Mãn Đường Hoa Thải

Chương 315 : Dịch Đình cung

Người đăng: Hoa Khai Nguyệt Chính Viên

Ngày đăng: 19:00 15-10-2025

.
Hàm Trì điện, tiếng hát tựa thiên lại của Hứa Hợp Tử vang lên. (thiên lại: miêu tả âm thanh tự nhiên, trong trẻo, thuần khiết, và thoát tục như âm thanh của tạo hóa, của đất trời) "Cửu đạt Trường An đạo, tam dương biệt quán xuân. Hoàn tương thính triều hạ, hồi tác dự du thần." (Đường đến Trường An chín nẻo thông, quán trọ biệt lập đón xuân sang. Lại nhân lúc rảnh sau buổi chầu, quay về thưởng ngoạn cảnh sớm mai.) Bài thơ này là do Thánh nhân sáng tác, quần thần đồng loạt tán thưởng, không ít người bắt đầu suy tư làm thế nào để làm một bài thơ ứng chế, cùng Thánh nhân xướng họa. Dương Quốc Trung dù sao cũng không biết làm thơ, vui vẻ tự tại, nâng chén rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Lâm Phủ, cảm thấy Hữu tướng hôm nay có chút khác thường. "Tiết Bạch không có ở đây sao?" Trương Ký đi tới, thuận miệng hỏi. Dương Quốc Trung quay đầu nhìn một cái, cười nói: "Chắc là bị Diêu Tư Nghệ mời đi rồi, mấy ngày trước Tiết Bạch muốn gây sự với hắn, hắn còn mời ta làm thuyết khách." "Chuyện này là do ai chỉ thị?" "Ai chỉ thị? Tiết Bạch há lại là người nghe lệnh làm việc sao?" "Ta chỉ thấy kỳ lạ, nếu nói chuyện ăn uống quá xa hoa, Tiết Bạch càng nên gây sự với ngươi, chứ không phải chĩa mũi nhọn vào nội thị trong cung." Dương Quốc Trung nghe vậy, trong lòng thầm mắng Trương Ký, không vui nói: "Ta làm sao biết được? Phò mã tự đi mà dò la. Không phải ngươi, không phải ta, lẽ nào lại là Hữu tướng muốn đối phó Diêu Tư Nghệ hay sao." Hai người trước nay không hợp nhau lắm, Trương Ký hôm nay lại bằng lòng hạ mình nói chuyện với Dương Quốc Trung thêm mấy câu, y nhìn về phía Lý Lâm Phủ đang ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần, hỏi: "Gần đây ngươi có yết kiến Hữu tướng không?" Lúc này, trên đài Hứa Hợp Tử đã hát đến câu cuối cùng. "Khúc chung hàm hứng vãn, tu hữu túy quy nhân." ("Tiếng tơ tiếng trúc đã ngừng, mà men nồng hứng khởi vẫn chưa muốn tan. Trong đêm tàn tiệc ấy, ắt phải có bóng những người khách say men vui, bước chân ngà ngà tìm lối về.") "Hay!" Quần thần trong điện đồng loạt hoan hô, nhưng ngự yến vẫn chưa kết thúc, chỉ là mới bắt đầu hâm nóng, hơn nữa Thánh nhân đã nói, mọi người phải uống say mới được. Dương Quốc Trung nâng chén uống cạn, lúc này mới đáp: "Không có, đã một thời gian không cùng Hữu tướng tấu sự rồi." Trương Ký cảm khái nói: "Hữu tướng không uống rượu." Dương Quốc Trung lại nhìn về phía Lý Lâm Phủ, chỉ thấy ông ta vẫn giữ nguyên bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần, vậy mà lại không vì bài thơ Thánh nhân viết mà uống một chén. "Nghe nói, Hữu tướng bị phong dại, sắp cáo quan rồi." "Phò mã vẫn chưa từ bỏ ý định sao?" "Ngươi đã biết ta là phò mã, nên biết ta rất khó bái tướng." Trương Ký khẽ thở dài, vô tình nói một câu, "Nhưng ngươi thì khác." Dương Quốc Trung sững người, lại nhìn Lý Lâm Phủ, không khỏi nheo mắt lại, cố gắng từ khuôn mặt già nua đó nhìn ra xem mình có cơ hội bái tướng hay không. "Phong dại?" "Phong tật, một khi đã uống rượu, chỉ sợ bệnh đột nhiên phát tác." "Đi mời một chén?" Dương Quốc Trung hỏi một câu, trên mặt Trương Ký liền lộ ra nụ cười tâm lĩnh thần hội. Hai người lập tức đi về phía Lý Lâm Phủ, dùng câu thơ của Thánh nhân để mời rượu. "Tu hữu túy quy nhân, ta kính Hữu tướng một chén." Lý Lâm Phủ lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Trương Ký, nhưng không nói gì, nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Lý Hanh ngồi đối diện ông ta thấy tình hình này, vẫy tay, để Lý Phụ Quốc sau lưng cúi người qua, nói: "Ta cũng nên kính Hữu tướng, mang loại rượu mạnh nhất đến đây." Trong điện, Lý Tụ thấy mọi người vây công a gia của mình, vội vàng ra hiệu. Rất nhanh, có quan viên vội vàng tiến lên, bẩm báo: "Hữu tướng, đêm nay Thượng thư tỉnh còn có việc quan trọng cần xử lý." "Không sao." Lý Lâm Phủ nói: "Uống mấy chén rượu này, còn chưa say được ta đâu." "Xin Hữu tướng hãy lấy quốc sự làm trọng." Lý Lâm Phủ không vui, thản nhiên nói: "Đây là ngự yến, ngươi còn có thể đuổi ta đi hay sao? Ít nhất cũng phải đợi Thánh nhân tận hứng, ta sẽ lại xin Thánh nhân cáo lui." "Vâng." Đây là định đợi Thánh nhân đăng đài xướng hí xong, ông ta sẽ đi trước. Trương Ký, Dương Quốc Trung nhìn nhau một cái, đều không làm gì được Lý Lâm Phủ, dù sao thì xem ra lúc này, Lý Lâm Phủ không giống như lời đồn bệnh nặng đến vậy. ... Lúc này, ở phía bên kia của đại điện, một tiểu hoạn quan bước nhanh đến bên cạnh Ngô Hoài Thực, thấp giọng bẩm báo một câu. "A gia, nhi tử bắt được một cung nga tự ý rời khỏi vị trí, nàng ta tự xưng là người bên cạnh Phạm mỹ nhân, không biết xử lý thế nào?" "Phạm mỹ nhân?" Ngô Hoài Thực không dám đắc tội với Phạm nữ, đang định phân phó thả cung nga đó ra, lúc mở miệng lại nghĩ đến một chuyện, quay đầu nhìn vào trong điện, quả nhiên không thấy Tiết Bạch. "Người ở đâu, ta đích thân đi hỏi." "Ngay sau Vọng Vân đình." Ngô Hoài Thực bèn đích thân đi qua đó, y vừa đến, liền thấy cung nga bị giữ ở đó sợ đến run người, vô cùng hoảng loạn. Y giỏi nhất là quan sát sắc mặt, trong phút chốc liền biết cung nga này chắc chắn đã phạm sai lầm lớn. Nhưng khi y tiến lên lại không hề quát mắng dọa nạt, mà nhỏ giọng nói: "Phạm mỹ nhân nói hôm nay không khỏe, ngay cả Thái Trì yên cũng không đến được, ngươi không ở bên cạnh hầu hạ, chạy ra đây ngó nghiêng cái gì?" "Nô... nô tỳ... tò mò?" Ngô Hoài Thực đánh giá nàng một lúc, thấy ánh mắt của nàng ta vô thức liếc về phía bụi cây bên cạnh, liền đi thẳng qua đó, thò đầu nhìn vào, trong bụi cây giấu một cái bọc, y cúi người nhặt lên, mở ra xem một cái. Là một bộ y phục hoạn quan. Ngô Hoài Thực đảo mắt hai vòng, suy tư, sau đó, gói lại cái bọc đó, đi về phía cung nga, chỉ vào nàng ta, quát: "Ăn vụng?" "Không... phải, nô tỳ là lấy cho Phạm mỹ nhân." "Các ngươi lui ra trước đi." Ngô Hoài Thực cho người lui ra, đưa cái bọc đó vào tay cung nga, tiến lên, thấp giọng nói: "Ta biết Phạm mỹ nhân muốn làm gì, nàng ấy bây giờ đã bay lên cành cao rồi, muốn đích thân cảm tạ ân nhân ngày xưa, đúng không?" "Ngô tướng quân, ngài..." Cung nga đó vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không dám phủ nhận, hoàn toàn không biết phải làm sao. May mà Ngô Hoài Thực hòa nhã với mọi người, dung mạo hiền lành, than thở: "Ta không muốn đắc tội với Phạm mỹ nhân, nhưng nàng ấy cũng quá to gan rồi, nếu để người khác bắt gặp, hiểu lầm Phạm mỹ nhân và Tiết lang làm uế loạn cung đình, vậy thì biết làm sao?" "Không có, Phạm mỹ nhân chỉ muốn cảm tạ Tiết lang một phen, nhưng hắn không qua đây." "Còn dám nói không có, hắn rõ ràng đã không có trên điện rồi." "Nô tỳ thật sự không biết, Ngô tướng quân, xin ngài tha cho nô tỳ, được không?" Ngô Hoài Thực đi đi lại lại hai bước, bất đắc dĩ nói: "Chắc là hắn bị lạc đường rồi, vạn nhất bị bắt được... Ngươi có biết ta và Tiết lang trước nay thân thiết, làm sao nỡ nhìn hắn gặp họa như vậy?" "Vậy phải làm sao?" "Ngươi có tin ta không? Nếu tin, ta sẽ giúp ngươi và Phạm mỹ nhân một tay." Cung tỳ đó mừng rỡ quá đỗi, liền liên tục gật đầu. Ngô Hoài Thực hỏi: "Vậy ngươi nói thật đi, Phạm mỹ nhân định thế nào?" "Nàng đang dưỡng bệnh ở Thừa Hương điện, muốn mời Tiết lang qua đó gặp mặt." "Có tín vật gì không?" "Có, năm đó lúc Phạm mỹ nhân diễn vai Hồng Nương, Tiết lang bảo nàng cầm chiếc khăn tay này, sau đó Phạm mỹ nhân đã thêu lên 'Đãi nguyệt tây sương hạ, nghênh phong hộ bán khai'." (‘Chàng hãy đến dưới mái hiên phía Tây chờ trăng lên nhé. Cánh cửa phòng thiếp sẽ hé mở như để đón gió vào…’) "Đưa cho ta đi." Ngô Hoài Thực đưa tay nhận lấy, phân phó: "Bảo Phạm mỹ nhân đợi, ta đi tìm Tiết lang đến. Nhưng lần này thôi, sau này không còn vướng bận gì nữa." "Đa tạ Ngô tướng quân! Đại ân đại đức, vĩnh thế khó quên." "Đi đi." Ngô Hoài Thực cất chiếc khăn tay đó vào trong tay áo, suy nghĩ một chút, cho gọi một nghĩa tử đến, hỏi: "Diêu Tư Nghệ ở đâu?" "Nhi tử lập tức đi tìm." ~~ Diêu Tư Nghệ hôm nay gặp Tiết Bạch chẳng qua là để hóa giải mâu thuẫn thành hòa bình, cho dù bị bắt gặp cũng không phải là chuyện gì to tát, vì vậy không cố ý giấu giếm người khác. Hắn thậm chí còn từng nói với Ngô Hoài Thực, nhờ y làm người hòa giải, lúc đó Ngô Hoài Thực đã khéo léo từ chối, bảo rằng Tiết Bạch không khó gần. Vì vậy, khi Diêu Tư Nghệ ở trên khuyết lâu xa xa nhìn thấy Ngô Hoài Thực đi tới, không khỏi đảo mắt, thầm nghĩ chỉ sợ không có chuyện gì tốt. Người có thể leo lên đến chức vị trong cung, ai mà không phải là lão luyện thành tinh? Diêu Tư Nghệ lập tức vội vàng xuống khỏi khuyết lâu, đi về phía Hàm Trì điện. "Diêu tướng quân, đi chậm thôi." Diêu Tư Nghệ nghe tiếng gọi, quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Ngô tướng quân, sao lúc này lại qua đây?" "Ngươi đi đâu vậy?" "Trên yến tiệc có một món ăn xảy ra vấn đề, vội qua đó xem." "Các ngươi lui ra trước đi." Ngô Hoài Thực cho người khác lui ra, thấp giọng nói: "Đã nói chuyện với Tiết Bạch chưa?" "Có chút khó khăn, nhưng chắc là có thể bàn bạc ổn thỏa, ta cứ để hắn chờ một chút." Ngô Hoài Thực nói: "Hôm nay ta lại bắt gặp một chuyện, sợ ngươi bị hắn liên lụy, ngươi cũng biết, hắn và Phạm mỹ nhân có chút tình cũ." Diêu Tư Nghệ tâm niệm khẽ động. Hắn bị Tiết Bạch bắt nạt, ngược lại còn phải giúp Tiết Bạch thăng quan, chẳng qua là vì Tiết Bạch là nghĩa đệ của Quý phi, không dễ đối phó. Nhưng nếu có cơ hội trừ khử Tiết Bạch, tự nhiên là sảng khoái hơn nhiều so với việc nuốt giận làm thinh. "Ngô tướng quân không được nói bậy." Ngô Hoài Thực bèn đưa chiếc khăn tay trong tay áo qua, thấp giọng nói: "Phạm mỹ nhân đang đợi hắn ở Thừa Hương điện, ngươi cũng biết ta và hắn trước nay có giao tình, hôm nay liền giúp hắn một tay." "Được." Diêu Tư Nghệ nhận lấy chiếc khăn tay, nói: "Chuyện này có thể làm được không?" "Làm được." Ngô Hoài Thực nói: "Ngươi nếu đưa hắn qua đó, phái người nói với ta một tiếng, để ta lo liệu, có mấy người biết chuyện còn phải bịt miệng." "Hiểu rồi." "Người đâu rồi?" Ngô Hoài Thực lại hỏi một câu. Diêu Tư Nghệ vốn không muốn nói cho y biết tung tích của Tiết Bạch, lúc này lại do dự. "Sao vậy? Hắn đã xuất cung rồi sao?" Ngô Hoài Thực nói, "Vậy chuyện này thôi đi, cứ coi như ta chưa từng nói." "Cũng không phải." Diêu Tư Nghệ suy nghĩ một lúc, đưa ra quyết định, nói: "Ban nãy lại bị hắn uy hiếp, để hắn theo Hòa Chính quận chúa đến Dịch Đình cung rồi." "Cái gì?" "Hòa Chính quận chúa mấy năm trước đã cầu xin ta cho nàng đi gặp Vi thị, ta không muốn đắc tội với nàng." Diêu Tư Nghệ nói: "Hôm nay lại bị Tiết Bạch bắt gặp chuyện này, không biết tại sao, hắn nhất quyết đòi đi theo." "Ngươi cũng không sợ bị hắn hại sao." Ngô Hoài Thực nói: "Hắn tại sao lại đi theo? Vạn nhất hắn và Hòa Chính quận chúa tư thông, ngươi có gánh nổi không?" Diêu Tư Nghệ cười khổ, nói: "Hai người muốn cùng nhau đến nơi hoang vắng như Dịch Đình, vốn là để tư thông, ta nếu ngăn cản, có đắc tội nổi không? Bây giờ ta cũng hối hận, nếu sớm lấy được chiếc khăn tay này, tự nhiên sẽ không bị hắn nắm thóp." "Có gì mà hối hận? Ngươi vẫn chỉ cần phái người dẫn Tiết Bạch đến Thừa Hương điện là được." "Nhưng nếu hắn khai ta ra..." "Đến lúc đó ngươi cứ nói thật trước, hắn dùng chuyện ăn uống để uy hiếp ngươi, trước tiên ép ngươi cho hắn và Hòa Chính quận chúa vào Dịch Đình, ngươi trung thành với Thánh nhân, cứ đi tố cáo trước. Nhưng không ngờ, hắn còn ép hoạn quan dưới trướng của ngươi dẫn hắn đến Thừa Hương điện, lúc đó ngươi đã ở Hàm Trì điện, không biết chuyện này." "Như vậy, ta vẫn có tội." Ngô Hoài Thực nói: "Tự mình nghĩ đi, Thánh nhân có quan tâm ngươi tham ô bao nhiêu trong việc dâng lên sơn hào hải vị không? Không có Tiết Bạch, ai còn cắn chặt ngươi không buông?" "Vậy thì cứ theo lời Ngô tướng quân." Diêu Tư Nghệ cười nịnh nọt: "Vậy Ngô tướng quân nhất định phải nói tốt cho ta trước mặt Thánh nhân." "Yên tâm." Ngô Hoài Thực nói xong, tự mình quay về Hàm Trì điện trước. Diêu Tư Nghệ thì cho gọi một tâm phúc đến, thấp giọng dặn dò: "Lát nữa Tiết Bạch ra, ngươi dẫn hắn đến Thừa Hương điện." "A gia yên tâm, nhi tử biết rồi." "Chỉ nói là đi vòng về Hàm Trì điện, đừng để hắn biết là đi đâu." "Vâng." Dặn dò xong, Diêu Tư Nghệ trở lại khuyết lâu, cầm lấy quan bào của Tiết Bạch để lại, đặt chiếc khăn tay vào trong túi áo. ~~ Dịch Đình cung. Lý Nguyệt Thố bước nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tiết Bạch đang mặc y phục hoạn quan đi sau lưng. Đợi đến nơi không có người, nàng không khỏi dừng bước, hỏi: "Ngươi cố ý?" "Phải." "Tại sao lại theo ta?" Lý Nguyệt Thố nói: "Ngươi muốn nắm lấy sai lầm của ta, để hãm hại a gia của ta sao?" "Lười làm vậy." Tiết Bạch nói: "Hãm hại a gia của ngươi thì đơn giản, nhưng trừ khử y thì khó." "Vậy là vì sao?" Tiết Bạch không trả lời. Lý Nguyệt Thố suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: "Ngươi thích ta?" Nàng lại có tính cách hoàn toàn khác với Lý Đằng Không, nói rồi còn tiến lên một bước, nói: "Vì thân phận này của ta, ngươi thích ta nhưng không muốn cưới ta? Nhưng ta muốn gả cho ngươi, lại chưa chắc là thích ngươi." Tiết Bạch cân nhắc, trầm ngâm nói: "Ta và ngươi sẽ không có tình cảm nam nữ, cũng không thể có." "Tại sao?" "Bởi vì ta là người đã có thê tử." Nhắc đến Nhan Yên, Lý Nguyệt Thố không khỏi nói: "Ngươi nghe Tam nương nói sao? Ta thỉnh thoảng sẽ đến Dịch Đình thăm dưỡng mẫu của ta." "Phải." Tiết Bạch cuối cùng cũng chịu trả lời nàng, nói: "Ta muốn gặp Bác Bình quận chúa, để xác định xem Thánh nhân muốn sắp xếp ai gả cho An Khánh Tông." "Vì chuyện này, ngươi lại liều lĩnh như vậy?" "Nếu không thể trừ khử An Lộc Sơn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết ta. Đến lúc đó còn nguy hiểm hơn bây giờ nhiều." "Ta cảm thấy ngươi đang lừa ta." Lý Nguyệt Thố nói: "Ngươi có bí mật giấu ta." "Sẽ có một ngày, ngươi sẽ biết." Tiết Bạch nói: "Nhưng ngươi có thể tin, ta là trung thần chính trực của xã tắc Đại Đường." "Mới không tin ngươi." Lý Nguyệt Thố nói vậy, xoay người liền đi, nhưng lại dẫn Tiết Bạch đến cung điện nơi Bác Bình quận chúa ở, chuyện này dù sao cũng liên quan đến nàng, nàng không muốn gả cho An Khánh Tông. "Nhưng không biết nếu Bác Bình quận chúa có thể xuất giá, là chuyện tốt hay chuyện xấu?" Nàng hỏi Tiết Bạch. "Vậy phải xem nàng ấy có bằng lòng xuất cung hay không." "Nếu nàng ấy bằng lòng, ngươi có giúp nàng ấy không? Vậy cũng là giúp ta." Lý Nguyệt Thố nói, "Nhưng phải là nàng ấy bằng lòng." ... Dịch Đình cung theo cách nói chính thức là "nơi giáo nghệ cho cung nhân", thực ra cũng chính là nơi ở của các phi tần, cung nữ. Thánh nhân có rất nhiều phi tần, ngoài một số ít phi tần được sủng ái có cung điện riêng, đa số phi tần và cung phụng đều sống trong Dịch Đình cung. Nhưng nơi đây cũng quả thực là nơi giam lỏng hậu phi, công chúa, giam giữ nữ quyến của các quan viên phạm tội. Ví dụ như thời Cao Tông, hai người con gái của Tiêu Thục phi là công chúa Nghĩa Dương và Tuyên Thành đã bị giam lỏng ở Dịch Đình, tuổi ngoài ba mươi mà không được gả chồng. Cung điện nơi Bác Bình quận chúa ở, chính là nơi công chúa Tuyên Thành năm xưa đã ở. Cửa điện đóng chặt, không có ai canh gác, Lý Nguyệt Thố nhìn xung quanh một vòng, đẩy cửa ra, chỉ thấy trong sân một mảnh hoang tàn, hoa cỏ không ai chăm sóc đã khô héo, cỏ dại bên lối đi bằng đá mọc um tùm, trên mái hiên cung điện phủ đầy bụi bặm. Một lão cung nữ đang ngồi dưới hiên phơi nắng, ngủ gật, nghe thấy tiếng động, mở mắt ra, thấy là Lý Nguyệt Thố đến, vô cùng mừng rỡ. "Huyện chúa đến rồi." Lý Nguyệt Thố cũng không nói mình đã được phong làm quận chúa, hỏi: "Cát nương, quận chúa nhà người có ở đây không?" Câu này của nàng là một câu thừa, Bác Bình quận chúa không ở đây thì còn có thể đi đâu được? "Có." Trong lúc nói chuyện, có người từ trong điện đi ra. Tiết Bạch đưa mắt nhìn, lại vô cùng kinh ngạc... đó là một thiếu nữ, tuổi tác tương đương với hắn, dung mạo cũng rất xinh đẹp, nhưng tóc xoăn, mũi cao, rõ ràng là có một chút huyết thống Hồ nhân. Bác Bình quận chúa không phải là do Thái tử phi Tiết thị của Lý Anh sinh ra sao? Vậy Lý Thiến cũng không phải rồi? Vì vậy đôi song sinh này, một chết, một bị giam lỏng? Nếu như vậy, tất cả kế hoạch đều sẽ đổ bể. "Đây là Trùng nương." Lý Nguyệt Thố thấp giọng giới thiệu với Tiết Bạch một câu, nói: "Nàng là cô cô của ta." Tiết Bạch lúc này mới biết người nữ tử mang huyết thống Hồ nhân kia không phải là Bác Bình quận chúa, hỏi: "Cũng là một vị công chúa?" "Không phải, Trùng nương chưa được phong công chúa." "Tại sao?" Lý Nguyệt Thố vốn không muốn nói, nhưng Tiết Bạch đã hỏi, đành phải nói: "A nương của nàng là vũ nữ Hồ toàn do Tào Quốc tiến cống, lúc Trùng nương sinh ra... không đủ tháng." Tiết Bạch bèn hiểu ra, đứa bé sinh ra không đủ tháng, Lý Long Cơ liền nghi ngờ không phải là con gái ruột của mình, có lẽ vũ nữ Hồ toàn đó lúc được tiến cống đến đã "mang theo hàng riêng". Phía trước, Lý Trùng nương đã tiến lên, hành lễ với Lý Nguyệt Thố, rụt rè nói: "Ta đến thăm quận chúa." "Ta cũng muốn đi thăm ngươi." Lý Nguyệt Thố tiến lên, lấy ra một hộp bánh ngọt, nói: "Cho ngươi và a nương của ngươi ăn." "Tạ huyện chúa." Lý Trùng nương vô cùng mừng rỡ, thái độ khiêm nhường hoàn toàn không giống con gái của thiên tử, so với cung nhân bình thường còn có vẻ đáng thương hơn. Dù sao thì, Thánh nhân có hai mươi chín người con gái, gần như không thể nhớ đến người con gái có thể không phải là con gái của mình này. Tiết Bạch hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn vào trong điện. Lão cung nữ vốn ngồi dưới hiên nheo mắt lại, nhìn thấy râu ria vừa mới cạo sáng nay trên môi hắn, bèn đi tới, đưa tay ra sờ vào hạ bộ của hắn. Lý Nguyệt Thố vội vàng tiến lên ngăn lại, lắc đầu, thấp giọng nói: "Cát nương đừng động, hắn đến để giúp quận chúa." Cát nương liền gật đầu, mời họ vào điện. Đồ đạc trong điện nhiều hơn Tiết Bạch dự đoán. Trên cầm đài đặt một cây đàn cầm, bên cạnh đặt một cây đàn tỳ bà, trên một chiếc trác án rải rác những quân bài, xem ra chỉ có hai người chơi, bên cạnh còn có một chiếc bàn dài, bức tranh trải ra chỉ vẽ được một nửa, vì trên nghiên mực đã không còn mực nữa, những bức tranh treo trên tường thì màu sắc đơn điệu. Có thể thấy, nơi đây vẫn có cung cấp các loại vật liệu, chỉ là khó tránh khỏi bị cắt xén. Một tia sáng từ cửa sổ cũ nát lọt vào trong điện, Bác Bình quận chúa đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, trên chiếc ghế nhỏ đối diện đặt một cuộn sách khác, hẳn là Lý Trùng nương cũng đến đọc sách. Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch. Ánh mắt đầu tiên của Tiết Bạch là quan sát xem nàng có giống mình không, câu trả lời là không giống, nàng quá mảnh mai, gầy gò nhỏ bé. Lông mày lá liễu, mắt phượng, môi rất nhỏ... một chi tiết có thể chú ý đến tạm thời là, lúc nàng cầm cuộn sách, ngón út cong lên. Tiết Bạch bèn cũng cong ngón út lên. Hắn đã hỏi thăm Lý Tông, tên của nàng là Lý Y Nương. Lý Nguyệt Thố đã tiến lên, đến bên cạnh Lý Y Nương, thấp giọng nói. "Hôm nay Thánh nhân ban yến ở Thái Trì, ta nhân cơ hội đến thăm, các ngươi nếu có thiếu gì, cứ nói với ta, mấy ngày nữa ta đi cầu xin Cao ông mang đến cho các ngươi..." "Được, sách và tranh, đều không còn nữa." Lý Y Nương bình thường không hay mở miệng, nói năng không được lưu loát, giọng cũng nhỏ, nhìn về phía Tiết Bạch, hỏi: "Hắn là ai?" Lý Nguyệt Thố trước tiên nhìn Tiết Bạch một cái, dùng ánh mắt hỏi xem hắn có thể cho biết thân phận không, Tiết Bạch suy nghĩ một chút, gật đầu. "Quân bài, thơ từ, cố sự mà ngươi thích, đều là do hắn sáng tác, hắn chính là Tiết Bạch." Trong một khoảnh khắc, mắt Lý Y Nương sáng lên, rồi lại ảm đạm đi, cũng không nhìn Tiết Bạch, nhỏ giọng hỏi Lý Nguyệt Thố: "Vậy hắn là nam nhi sao?" "đúng đấy." "Ta còn chưa từng thấy nam nhi." "Hắn đến lần này, là có một cơ hội ra khỏi Dịch Đình, muốn hỏi ngươi một chút." Lý Y Nương vẫn không có vẻ vui mừng, lắc đầu, nói: "Ta không ra khỏi Dịch Đình được đâu." "Tại sao?" Lý Nguyệt Thố nói: "Bao nhiêu năm nay, ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết nguyên do." Lý Y Nương mím môi không nói. Thấy tình hình này, Tiết Bạch tiến lên một bước, hành lễ nói: "Hòa Chính quận chúa, ta có thể nói chuyện riêng với Bác Bình quận chúa được không?" "Không được." Người khác chưa trả lời, Cát nương đã mở miệng trước. Lý Y Nương không nhìn ai, tự mình cúi đầu, nói: "Để hắn nói chuyện riêng với ta." "Cát nương yên tâm đi, ta biết hắn muốn nói chuyện gì, sẽ không hại quận chúa đâu." Lý Nguyệt Thố chỉ cho rằng Tiết Bạch muốn nói chuyện về An Khánh Tông, có ý muốn ở lại nhưng nàng còn phải đi thăm Vi thị, kéo Lý Trùng nương nói: "Trùng nương, ngươi theo ta đi gặp mẫu thân nhé?" "Được." Cát nương đành phải tiễn họ ra ngoài đình viện, đứng từ xa nhìn, để phòng Tiết Bạch bắt nạt Lý Y Nương. ... Trong điện, Lý Y Nương cảm nhận được Tiết Bạch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, bèn ngẩng đầu lên, tò mò đánh giá lại. "Ngươi nói có thể giúp ta rời khỏi Dịch Đình, nhưng ngươi có biết tại sao ta lại bị giam ở đây không?" Tiết Bạch nói: "Bây giờ ta còn chưa giúp được ngươi, đó là lời nói dối để lừa Hòa Chính quận chúa, để nàng ấy dẫn ta đến gặp ngươi." "Tại sao ngươi lại muốn đến gặp ta?" "Nếu muốn để ngươi rời khỏi Dịch Đình, chỉ có thể đợi đến khi tam thứ nhân án được lật lại, bây giờ ta còn chưa làm được. Nhưng nếu ngươi tin ta, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó." "Tại sao ta phải tin ngươi?" Lý Y Nương nói, "Ta không quen ngươi." "Ngươi quen ta." "Ta quen ngươi?" Lý Y Nương có chút mơ hồ. Tiết Bạch do dự, quyết định thay đổi kế hoạch ban đầu. Hắn vốn chỉ định từ từ tính kế, hôm nay chỉ đến để quan sát. Nhưng ban nãy thấy Lý Y Nương bao nhiêu năm nay vẫn không tiết lộ cho ai biết nguyên nhân mình bị giam lỏng, hắn phán đoán nàng là một người rất kín miệng. Bây giờ giả mạo Lý Thiến, không có lợi ích gì, chỉ có nguy hiểm, càng dễ lấy được lòng tin của người khác, mà chỉ cần Lý Y Nương không nói, vậy thì nguy hiểm đó sẽ không lớn như vẻ ngoài. Đáng để đánh cược. Thế là, Tiết Bạch đi tới ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với nàng, nói: "Ta là huynh đệ của ngươi." "Huynh đệ? Người nào?" Tiết Bạch giơ ba ngón tay lên. "Không." Lý Y Nương lắc đầu, cả người đều lùi về phía sau, lẩm bẩm: "Không thể nào, ngươi lừa ta." "Tại sao không thể nào?" "Ta sẽ không nói đâu, ngươi đừng thử ta nữa, ta sẽ không nói đâu." Tiết Bạch quan sát phản ứng của nàng, thăm dò hỏi: "Ngươi nghĩ rằng ta đã chết rồi sao? Đã tận mắt nhìn thấy sao?" Lý Y Nương kinh hãi thất sắc, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi sâu sắc. Nhưng phản ứng của nàng lại rất bình tĩnh, đưa tay ra, dường như muốn chọc vào Tiết Bạch một cái, xem hắn có phải là thật sự tồn tại hay không. Một ngón tay từ từ đưa về phía trước, cuối cùng, chạm vào chóp mũi của Tiết Bạch. Hắn không né, cảm thấy tay của nàng rất lạnh, lạnh hơn tay của Nhan Yên rất nhiều. "Ta không biết." Lý Y Nương nói: "Ngươi... là ai?" Ánh mắt Tiết Bạch thẳng thắn, thái độ chân thành, nói: "Ta sẽ là người thân thiết nhất, đối xử tốt với ngươi nhất trên đời này." Nói xong, hắn quay lưng lại, vén cổ áo lên. Lý Y Nương hiểu ý của hắn, đứng dậy, để hắn hơi dịch người ra chỗ có ánh nắng bên cửa sổ, nhìn về phía sau gáy của hắn, thấy ba vết sẹo do bị nung dính liền nhau. "Vết sẹo ban đầu đã bị đốt bỏ rồi." Tiết Bạch nói, "Trương Cửu Linh công không muốn để người khác biết thân thế của ta." Nói xong, hắn đợi một lúc, vẫn không thấy Lý Y Nương nói gì. Nhưng có một giọt nước rơi xuống vết sẹo trên gáy hắn, hơi có chút ấm nóng. "Ta đã tận mắt nhìn thấy... nhìn thấy ngươi bị đánh chết rồi..." "Mắt thấy chưa chắc đã là thật." Tiết Bạch nói: "Ta vốn đã chết, nhưng mở mắt ra, lại thấy mình vẫn còn sống." ~~ Hàm Trì điện. Lý Lâm Phủ sau khi uống mấy chén rượu, đầu đau như búa bổ, thần trí dần dần không tỉnh táo. Ông ta không nhớ mình lúc phát bệnh trông như thế nào, nhưng nghe người nhà nói qua, lúc này liền dự cảm được mình sắp phát bệnh. "Tiết Bạch đi đâu rồi?" Ông ta cho gọi Lý Tụ đến hỏi một câu. "Chắc là đi gặp Diêu Tư Nghệ rồi." "Mặc kệ hắn." Lý Lâm Phủ thấp giọng nói: "Đợi hồi này kết thúc, ta phải cáo lui." "Hài nhi lập tức đi sắp xếp." Lý Tụ nhìn về phía hí đài, chỉ thấy Lý Long Cơ vẫn đang đóng vai Ngọc Hoàng Đại Đế. Có thể thấy, bất kể là tể tướng hay Thánh nhân, hy vọng sâu thẳm nhất trong lòng đều giống nhau, muốn trường sinh, muốn thành tiên, cho nên một người tự xưng là tiên quan, một người đóng vai Ngọc Đế. Giọng hí ở bên cạnh vang vọng khắp đại điện, vở hí này sắp kết thúc rồi. "Đế lâm ngọc kinh, phủ khán nhân gian, đông hải nhất phiến bạch vân, liệt nhạc ngũ điểm thanh sơn..." (Đế vương ngự giá ngọc kinh, cúi nhìn nhân gian cõi trần ai. Biển Đông một dải mây trắng xóa, năm non núi xanh điểm xuyết xa...) Phía bên kia đại điện, Ngô Hoài Thực quay đầu nhìn ra ngoài, thấy Thánh nhân sắp hát xong rồi, Diêu Tư Nghệ vậy mà vẫn chưa sắp xếp xong, không khỏi nhíu mày. Năm đó lúc Tiết Bạch đến nhậm chức ở Yển Sư, y nhờ Tiết Bạch giúp mang thư nhà, thực ra là đã giúp đỡ rất nhiều, không ngờ một phen hảo tâm, cuối cùng lại bị Tiết Bạch chơi một vố, khiến cho các hoạn quan trong cung tưởng rằng y dễ bắt nạt. Hôm nay chỉ xem Tiết Bạch quyết định thế nào, nếu thật sự có thể giữ được cái thắt lưng quần, Ngô Hoài Thực cùng lắm là tiếp tục cười nịnh nọt. Nhưng chỉ cần dám vào Thừa Hương điện, vậy thì có oán báo oán, có thù báo thù. Đang nghĩ ngợi, Diêu Tư Nghệ cuối cùng cũng qua đây. "Sắp xếp xong xuôi?" Ngô Hoài Thực hỏi. "Đã dẫn về phía bên đó rồi." "Tốt." Ngô Hoài Thực liền ra hiệu, lập tức có tiểu hoạn quan nhận lệnh đi sắp xếp. Rất nhanh, có cung tỳ hoảng hốt chạy đến, thấp giọng bẩm báo với Cao Lực Sĩ: "Cao tướng quân, nô tỳ hình như bắt gặp, có ngoại thần đến Thừa Hương điện trộm cắp." Cao Lực Sĩ nghe vậy, không hề biến sắc, chỉ một ánh mắt, liền sắp xếp một đội nội thị đi kiểm tra. Sắp xếp xong chuyện này, Thánh nhân cũng đã hát xong một hồi hí, ông ta vội vàng qua đó hầu hạ. ... Lúc này, Lý Lâm Phủ đang hành lễ trước mặt Lý Long Cơ. "Vở hí hôm nay của Thánh nhân, quán tuyệt cổ kim." "Ha ha, đã lâu không nghe giọng hát của Thập lang rồi, hôm nay tận hứng, nên tấu thêm một khúc mới phải." "Lão thần cũng mong được cùng Thánh nhân bàn luận về âm luật, chỉ là việc vặt vẫn chưa xử lý xong, không dám chậm trễ..." "Hữu tướng hãy khoan." Cao Lực Sĩ tiến lên, trước tiên thì thầm một câu với Lý Long Cơ, sau đó nói: "Hữu tướng chỉ sợ không nên rời đi vào lúc này." Lý Long Cơ đang lúc cao hứng, ghét nhất là có người làm mất hứng, nghe nói trong cung vậy mà lại có trộm, liền có ý giao cho Cao Lực Sĩ và Lý Lâm Phủ cùng lo liệu, bèn nói: "Thập lang cứ không vội đi, nghe Cao tướng quân nói xem đã xảy ra chuyện gì." "Lão thần tuân chỉ." Lý Lâm Phủ bất đắc dĩ, đành phải nhận lời. Sắp xếp xong chuyện này, Lý Long Cơ đi về phía ngự tháp, nâng chén nói: "Tiệc cung đình ngày xuân, lương thần mỹ cảnh, trẫm đã làm thơ, hát khúc. Đến lượt các khanh làm thơ rồi, phàm là tác phẩm hay, nhất định sẽ có thưởng!" Lời này vừa nói ra, không khí càng thêm náo nhiệt. Ngô Hoài Thực cảm nhận được không khí này, thầm nghĩ, ngự yến làm thơ, tự nhiên không thể thiếu được Tiết lang. Tiếc là, Tiết lang vẫn chưa trở về...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang