Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh
Chương 3 : 3
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 21:56 15-12-2024
.
Đó là 1 ngày mưa tầm tã, cơn mưa như xối gọt đi chút hy vọng còm cõi của tôi vào số phận, như 1 kẻ khổn khổ lăn lộn trong con nước lớn, bấu víu khổ sở vào 1 nhánh cây khô, cuối cùng vô vọng đón nhận cơn lũ cuốn phăng đi.
Tôi chẳng biết mình rời cửa hàng vào lúc nào, ghé qua tiệm dụng cụ làm sao, chỉ biết khi về đến nhà người tôi ướt sũng, nước đổ dòng xuống thềm cửa thành vũng, trong túi xách cộm 1 cuộn dây thừng.
Nở 1 nụ cười chua chát, tôi quyết định kết thúc tất cả vào hôm nay, cái cuộc đời khốn nạn do tôi tự chuốc lấy, chỉ là, cửa còn chưa kịp đóng, tôi đã bị chụp thuốc, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, cái mặt mộc nham nhở son phấn vì nước mưa đã đập bẹp xuống sàn nhà.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng thì tôi cũng tỉnh, tôi mệt mỏi chớp cái mắt xưng bụp vì thiếu ngủ đảo quanh căn phòng trọ bé tí hi, và không khó nhận ra tình cảnh hiện tại của mình.
Tôi bị treo lên ngang giữa phòng, cái kiểu treo người như mấy bộ phim người lớn, tay chân bị kéo ra 4 phía bởi 4 sợi dây đầu móc vào tường, còn thân bị trói dây chằng chịt, cũng may mấy sợi dây đỡ được cả người tôi, hơi bất tiện 1 chút, tôi đúng là không cục cựa gì được, mà cũng không thấy đau, chỉ hơi mỏi 1 chút, chỉ hơi buồn là, đúng là mấy sợi dây thừng tôi mua về tự sát, giờ người ta đem ra trói tôi luôn, cũng tiện thật.
Người ta, à thì nhìn không rõ mặt lắm, anh ta ngồi đối diện tôi, sát bên cạnh cửa ra vào, và hình như . . anh ta ngủ luôn rồi thì phải, tôi dường như cảm giác được hơi thở đều đều từ anh ta, qua những tia sáng yếu ớt luồn qua cái rèm cửa sổ rẻ tiền cũ kĩ, anh ta ngồi thu mình lại, quần áo tối màu lẫn vào bóng tối, như 1 kẻ lạ lùng ngủ say.
Có khi nào anh ta là 1 kẻ biến thái không nhỉ ? mắc công đột nhập vào nhà tôi, đánh ngất tôi và trói tôi lại rồi treo lên, và ngổi ngủ gục luôn, thật khó hiểu, mà mấy kẻ biến thái thường hay khó hiểu như thế.
Tôi mường tượng trong đầu ra đủ thứ giả thuyết, đủ thứ kết cục sẽ xảy ra với mình, tôi còn ảo mộng anh ta thích tôi, sau đó treo tôi lên và ngắm nghía tôi như 1 tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, say đắm đến nỗi anh ta mê mẩn mà ngủ luôn, tôi khẽ cười với cái tinh thần lạc quan quái đản của mình, bình thường rơi vào trường hợp này đương nhiên tôi phải hoảng, nhưng đúng là tôi nát thật rồi, hy vọng lúc anh ta xem chán rồi, muốn kết liễu tôi, thì nhẹ tay cho 1 chút.
“aya, cưng à, anh đến rồi đây, mở cửa cho anh vào, ngoài này lạnh lắm”
Đang mơ mộng viển vông, tôi bị kéo về thực tại bởi tiếng đập cửa dồn dập, và nhận ra cái giọng biến thái của lão ta khiến tôi chết khiếp.
Tôi còn tưởng đến lúc này rồi chẳng còn cái gì khiến tôi sợ được, thật không ngờ. tôi giãy giụa kịch liệt, nhưng chỉ khiến dây thừng siết chặt hơn, tôi phát hoảng, cố gắng la hét, nhưng miệng tôi bị dán băng dính rất chặt, đến 1 tiếng nức nở cũng chẳng thể thốt ra, anh ta vậy mà, lại cấu kết với lão già đó, lão chủ cửa hàng mà tôi đang làm việc.
Đó là 1 lão già biến thái khốn kiếp, lão có 1 cơ ngơi, có 1 gia đình yên ổn, nhưng bản thân lão lại chẳng chịu yên phận. lão thường xuyên quấy rối nhân viên, mà nhiều nhất chính là tôi. Ban đầu tôi cũng cho qua, nhưng càng ngày lão càng quá đáng, đến khi tôi làm căng, cuối cùng lão cũng ngửa bài, hoặc bán thân cho lão, hoặc xin nghỉ việc, và giữa việc lựa chọn vào khu đèn đỏ hỗn tạp của thành phố, tôi bán thân cho lão, bởi vì, tôi cần tiền.
Ban đầu tôi chỉ lên giường với lão, nhưng rồi cuối cùng lão cũng lộ mặt thật, lão bán tôi cho 1 đám thượng lưu, và trở thành đồ chơi cho người ta, lúc đó tôi nghĩ, mình cũng chẳng còn là con người nữa, miễn là mình có tiền.
Tôi có tiền gửi về quê, có tiền cho thằng em đi học đàng hoàng, còn có tiền yêu 1 cậu sinh viên, tôi cứ nghĩ như vậy cũng là 1 kiểu hạnh phúc, kiểu hạnh phúc của riêng tôi, đúng là dối mình dối người, tôi ngày càng bẩn thỉu, so với lão ta, có khi tôi còn xấu xa kinh khủng.
Cho đến 1 ngày tôi nhìn vào gương, và chẳng nhận ra nổi mình, vẫn gương mặt ấy, vẫn con người ấy, chỉ là bên trong mục rỗng cả rồi, như 1 cái cây khô, đến vui buồn mừng tủi cũng toàn là giả tạo, vậy nên hôm nay tôi mua 1 cuộn dây, và quyết định chấm dứt tất cả, trước khi tôi nát đến nỗi không nhận ra mình là ai nữa.
Vậy mà đến chuyện này cũng không như ý tôi, hay là lão quá cáo già, chuyện gì tôi làm lão cũng biết, đến cả thuê người theo dõi tôi, vậy được lắm, cứ cho hôm nay là lần cuối cùng lão ngược đãi tôi, rồi sớm muộn tôi cũng lôi lão theo cùng.
Quyết tâm là thế, tôi trừng mắt nhìn lão mở cửa, toàn thân ướt sũng nước mưa bước vào nhà, hay lắm còn không thèm khóa cửa, hóa ra anh ta ngồi canh cửa chả phải để ngắm tôi, mà chờ lão đến, 2 tên bại hoại xấu xa.
Lão bước vào và ngó dáo dác, lạ thật, có vẻ lão không nhận ra anh ta, dù anh ta đứng ngay bên cạnh lão, có lẽ do trong nhà quá tối, trời lại đang mưa lớn, ánh sáng chỉ le lói hắt vào từ ngoài cửa, và khéo làm sao, anh ta lại đứng lẩn vào góc khuất.
Tôi bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng, trực giác đang cảnh báo tôi, nhưng trước khi tôi kịp hiểu ra chuyện gì, anh ta đã ra tay.
Anh ta túm lấy lão từ phía sau, 1 tay bóp chặt cổ họng lão, 1 tay giữ chặt cánh tay, dùng thân ngáng người và bẻ quặt lão về phía sau, rồi anh ta hất chân lão, và giáng thẳng gáy lão xuống sàn nhà, lực mạnh đến nỗi tôi còn nghe 1 tiếng bụp nhỏ, tôi đoán 1 cú này, sọ lão chắc nát bươm rồi.
Mặc dù với 1 đòn như này chắc chả ai sống nổi, anh ta vẫn tỉ mỉ kiểm tra 1 hồi, và có lẽ đã chắc chắn lão toi đời, anh ta mới đứng dậy và đi về phía tôi, giờ thì tôi đã hiểu, ngay từ đầu anh vốn chẳng có hứng thứ với giai nhân như tôi, anh ta thích mấy lão già hơn, giờ lão toi đời, số nhọ nhà tôi đương nhiên là hàng khuyến mãi đi kèm, đến lượt tôi toi đời, đàn ông trên đời toàn là cầm thú, lợi dụng nữ nhân, chán thì vứt đi như vậy đấy.
Anh ta đến gần, giờ thì tôi mới mơ hồ nhìn rõ được 1 chút về anh ta, toàn thân quần áo tối thui, đội nón tối thui, đến cả cái găng tay cũng tối luôn, lại còn đeo khẩu trang, sợ tôi biết mặt, biết mặt rồi xuống địa ngục tôi sẽ nguyền rủa anh ta, cho đời ngươi khốn khổ.
Không mấy để tâm đến thái độ thù địch của tôi, anh ta lột băng dính ở miệng tôi 1 cách thô bạo, và tọng 1 chai nước vào miệng tôi, giỏi lắm, tính đầu độc tôi hoặc làm tôi chết ngạt, dù sao tôi cũng chuẩn bị tinh thần, tôi nhắm mắt đón nhận kết cục của mình.
Anh ta dốc chai nước rất nhẹ nhành, có vẻ sợ tôi bị sặc, còn tôi bây giờ mới nhận ra mình khát kinh khủng, cho dù biết nước có độc, vẫn tham lam uống lấy, nhưng anh ta chỉ cho tôi uống vài ngụm giữ hơi, keo kiệt đến đầu độc người khác mà cũng tiếc thuốc độc là làm sao.
Sau khi uống cho đã khát, tôi căng mắt ngó trừng trừng anh ta, tôi muốn ghi nhớ cái hình dáng của kẻ giết mình, nhưng ngạc nhiên là, tôi không oán hận anh ta, dù sao hôm nay anh ta không đến, tôi cũng tự xử mình, đằng nào cũng thế, anh ta còn xử lí lao già giúp tôi, có khi tôi còn cám ơn anh ta mới phải, tôi đúng là vô phương cứu chữa rồi.
chờ độc dược phát tác, tôi nhìn anh ta xoay người đi, không thèm dán băng dính lên miệng tôi nữa, rồi anh ta bước ra cửa, cũng không thèm đóng, và cư nhiên . . anh ta đi mất, đến nói, cũng không hề nói 1 lời nào, 1 người, còn thể thản nhiên đến như vậy.
cũng không biết bao lâu, 10’ hay 20’, cho đến khi mưa tạnh, và tôi vẫn sống nhăn, giờ thì tôi phát cáu, vừa giận vừa sợ, tôi gào toáng lên, vừa gào vừa khóc, cho đến khi có người chạy đến, và tôi được cứu, đến cuối cùng, tôi thật sự cũng không hiểu, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào nữa.
buồn cười nhất là khi tôi bị lôi ra thẩm vấn ở đồn cảnh sát, người ta cứ 1 mực đổ tội cho tôi giết người, tôi biết có quanh co chối tội chỉ phiền thêm, nên thôi nói thật với họ, tôi bảo giữa tôi và lão vốn có quan hệ không chính đáng từ lâu, và hôm đó lão đến nhà để quan hệ với tôi, vì bản chất biến thái nên lão treo tôi lên rồi bỏ đi, đến khi quay lại thì chính lão trượt ngã và mất mạng, tự làm tự chịu, chả liên quan tới tôi.
Cái mớ lời khai tào lao của tôi đầy sơ hở, nhưng mấy lời cáo buộc tôi còn đầy lỗ hổng to đùng, họ chẳng có bằng chứng buộc tội tôi, cái khu nhà trọ xuống cấp đến cái bóng đèn còn chập chờn, đào đâu ra máy ghi hình, tôi nói thế nào mà chẳng được.
Rốt cuộc thì tôi vẫn là tội phạm, người ta ghét tôi, cuối cùng thì tôi cũng vào tù, tội án vài năm, kể cũng lạ, vào tù rồi tôi lại sống còn thoải mái hơn trước, tôi có bạn, tôi có chị em trong tù, tôi ăn được ngủ được, sống trong tù rất cực khổ, nhưng tôi bắt đầu nhận ra mình còn là người.
Vậy nên, nếu có 1 ngày tôi gặp lại anh ta, tôi chỉ muốn nói là, cảm ơn anh, người tôi không quen.
.
Bình luận truyện