danh. “Mưu phản.” Trong lòng Tiết Bạch sớm đã có đáp án, dù chưa được xác nhận, hắn vẫn quả quyết thốt ra hai chữ này. “Chỉ có thể là đại tội mưu phản, mới có thể lay chuyển được Vương Hồng, mới đáng để Dương Quốc Trung tính toán như thế, mới có khả năng trừ khử cả ta.” “À?” Đỗ Ngũ Lang không hề kinh ngạc, chỉ có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Một năm lại một năm, có quá nhiều người mưu phản rồi nhỉ?” Nói rồi, hắn bẻ ngón tay đếm, cũng không biết đang đếm cái gì, cho đến khi đếm hết mười ngón tay. Tiết Bạch không nói gì, yên lặng ngồi đó nhìn động tác trên tay Đỗ Ngũ Lang, như thể trong khoảnh khắc đã thấy được cuộc tranh đấu quyền lực tàn khốc và ích kỷ của vương triều Đại Đường. Mỗi ngón tay gập xuống, giống như một trọng thần thân kiêm mấy trấn tiết độ hoặc thân kiêm mấy chục chức quan ngã xuống. Một lúc sau, Đỗ Ngũ Lang cảm thấy không khí im lặng bất thường, ngẩng đầu lên, kinh ngạc vì bọn họ đều đang nhìn hắn đếm, ngơ ngác hỏi: “Nhìn ta làm gì?” “Không có gì.” “Haiz, Dương Quốc Trung cũng tiến bộ, biết tính toán người khác rồi. Vậy nếu thật như lời ngươi nói, chúng ta phải làm sao đây?” Tiết Bạch nghĩ một lúc, ánh mắt bỗng trở nên khoáng đạt hơn, nói: “Ta viết một bức thư, gửi cho nhị tỷ của ngươi đi.” ~~ Mấy ngày trôi qua, trên tường cáo thị của phường Trường Thọ vẫn còn dán hải bổ văn thư. Tiết Bạch mỗi lần đi qua đều liếc nhìn một cái, biết rõ trên hải bổ văn thư đó vẽ ai, nhưng thân là Trường An huyện úy, hắn lại không hề tỏ thái độ. Trong lòng hắn bắt đầu kỳ lạ một vấn đề, hắn đã về Trường An một thời gian rồi, Lý Lâm Phủ lần này lại không triệu hắn đến gặp mặt bàn bạc, đạt thành nhận thức chung. Có lẽ là thấy Dương Quốc Trung tài cán như vậy, đã có thể bày bố hãm hại Vương Hồng, nên không thèm để ý đến hắn nữa, hay là coi hắn như một người chết rồi? Suy ngẫm những điều này, Tiết Bạch bắt đầu cảm nhận được cuộc tranh đấu quyền lực của thành Trường An lại đang hình thành một cơn bão mới, mà hắn rõ ràng đã bị cuốn vào trong đó. “Tiết lang.” Trước úy giải có một vị quan cửu phẩm đứng đợi, vừa thấy Tiết Bạch liền cười lên, nói: “Hạ quan ở đây cung kính chờ Tiết lang đã lâu, Kinh doãn muốn mời ngài qua đó nói chuyện vài câu.” Tiết Bạch hỏi: “Lúc này, Kinh doãn gặp ta, có thỏa đáng không?” “Gặp hay không gặp, khác biệt e là không lớn.” “Hảo.” Tiết Bạch quả thực cũng định gặp Vương Hồng một lần, so với gặp mặt lén lút, cách gặp mặt công khai vì công vụ này ngược lại còn tốt hơn. Kinh Triệu Phủ ở phường Quang Đức, cách không xa, hai người đi bộ qua đó, trên đường, Tiết Bạch hỏi: “Ta về Trường An, tại sao mọi người đều gọi ta là ‘Tiết lang’ mà không phải ‘Tiết huyện úy’?” “Là cảm thấy Tiết lang tài cán, không nên chỉ là huyện úy, chắc hẳn rất nhanh sẽ được thăng chức rồi.” “Mượn cát ngôn của ngươi.” Tiết Bạch trước kia thường đến Kinh Triệu Phủ, nhưng đa phần là bị bắt tới, với thân phận quan viên đến làm công vụ thì đây là lần đầu tiên. Chỉ trong hơn ba năm ngắn ngủi, Kinh triệu doãn từ Hàn Triều Tông, Tiêu Cảnh, đã đổi thành Vương Hồng, lần này đến, có thể cảm nhận được không khí trong phủ nha nghiêm nghị hơn trước rất nhiều. Mà Vương Hồng chỉ là kiêm nhiệm Kinh triệu doãn, thậm chí không thường xuyên đến thượng nha. Quan giải lại được bài trí rất xa hoa, ngay cả trên hành lang cũng trải thảm dày. “Kinh doãn, Tiết lang đến rồi.” Vương Hồng đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, quay người phất tay, ra hiệu cho người khác lui ra, hắn muốn nói chuyện riêng với Tiết Bạch. “Thuộc hạ không biết làm việc.” Mở đầu câu chuyện, Vương Hồng đã chỉ vào tấm thảm trên hành lang, nói: “Đi lại không có tiếng động, có người đến nghe lén cũng không phát hiện được.” Tiết Bạch nói: “May mà ta và Kinh doãn cũng không phải nói chuyện gì mờ ám.” Vương Hồng ngày thường rất bận, nói chuyện không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi ở Yển Sư lập đại công, tra ra An Lộc Sơn phái huynh đệ Cao Sùng, Cao Thượng làm lung lay Đông Đô, mưu đồ bất chính, tiếc là triều đình không coi trọng.” “Không sai, An Lộc Sơn muốn tạo phản, chứng cứ của huynh đệ họ Cao đầy đủ, nhưng Thánh nhân dường như không tin?” “Bởi vì Hữu tướng đang bao che cho hắn, Hữu tướng còn trông cậy vào An Lộc Sơn giúp hắn ngăn cản Thái tử đăng cơ, chuyện này ta nguyện ở trước mặt Thánh nhân làm chứng, nhưng cần ngươi phối hợp, ngươi có gan đối địch với An Lộc Sơn không?” Tiết Bạch trước đây giao thiệp với Vương Hồng còn ít, lúc này cẩn thận đánh giá đối phương một lượt. Vương Hồng trong giới quan viên Đại Đường được coi là gầy, bộ tử sắc quan bào kia kích thước hơi lớn, khoác trên người hắn càng làm nổi bật vẻ gầy gò của hắn, so với hung danh của hắn, rõ ràng là gặp mặt không bằng nghe danh. Nhưng đây có lẽ chính là lý do mà Lý Lâm Phủ từ trước đến nay có thể dung túng cho Vương Hồng, vóc người không có vẻ cao lớn uy nghiêm mà một tể tướng nên có. Nhưng ánh mắt của Vương Hồng lại tràn đầy vẻ chân thành, rất có sức lay động lòng người. “Ngươi và ta liên thủ, trừ khử An Lộc Sơn, xin Lý Lâm Phủ bãi tướng, sau này ta bảo đảm tiền đồ của ngươi một đường thuận buồm xuôi gió, thế nào?” Thấy Tiết Bạch không đáp, Vương Hồng lại hỏi. “Ta rất muốn đồng ý.” Tiết Bạch nói: “Nhưng tiền đề là… Vương kinh doãn có thể bảo vệ được chính mình không?” “Thánh nhân tin ta.” Vương Hồng nghiêm mặt nói: “Sự tin tưởng của Thánh nhân đối với ta, ngươi tuyệt đối có thể yên tâm.” “Đã như vậy, tại sao lại giết Vi Hội, Nhậm Hải Xuyên?” “Bọn họ đáng chết.” “Trong tay họ có chứng cứ ngươi hoặc Vương Hạn mưu phản?” “Chỉ là vu oan giá họa thôi.” Tiết Bạch nói: “Nếu thật sự là vu oan giá họa, hôm nay chúng ta đã không ngồi đây nói chuyện rồi. Bố cục của Dương Quốc Trung tuy thô thiển, nhưng chỉ e là đã có được chứng cứ thật sự, mới dám tự tin như vậy. Có lẽ sau vụ án thích giá ở Ly Sơn, Dương Quốc Trung đã nghi ngờ ngươi, phái Vi Hội có thù với Vương Chuẩn, đạo sĩ giả danh lừa bịp Nhậm Hải Xuyên tiếp cận Vương Hạn, kết quả thật sự đã phát hiện ra điều gì đó chăng?” “Giả.” Vương Hồng vì thái độ của Tiết Bạch mà ngày càng không vui, “Lý Lâm Phủ nghi kỵ ta, Dương Quốc Trung xem ta là chướng ngại vật, đều muốn hại ta, huynh đệ của ta dễ bị lừa, bọn họ liền cố ý sai Nhậm Hải Xuyên tiếp cận hắn. Đợi ngươi tra rõ chân tướng mưu nghịch của An Lộc Sơn, bọn họ lại càng điên cuồng, thà bao che cho nghịch tặc, cũng phải trừ khử ta. Nhưng ngươi biết không? Ta sẽ không sao, hoàn cảnh của ngươi mới nguy hiểm.” “Thật sao?” “Ngươi trừ khử huynh đệ họ Cao, cử chứng An Lộc Sơn, đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ, bọn họ trước tiên là vu oan cho ta để rửa sạch tội danh, bước tiếp theo tất nhiên là đối phó ngươi.” Nói đến đây, Vương Hồng chậm rãi hạ giọng, tự nhận thấy mình đã nói hơi nhiều, ý muốn thuyết phục Tiết Bạch có phần quá lộ liễu. Nhưng quay đầu nhìn lại, sắc mặt Tiết Bạch vẫn bình thản, nếu không có đủ sức thuyết phục, chỉ e rất khó tranh thủ được sự tương trợ toàn lực của hắn. “Ngươi đắc tội với Thái tử, sau đó làm trái ý Lý Lâm Phủ, tố cáo lòng phản nghịch của An Lộc Sơn, lại còn bất hòa với Trương Khứ Dật.” Vương Hồng giọng điệu có phần chê bai, “Hiện tại Dương Tiêm vừa chết, ngươi và Dương Quốc Trung trở mặt thành thù đã là tất yếu, nhìn khắp triều đình, trọng thần đều xem ngươi là địch, chỉ có ta có thể giúp ngươi.” Tiết Bạch nói: “Vậy, Kinh doãn hy vọng ta làm thế nào?” Vương Hồng hơi im lặng một chút. Hắn vừa nói có thể giúp Tiết Bạch, lập tức liền nghe được câu hỏi này, cảm thấy có chút châm biếm. Nhưng với tâm tính của hắn, tuyệt đối không đến mức vì thế mà không mở miệng được. “Tiếp theo, bọn họ nhất định sẽ công kích ta, ngươi phải ở trước mặt Thánh nhân nói lời công đạo, vụ án Vi Hội rõ ràng là vu cáo; ngươi nhất định phải liên lạc với Quý phi, Trần Hi Liệt, đồng thời lợi dụng công báo để thanh minh cho ta; ta biết trong tay ngươi còn có nhiều chứng cứ đại nghịch bất đạo của An Lộc Sơn hơn, giao cho ta, ta sẽ tố cáo An Lộc Sơn với Thánh nhân…” Tiết Bạch quả thực còn có chứng cứ. Ví như lúc Cao Thượng đi gặp Công Tôn Đại Nương, có mang theo một tấm lệnh bài của Binh tào tham quân Thiên ngưu vệ Lưu Lạc Cốc; ví như ở Yển Sư còn có một số thiết khí; ví như một số ghi chép mà Cao Sùng để lại. Hắn suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Có một tấm lệnh bài, nhưng không chứng minh được gì.” “Đưa cho ta.” Vương Hồng nói, “Ta sẽ tra, chưa có chuyện gì mà Ngự sử đài không tra được.” “Hảo, ban đêm ta sẽ phái người đưa đến phủ của Kinh doãn.” Vương Hồng hơi thở phào nhẹ nhõm. Hắn rõ ràng là người nghiêm túc, hơn nữa công vụ bận rộn, lúc này lại bằng lòng dành thời gian cùng Tiết Bạch nói thêm vài chủ đề. “Trường An huyện úy không phải là vị trí có thể để ngươi thi triển tài năng, thêm chút tư lịch thôi, bước tiếp theo nếu muốn thăng tiến, Ngự sử đài là lựa chọn tốt nhất. Ở Ngự sử nhậm chức đến thất phẩm, lại chuyển sang Lục bộ, hồng bào sẽ không xa…” Tiết Bạch vẫn luôn quan sát Vương Hồng, chú ý thấy hắn từ đầu đến cuối luôn nhíu chặt lông mày. “Vương công.” “Chuyện gì?” “Huynh đệ của ngươi không phải là cùng Nhậm Hải Xuyên lên kế hoạch… đầu độc Thánh nhân chứ?” Vương Hồng đột nhiên biến sắc, vô thức quay đầu nhìn về phía hành lang bên ngoài, vô cùng sợ hãi có người không biết từ lúc nào đã đi tới. ~~ Cùng lúc đó, Thôi Hữu Phủ đang dẫn một đám sai dịch của huyện Vạn Niên bao vây một tiểu viện ở phường Tĩnh An. “Xác định chính là ở đây sao?” “Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, hán tử được đưa vào đó, giống hệt người trên hải bổ văn thư này.” Thôi Hữu Phủ bèn cúi người ghé sát lại, đây cũng là khoảng cách gần nhất mà bình thường hắn từng tiếp xúc với tiện dân, nhỏ giọng hỏi: “Ai sai ngươi đến báo án?” “Tiểu nhân thật sự thấy hắn vào đó mà.” Một tiếng “ầm” vang lên, các sai dịch đã phá cửa xông vào, lớn tiếng quát tháo. “Bắt lại!” “Huyện úy, người đã chết rồi!” Thôi Hữu Phủ sải bước vào tiểu viện, chỉ thấy trên một chiếc xe đẩy đặt một cỗ quan tài, hộ vệ của Vương gia bị truy nã đang nằm trong đó, rõ ràng đây là vừa bị diệt khẩu, đang định đưa ra khỏi thành chôn cất. “Chưa chạy xa, đuổi theo cho ta!” “Đuổi!” Thôi Hữu Phủ biết, vụ án này sắp phá rồi, nhưng hắn lại có cảm giác bị người ta thao túng trong lòng bàn tay. Có thể lập công, có thể thăng quan, duy chỉ trong lòng không thoải mái… ~~ Lạc Dương, Đạo Đức phường, Đỗ phủ. Đỗ Cấm nhận được một bức thư do ngựa trạm đưa tới, mở ra xem, lại toàn là những ký hiệu kỳ lạ. Nàng liền vội vàng trở về khuê phòng, cài cửa lại, từ dưới gối lấy ra một quyển sách, đối chiếu với nội dung trên thư, viết lại một lần nữa. Tiết Bạch dùng lời lẽ giản dị, cứ như đang nói chuyện trực tiếp với nàng, xem đến sau, nàng không khỏi mỉm cười. “Lần trở lại Trường An này, cảnh tượng dường như còn hỗn loạn hơn trước. Giữa thời Thiên Bảo thịnh thế, những đại án mưu phản lại liên niên bất tuyệt. E rằng chẳng bao lâu nữa Vương Hồng sẽ tạo phản, khó lòng ngăn cản. Nhưng nếu có 'phản binh của An Lộc Sơn' lén vào kinh thành, cùng Vương Hồng khởi sự, ắt sẽ khiến triều dã thượng hạ đều kinh hồn bạt vía.” (triều dã thượng hạ: triều đình + bách tính = thiên hạ) ~~ Cũng chính là đêm đó, Tiết Bạch đã giao lệnh bài của Lưu Lạc Cốc cho Vương Hồng…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang