Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh

Chương 2 : 2

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 21:54 15-12-2024

.
Đã được 1 tuần từ khi mẹ con dì Helena đến ở cùng nhà tôi, từ khi có mẹ con dì ấy đến, không khí trong gia đình vui nhộn hẳn, ừ thì có em bé mà, đứa bé trai mà dì mới sinh, mẹ tôi đương nhiên là vui nhất, bà ấy vốn quý dì, và thằng nhóc thì sắp thành con đẻ luôn rồi, cứ như tôi thành người thừa vậy, mà nhìn bà ấy cười cả ngày như vậy, tôi cũng vui. Đương nhiên niềm vui ấy sẽ trọn vẹn hơn, nếu như lũ xấu xa ấy không xuất hiện, bọn hàng xóm ở kế bên nhà tôi. Căn nhà bên phải nhà tôi, trước kia vốn là của vợ chồng ông douglas, nhưng kể từ khi họ chuyển về ở cùng cậu con trai, ngôi nhà ấy được cho thuê, và ma xui quỉ khiến thế nào, bọn thuê nhà hiện giờ lại là bọn du côn, 3 anh em nhà carter. Giang hồ hay lưu manh, đương nhiên tôi không kì thị, chỉ là nếu như chúng biết điều. từ lúc chuyển đến đã được 1 tháng, và ngày nào chúng cũng làm ồn, dàn hát karaoke lớn tiếng, thường hay tổ chức tiệc nhậu trong sân, đàn đúm 1 bọn chẳng ra gì, và la hét đến tận giữa đêm, cả khu phố đều bất bình, nhưng chẳng ai đủ can đảm đứng ra nói, hiển nhiên, là trừ bà mẹ tôi. Lúc đầu bà chỉ muốn nhắc nhở, nhưng từ sau khi mẹ con dì chuyển đến, thái độ ôn hòa của bà cũng mất, và lần đầu tiên trong đời, tôi thấy bà chửi tay đôi với người ta, đến cả bọn lưu manh cũng ngán, con em tôi vừa sợ vừa ngượng, đến nỗi không dám ra can bà, còn tôi hử, tôi can làm gì, vui mà. Mọi việc vẫn ổn cho đến ngày hôm ấy, hôm đó tôi về sớm, từ khi hàng xóm của chúng tôi là 1 bọn xấu xa, tôi luôn về sớm, lúc đặt chân vào nhà tôi đã thấy khang khác, tôi thấy mắt con em đỏ hoe, và má mẹ tôi đỏ tấy, bà dán băng cá nhân 1 bên má, cũng chẳng che hết 1 bên sưng bầm, tôi biết là đã có chuyện. “mẹ bị người ta đánh, mấy người nhà carter” “ai đánh ?” “là người em út, tên đô con nhất ấy” Khi nghe những gì con em nói, 1 thoáng trong tôi biến đổi, tôi gật đầu, quay người bước lên phòng, bắt đầu co bóp những khớp xương tay, việc mà tôi chuẩn bị từ 1 tháng trước, hôm nay nên tiến hành luôn, những gì cần nói, chắc bà ấy nói cả rồi, tôi không giống bà ấy, tôi thích hành động hơn. “đừng anh, đừng đánh nhau với người ta, mẹ không muốn anh biết, nhưng mà . . . ” Con bé dường như cảm nhận được gì đó, dù nó không đọc được suy nghĩ của tôi, nhưng chắc là trực giác của phụ nữ ha, nhạy cảm thật, tôi mỉm cười xoa đầu nó, phai nhạt đi cảm giác bất an, “tối nay làm con ngoan, đi ngủ sớm đi cô nương, đêm nay em qua ngủ cùng mẹ đi, 1 lát nữa anh qua nhà bạn, mai anh sẽ về” “anh đi đâu, em đã bảo là không được . . ” “nhà lahey” “anh lại qua nhà con nhỏ hư hỏng đó ?” “anh của em mới hư hỏng” Tôi cười cười, xoa cái đầu con bé đến lúc mái tóc rối bung lên, con nhỏ phát cáu bỏ đi, sau khi ném cho tôi cái trừng mắt, thế là đuổi đi được đứa nhiều chuyện, mà tôi không hiểu sao nó lại không thích lahey, có lẽ là tính cách không hợp, nhưng nó chưa bao giờ nói chuyện với nhỏ mà, chỉ biết nhỏ qua mấy tin đồn trong trường, mà nó còn chẳng chung trường với tôi, 1 bờ đông và 1 bờ bắc, coi bộ cô nàng lahey nổi tiếng thật. Tôi bỏ lên phòng riêng, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu của mình, bọn nhà carter hôm nay cũng sẽ ra ngoài, vậy nên tôi cần khẩn trương 1 chút, tôi cần chuẩn bị mọi thứ và đến điểm hẹn trước nhà carter. 3 bộ quần áo và 3 cái mũ tối màu khác nhau, 3 đôi găng và 3 cái khẩu trang che mặt, tất cả nhét cùng 1 cái ba lô, những thứ này tôi vốn mua từ lâu nhưng chưa bao giờ dùng đến, với tôi chúng chỉ dùng được 1 lần, cứ như thế tôi ra khỏi nhà, hành trang vốn nên gọn nhẹ như thế. Tôi đến điểm hẹn khá sớm, đó là 1 sân bóng rổ nhỏ nằm dưới gầm đường ray xe lửa, nơi tụ tập của bọn đầu gấu và băng đảng, hiển nhiên là tôi không bò vào sân bóng làm gì, dễ gây chuyện, tôi lách mình vào 1 căn hẻm nhỏ dùng để vất rác đối diện sân bóng, ẩn mình sau cái thùng rác tổ chảng, làm 1 lon cà phê, và chờ những nhân vật chính lên sàn. Đến khoảng 11h30, khi mà não tôi sắp ngộp chết với đủ thứ mùi kinh dị bẩn thỉu trong con hẻm nhỏ, nhà carter mới xuất hiện, đương nhiên là không đi 1 mình, hơn 20 tên xăm trổ đầy mình tính cả 3 anh em bọn chúng, dù sao cũng là đánh nhau giành địa bàn, đi ít chỉ thiệt thân. Phía đối thủ cũng tầm khoảng đấy, cũng lạ, giang hồ quần nhau mà hẹn trước quân số, đều người vậy ? Tôi rút cây gậy thép hình ống tầm 1 thước từ 1 hốc tường, món này tôi để sẵn ở đây từ lâu, giờ mới dùng đến, tôi đeo bao tay, kéo mũ sụp xuống, trùm khẩu trang, bỏ lon cà phê uống cạn vào balo, an nhàn chờ chúng nó lao vào nhau, khi đó mới đến việc của tôi. Tôi chống cằm nhìn màn đấu khẩu dạo đầu, ở xa nên chẳng biết là tụi nó nói cái gì, đến phát chán, thắc mắc không biết tụi nó có mời luật sư ra tranh chấp không thì 1 trong 2 thằng cầm đầu đã đấm vào mặt thằng đối diện, và tụi nó bắt đầu lao vào nhau, giờ thì đến việc của tôi rồi, tôi đứng dậy xách gậy từ từ tiến về sân bóng, cứ để tụi nó quần 1 lúc, không vội. Bọn chúng lúc này đã đánh đến hăng say, mục tiêu đương nhiên là bản mặt của thằng đối diện, còn tôi, đơn giản hơn nhiều, thằng em út nhà carter, cái thằng to con nhất trong đám, đang bị vài thằng quây chặt. tôi lẻn vào đám đông, và không đánh bất kì đứa nào, có thằng lao vào, chỉ đơn giản là né người vào góc khuất, thằng khác sẽ che đòn hộ tôi, dù sao tôi đến đây đâu phải để đánh nhau, thứ tôi muốn, là cái đầu của thằng kia. Cũng phải chật vật 1 lúc, tôi mới tiếp cận phía sau của gã, tôi vụt 1 gậy vào khuỷu chân khiến gã khụy xuống, để cái đầu của gã vừa tầm đánh của mình, và 1 gậy tiếp theo vụt thẳng vào đỉnh đầu, góc quật từ phía sau. Sau cú quật của tôi, gã đổ ụp người xuống, tôi cũng rời khỏi đó luôn, cú quật vừa rồi có 1 tiếng giòn, tôi chỉ cần có thế. Tôi nhét cây gậy vào góc cũ trong con hẻm, thay 1 bộ đồ khác, gọi điện báo cảnh sát về 1 vụ ẩu đả, và rời khỏi hiện trường, mới xong 1 phần việc, đêm nay còn dài lắm. Đường đêm yên tĩnh với cái rét lành lạnh, bình thường tôi sẽ tận hưởng cảm giác về đêm như này, chỉ là đêm nay hơi bận, tôi đi trên con phố quen thuộc, tìm về phía cuối đường, đến điểm hẹn tiếp theo, nhà carter. Tôi ngó quanh 1 lát, thấy nhà mình đã tắt hết đèn, coi bộ là cô em gái biết nghe lời đi ngủ sớm, tôi khẽ cười, bắt đầu tìm cách lẻn vào nhà carter ở bên cạnh. Ngôi nhà không có ánh đèn, anh em bọn nó vẫn chưa về, vậy mới đúng việc, tôi vòng ra cửa hậu, và vì nó khóa trong, chẳng còn cách nào khác là quấn băng dính lên ô cửa và thúc cùi trỏ vào, mất công 1 lúc thì cũng vào được nhà, và như mọi khi, giờ thì chỉ có thể đợi. Khoảng 20’ thì anh em bọn nó về tới nhà, cũng may thật, nếu đêm nay bọn nó trốn ở đâu đó thì toi công, khi đó việc hôm nay sẽ phải hoãn vào dịp khác, nhưng định mệnh an bài, tất cả nên kết thúc vào đêm nay, việc này để lâu, sẽ khó hơn rất nhiều. Chỉ có 2 thằng vào nhà, thằng cả và thằng thứ, không bõ công tập vung gậy 300 lần 1 ngày, có vẻ tên anh cả bị đâm, gã còn lại định vào phòng ăn lấy dụng cụ sơ cứu, cũng chính là chỗ tôi chờ gã. Tôi ẩn mình sau cánh cửa, lấy 2 con dao làm bếp và để 1 con xuống sàn nhà trước mặt mình, đếm từng bước chân của gã, khoảng khắc mà gã bước vào phòng ăn, tôi đâm dao vào bàn chân gã, khiến gã đau gập người, chính cái lúc gập người ấy, tôi chụp lấy con dao còn lại và đâm từ dưới lên, xuyên thằng cổ họng gã, khi gã gục xuống, tôi dùng thân đỡ lấy, nhẹ nhàng hạ người gã xuống sàn nhà, mọi việc diễn ra chỉ trong 3s ngắn ngủi, đến cả tôi cũng kinh ngạc mình có thể làm gọn đến thế. Tôi lấy 2 con dao làm bếp khác trong nhà, đi ra phòng khách làm nốt việc của mình, khi thấy tôi xuất hiện trước ngưỡng cửa với 2 con dao trong tay, tên anh cả phần nhiều là giận dữ hơn là sợ hãi, vậy cũng tốt, ít ra tức giận sẽ khiến gã không bỏ chạy. Có 1 vết đâm ở bụng gã đang rỉ máu, nhưng bị thương không làm gã bớt hung hăng, vậy nên, tôi ra tay trước. tôi ném 1 con dao về phía gã, cũng chỉ định làm gã phân tâm, nhưng có lẽ vì vết thương mà gã phản ứng chậm, con dao găm thẳng vào ngực gã, tuy là vết thương không sâu, nhưng vậy là quá tốt, tôi quặp chân gã, làm gã ngã xuống, và con dao tiếp theo, cũng là xuyên vào cổ họng. Tôi đã từng dựng ra rất nhiều kịch bản, với những phân cảnh đánh nhau đầy bạo lực và quyết liệt, nhưng mọi việc không như tôi nghĩ, nhìn 2 cái xác lăn lóc trong nhà, tôi thở dài, tiểu thuyết hay phim ảnh ? việc 1 tên giết người cần nhất, là mọi thứ diễn ra nhanh và gọn gàng, dù cho nó hoàn mĩ hay không. Tôi đi lên căn gác mái, ném 1 vỡ chai chất đốt ra sàn, châm lửa, và thấy bụng mình bắt đầu nhộn nhạo, có lẽ nên ghé qua chỗ lahey ăn chút gì đó, nếu tốt bụng nhỏ có thể cho mình ngủ nhờ đến sáng, bây giờ tôi quả thực không muốn về nhà, cho dù, nhà tôi ở ngay bên cạnh. Trên đường đến nhà lahey, tôi ghé qua nhà vệ sinh công cộng ở công viên, nhét 1 mớ hỗn độn quần áo và vật dụng vào ba lô, rồi mang nó đến tủ đồ cá nhân ở trạm tàu điện ngầm, bật điện thoại gọi cho lahey, nghe cái giọng ương bướng của nhỏ, thần kinh tôi cuối cùng cũng lỏng ra 1 chút. Nhà lahey ở 1 chung cư lớn, loại chung cư cao cấp mà phải có chủ nhà đồng ý mới được vào, phiền phức của kẻ giàu sang, mỗi lần đến nhà nhỏ đều khiến cảm giác phân chia giai cấp của tôi sôi kịch liệt, không phải là tôi ganh với nhỏ, tôi chỉ tự ti đôi chút về bản thân, cũng may là cha mẹ nhỏ chả bao giờ ở nhà lúc tôi đến, những con người lúc nào cũng bận rộn, đến quên mất bản thân mình có 1 đứa con. “mặc cái gì đấy ?” “đồ . . . ngủ . .” Tôi nhìn món đồ ngủ mỏng tanh của lahey, lắc đầu, con gái bây giờ đi ngủ đều mặc đồ như vậy sao, ít ra thì tôi thấy quen với mớ đồ thảm họa thời trang của bà già hay với bộ gấu trúc liền quần của con em hơn, cái này hơi quá với trai trẻ như tôi rồi, “thay bộ khác đi, không thì tôi không vào đâu, tôi sẽ tấn công cậu đấy” Sau lời của tôi thì nhỏ lủi mất, đi thay đồ, chắc bản thân nhỏ cũng ngượng, thế thì mặc như vậy làm gì, rốt cuộc thì phải mất kha khá thời gian tôi mới được ăn, lahey quả thực là nấu rất được, 1 cô gái có ngoại hình và nấu ăn giỏi, gia cảnh cũng tốt, thật khó tin người như nhỏ ở trường lại không có bạn, đến nỗi mỗi khi được 1 thằng chẳng ra gì như tôi đến chơi nhà, lần nào nhỏ cũng vui đến cười híp cả mắt. “tôi chuẩn bị nước tắm rồi, cậu ăn xong thì tự nhiên đi nhé, phòng của tôi hơi nhỏ, nhưng cậu có thể ngủ trên sàn, tôi . . . không ngại đâu” “tôi ngủ trên sô pha phòng khách, nhớ khóa cửa phòng, ngủ ngon, lahey” Có lẽ cũng nhận ra ẩn ý trong lời nói, nhỏ không nói gì, khẽ bóp lại cổ áo, nhỏ lẳng lặng đi vào phòng ngủ, để lại tôi 1 mình thưởng thức 1 bữa ăn miễn phí, dù sao nhỏ cũng biết tôi lợi dụng nhỏ, vì tôi chính là loại chẳng ra gì như vậy. 1 đêm dài mệt mỏi vì gặp đủ loại người, với đủ thứ cảm xúc tạm nham, đến khi đặt lưng xuống sô pha là tôi ngủ vùi, đến thẳng gần sáng mới giật mình tỉnh dậy, rồi cười khổ khi thấy lahey đang ôm tôi ngủ, vẻ mệt mỏi cho 1 giấc ngủ sâu, có vẻ nhỏ mệt mỏi ngay trong chính ngôi nhà mình, “kiếm 1 anh chàng tốt, 1 gia đình tốt, con đường của cậu, tôi chẳng thể đi cùng, nhưng đừng sợ ngã, vì những lúc cậu cần, tôi sẽ luôn ở đó, cho đến khi . . cái chết chia lìa chúng ta”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang