Mãn Đường Hoa Thải

Chương 313 : Ẩn tướng

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 03:47 14-10-2025

.
"A lang, a lang." Lý Lâm Phủ nghe tiếng gọi, mở mắt ra, phát hiện mình đã ngủ gật khi đang ngồi. Người đứng trong sảnh lại là Tiết Bạch, ông ta kinh hãi, quay đầu nhìn sang, liền thấy huynh muội Lý Tụ, Lý Đằng Không cũng đang có mặt. "A lang!" Thương Bích đang quỳ trên đất liền bò mấy bước, tiến lên nói: "Tiểu nhân hầu hạ a lang cả đời, lòng trung son sắt, a lang vạn lần không thể nghe lời xúi giục ly gián của tiểu tử Tiết Bạch, mà xa lánh trung bộc!" Thái độ của Thương Bích chân thành, chữ chữ đẫm máu và nước mắt, Lý Lâm Phủ lại suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì. Mơ hồ là vào hôm qua, Thập thất nương nói trong nhà có nội tặc, tiết lộ chuyện ông ta bệnh nặng cho chính địch, phải vạch mặt ra. Đối với chuyện này, Lý Lâm Phủ không cho là đúng, ông ta cho rằng việc cần làm không phải là vạch mặt nội tặc, mà là chấn nhiếp. Bởi vì ông ta không có bệnh. Nếu đã không có bệnh, sao lại có thể là nội tặc trong nhà tung tin giả? Chắc chắn là người khác thấy ông ta say ngã trong hôn yến của Tiết Bạch, nên đồn thổi sai lệch. Chỉ cần ông ta ra mặt một lần, lời đồn sẽ tự vỡ, thậm chí còn có thể phản lại chấn nhiếp bọn tiểu nhân. Nhưng Thập thất nương lại cứ nói ông ta bệnh, thật nực cười, chẳng qua là hơi cảm mạo, mệt mỏi dễ ngủ mà thôi. "Nếu ngươi đã bị bắt." Lý Lâm Phủ chậm rãi nói, "Nói xem ngươi đã tiết lộ những gì cho Trương Ký?" "Không có!" Thương Bích không ngừng lắc đầu, "Tuyệt đối không có chuyện này, đều là Tiết Bạch mưu hại tiểu nhân, hắn là muốn hại Hữu tướng phủ!" Nghe y nói vậy, Lý Tụ cũng có chút hồ nghi, lo lắng Tiết Bạch là vì muốn thao túng tướng phủ mà trừ khử Thương Bích trước. Tiết Bạch quan sát sự thay đổi thần thái của Lý Lâm Phủ, không vội không vàng nói: "Ta và Đằng Không Tử đã bày một kế, cho những người trong Hữu tướng phủ những tin tức khác nhau. Nhưng, những tin tức khác nhau này không phải là sau khi nói chuyện với Thương quản sự mới bắt đầu đưa ra, mà là từ trước đó." Thương Bích đang định giải thích, lại cứng đờ người. Y nhớ ra, lúc Lý Đằng Không chưa đi xem mạch cho a lang, đã nhỏ giọng nói chuyện với Tiết Bạch mấy câu. Lúc đó y thấy thần thái của đôi tiểu nhi nữ này, tưởng rằng họ đang nói chuyện tình cảm nam nữ, không ngờ rằng, trong mấy câu nói vội vã đó, hai người đã định ra kế hoạch lừa gạt y, hơn nữa lại chỉ lừa gạt một mình y. "Vâng." Lý Đằng Không mở miệng nói: "Ta nói cho Thương quản sự nghe, a gia bị phong dại, đó là giả." Tiết Bạch nói: "Ta nói, trước khi Hữu tướng cáo quan thì phò trợ Trần Hi Liệt, cũng là giả." "Tiểu nhân không có..." "Ngay sáng nay, Miêu Tấn Khanh đã cho một quan viên thăng liền ba cấp, từ Chính thất phẩm thượng Thiên Ngưu Vệ trưởng sử, thăng làm Tòng ngũ phẩm hạ Trung Châu tư mã. Chuyện này hẳn là do Trương Ký chỉ thị, để mua chuộc Trần Hi Liệt. Phong công văn đó Trung thư môn hạ đã phê duyệt, lúc này đang ở Lại bộ, Hữu tướng có thể tra. Nếu không kiểm tra kỹ, có thể sẽ bỏ sót, nhưng nếu bác bỏ, e rằng sẽ khiến Tả tướng bất mãn." Lý Lâm Phủ nhìn Lý Tụ, nói: "Ngươi nói sao?" "Chuyện này, hài nhi cũng không biết Thập thất nương tung tin giả." "Ngu ngốc." "À phải rồi." Tiết Bạch nói: "Còn có một khả năng, nội tặc là Thập lang." Lý Tụ ngẩn ra, không vui nói: "Đừng đùa nữa." Phản ứng tự nhiên này của hắn, lại giống với phản ứng của Thương Bích ban nãy. Nhưng nếu nội tặc ở giữa hắn và Thương Bích, vậy thì chắc chắn là Thương Bích, chứ không phải hắn. Lý Lâm Phủ cho một hạ nhân đến Lại bộ tra, hỏi Tiết Bạch: "Phong công văn đó, bản tướng còn chưa thấy, ngươi làm sao biết được?" "Trương Ký dằn mặt ta rồi." Tiết Bạch nói: "Hôm trước ta đến Bố Chính phường dùng bữa, Trương Ký cho rằng ta đi gặp riêng Trần Hi Liệt, hơn nữa còn nhận được tin tức, ta muốn phò Trần Hi Liệt làm tể tướng, hôm qua liền uy bức lợi dụ ta một phen." Thương Bích còn muốn giảo biện, mở miệng ra lại run cầm cập. "A lang, tiểu nhân không có... Thật sự là Tiết Bạch oan uổng tiểu nhân, a lang không có bệnh, là khi dự hôn yến của Tiết Bạch bị hắn hạ độc trong rượu, ngất xỉu trước mặt bàn dân thiên hạ, Tiết Bạch là muốn trừ khử hết những người bên cạnh a lang!" Lời này của Thương Bích vừa nói ra, ngay cả Lý Tụ cũng biết y đang nói năng bậy bạ cãi chày cãi cối, vì Lý Tụ rõ nhất chuyện gì đã xảy ra trong hôn yến, liền giơ chân đá ngã y xuống đất, giận dữ quát: "Nói, tại sao lại phản bội a gia?" "Tiểu nhân thật sự không có!" Thương Bích khóc lóc thảm thiết, vẫn còn ôm chút may mắn, nói: "Thập lang cũng bị che mắt rồi... A lang, người không có bệnh, Thập lang lại nói người bệnh, muốn nhân cơ hội mưu đoạt gia sản..." Lý Tụ không thể tin nổi y có thể bịa ra những lời như vậy. Tiết Bạch lại cảm thấy Thương Bích nhìn rất rõ, căn bệnh này của Lý Lâm Phủ bản thân ông ta không ý thức được, đây cũng là nguyên nhân vì sao Thương Bích dám phản bội, Lý Lâm Phủ ở độ tuổi này mà bệnh, cây đại thụ Hữu tướng phủ sớm muộn gì cũng sẽ đổ, cây đổ khỉ tan, là chuyện thường tình trên đời. Huống hồ, Thương Bích lợi dụng thân phận quản sự tướng phủ để mưu lợi riêng không phải một hai năm, trái tim của một người đã ngâm trong rượu chè sắc dục đến thối rữa, còn trông mong y trung thành tận tụy, sao có thể? Ngay cả Tiết Bạch một người ngoài cũng nhận ra Thương Bích tham ô tiền tài, tư thông tỳ nữ, Lý Lâm Phủ lại vẫn tin tưởng y, nói là dưới chân đèn thì tối, không bằng nói là y quá hiểu Lý Lâm Phủ, hầu hạ ba mươi năm, y biết ý nghĩa của từng động tác nhỏ của Lý Lâm Phủ, vì vậy, y rất dễ dàng có thể lừa gạt được Lý Lâm Phủ. (dưới chân đèn thì tối: nơi gần nhất, rõ ràng nhất lại là nơi dễ bị bỏ sót, khó phát hiện nhất. Nó chỉ một "điểm mù" trong nhận thức hoặc quản lý, nơi mà người ta thường chủ quan bỏ qua vì cho rằng mình đã kiểm soát rất rõ.) Cũng giống như Lý Lâm Phủ, sở trường nhất cũng là lừa gạt Lý Long Cơ. "A lang, là bọn họ đi khắp nơi nói người bệnh. Nhưng người không có bệnh, tiểu nhân biết người không có bệnh, sao có thể là tiểu nhân tiết lộ tin tức?" Thương Bích khóc nói: "Tiểu nhân chết không sao, nhưng người mà Tiết Bạch muốn hại là a lang đó." "Còn dám hồ ngôn loạn ngữ? Ta thấy ngươi lật trời rồi." Lý Tụ giận dữ nói: "Chẳng lẽ là ta đang nói bậy sao?" Thương Bích nói: "A lang, Thập lang bị Tiết Bạch che mắt rồi, Thập thất nương và Tiết Bạch có tư tình, cho nên bị Tiết Bạch lợi dụng..." Tiết Bạch lười nghe nữa, tiến lên túm lấy tóc của Thương Bích, tát liền mười mấy cái, tát đến nỗi hai má y sưng vù, không thể nói được nữa. Trong sảnh yên tĩnh lại, Lý Đằng Không từ đầu đến cuối vẫn đứng đó cúi đầu. Lý Lâm Phủ cũng không mở miệng, đợi một lúc, đợi hạ nhân ông ta phái đi tìm được công văn ông ta muốn trở về, ông ta mới phất tay, cho người lôi Thương Bích xuống xử lý. "Ta tin Thập lang, tin Thập thất nương... Tướng phủ cũng nên đổi quản sự rồi." Tiết Bạch suy nghĩ một chút, đáp: "Đại Đường cũng nên đổi tể tướng rồi." Trong mắt Lý Lâm Phủ đột nhiên lóe lên tinh quang, ngữ khí sâm nhiên, nói: "Bản tướng hôm trước mới cùng ngươi bàn bạc xong, ngươi dám nuốt lời?" "Thay vì nói ta lừa dối Hữu tướng, không bằng nói Hữu tướng lừa dối ta." Tiết Bạch nói: "Lúc đó bàn bạc, ta không biết Hữu tướng đã bệnh đến mức này." "Choang!" Lý Lâm Phủ cầm lấy chén trà bên bàn, ném thẳng xuống chân Tiết Bạch, nói: "Ngươi muốn chọc giận bản tướng?" "Hữu tướng nói là không tin, thực ra trong lòng hiểu rõ mình bệnh nặng khó chữa, tướng vị của ngươi sắp mất, những người ngươi đã đắc tội trong những năm qua sẽ quay lại tìm ngươi báo thù..." "Đừng nói nữa." Lý Tụ vẫn còn đang ngơ ngác, Lý Đằng Không đã tiến lên đẩy Tiết Bạch, muốn đẩy hắn ra khỏi sảnh. Tiết Bạch không chịu lùi, mặc cho nàng đẩy, hắn vẫn quan sát Lý Lâm Phủ, nói: "Cả đời này của ngươi đều sống trong sự chế giễu, 'Ca Nô há là lang quan ư?' Cho nên ngươi nắm chặt tướng vị không chịu buông tay, vì trong lòng ngươi rất rõ mình không xứng với tướng vị. Tướng vị này của ngươi là cầu xin trên bụng nữ nhân mà có, là vứt bỏ thần tiết phụng nghênh mà có, là bài xích đồng liêu mà có, ngươi đã trả giá quá nhiều cho nó, đã ném hết tôn nghiêm, đạo đức cả đời của ngươi vào đó, cho nên ngươi coi tướng vị như mạng sống. Nhưng ngươi sắp mất nó rồi, nó trước nay chưa từng là của ngươi..." (thần tiết: sự chính trực của một hiền thần) "Đừng nói nữa." Lý Đằng Không không màng đến đạo tâm của mình, khẩn cầu Tiết Bạch. Nàng biết a gia của nàng sau khi cảm nhận được áp lực to lớn từ việc sắp bị bãi tướng, rất dễ phát bệnh điên. Tiết Bạch cũng nhận ra điểm này, lúc này chính là cố ý chọc giận Lý Lâm Phủ. "Ngươi bệnh cũng không dám bệnh, già cũng không dám già, cả đời liều mạng níu giữ một thứ không thuộc về mình. Mười năm, hai mươi năm, nó vẫn không thuộc về ngươi, bởi vì hậu thế bình thuật, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành một tể tướng xứng chức, biết tại sao không? Ngươi chỉ quan tâm đến lợi ích riêng của vài người, mà coi thường thiên hạ, ngươi chèo thuyền có giỏi đến đâu, lại không biết hồng thủy cuốn tới, ngươi chỉ có thể nhận được kết cục thuyền nát người tan..." Từng chữ từng câu, Lý Lâm Phủ đã nghe đến cự nộ, nắm chặt nắm đấm đứng dậy. Tiết Bạch tuy là cố ý, nhưng cũng mắng đến sảng khoái, trên mặt thậm chí còn lộ ra một tia cười gằn, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Lâm Phủ, chỉ thấy trên khuôn mặt già nua đó biểu cảm đã hoàn toàn mất khống chế. Vì tức giận, Lý Lâm Phủ mặt đỏ bừng, ngay cả pháp lệnh văn cũng đang run rẩy, những sợi râu cứng rắn kia như muốn nổ tung, lông mày của ông ta đã bay vào mái tóc bạc trắng, hai mắt đã không còn giữ được kích thước như nhau, một mắt trợn trừng, một mắt vì mí mắt co giật mà không mở ra được. (pháp lệnh văn: là nếp nhăn chạy dài từ hai cánh mũi vòng cong xuống dưới miệng) Đây là sự méo mó do tức giận mang lại, đôi mắt đầy tơ máu của Lý Lâm Phủ nhìn chằm chằm vào Tiết Bạch. Hai người nhìn nhau. Tiết Bạch đợi xem Lý Lâm Phủ phát bệnh. Tuy nhiên, đôi mắt đầy tơ máu đó lại càng ngày càng tỉnh táo, Lý Lâm Phủ càng thêm tức giận, nhưng không phát bệnh, ngược lại như thể mấy chục năm qua chưa từng lý trí như vậy. Tiết Bạch cho đến khi bị lôi ra ngoài, cũng không đợi được Lý Lâm Phủ lại rơi vào trạng thái điên loạn. ~~ "Đừng tưởng ta không biết ngươi đang có ý đồ gì." Ra đến ngoài sảnh, Lý Tụ chỉ tay vào Tiết Bạch, ánh mắt vô cùng cảnh giác. Lúc này a gia của y đã bệnh, ai biết lúc nào sẽ phát bệnh điên, Tiết Bạch trước đó đã nói muốn Hữu tướng phủ che giấu chuyện này, chắc chắn là muốn nhân cơ hội thao túng chính vụ. Lang tử dã tâm, y đã nhận ra rồi. "Ngươi tránh không khỏi." Tiết Bạch thuận miệng đáp, nhìn về phía Lý Đằng Không, có chút áy náy gật đầu. Nhưng hắn sẽ không vì nàng mà bỏ qua cho Lý Tụ. "Không sai, ta đang chọc tức a gia của ngươi, muốn xem hắn bệnh đến mức nào." "Hắn không có bệnh!" "Không tìm ra quy luật phát bệnh mới là đáng sợ nhất." Tiết Bạch nói: "Hôm nay hắn không phát tác, có thể lần sau chính là lúc đối mặt với Thánh nhân, bách quan, chỉ vào Thọ Vương Lý Mạo mà gọi là bệ hạ." "Đừng nói nữa, ngươi không dọa được ta đâu." Lý Tụ vừa hận Tiết Bạch bất kính với a gia của y, nhưng cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi khi Lý Lâm Phủ có thể phát bệnh bất cứ lúc nào. Y vốn định nói thêm mấy câu cay nghiệt, nhưng lại nghĩ đến hôm nay vẫn là nhờ Tiết Bạch mới vạch mặt được nội tặc của Hữu tướng phủ. "Hôm nay Tiết lang đã thất lễ rồi, mời về cho. Chuyện khác, đợi sau khi bình tĩnh lại rồi hãy bàn." "Cũng được." Tiết Bạch không hề vội vàng, hôm nay hắn tuy không thấy Lý Lâm Phủ phát bệnh, nhưng cũng không có nghĩa là Lý Lâm Phủ đã khỏi. Khó khăn mà Hữu tướng phủ phải đối mặt vẫn là những khó khăn đó, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán. Hắn có ý đồ xấu không sai, nhưng đó là dương mưu, với tài cán của Lý Tụ, căn bản không thể phá giải được. Tiết Bạch cứ như vậy cáo từ, hắn xuyên qua lối nhỏ, ra khỏi ngoại đường, liền thấy tiền viện của tướng phủ vẫn có rất nhiều quan viên cầm công văn đang đợi Lý Lâm Phủ phê duyệt. Đương kim Thánh nhân vốn thích để một đại thần kiêm nhiệm hàng chục chức vụ, nhưng còn phải xem Lý Lâm Phủ có cáng đáng nổi không, huống hồ lại là vào lúc nhiều biến cố thế này. ... "Hữu tướng, chuyện Thánh nhân hứa gả quận chúa cho An Khánh Tông, Lễ bộ vẫn nên có một quy trình." Người nói là một lang quan của Lễ bộ tên Lục Thiện Kinh, đang nhìn vào bình phong trong nghị sự đường, thấy bóng dáng của Lý Lâm Phủ thấp thoáng sau bình phong, uy nghiêm như thường lệ. Nhưng trên thảm có một ít mảnh sứ vỡ chưa được dọn sạch, có thể thấy là Hữu tướng không lâu trước đó đã nổi giận với ai đó. Đợi một lúc, y mới nghe Lý Lâm Phủ hỏi một câu. "Thánh nhân thật sự đã hứa gả quận chúa cho An Khánh Tông sao?" "Vâng." Lục Thiện Kinh ngẩn ra, thấp giọng nói: "Chuyện này, hôm trước hạ quan đã bẩm báo với Hữu tướng, Thánh nhân đã hạ trung chỉ cho Lễ bộ, chuẩn bị hôn sự cho quận chúa." (trung chỉ: chỉ dụ từ nội cung) Sau bình phong vang lên tiếng sột soạt lật văn thư. Một lúc sau, Lý Lâm Phủ nói: "Lui ra đi, chuyện này không vội." "Vâng." Lục Thiện Kinh mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ. Hữu tướng ngày thường là người thấu hiểu thánh ý nhất, những chuyện như thế này thường có thể nhanh chóng đưa ra cách giải quyết, hôm nay lại như thể vẫn còn do dự? Đợi Lục Thiện Kinh lui ra, trong sảnh đường yên tĩnh một lúc, Lý Lâm Phủ sau bình phong chậm rãi nói: "Gọi Thập lang, Thập thất nương qua đây." Thế là, Lý Tụ, Lý Đằng Không vừa mới rời đi không lâu lại bị gọi về sảnh đường, họ đi đến sau bình phong, liền thấy Lý Lâm Phủ vẻ mặt mệt mỏi dựa vào đó, thần sắc có chút uể oải. "Chuyện Thánh nhân muốn ban hôn cho An Khánh Tông, ngươi thấy thế nào?" "Hài nhi... không biết chuyện này." Lý Tụ xấu hổ đáp, "Gần đây hài nhi không để ý đến những việc vặt..." Lý Lâm Phủ ngước mắt nhìn vị nhi tử này, ánh mắt không vui không buồn. Ông ta tuy không tin mình bệnh nặng, nhưng lại cảm thấy rất mệt mỏi, biết rằng với tinh lực hiện tại của mình đã không thể nào lo liệu hết mọi việc vặt của cả Đại Đường như thường lệ được nữa, mà Thánh nhân đã có ý định đổi tể tướng, một khi nhận ra ông ta lực bất tòng tâm, tướng vị chắc chắn không giữ được. Đến lúc đó, đại họa của Lý gia không còn xa nữa. "Thập lang." "Hài nhi có mặt." "Nếu vi phụ nghỉ ngơi một thời gian, ngươi có gánh vác được gia môn không?" "Hài nhi dù tan xương nát thịt, cũng nhất định sẽ gánh vác." Lý Lâm Phủ vô cùng không cam lòng nhìn vị nhi tử này, thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu ta trẻ như ngươi thì tốt rồi, nếu ngươi có được năm phần năng lực của ta..." Câu này nói rất nhỏ, Lý Tụ nghe không rõ, nhưng có thể cảm nhận được sự thất vọng của a gia. "Tiết Bạch còn ở trong phủ không?" "Cái đó?" Lý Tụ lại ngẩn ra. Gần đây biến cố quá nhiều, Lý Đằng Không nghe a huynh của nàng nói một câu nhiều nhất chính là "cái đó" đầy hoảng hốt này. "Đi mời Tiết Bạch qua đây lần nữa." Trên mặt Lý Lâm Phủ vẫn còn vẻ mệt mỏi sau cơn nộ họa công tâm, tay vẫn còn tức giận nắm chặt thành nắm đấm, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, "Ngươi đích thân đi mời, cung kính một chút, lúc yếu thế thì hạ mình, không mất mặt... Đi đi." Lý Tụ có chút bi phẫn rời đi. Lý Lâm Phủ nhìn Lý Đằng Không, lẩm bẩm: "Trong số các nhi nữ, ngươi là người giống vi phụ nhất, tiếc là thân nữ nhi." "Nữ nhi bất hiếu, không hiểu nữ nhi giống a gia ở điểm nào?" "Khí phách." Lý Lâm Phủ ho hai tiếng, nói: "Vi phụ sinh ra đã không thèm làm hạ lại, tiểu quan, đã làm, là làm đến chức vị cao nhất mà đời này có thể làm được, cao nhất... Ngươi cũng vậy, không muốn rơi vào vòng tục lụy, thà tu đạo, cũng không khuất phục trước những kẻ tầm thường đó. Các a huynh của ngươi, không một ai có được khí phách này, khí phách thấp rồi, cảnh giới cũng sẽ thấp." Lý Đằng Không không đồng tình với lời này, nhưng không phản bác a gia của nàng, chỉ nói: "Nói như vậy, Tiết Bạch ngược lại mới là người giống a gia nhất." "Cho nên, ngươi mới để tâm đến hắn." "Trong mắt a gia, nữ nhi chỉ xứng để tâm đến người khác, khí phách có cao đến đâu, cũng tiếc là không phải thân nam nhi như các a huynh." "Nếu không thì sao, ngươi còn có thể làm tể tướng được sao? Đã không phải là thời Võ Chu nữa rồi." Lý Lâm Phủ lẩm bẩm: "Chuyện vi phụ hối hận nhất... là đã không gả ngươi cho Tiết Bạch." "Nữ nhi không muốn gả cho hắn." "Vi phụ mệt rồi, ngươi giúp đỡ a huynh của ngươi nhiều hơn, gánh vác cái gia nghiệp này." "Ý a gia là?" "Ngươi nghe hiểu được." Lý Đằng Không vì cuộc đối thoại này mà không vui, im lặng không nói. Không lâu sau, Lý Tụ trở về, bẩm báo: "A gia, Tiết Bạch không chịu đến nữa." "Thập thất nương, ngươi đi mời." "A gia." Lý Tụ nói: "Hài nhi không hiểu tại sao người lại không thể tin tưởng hài nhi, hài nhi có thể gánh vác gia môn." "Không hiểu? Vậy vi phụ nói rõ cho ngươi biết, tiếp theo, Tiết Bạch sẽ phụ tá ngươi lo liệu những chuyện này... khụ khụ khụ khụ..." ~~ Một giờ sau. Lý Lâm Phủ và Tiết Bạch đã bàn bạc xong, ông ta xua tay, nhắm mắt lại, rất nhanh liền vang lên tiếng ngáy khe khẽ. "Theo ta đến đây." Lý Tụ bất đắc dĩ đứng dậy, dẫn Tiết Bạch đến ngoại thư phòng của tướng phủ. Đây là nơi Lý Lâm Phủ thường ngày xử lý công vụ, bên ngoài thông với công phòng của các mạc liêu, quan lại, phía sau là cả một dãy nhà dùng làm kho lưu trữ công văn. Tiết Bạch bước vào liền ngửi thấy mùi hương hoa tử đằng, sảng khoái tinh thần, mà hòa quyện với mùi hương này, nơi đây còn có một mùi mực và giấy không thể tan đi. Thư phòng chiếm diện tích rộng lớn, trên cửa sổ đều dán một lớp lụa mỏng, ánh sáng rất tốt mà lại vô cùng kín đáo. Trong phòng được trang bị mười hai cây nến lớn, do hai mươi bốn tỳ nữ xinh đẹp tuổi còn xuân thay phiên nhau trông coi, đảm bảo bất cứ lúc nào nó cũng được thắp sáng, nhưng lại không đến nỗi gây hỏa hoạn. Lý Tụ cho người mang ba chiếc ghế đến bên bàn đọc sách, thuận tay chỉ, thản nhiên nói: "Ngồi đi." Tiết Bạch ngồi thẳng xuống, Lý Đằng Không thì ngồi bên cạnh Tiết Bạch. "Ngươi đã được như ý rồi." Lý Tụ thản nhiên nói. "Phải." Tiết Bạch cầm lấy chiếc đai buộc tay áo của Lý Lâm Phủ, buộc tay áo lại, để tiện cho việc phê duyệt văn thư và viết chữ. Tỳ nữ đã mài mực xong, rửa sạch bút lông, Tiết Bạch cũng không khách khí, thản nhiên nhận lấy, liếc nhìn đống văn thư chất cao như núi trên bàn, giây phút này, hắn cảm nhận được bầu không khí khi một vị tể tướng xử lý quốc vụ. Quân quốc cơ vụ trong thiên hạ, đều quy về đây. ... "Cạch." Một tiếng động, Lý Tụ cầm ấn chương của Thượng thư Tả phó xạ, phê duyệt một phong công văn, Tiết Bạch lại chỉ có thể đứng bên cạnh xem. Hữu tướng phủ tự nhiên không thiếu mạc liêu xử lý văn thư, những công văn này đều đã được sắp xếp qua một lần, đợi tể tướng phúc hạch, đại đa số chỉ cần đóng dấu là được. Nhưng trong đó cũng có mấy phong công văn, Lý Tụ cố ý thử thách Tiết Bạch... "Khoan đã." Tiết Bạch đột nhiên nói: "Phong văn thư này không đúng." "Chỗ nào không đúng?" "Thánh nhân đã hứa gả quận chúa cho An Khánh Tông, trên trung chỉ tại sao lại không có phong hiệu?" Lý Tụ trước đó không để ý đến chuyện này, chỉ nghe người ta nói Thánh nhân đã hứa gả Hòa Chính quận chúa cho An Khánh Tông, lúc này được Tiết Bạch nhắc nhở, lật xem trung chỉ, và tất cả các văn thư, mới phát hiện nội dung ghi trên giấy chưa từng nhắc đến phong hiệu của quận chúa. Y bèn cho gọi một thị tỳ, đưa một tấm lệnh phù, phân phó: "Ngươi đến Tông Chính Tự, xin tra cứu ngọc điệp của tông thất, xem hiện nay có mấy vị quận chúa thích hợp hôn phối..." (ngọc điệp: gia phả) "Hữu tướng phủ không có hồ sơ sao?" Tiết Bạch nói: "Ta không tin là không có." Lý Tụ liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới kéo một sợi dây thừng phía sau, xa xa có tiếng chuông vang lên, không bao lâu, một á bộc đến, ra hiệu mấy cái, Lý Tụ thì dùng thủ ngữ đáp lại. Rất nhanh, á bộc này bưng một hộp hồ sơ đến. Lý Tụ đứng dậy, một mình lật xem xong, cầm bút viết xuống mấy cái tên, ngồi lại vào chỗ. Mọi hành động của y, đều có vẻ không tin tưởng Tiết Bạch. Điều này là đúng. Bởi vì ánh mắt của Tiết Bạch đang rơi vào hộp hồ sơ trong tay á bộc kia, thầm nghĩ, hoàng gia ngọc điệp ở Hữu tướng phủ vốn đã sao chép một bản... Xem ra, trong giờ đầu tiên thay thế tể tướng đã có thu hoạch lớn. "Nữ nhi của Hoàng thái tử được phong làm quận chúa, hiện nay quận chúa phong hiệu tạm thời chỉ có sáu người, Trường Lạc quận chúa, Ninh Quốc quận chúa, Nghi Ninh quận chúa, ba vị đều đã gả đi, ngoài ra còn có Hòa Chính quận chúa, Vĩnh Mục quận chúa, Bác Bình quận chúa." Tiết Bạch nói: "Vĩnh Mục quận chúa, có chút quen tai. Phò mã Vương Diêu lấy chính là Vĩnh Mục công chúa." "Không phải cùng một người, Vĩnh Mục quận chúa đã từng lấy chồng, hơn nữa nhà chồng của nàng ngươi cũng nhận biết." Lý Tụ thực ra đã mở một trò đùa, nói: "Vi Hội." "Ta quả thực nhận biết Vi Hội, sau khi hắn chết mới biết." Tiết Bạch rất biết điều, đỡ lấy câu đùa này của Lý Tụ. Vi Hội chính là người bị Vương Hồng hãm hại, treo cổ chết trong lao ngục huyện Trường An, vị ngoại sanh của thiên tử này, lúc sinh thời thường đến giáo phường tìm nữ nhân, hẳn là quan hệ với Vĩnh Mục quận chúa không được hòa thuận. Lý Tụ nói: "Vi Hội và Vương Diêu là anh em cùng mẹ khác cha, Vi Hội cưới nữ nhi của Thái tử, Vương Diêu cưới nữ nhi của Thánh nhân. Thê tử của hai huynh đệ là một đôi cô cháu, hơn nữa phong hiệu giống nhau, thật là... trùng hợp." Tiết Bạch nhận lấy nội dung y sao chép xem, vị nữ nhi này của Lý Hanh cũng là một người đáng thương, mẹ đẻ của nàng là Vi thị, cậu là Vi Kiên, phu quân là Vi Hội, kết quả những người thân này không chết thì cũng bị giam lỏng. "Với sự sủng ái của Thánh nhân đối với An Lộc Sơn, hẳn sẽ không để Vĩnh Mục quận chúa tái giá với An Khánh Tông." "Ta cũng nghĩ như vậy." Lý Tụ nói. "Bác Bình quận chúa." Tiết Bạch nói: "Chưa từng nghe nói qua." Lý Tụ im lặng một lát, xua tay nói: "Ngươi không cần quan tâm." "Không phải là nữ nhi của Lý Hanh?" "Ừ." Tiết Bạch nói: "Vậy đó là... nữ nhi của Lý Anh rồi?" Lý Tụ vốn không muốn nhắc đến chuyện này, đã nói đến rồi, đành phải nhỏ giọng nói: "Bác Bình quận chúa được phong sớm, lúc xảy ra tam thứ nhân án nàng mới năm tuổi, từ nhỏ đã bị giam lỏng trong cung." "Tại sao?" Tiết Bạch có chút kinh ngạc, "Nhi tử của Lý Anh còn được Khánh Vương nhận nuôi, ngược lại nữ nhi lại bị giam lỏng." "Hình như là nói song sinh tử không tốt lành thì phải?" Lý Tụ không rõ chuyện này. "Song sinh tử? Chưa nghe nói còn có một quận chúa nữa." "Ta làm sao biết được." "Lý Anh chỉ có một nữ nhi thôi sao?" "Dường như còn có thứ nữ, được Khánh Vương nhận nuôi. Nhưng Bác Bình quận chúa khác là đích xuất." (đích xuất: con vợ cả) Tiết Bạch rất để tâm đến chuyện này, ghi nhớ mấy từ "đích xuất", "năm sáu tuổi", "song sinh tử", lúc này lại không phải là lúc để hỏi nhiều, bèn nói: "Nếu không phải ba vị quận chúa này, Thánh nhân có thể sẽ phong cho quận chúa khác?" Lý Tụ nói: "Vậy thì khó nói, Thánh nhân trước nay vẫn sủng ái mấy người cháu trai cháu gái, cho cháu gái một phong hiệu quận chúa, hứa gả cho An Lộc Sơn cũng có khả năng. Thường ngày những chuyện như thế này, a gia liếc mắt là đã thấu hiểu thánh tâm." Tiết Bạch không tin Lý Lâm Phủ có thể đọc được suy nghĩ, chẳng qua là tai mắt lanh lẹ mà thôi, nếu không tại sao hôm nay lại không thấy Lý Lâm Phủ thấu hiểu thánh tâm rồi? "Thập lang sao không hỏi thử nội quan trong cung?" "Há có thể dễ dàng hỏi được sao?" "Vậy chuyện này để ta hỏi." Tiết Bạch nhận lời. Lý Tụ kinh ngạc trước thủ đoạn của hắn, mới hiểu tại sao a gia lại đặc biệt chọn Tiết Bạch. Lúc hai người nói chuyện, Lý Đằng Không từ đầu đến cuối không nói một lời ngồi bên cạnh, như đang trầm tư, a gia của nàng hy vọng nàng làm cầu nối để Tiết Bạch giúp Hữu tướng phủ vượt qua khó khăn, cụ thể phải làm hai việc, một là lôi kéo tốt Tiết Bạch, hai là trông chừng không để Tiết Bạch nắm thóp được Lý Tụ. Nhưng chỉ trong cuộc đối thoại về một phong công văn này, nàng đã cảm thấy, Lý Tụ rõ ràng là không trấn áp nổi Tiết Bạch. ~~ Tiết phủ. Tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên, người gác cửa mở cửa ra, liền thấy bên ngoài là mấy tỳ nữ. "Đây có phải là phủ đệ của Tiết lang không? Chủ nhân nhà ta vừa chuyển đến nhà bên cạnh, sai chúng ta đến tặng hàng xóm một ít bánh ngọt." Đợi chuyện này được thông báo đến nội trạch, Nhan Yên đặt tấm thiệp mời trong tay xuống, nói: "Lạ thật, ta cứ như đã từng trải qua chuyện này vậy." Vĩnh Nhi liền nói: "Lúc lang quân mới chuyển đến Trường Thọ phường, chính là đến Nhan gia tặng bánh ngọt đó." "Trước đây đều là a nương quán xuyến việc nhà, bây giờ lại có rất nhiều người đến làm phiền ta." Trong lúc nói chuyện, Thanh Lam vội vàng chạy đến, thấp giọng nói: "Nương tử, người chuyển đến phía tây là Hòa Chính quận chúa, nương tử cũng biết nàng ta chứ?" Nhan Yên gật đầu, lúc nàng gả cho Tiết Bạch, Hòa Chính quận chúa cũng là một trong những người muốn cướp hôn. Kết quả là bên này đã thành thân rồi, đối phương còn tìm đến, nàng không khỏi thầm lẩm bẩm một câu. "Phiền phức như vậy, sớm biết đã không gả cho a huynh rồi." ... Hôm đó, Tiết Bạch về phủ, chỉ thấy Nhan Yên đang ngồi đó, nhìn một hộp bánh ngọt, chậm rãi thưởng thức từng cái một. Nàng tuy ăn ít, nhưng khẩu vị lại rất kén chọn, không dễ nuôi. Thấy Tiết Bạch bước vào, nàng không vội vàng, đợi nuốt xong miếng bánh trong miệng, uống một ngụm nước, mới đứng dậy vạn phúc: "Phu quân đã về." "Hôm nay sao lại tao nhã như vậy?" "Tiểu cô nương tìm ta gây sự quá nhiều, ta phải luyện tập một chút, không để các nàng bắt lỗi. Phu quân hôm nay không thượng nha mà đi đâu vậy?" "Đi làm tể tướng nửa ngày." Tiết Bạch cười nói, "Sao ngươi biết ta không thượng nha?" "Trong cung sai người đến, triệu thượng nha trung tuần vào cung dự Thái Trì Yến." Nhan Yên giơ tay chỉ, những chuyện quan trọng nàng đều đã viết sẵn đặt trên bàn của Tiết Bạch. Đây là thói quen của Vi Vân khi quán xuyến việc nhà cho Nhan Chân Khanh. Nói xong, Nhan Yên mới nếm một miếng bánh. Tiết Bạch thấy nàng mỗi ngày đều vui vẻ tự tại, không khỏi lại cười, hỏi: "Ngon không?" "Ừm." Nhan Yên nói: "Không hổ là tay nghề trong cung, còn ngon hơn cả Phong Vị Lâu... ba phần." "Quý phi ban cho sao?" "Phu quân hiếm khi đoán sai, là hàng xóm tặng." "Đó là?" "Ừm, bận chết ta rồi." Nhan Yên lườm Tiết Bạch một cái. Tiết Bạch trầm ngâm nói: "Ngày mai gặp Lý Nguyệt Thố, thay ta hỏi thăm một chuyện được không, nhưng phải hỏi dò khéo léo đừng để nàng ta nhận ra ngươi cố ý hỏi thăm..." ~~ Ngày hôm sau. "Quận chúa nếu thật sự lo lắng, vậy được rồi, ta nói cho quận chúa một chuyện, ngươi vạn lần không được nói cho người khác biết." "Được, ngươi yên tâm, ta nhất định không nói." Nhan Yên cố ý hạ thấp giọng nói: "A huynh đã xem phong trung chỉ đó rồi, trên đó không nhắc đến phong hiệu của quận chúa, có lẽ là muốn gả một quận chúa khác cho An Khánh Tông đó." Lý Nguyệt Thố có chút kinh ngạc, nói: "Nhưng còn có quận chúa nào khác thích hợp hôn phối hơn sao?" "Không có sao? Chư vương không phải có rất nhiều nữ nhi ư?" Lý Nguyệt Thố đưa mắt nhìn lại, thấy Nhan Yên vẻ mặt ngây thơ tò mò, liền kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe. Nói đi nói lại, lại nói đến nàng còn có một vị đường tỷ muội. "Nàng ấy chắc chắn không thể xuất giá, e là sẽ bị giam lỏng đến già." "Tại sao?" "Ta cũng không biết tại sao. Ta chỉ gặp nàng ấy năm lần... Nàng ấy sống quá cô quạnh." "Chúng ta có thể đi thăm nàng ấy không?" "Không đi được đâu, nàng ấy ở Dịch Đình cung, ta cũng là lúc đến Thái Cực cung dự tiệc mới có thể lén chạy đi thăm nàng ấy, nhưng Thánh nhân đã nhiều năm không đến Thái Cực cung rồi." Nhan Yên thích nghe kể chuyện nhất, cũng giỏi nhất là xúi người khác kể chuyện, bèn dùng ánh mắt đầy tò mò nhìn Lý Nguyệt Thố. Lý Nguyệt Thố không khỏi có chút xấu hổ, cảm thấy chính mình đã lợi dụng tiểu cô nương ngây thơ này, sau đó, thu lại tâm thần, kể về câu chuyện mạo hiểm của nàng ở Thái Cực cung. "Lúc ấy là Thái Trì yến, Thánh nhân ban tiệc đãi khách tại Hàm Trì điện, còn các vị phi tần công chúa thì đều ở Thục Cảnh điện, ta đã lén chạy qua Thiên Bộ lang, rồi xuyên qua một cung môn, gọi là Gia Du môn, vốn là lối duy nhất nối liền Thái Cực cung với Dịch Đình cung, và vì là nội cung môn, nên đứng gác chỉ có vài nội thị." Nói đến đây, Lý Nguyệt Thố đỏ hoe mắt, thấp giọng nói: "Ta là do a nương nuôi lớn, nàng ấy cũng bị nhốt ở Dịch Đình cung, các nội thị thương xót ta, liền cho ta qua..." Nhan Yên lúc này mới hiểu, hóa ra Lý Nguyệt Thố là lén đi thăm Thái tử phi Vi thị, mới có thể gặp được Bác Bình quận chúa, nàng bởi vậy cảm thấy các nàng thật đáng thương, nghĩ sau này phải giúp đỡ các nàng nhiều hơn. Hai người liền trở thành bạn tốt không có gì không thể nói. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc nàng đã moi được rất nhiều lời, sau khi trở về đã kể hết mọi chuyện cho Tiết Bạch, còn vẽ chi tiết cả lộ trình từ Thái Trì yến đến Dịch Đình cung...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang