Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh
Chương 4 : 4
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 22:38 15-12-2024
.
Trời đêm vắng lặng với những cơn gió gợn nhẹ mang theo cái dịu mát của đêm hè, nhưng đó là cái dịu mát của ngoài kia, còn trong cái hộp sắt chen chúc 4 thằng đực rựa, đúng chả khác nào địa ngục trần gian.
Con xe 12 chỗ cải tạo lại, nói thẳng ra là chia làm 2 ngăn, ngăn sau tụi nó gỡ hết đệm cho trống, trên sàn trải 1 cái nệm lót mỏng, kính tối màu, là chỗ mà 4 thằng bọn tôi đang mai phục ở đây làm chuyện ác, và bởi vì lần đầu tiên làm chuyện này, tim tôi đập thùm thụp, còn người vã mồ hôi như tắm, và bắt đầu hối hận, thế quái nào mình lại đồng ý làm cái trò khỉ này, chuyện mà lộ ra, đời tôi coi như xong.
“con nhỏ xuất hiện kìa”
"đâu"
“con bé mặc đồng phục đó, ngay góc đường”
Nghe tụi nó xôn xao, tôi cũng ghé mắt nhòm ra, và thấy 1 con nhỏ mặc đồng phục nữ sinh khoác 1 cái túi xách đang tản bộ, nhìn có vẻ nhàn nhã, chẳng biết rằng có 1 bầy sói đói đang nhìn mình trừng trừng, cũng nhờ có lớp kính tối màu, 4 thằng xấu xa dõi từng bước chân của con nhỏ, vốn là con mồi của tụi nó đêm nay.
Phải làm chuyện này thật sao, con nhỏ còn trẻ quá, nhìn nó càng ngày càng tiến gần về phía chiếc xe, tôi càng lúc càng hoảng, lúc trước hào hứng bao nhiêu, phút chốc bốc đồng giờ đây bay sạch, chỉ còn nỗi sợ tội ác mà mình sắp phạm phải, đúng như đám bạn hay nói, tôi đúng là không có gan.
“bắt nó”
Chẳng biết đứa nào hô lên, tim tôi như bắn vọt cổ họng, lúc 3 thằng bên cạnh tôi lao vọt ra, người tôi theo phản xạ cũng đứng lên, nhưng vừa dợm bước đã sấp mặt, ngã 1 vòng lộn luôn xuống đất, đến lúc hôn đất đứng dậy, 3 thằng kia đã khóa cứng con nhỏ, và lôi tuột nó lên xe, nhìn là biết rặt 1 bọn ác ôn quen mùi, vậy mà bảo lần đầu, lần đầu cái con khỉ.
Lúc tôi bò lên xe, tụi nó đang hầm hè lột đồ con nhỏ, mặc dù con nhỏ giãy dụa rất dữ dội, nhưng bị 3 thằng đè xuống thì chẳng làm gì được, tôi nhìn càng lúc càng thấy không được, sai càng lúc càng sai, đến khi định thần lại, con nhỏ đã bị trói chặt mồm miệng tay chân, bất lực đến chảy nước mắt nước mũi. Con nhỏ giờ đã thôi chống cự, buông xuôi để mặc cả bọn sờ nắn cơ thể mình, làn da trắng mềm hằn lên những vết bầm đỏ, lặng lẽ nhìn tôi chảy nước mắt.
Đầu tôi như bị gõ 1 cái, tôi đang làm cái gì ở đây, từ lúc nào mà tôi trở nên sai trái như vậy ? tôi biết mình liều mạng, sống buông thả và dữ dội, có thể nắm cổ ảo đứa xem thường mình, và đấm đứa nào mình không ưa, như 1 kẻ bất cần và hổ báo, nhưng không phải như thế này.
Tôi vùng lên gạt tụi nó ra khỏi người con nhỏ, cho tụi nó ăn đấm, định bung cửa lôi con nhỏ ra ngoài, bình thường đánh nhau 2, 3 thằng tôi chả ngán, nhưng trong xe chật hẹp, cuối cùng tôi lại là thằng ăn đòn, mấy thằng kia còn khỏe hơn cả tôi, cuối cùng thì tôi bị tụi nó trói gô lại, ném vào 1 góc, chỉ có thể giương mắt nhìn tụi nó ngược đãi con nhỏ, hận mình hận người, trước giờ hùa theo bầy cứ tưởng mình lợi hại, đụng chuyện lại phế vật như vậy.
Lúc đó thì chuyện bất nhờ xảy ra, chiếc xe tự nhiên khởi động, trước con mắt sững sờ của chúng tôi, chầm chậm bẻ lái và đột nhiên tăng tốc, hất cả bọn ngã lăn lộn trong khoang xe phía sau.
Người lái xe là ai, không ai biết, tất nhiên không phải người quen, và hình như cũng không phải cảnh sát, vì khoang lái ngăn riêng với khoang sau, chỉ thông qua 1 cái lỗ vuông nhỏ giờ kéo chặt, nên cũng không nhìn được mặt người lái, và dù tụi nó có chửi bới la hỏi, kẻ đó vẫn âm thầm cho xe rẽ vào các con đường ngoặt, không muốn dập mặt hôn sàn chỉ có thể bám vào thành xe, những kẻ lúc nãy còn vui đùa với người khác, giờ phó mặc số phận vào tay 1 người xa lạ.
Cũng không biết qua bao lâu, xe cuối cùng cũng dừng, tôi chao đảo nằm dưới sàn xe, chẳng biết là chạy đến chỗ nào rồi, nghe tụi nó nhốn nháo, hình như là ra ngoại thành, đúng hơn là ở khu rừng bên ngoài thành phố, lạ thật, tôi cứ nghĩ là chạy thẳng đến đồn cảnh sát, sao lại vào rừng, có khi nào là muốn tham gia cùng tụi nó mà ngại hỏi không.
Câu trả lời không như tôi mong đợi, kẻ đó kéo cái tấm sắt che cái lỗ vuông thông ra khoang sau ra, 1 mùi khói sặc sụa xộc thẳng vào, hắn để xe nổ máy, và kéo ống khói chọc thằng vào khoang xe, ý định rõ ràng, hắn sẽ hun khói cả bọn đến chết ở đây.
Tụi nó cố gắng cởi áo nhét vào cái lỗ vuông bằng 2 bàn tay, nhưng chỉ phí công, khói càng lúc càng dày đặc, cửa xe thì bị khóa chặt ngay từ đầu, làm chuyện xấu đến lúc trả nợ đời, tính luôn cả tôi, dù tôi còn chưa kịp làm gì, nếu biết như vậy thà lúc nãy tôi tranh thủ sờ vài cái cho mát tay, chết cũng đỡ tiếc.
ấy là tôi nghĩ vậy, chứ kẻ đó thì không, chờ cho đám trong xe say khói, thì cửa xe vụt mở, trong khi tôi còn đang trợn trắng cả mắt vì ngộp, 1 cánh tay đã thò vào túm lấy người tôi và ném ra ngoài, lực tay rất mạnh, tôi bị nép đập người vào 1 tảng đá, thiếu điều muốn hộc cả máu.
Nhưng ra được bên ngoài coi như sống lại, tôi nằm thở dốc, hít vài ngụm khí trong lành, cố gắng mở đôi mắt cay xè cảm ơn người hùng cứu mạng, kẻ đó rõ ràng không muốn giết tôi, có lẽ là chỉ muốn dọa mà thôi.
Nhưng hóa ra người hùng không tốt như tôi tưởng, anh ta đứng bên cạnh cửa xe, tay cầm 1 tảng đá, và mỗi khi lôi cổ 1 đứa trong xe ra, anh ta đập thẳng tảng đá vào đầu, xong lại nhặt 1 tảng đá khác, cứ như vậy cho đến đứa cuối cùng, chỉ có duy nhất 2 đứa anh ta chưa đụng đến, là tôi và nhỏ học sinh.
Con nhỏ lúc này đã bất tỉnh, anh ta bế con nhỏ đặt bên cạnh tôi, và nhét vào tay tôi 1 táng đá, tôi thật sư không hiểu ý định của anh ta, muốn tôi dùng đá đập con nhỏ, rồi tự đập vào đầu mình tự sát hả, anh ta đánh người mỏi tay rồi, muốn tôi tự xử ?, nhưng chân tay tôi đang bị trói, còn làm gì được nữa.
Trong khi tôi loay hoay với tảng đá trong tay, anh ta nhặt mấy tảng đá lúc này đánh người vất vào xe, rồi lôi 3 đứa kia ném vào luôn, xong thản nhiên ngồi vào ghế lái, và trước cặp mắt ngỡ ngàng của tôi, anh ta lái xe đi mất, chỉ chớp mắt vài cái, chiếc xe đã đi sâu vào trong núi, mất hút trong đêm đen.
Tôi há hốc mồm nhìn anh ta đi mất, vậy là không giết tôi đúng không, hay anh ta muốn để món ngon ăn sau cùng, tôi thật sự không hiểu nổi, nhưng cũng chẳng hiểu để làm gì, tôi dùng tảng đá mà anh ta đưa tôi cố gắng cứa đứt dây trói, xong lại chà tay lên thân cây, cực khổ 1 lúc dây cũng đứt, 2 tay tôi cũng bê bết máu, giờ trong đầu tôi chỉ có chạy, chỗ này còn chưa xa đường lớn, chỉ mất 1 lúc là thoát.
Rõ ràng cái mạng mình quan trọng, nhưng chả hiểu sao tôi lại ôm luôn con nhỏ theo cùng, lúc đó quả thật là không nghĩ được nhiều, mà có khi tôi cũng không xấu xa như tôi tưởng, cũng không biết mình đào đâu ra lắm sức như vậy, bế theo 1 người băng rừng, cũng may lúc ra được đường lớn có 1 ông chú lái xe tải đi qua, ông chú tốt bụng cho tôi đi nhờ, đi luôn đến đồn cảnh sát gần nhất.
Chuyện tiếp theo là 1 cái kết có hậu, có hậu cho con nhỏ, nó được đưa đến bệnh viện, liên lạc với người thân, gia đình mừng tủi. còn tôi, cũng gặp mặt gia đình, chỉ là sau song sắt, và ông bà già nhà tôi không được vui cho lắm.
1 cuộc điều tra quy mô được mở ra, chiếc xe cũng được tìm thấy, nó lao xuống vách núi và nổ tung, bên trong là 3 cái xác người cháy đen, còn anh ta biến mất, như chưa từng tồn tại, tôi thì trở thành nghi can giết người số 1.
Nhưng điều tra rơi vào bế tắc, ít ra thì cũng làm sáng tỏ 1 điều là tôi không giết ai cả, chí ít là không đủ chứng cứ, tôi chỉ chịu tội với cô gái, và sau khi gia đình tôi bỏ ra 1 món tiền kha khá để chuộc tôi, thì tôi được thả.
Qua 1 biến cố lớn như vậy, suy nghĩ của tôi cũng khác, tôi xin vào làm thợ sửa xe trong xưởng máy của ông chú họ, lăn lộn vài năm, đến cả cái mùi dầu máy ám luôn vào người, ông ta giao hẳn cái xưởng cho tôi, và tôi thành ông chủ nhỏ.
ông chủ nhỏ chăm chỉ mà làm việc, sau 2 năm thì tôi lấy vợ, vợ tôi lại là cô gái đêm hôm đó. vậy là ông chủ hèn nhát có gia đình nhỏ của mình.
Vậy nếu hỏi tôi có oán hận anh ta không, thì chắc là không, tôi với đám kia chả phải bạn bè gì, tội tôi gây ra tự mình gánh chịu, mà sao tôi phải oán hận kẻ tha mạng cho mình, nhờ có anh ta tôi còn có vợ.
tôi lặng lẽ 1 đời bình dị, chuyện đêm đó chôn xuống đáy hòm, cuối cùng chỉ là vài lời trên giấy cũ. tôi không biết anh ta là ai, và tôi mong anh ta quên phứt tôi cho rồi. chỉ là 1 câu chuyện chẳng có gì đặc biệt, mà tôi cá là ai cũng gặp vài lần trong đời mà thôi.
.
Bình luận truyện