Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh

Chương 5 : 5

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 22:43 15-12-2024

.
Hôm đó là 1 ngày giữa tháng 7, ngôi nhà nhỏ chật chội của chúng tôi phải hứng cái nắng gay gắt của mùa hè khiến thằng bé cứ trằn trọc mãi không ngủ được, cũng vì chúng tôi không có điều hòa, mà cái quạt máy thì cứ hỏng suốt, tôi thì đành chịu, từ khi không có anh ấy, mọi thứ trong nhà cứ hỏng dần đi, kể cả tôi cũng vậy. Nóng thì nóng vậy, nhưng thằng bé cũng ngoan, tôi dỗ 1 hồi cũng ngủ, khẽ xoa cái mái tóc lòa xòa của nó, tôi mỉm cười rồi bước xuống nhà kho, có vài thứ tôi cần chuẩn bị, đêm nay là đêm đặc biệt, tôi sẽ tham gia 1 bữa tiệc không mời mình, tôi có hơi lo 1 chút, không phải cho tôi, là thằng bé, sáng mai mà không thấy tôi nữa, kể sau này cũng vậy, nó sẽ thế nào đây, “mạnh mẽ lên con trai, như cha con vậy” Tôi lấy khẩu súng tập của mình ra khỏi ba lô, bắt đầu lắp súng và lên đạn, không phải đạn tập, là đạn thật, uy lực có thể không bằng súng thường, nhưng tôi khá tin tưởng vào khả năng xạ kích của mình, 1 vận động viên bắn súng, cho dù thành tích thi đấu của tôi rất bình thường, nhưng ít ra chưa bao giờ bắn hụt mục tiêu. Hành trang gọn gẽ, tôi hào phóng bắt 1 chiếc taxi, nhà có mỗi cái mô tô cũ của anh ấy, tôi không dám mang đi gây án, khéo bị tịch thu sung công mất, cơ ngơi đáng giá nhất có mỗi cái đó, tôi muốn để lại cho nó, dù sao nó cũng lên sơ trung rồi, vài năm nữa là dùng được. “phụ nữ đêm hôm ra ngoài khuya thế này, cái biệt thự cô đi vắng lắm đấy, chỗ đó toàn mấy lời đồn không tốt thôi” “không phải việc của anh” Tôi sẵng giọng, dù là biết anh ta chỉ muốn khơi chuyện cho đỡ chán, nhưng giờ thì không đúng lúc, mà có khi, từ cái ngày đó tôi đã luôn như vậy, từ cái ngày ngôi nhà chỉ còn 2 mẹ con, tôi đúng là không cười nhiều nữa, hà khắc thật, thằng con mình chắc là chịu khổ, mặc dù là chưa bao giờ thấy nó than phiền gì. Anh ta bị tôi nạt thì có hơi xấu hổ quay mặt đi, kệ, đêm nay anh ta chẳng biết tôi sẽ thành kiểu người gì đâu, mà có lẽ, bản thân tôi thay đổi từ lâu rồi mới phải, chỉ là bây giờ hỏng quá rồi thôi. Ngả người xuống ghế, tôi bắt đầu để cuộc đời trôi qua đầu, chầm chậm như chiếu 1 cuộn phim cũ, như người ta vẫn hay nói đấy, kẻ sắp chết sẽ thấy cuộc đời vụt qua chớp mắt, tôi giờ cũng vậy thôi. Tôi nhớ lại cái ngày tiễn anh ấy vào lò đốt, rồi rải tro xuống biển, nhớ bản thân mình chết lặng như thế nào, và nhớ ra mình chưa từng khóc, đến khi bị đám đồng nghiệp và bọn trên ban huấn luyện xâm hại và lợi dụng, bị lão giám đốc hạ nhục, đúng là chưa từng nhỏ 1 giọt nước mắt nào, mình đúng là con nhỏ vô tình, chẳng biết bản thân còn cảm xúc gì không nữa. Nhưng giờ thì không thế nữa, thằng bé năm nay là lên sơ trung, đã được nhận học bổng của 1 người tốt bụng, rồi nó sẽ khá khẩm hơn tôi, tôi chỉ hy vọng tội ác mà mình gây ra sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của nó, tôi đúng là bà mẹ chẳng ra gì, nhưng con trai à, mẹ vì con chịu khổ nhiều rồi, hôm nay để mẹ sống ích kỉ 1 chút, vì bản thân 1 lần. “bà cô à, tới rồi” Trong lúc tôi như bà cụ già hồi tưởng lại 28 năm có lẻ của đời mình, thì anh chàng tài xế đã đạp phanh gấp, có lẽ vẫn còn để bụng thái độ thân thiện của tôi lúc đầu, nhỏ mọn thật, tôi xoa trán và trả tiền anh ta, đương nhiên là không bo tiền, chờ anh ta đi rồi, tôi mới xốc lại tinh thần lọ mọ tiến về căn biệt thự biệt lập duy nhất ở khu này, mà tôi biết chắc là 1 đám thú vật từng khiến mình chịu đủ nhục nhã đang thác loạn trong đấy, mà nạn nhân chỉ là 1 con nhóc vừa mới vào đội mà thôi, nhưng qua đêm nay, sẽ không còn chuyện đó nữa đâu. Tôi men theo con đường mòn nhỏ đến cổng trước, sau đó bỏ qua nó, và lần ra cổng nhỏ bên hông, vịn vào nó và đu vào trong sân, sau đó mò ra cửa hậu ngôi nhà, ở đây có 1 cái khóa mã số, tôi bấm vài nút thì nó cũng mở, 1 đường trót lọt êm xuôi, dù sao cũng không phải lần đầu tôi đến đây, hơi lạ là 7 tên tôi chưa gặp 1 ai, chắc là tụ tập hết ở phòng ngủ lớn, hốt trọn ổ càng tốt, tôi bỏ qua hết các phòng, và tiến thẳng tới phòng ngủ lớn nhất ở giữa khu nhà, với 1 khẩu súng ngắn 8 viên đã gạt chốt, giờ thì chỉ có 1 mất 1 còn mà thôi. Lúc bước vào hành lang dẫn vào phòng ngủ, cánh cửa phòng để toang, tôi ghé mắt vào thì chỉ thấy 5 tên, với 1 khung cảnh bẩn tưởi quen thuộc, chỉ là nạn nhân lần này không phải tôi, con nhỏ đang lõa lồ nằm sấp trên sàn nhà, bị hành hạ đến bất tỉnh, vậy cũng tốt, bớt người bớt việc. 5 tên khốn nạn đang nằm ngủ thoải mái trên sàn, không ai để ý đến tôi, việc đâm ra đơn giản đi nhiều, tôi từ từ nâng súng lên và nhắm vào tên gần nhất, tay hlv, ngón tay từ từ siết lại. Đúng lúc này, tôi bị 1 người từ phía sau đánh úp tới, kẻ đó 1 tay bịt chặt miệng tôi, 1 tay túm chặt lấy tay cầm súng, và dồn tôi vào tường. tôi bị đẩy rất mạnh, lưng tôi đập vào tường thành tiếng, còn bàn tay bị bóp đến suýt gãy, buộc phải buông súng ra, sơ suất thật, là 2 tên còn lại. Lúc này thì tôi phát hoảng, súng đã rời tay, thân bị khống chế, hơn nữa hành động vừa rồi đã đánh động bọn người kia, chúng lồm cồm bò dậy và há hốc mồm nhìn tôi, sợ hãi và tức giận, tôi thở dài, mọi chuyện thế là xong rồi. “đoàng” Tiếng súng vang lên, cự ly gần khiến tim tôi giật thót, tôi nhìn tay hlv ăn 1 viên đạn vào giữa đầu, cả người đổ gục xuống như cái mền rách, miệng há đến không khép được, kẻ bị bắn không phải tôi, mà lại là bọn chúng. Anh ta làm rất gọn gàng, sau khi tước súng của tôi, anh ta bắt đầu bắn người, thanh trừng từng tên 1, vì là súng tập, nên tốc độ bắn rất nhanh, cả 5 tên chỉ trong nháy mắt đều ăn đạn, và chỉ cần 5 viên, vết thương chí mạng. Tôi thật sự không biết anh ta là ai, và làm thế nào anh ta lại xuất hiện ở đây, nhưng có vẻ như chúng tôi đều chung mục đích, tôi như con ngốc ngây ngẩn lặng lẽ bước theo sau lưng anh ta, nhìn anh ta nổ súng, nhìn anh ta giết người, không thấy sợ, như 1 kẻ mộng du. Anh ta giải quyết xong 5 tên bên ngoài, thì bắt đầu đi vào nhà tắm ở góc phòng, còn 2 tên nữa, mà chắc anh ta biết còn rõ hơn tôi, cửa nhà tắm khóa chặt, bọn chúng trốn ở bên trong, lúc này anh ta đã bắn 5 viên, súng chỉ còn 3 viên nữa, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ phí 1 viên vào ổ khóa, nhưng anh ta ngồi xổm xuống, và lấy ra 1 cái móc kim loại chọc vào ổ khóa, anh ta muốn tiết kiệm đạn, anh ta biết số đạn mà tôi mang theo sao ? Anh ta chỉ chọc vài cái, 2 tên phía trong đã sợ đến tự mở cửa, bọn chúng lao ra và tấn công anh ta, tôi cứ nghĩ theo phản xạ anh ta bắn ngay, nhưng thay vì dùng súng, anh ta dùng nắm đấm, những đòn đánh có nghề và rất uy lực, anh ta rõ ràng không quen dùng súng, mà là 1 võ sư, còn là 1 người thuận tay trái, như 1 người tôi từng biết. Sau khi đánh gục chúng với 2 cú chặt, anh ta nổ 2 phát súng, và giờ chỉ còn 1 viên duy nhất, tôi biết viên đó dành cho ai rồi, dù gì lúc đầu tôi mang từng đó đạn, vốn dĩ cũng định làm thế, nên khi anh ta lạnh lùng chĩa mũi súng vào giữa mặt tôi, tôi cũng chẳng có lòng phản kháng, tôi nhắm mắt và chờ tiếng súng cuối cùng vang lên. Nhưng chờ cho 1 lúc, đến khi tôi mở choàng mắt ra, thì thấy anh ta đang nhìn mình, vì anh ta che mặt, tôi chỉ có thấy thấy đôi mắt không chút biểu cảm của anh ta đang dò xét mình, rồi anh ta thu súng về, giật chốt súng cho viên đạn rơi ra ngoài, nhặt nó bỏ vào túi áo, và . . anh ta trả súng lại cho tôi. Tôi ngơ ngác nhận lại súng, đầu đen 1 cục, nhưng thấy vậy chưa đủ, anh ta lục trong người ra 1 tờ giấy khổ to, 1 cây bút mực nhọn đầu, với 1 thái độ có phần trang trọng, anh ta chìa giấy bút về phía tôi, thế này tôi hiểu, là xin chữ kí, “serena, thân tặng người hâm mộ” đôi tay run rẩy nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng,tôi phì cười, cười đến chảy nước mắt, cuối cùng thành khóc lớn, nước mắt chảy ra rồi không cầm được, tôi lấy tay chùi mắt, đưa vội mảnh giấy cho anh ta. Những giọt nước mắt rơi lấm tấm lên tờ giấy, anh ta đưa tay sờ lên, lau khô chúng, gấp lại và bỏ vào trong người, xoay người bước ra cửa, tha tôi thật sao, tấm lưng kia, quá đỗi thân thuộc, “mình . . . mình à” Tôi buộc miệng thốt ra, rồi lắc đầu cười khổ, hóa ra trước giờ tôi không khóc, chẳng phải mạnh mẽ gì, mà do tôi yếu đuối, yếu đuối đến hết cứu vãn luôn rồi, nhưng trái tim tôi nghiệp của tôi vẫn níu chút hy vọng mong manh, để rồi nhìn cái lắc đầu của anh ta, đúng là xấu mặt. Anh ta bước đến cửa thì dừng lại, có lẽ là thương cảm bà mẹ 1 con, anh ta đưa tay lên vẽ vài đường nét trên không, chỉ vài động tác giản đơn, lại khiến cả người tôi đổ sụp xuống, “đừng bỏ cuộc” Ngôn ngữ của người khiếm thính, tôi hiểu rất rõ, vì con trai tôi bị bệnh, rất khó để nghe, vì vậy tôi học ngôn ngữ ấy, và anh ta cũng biết. “em xin lỗi, em thật sự xin lỗi” Tôi ôm mặt khóc nức nở, nhưng tôi không dám đuổi theo anh ta, tôi không đủ can đảm đối mặt với con người đó, dù tôi biết anh ta không phải, nhưng tôi vẫn sợ, trước kia rải tro anh xuống biển, tôi đã sợ đến mức muốn nhảy theo anh, nếu nỗi sợ đó lại đến 1 lần nữa, tôi không chịu nổi mất. Việc mơ hồ sau đó thì không nhớ nổi nữa, hình như là tôi khóc đến lả đi thì phải, đến lúc cảnh sát đến thì lay tôi dậy, sau đó lại mơ hồ đến đồn lấy lời khai, rồi tạm giam vì tội giết 7 người, cũng may cô gái chỉ bị sốc thuốc bất tỉnh, nhưng ngất mất rồi thì không có nhân chứng, nhà đó có máy ghi hình, nhưng chỉ để làm cảnh, chưa bao giờ bật lên. Tôi cũng kệ, giết người thì giết người, họ hỏi sao tôi bảo vậy, có điều họ cũng không ngốc, họ biết có người thêm người khác, nhưng hỏi gì tôi cũng không nói, người là do tôi bắn, súng của tôi, đạn của tôi luôn, điều tra ra cái gì cũng vậy. Cuối cùng họ cũng phát chán mà chỉ định luật sư cho tôi, anh chàng luật sư điển trai lại nhiệt tình, nghe đâu từ 1 công ty lớn lặn lội đến biện hộ không công, chắc là người tốt, chỉ là người tốt bị tôi bức đến quỳ khóc mà ôm chân tôi, nhưng tôi cũng chịu, chỉ có thể cười khổ mà nhìn anh ta. Nhưng anh ta đúng là giỏi thật, đến lúc ra tòa không hiểu là cãi chày cối làm sao, cuối cùng thì tôi trắng án, ngày tôi được thả cũng chẳng đi cám ơn anh ta 1 câu, người đâu lo chuyện bao đồng, tôi cứ vậy ôm gói đồ về thăm con. Chuyện tiếp theo thì ai cũng biết, tôi bị đuổi khỏi ngành, 1 mình tìm việc nuôi con đúng là vất vả, lặn lội 1 năm, cho đến 1 ngày tôi nhận được 1 gói bưu phẩm, lúc mở ra thì đúng là sốc muốn chết đứng luôn, bên trong là 1 thùng tiền mặt, trong đó có kèm 1 mảnh giấy xé nham nhở từ 1 quyển sổ tay, ghi rõ tiền thu nhận mà người ta ăn chặn tiền giải thưởng trước kia tôi thì đấu, thật không ngờ hồi tôi thi đấu mà kiếm được nhiều tiền thật. Nhưng sốc nhất là khi tôi biết người gửi, trong đó có kèm 1 mảnh giấy có chữ kí, là mảnh giấy tôi kí vào đêm đó, còn lấm tấm mấy vệt nước mắt khô vàng từ lâu, “serena, Tặng người tôi yêu”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang