Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh
Chương 6 : 6
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 22:58 15-12-2024
.
1.
Đã bắt đầu vào mùa thì giữa kì, ngôi trường tẻ nhạt cuối cùng cũng có chút không khí nhộn nhạo mà nó nên có từ lâu, điểm lên đó những màu u uất của lòng người, lạnh nhạt và xa cách, học phần học cho người khác, và giáo viên dạy vì chính mình, những kẻ đeo lên mặt quá nhiều cảm xúc, mà chẳng biết bản thân sống vì cái gì.
Tôi gập quyển triết kí nhân văn đã đọc dở 1 nửa lại, cảm thán đôi phần, sau khi đọc nghiến ngấu 2 ngày đêm, mới nhận ra rằng nó chẳng hợp sở thích của mình, với 1 mớ triết lí sâu xa vớ vẩn, xem ra là tôi không có khiếu trở thành nhà văn, triết học nhân văn chung quy là 1 chữ bẻ đôi cũng không hiểu được.
“ít ra thì có thêm tí chữ để chém gió với lahey cho bớt nhạt”
Nhồi cuốn sách vào cặp táp, tôi mò ra thư viện trả sách, hôm nay tôi có hẹn học nhóm với lahey, và nhỏ quả quyết là tôi phải đến, không biết là có ngạc nhiên gì, không phải là có bạn trai mới rồi chứ, tôi dạo này hơi bận, nên nếu tự nhiên có anh bạn nào xồ ra, thật sự không biết xử lí thế nào luôn, chôn trên núi hay ném xuống biển, tôi lấy điện thoại ra xem thời tiết, biển dạo này đúng là hay có mưa.
“lại đây, giới thiệu với cậu, bạn thân của tôi, rena”
Tôi vừa bước vào thư viện, tay đã bị lahey túm đi lôi vào góc trong cùng của thư viện, góc học tập quên thuộc của chúng tôi, cũng là chỗ nghỉ ngơi dành cho quản lí thư viện, 1 cái bàn tròn 4 người, nơi mà tôi coi là chỗ riêng tư của hai đứa, giờ thêm 1 nhân vật mới, “bạn thân của lahey”, tóc dài ngang vai xõa lòa xòa ôm lấy khuôn mặt tròn, đang hướng đôi mắt xanh dò xét tôi qua cặp kính dày cộm, rena walker, nhìn có vẻ không thân thiện cho lắm nhỉ, hay là bản tính của lớp trưởng nó vậy ?
Tôi định đưa tay ra bắt, tự nhiên lại thấy kì cục, cuối cùng, với 1 nụ cười có phần gượng gạo, tôi giới thiệu máy móc về bản thân, kéo ghế ngồi xuống, và bắt đầu lôi cuốn tiểu thuyết triết học đang đọc dở ra, bắt đầu đọc lại từ đầu.
“đừng có đọc truyện, chúng ta tới đây học nhóm mà, nhớ chứ”
Lahey lườm tôi, nhỏ có vẻ không hài lòng với phản ứng có phần thiếu cảm xúc của tôi thì phải, với 1 cô nàng quanh năm thiếu bạn, tôi nghĩ đây là lần đầu nhỏ dùng từ bạn thân, hẳn là cô nàng kia với nhỏ đặc biệt, nhỏ đang muốn khoe mẽ với tôi, và tôi đương nhiên cũng mừng cho nhỏ, nhưng muốn tôi phản ứng thế nào đây, 2 cô gái nhỏ xinh ngồi cùng bàn học nhóm, cảnh đẹp như này chen vào 1 thằng đực, đúng là mất khung hình, mà cô nàng kia rõ ràng là không thích tôi.
Được 1 lúc thì điện thoại tôi báo có tin nhắn, là nhỏ em gái, tôi thở phào, nhét cuốn tiểu thuyết 1 trang chưa lật vào cặp, khăn gói đứng lên trước cặp mắt ngỡ ngàng của lahey,
“tôi về trước, có việc”
Tôi cười khổ với lahey, và thoáng nhìn qua rena, nhỏ hẩy gọng kính, và nhìn tôi chằm chặp, có vẻ không hài lòng, biết sao được, những người luôn nghiêm túc đến khô khan với bản thân, sẽ luôn khô khan với người khác, người như vậy sẽ rất khó làm thân, không biết làm sao mà lahey lại thân được, tôi thì chịu.
Ra đến cổng trường, tôi đút tay vào túi quần, cảm nhận những cơn gió lành lạnh trong không khí đổi mùa, và chờ lahey, nhỏ chắc là đuổi theo tôi, cô nàng như 1 cuốn sách mở, dễ đoán và dễ đọc,
“cậu có . . . này, thật ra tôi . .”
Tôi nhìn nhỏ thở hổn hển, mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi, ngắc ngứ đến muốn nghẹn chết luôn rồi, thở dài,
“thân nhau thế nào vậy ?”
“nhỏ yếu 1 vài môn, nên nhờ tôi kèm, vì nhỏ là lớp trưởng mà, nhờ người khác nhỏ thấy ngại nên . . cậu biết đấy, tôi thì . . . không có nhiều bạn lắm, nên là . . bọn tôi hay thường đến nhà tôi học nhóm, hôm nay tôi muốn giới thiệu nhỏ với cậu, tôi chỉ muốn . . ”
“ở với nhỏ vui không ?”
“có vui lắm, à không, không chỉ với nhỏ đâu, tôi ở cùng cậu cùng vui mà, cậu đừng nên . .”
Tôi lấy điện thoại ra, đưa cho nhỏ xem tin nhắn của con em, nhìn khuôn mặt nhỏ sáng bừng, xem ra kiếm vui cho cô nàng cũng dễ thật,
“dạo này tình hình phức tạp, cậu biết mà, tôi không muốn nó đi về 1 mình, cả cậu nữa, có mua mấy món tôi dặn chưa ?”
“có mà, kiềm chích điện, bình xịt cay, có cả rồi”
“còi ?”
“tôi không dùng cái đó đâu, tôi đâu phải con nít”
“về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi biết, ngoài này lạnh đấy, vào trong đi, lahey”
Tôi đứng chờ cho đến khi thấy nhỏ vào hẳn trong trường, mới vội vã rời đi, trường con em ở bờ đông, so với trường tôi ở bờ bắc đúng là chéo đường, đến đón nó phải đón sớm, xã hội dạo này lắm kẻ điên khùng, tin tức gần đây đang rầm rộ 1 tên sát nhân hàng loạt, khiến trái tim nhỏ bé của tôi chẳng lúc nào nơi lỏng, đó là lúc tôi bắt đầu đọc tiểu thuyết triết học tâm lí, hy vọng mong manh ngộ ra cái gì đó hữu dụng, cuối cùng là nước đổ đầu vịt, chả hiểu gì.
2.
1 buổi tối bình thường như bao ngày, tôi vừa xong kì thi giữa kì, đâm ra cũng rãnh, tối muộn thường hay xem phim lãng mạng tình cảm, dạo này tôi thấy mình hơi khô, xem cho giàu lòng nhân ái, chứ bình thường tôi cũng không hay thức khuya.
Lúc đó là khoảng 11h tối, lahey đột nhiên đến nhà tôi, cũng là lần đầu tiên, đương nhiên là nhỏ biết nhà tôi, cũng có ngang qua nhà tôi vài lần, nhưng chưa vào bao giờ, lần nào nhỏ cũng bảo ngại không dám vào, vậy mà lần nào cũng viện đủ lí do theo tôi về nhà, con gái đôi khi khó hiểu, tôi cũng lười nghĩ.
“có chuyện gì thế ?”
“giúp . . . giúp tôi . . . rena . . có chuyện rồi . .”
Nói thật lúc đó nhìn thấy nhỏ tôi cũng hết hồn, xộc xệch trong bộ đồ ngủ nhàu nát và cáu bẩn, chân trần đi đất, ống quần nhiều chỗ trầy rách và rướm máu, tóc tai bù xù cùng đôi mắt lạc màu, nhìn nhỏ cứ như vừa trải qua 1 trận bạo hành. lúc đó toàn thân tôi chấn động, tôi nghe không ra lời nhỏ, rena làm sao tôi chả quan tâm, tôi bế xốc nhỏ lên và đảo mắt ra ngoài đường vắng, nhỏ không bị ai bám theo, rồi tôi bế nhỏ vào nhà, nếu có đứa bám theo, chắc tôi giết luôn.
“thả tôi xuống, rena . . . cậu ấy . .”
“yên lặng”
Tôi mang nhỏ vào nhà và đặt ngay ngắn lên ghế ở phòng khách, lấy túi dụng cụ y tế và bắt đầu sơ cứu đôi chân trầy trụa bê bết máu của nhỏ, cả quá trình nhỏ đều im lặng, ngoan ngoãn như 1 con mèo, điệu bộ muốn nói lại thôi, cả người nhỏ run lên từng chặp, nhỏ biết tôi đang cáu, nên nhỏ sợ, còn tôi, đúng là đang cáu thật, mặc dù chả biết mình giận cái gì.
“đã ăn gì chưa ?”
“chưa . . bọn tôi định ăn cùng nhau, nhưng mà . .”
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã quá 11h, tôi xuống bếp và dọn ít đồ ăn cho nhỏ, tay nghề so với nhỏ có thể không bằng, nhưng ít ra ăn không chết người, lúc làm có lẽ động tĩnh hơi lớn, loay hoay 1 lúc, khi ngẩng đầu lên đã thấy mẹ và em gái đứng trên cầu thang ngó xuống, bà ấy nhìn tôi, rồi hất đầu về phía lahey, có ý hỏi,
“lahey, cô bạn cùng trường, có lẽ là chuyện quan trọng, con cũng chưa biết là chuyện gì, nhưng con sẽ giải quyết, mai con kể cho mẹ”
Bà ấy trề môi, mắt mang ý cười, “gọi mẹ lúc nào cũng được”, bà ấy ngáp 1 cái không hề ý tứ, nắm tay con em hóng chuyện lôi lên tầng. sự xuất hiện của bà ấy, như 1 điểm nhấn, khiến lòng tôi hòa hoãn lại, tôi mang đồ ăn ra cho lahey, cô nàng tội nghiệp ăn như hổ đói, chẳng thể tưởng tượng có ngày tôi lại nấu cho nhỏ ăn, lại còn trong tình huống như này,
“có chuyện gì vậy ?”
“rena, nhỏ bị bắt cóc mất rồi, giúp tôi”
“nói từ đầu, rõ ràng 1 chút”
“tôi . . . bọn tôi định ăn tối ở chỗ tôi, rena muốn ngủ lại, lúc đó nhỏ có ra ngoài, chỉ là xuống cửa hàng bên kia đường mua ít đồ thôi, nhưng nhỏ đi mãi không về, lúc tôi định ra ngoài tìm thì có người gửi thư đến nhà tôi, tôi bóc ra thì thấy tấm danh thiếp này, cái này . . là cái vụ giết người trên truyền hình đúng không ?!”
Tôi nhìn tấm danh thiếp, rõ ràng so với hình trên báo đài thì rất giống, không phải chơi khăm đấy chứ, tôi không nghĩ có ai dám đem cái này ra đùa, bởi vì thứ này là đại diện cho tên giết người hàng loạt đang bị truy tìm ráo riết thời gian gần đây, đúng là khéo thật,
“gọi cho nhỏ chưa ?”
“không gọi được”
“gọi về nhà ?”
“. . . ”
“sao không báo cảnh sát ?”
“tôi sợ . . tôi muốn gặp cậu”
Tôi nhìn nhỏ như sắp khóc, thuận tay xoa đầu nhỏ, thở dài, bây giờ còn có tôi, nếu tôi không ở đây, nhỏ sẽ thế nào, vỡ vụn ra từng mảnh ?
“tôi sẽ đi cùng cậu, chúng ta báo cảnh sát, 1 lúc nữa ta sẽ đi, muốn nghỉ ngơi không ?”
Nhỏ lắc đầu, mệt mỏi tựa người xuống ghế, bèo nhèo như cái lá khô, rõ ràng là rất mệt mỏi, lại gắng gượng không dám ngủ, vì 1 cô bạn gái ? có lẽ là vậy thật, người bạn này của nhỏ, tôi mỉm cười, tới đâu lo tới đó vậy.
3.
Trời nắng gay nắng gắt, bóng nắng đổ xuống xuyên qua cái ô kính nhỏ xíu của buồng vệ sinh chật hẹp, nơi tôi đang ép mình ngồi lên cái bệ vệ sinh nhỏ tí hin, 2 chân co lên, trợn mắt coi báo bằng điện thoại, chả tin gì mới ngoài mấy lời hứa suông của chính quyền, và bình luận vô văn hóa của con dân mạng, những thứ vô nghĩa và nhạt nhẽo, đời chán bỏ bà.
Có tiếng mở cửa rồi tiếng xả vòi nước, có người vào đây, dù tôi đã chặn cái biển đang dọn vệ sinh ở ngoài cửa chính, vẫn có người vào, chắc là cô ta rồi, cũng không phải lần đầu.
Tôi nhét điện thoại vào người, mở cửa và tự nhiên bước ra ngoài, đến kiểm tra thử cái cửa chính nhà vệ sinh 1 chút, khá chắc kèo là 1 lúc sẽ không có ai vào đây, đây là nhà vệ sinh của 1 quán cafe đối diện trường tôi đang học, và giờ này khá vắng khách, vậy nên chúng tôi sẽ được để yên 1 lúc, hy vọng là cô ta không quá khó nhằn.
Tôi vừa kiểm tra xong quay vào, đã thấy cô ta bước ra khỏi buồng vệ sinh, đôi mắt nâu đen trợn lên, nhìn tôi kinh ngạc, cũng phải, đây nhà vệ sinh nữ, tôi giờ như thằng biến thái, nhưng kệ đi, tôi ở đây đâu phải để làm quen.
“mày là thằng quái nào ?”
Cô ta khinh khỉnh nhìn tôi, chán ghét và khinh rẻ, nhưng cơ thể phản ứng lại mấy phần thận trọng, cô ta thả lỏng thân mình, 2 tay buông thõng, 1 kiểu cảnh giác bản năng của dân nhà nghề, kết hợp với tấm thân cao gầy có phần uy hiếp trực quan, mà cô ta còn cao hơn tôi nửa cái đầu, có lẽ vì thế mà có chút xem thường tôi, cô ta không lấy vũ khí, vẫn để tay không, những người có kinh nghiệm thường tự tin, vì thế nhiều lúc đâm ra thái quá, đó là 1 kiểu tự tin nguy hiểm, nhưng ít ra, có lợi cho tôi.
Tôi bắt đầu co bóp những khớp xương tay, cơ trên người bắt đầu co giãn và vặn xoắn, ngay từ đầu tôi đã không có ý giữ sức, cô ta là 1 người có kinh nghiệm, còn tôi không có thời gian, tôi sẽ dùng toàn lực.
“thuật bẻ xương, thứ này người ta không dạy ở võ đường ha, mày là ai gọi đến ?”
Nghe được lời cô ta, tôi ngẩn người, cái này có tên ? tôi không biết đấy, đối với tôi, nó chỉ là 1 bài tập thể dục có phần khắc nghiệt và khó khăn mà tôi đã luyện nhọc nhằn suốt 6 năm, chưa 1 ngày nơi lỏng, tuy rất khó nhằn, nhưng tôi theo được, vì có người đã cho tôi thấy nó lợi hại ra sao, nên tôi nghĩ nếu như tôi nỗ lực gấp đôi người đó, mình sẽ tiến xa thế nào, nhưng chung quy nó cũng chỉ là 1 bài thể dục, hay ít ra người đó bảo tôi vậy, đúng là con sói già, quỷ quyệt đa đoan.
Cô ta rút trong người ra 1 cây gậy kim loại ngắn, vung 1 cái, cây gậy đã dài thêm 2 đoạn, cô ta nheo mắt quan sát tôi, đột nhiên trừng lớn, rít lên,
“mày không phải tìm tao, mẹ kiếp, mày làm gì tiểu thư rồi ?”
Từ này đến giờ là cô ta độc thoại, thế quái nào vu vơ vài câu cô ta đã biết tỏng tôi rồi, tôi che mặt mà, ừ thì cô ta là vệ sĩ nhà giàu, dân thâm niên trong nghề, nhưng không phải bá đạo vậy chứ, nhìn tướng đoán hình sao, tôi không dám để cô ta đoán bừa nữa, chân đạp lên đất lấy đà, 1 bước đạp 3 tôi đã đến ngay trước mặt cô ta, nắm đấm cũng vung tới, nhằm thẳng trái tim.
Cô ta có hơi bất ngờ vì tốc độ của tôi, nhưng thay vì né, cô ta lại đỡ, 1 thế phòng ngự phản công, cô ta không muốn mất thế chủ động, và vẫn xem thường tôi, vì cô ta cao hơn tôi nên nghĩ vậy, lúc cô ta nói ra được cái tên, tôi cứ nghĩ cô ta biết, xem ra là không hẳn.
Đòn thế chạm nhau, vì sức bật của tôi cực lớn, cả người cô ta bị đẩy văng ra ngoài, tuy vẫn trụ vững trên đất, nhưng cô ta đã thấm đòn, lúc đỡ đòn của tôi, tay cô ta đã xoay nắm đấm tôi chệch hướng, giảm tối đa lực đánh, nếu không, tay cô ta đã gãy, đúng là buồn thật.
Không có thời gian lo nghĩ, cô ta có kinh nghiệm, nhưng sức lực, độ bền và tốc độ tôi đều hơn cô ta, tôi để bản năng mình bùng nổ, không cho cô ta nghỉ ngơi, không để cô ta suy nghĩ, tôi sẽ cuốn chặt lấy cô ta bằng chính cường độ tấn công liên tục trong không gian nhỏ hẹp, cho đến khi 1 trong 2 kiệt sức.
Thả lỏng 2 cánh tay, nắm đấm từ từ siết lại, chân tôi co lại, người nghiêng về phía trước, với 1 cú bật, tôi đã lần nữa tiến thẳng đến trước mặt cô ta, tôi không ngại đối đầu trực diện, không ngại ăn đòn, cô ta có thế quật gậy vào người tôi, có thể đỡ, nhưng không thể né, cô ta có thể đánh tôi bao nhiêu tùy thích, nhưng chỉ cần để tôi đánh trúng vào giữa người, cô ta sẽ gục.
cô ta cắn răng nhịn đau chống trả quyết liệt những đòn đánh của tôi, và cay đắng nhận ra bản chất của tôi lì lợm, cho dù cô ta đánh vào tôi bao nhiêu đòn, chỉ bất lực nhận ra bản thân chẳng khác nào đánh 1 bao cát, còn đấm của tôi thì khác, mỗi 1 lần đỡ, đều khiến bản thân cô ta rung lên, cô ta cố gắng khiến tôi tiêu hao sức lực bằng những đòn khóa, nhưng tôi đánh đổi sức với cô ta, đánh được 1 lúc, tôi đã đánh bật được thế thủ của cô ta, gậy sắt cũng rời tay, tôi vận lực toàn thân, chuyển động lực vào nắm đấm, và nhồi nó vào giữa ngực cô ta, vị trí trái tim, thứ mà tôi đã nhắm ngay từ đầu.
chỉ 1 tiếng bụp nhỏ, tim cô ta bị sốc, cô ta trợn trắng mắt, cả người xụi lơ đổ ụp xuống người tôi, 1 đống thịt nhồi xương nặng khiếp. tôi đỡ cô ta nằm xuống, sau đó nhẹ nhàng lôi cô ta vào 1 buồng vệ sinh, đi qua buồng bên cạnh lấy 1 bộ quần áo hầu gái thay cho cô ta, đừng hiểu lầm, cái này tôi thó của nhân viên trong tiệm này, lúc thay cũng rất nhẹ tay, bởi vì xương sườn cô ta đã rạn rồi, nó mà gãy thì chết người, tôi cũng đâu có ác vậy.
tôi lấy điện thoại của cô ta ra bấm mã số, lại soi dấu vân tay, gọi cho đồn cảnh sát, lời lẽ thô tục, báo cho họ biết tôi đang giữ 3 người, nhìn đồng hồ và báo cho họ thời gian lượng trước, trong thời gian đó không tìm được tôi, vậy nhận xác người.
xong xuôi thì trả lại điện thoại, ném luôn tấm danh thiếp lên người cô ta, cái này là tôi làm giả, nhìn kiểu gì cũng ra hàng fake, nhưng chả sao, họ sẽ muốn tin hơn là không, và họ sẽ đi tìm, tôi thở dốc vài cái, xương cốt rã rời, cười méo xẹo, lần này đúng là chơi hơi lớn rồi, nhưng tôi không thông minh, không có thời gian trù tính, tùy cơ ứng biến của tôi chỉ có vậy, vì cô bạn thân quan trọng của lahey, đến mạng tôi cũng cược được, khó khăn lắm nhỏ mới có bạn, không thể không lo, nhưng bây giờ chỉ có thể đợi.
tên giết người hạn trong 3 ngày, tôi cho họ 2 ngày, cô nàng cảnh sát, con gái của tổng cục cảnh sát thành phố, và cô tiểu thư, con gái của 1 tập đoàn dược phẩm, họ sẽ có nhiều việc phải lo hơn tôi, còn tôi, tới giờ đi đón em gái rồi.
.
Bình luận truyện