Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh

Chương 7 : 7

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 14:08 22-12-2024

.
4. Tôi ngước nhìn bầu trời âm u với những gợn mây nặng trĩu và xám ngoét, cảm nhận cái lạnh ren rét của khí tiết chuyển mùa, len vào giữa lớp áo và ướp cái lạnh vào làn da mỏng nhợt nhạt của tôi, hưởng thụ thứ cảm giác khó tả mà đâm ra lạc lõng, tôi khẽ cười, cô đơn tuổi mới lớn hay xúc cảm của tuổi dậy thì, tự nhiên bản thân sinh ra thứ cảm giác hiu quạnh chẳng rõ vì sao, chỉ là bây giờ, không muốn về nhà, “em vào lớp ôn bài 1 chút, xin lỗi” Tôi nhắn tin cho mikaela, hơi áy náy 1 chút vì sự ích kỉ của mình, chị ấy đã mài mòn gót ở quán cafe bên đường từ lúc tôi vào học, chờ cho đến khi tôi tan trường thì đón tôi, ngày nào cũng vậy, và bây giờ lại gượng gạo chờ tiếp, vì cô tiểu thư ưu tư sầu não không muốn về nhà, nhưng biết làm sao được, thiếu nữ mới lớn ngàn mối tơ vò. Tôi nhớ lúc đó trường học rất vắng, hầu như mọi người đều đã về hết, chỉ còn bác bảo vệ già hay ngủ gật, đến cả mấy clb cũng không còn ai, sau kì thi ai cũng muốn rời khỏi ngôi trường khốn khổ, chắc chỉ có mỗi tôi khác người. Lớp tôi ở tầng 2 tòa nhà, từ đó ngắm trời mây rất được, tôi ở lại cũng chỉ vì nhiêu đó, đọc sách rồi ngắm cảnh, và gặm nhấm nỗi buồn vô danh, như 1 cảnh phim lãng mạng, rồi biết đâu tình cờ tôi gặp được ai đó, 1 cô nàng hay 1 anh chàng, ngẫu nhiên chúng tôi thành bạn, cùng người ấy 3 năm sắp tới, nghe ra rất tuyệt vời. ấy là tôi mơ mộng vậy, không ngờ gặp được thật, như sự sắp đặt tình cờ của số phận, để cho tôi gặp được cậu ta, tình đầu của tôi. Tôi đã nghĩ rất nhiều về người đầu tiên của đời mình, người ta nói tình đầu thường không dài lâu, nhưng dư vị cả đời, vì vậy khiến tôi mơ mộng, ảo hóa anh chàng đầu tiên mình sẽ yêu thế nào, có thể là tính cách đặc biệt, hay hấp dẫn từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi có nằm mơ cũng không ngờ, lần đầu tiên gặp nhau tôi còn chẳng nhìn được mặt cậu ta, chỉ có cậu ta rình mò bắt cóc tôi, còn tôi thì bị dí điện vào người, lăn đùng ra sàn rồi trợn mắt co giật như con ngốc, đúng là anh chàng có tính cách đặc biệt, đặc biệt đến khác người. Tôi bị chích điện ngất đi, đến lúc tỉnh lại đầu choáng 1 vòng, cho đến lúc nhận thức được, đập vào mặt tôi là một cái mặt người tiệm cận to đùng choán cả tầm nhìn khiến tôi giật nảy, cảm giác như phim kinh dị, “em gái, có bị làm sao không, đau chỗ nào không, anh ta không hại em chứ ?” Mồm chị ta bắn liên thanh vào mặt tôi, bàn tay vỗ chan chát lên gò má đỏ bừng, tay còn lại túm vai tôi ra sức mà lắc, giờ thì tôi hiểu cảm giác ức chế buồn nôn, đầu váng mắt hoa ở đâu ra rồi, “nói tiếng người” “hả, em nói cái gì cơ ?” Tôi bực mình gạt chị ta ra, quan sát căn phòng tôi đang ở, và nhận ra vấn đề đáng lo ngại của mình, tôi bị người ta bắt cóc, nhốt trong 1 căn phòng kín 1 cửa không lớn lắm, trên trần lắp 1 cái bóng đèn dài sáng choang, cửa ra vào duy nhất là 1 cái cửa kim loại khóa kín, góc phòng gắn 1 cái bồn rửa mặt và 1 cái bệ vệ sinh, sàn trải 1 tấm nệm lớn 2 người nằm, chắc cho chị ta và tôi, còn lại thì chấm hết, căn phòng trống hoác chả còn gì. Tôi thở dài thườn thượt, thế đạo xoay vần, nhanh như ánh chớp, lúc trước tôi còn ở trong lớp học than thân trách phận, đùng phát giờ thành con tin rồi, cảm giác y như phim, giờ tiếp theo thế nào đây, quay phim tự khóc rồi gửi về nhà đòi tiền chuộc ?, tôi xem trên phim thấy con tin còn bị bắt lột đồ cho thêm phần thống khổ, không đến nỗi vậy chứ, ngực tôi nhỏ nên có chút hơi tự ti. “chị là Katrina, còn em ?” “Sheila” Tôi có chút gắt gỏng không thân thiện, và lờ đi cái xòe tay làm lành của chị ta, cũng không hẳn là tôi giận chị ta hay gì, chỉ là đột nhiên rơi vào tình cảnh này khiến tôi khó ở, nhưng chị ta tốt hơn tôi tưởng, nhận lấy thái độ thù địch từ tôi, chị ta ngại ngùng rút tay về, nhưng vẫn mỉm cười, đôi mắt ngọc bích cùng với mái tóc vàng kim, nở ra 1 nụ cười chói sáng, đây là kiểu phụ nữ mà bản thân tự nhiên sinh ra 1 loại định lực, có thể khiến đàn ông lên máu cơ tim khi nhìn vào, mà ngực chị ta còn bự nữa, ganh tị thật. “đừng để lộ nhé, chị thật ra là cảnh sát đấy” Chị ta khẽ cúi đầu thì thầm với tôi, sau đó dựng 1 ngón tay giữa miệng và mỉm cười, nháy nháy mắt, giờ thì tôi hiểu rồi, chị ta là đồ ngốc, kẻ bắt chúng tôi vào đây mưu ma chước quỷ, chị nghĩ người ta không biết sao. “căn phòng này không có máy ghi hình” “hả ? ồ đúng thật, sao vậy nhỉ ?” Tôi mệt mỏi rung lắc sợi dây xích khóa trên chân trái mình, nó móc vào 1 cái móc kim loại gắn chặt vào tường, độ dài chắc tầm đến cách cái cửa ra vào duy nhất vài bước chân, cả chị ta cũng có 1 sợi như thế, vậy nên không cần âm thầm theo dõi chúng tôi ?, kẻ đó hẳn rất tự tin, còn là 1 tay cẩn trọng, cũng may sợi xích nhìn sáng bóng, rõ ràng là hàng mới, điều đó khiến tôi yên tâm không ít, tôi nghĩ căn phòng này vốn không dành cho chúng tôi, âm mưu tức thời ?, ít ra cũng loại được vài trường hợp. Có tiếng lách cách vang lên, rồi tiếng cửa kim loại kéo lê trên sàn nhà, tạo nên cái âm thanh rờn rợn kin kít, rồi anh ta xuất hiện, ăn mặc kín như bưng, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng, sắc như dao cạo, đến lúc nhục hình tra khảo rồi sao, tôi nhìn vào cái túi giấy to đùng anh ta mang theo, sợ đến đơ người, trong đó sẽ không phải là dao búa kìm kẹp đấy chứ, tôi khổ sở nhích lùi về phía sau chị gái cảnh sát, có làm thì làm chị ta trước, tôi còn chưa muốn chết. “anh muốn gì ? không được làm hại chúng tôi, tôi là cảnh sát, nếu anh có yêu cầu gì, chúng ta đều có thể thương lượng” Chị ta đẩy tôi ra sau lưng, dùng thân mình che lấy tôi, dù chị ta ngốc thật, nói toàn lời dư thừa, bản thân chị ta cũng run rẩy, lại cố tỏ ra cứng cỏi, nhưng lại khiến tôi nhìn nhận lại chị ta, con người này, tôi có chút cảm thấy xấu hổ, trên đời còn thế đào ra nữ thần như vậy. Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên trước phản ứng hơi quá của chúng tôi, rồi anh ta ngồi xổm xuống, bắt đầu lôi mấy thứ trong túi ra, 1 cái bánh nướng cỡ lớn, 2 chai nước lọc, 1 xấp báo, và 1 túi . . băng vệ sinh. Hóa ra là cho ăn, anh ta làm tôi sợ chết khiếp, lần sau đưa đồ ăn thì mặc áo phông 3 lỗ và quần thun ngắn, đừng ăn mặc như sát thủ với giày đinh của lính nằm vùng như này, thật là, tôi bấu vào mông của chị gái cảnh sát, đẩy chị ta ra 1 bên, rồi bước lên nhận hàng, dù sao lay lắt cả ngày dài, vừa mệt vừa đói rồi, “đừng, lỡ anh ta muốn hại chúng ta thì sao ?” “50-50, nhưng nếu không ăn uống, cái tỉ lệ đó cũng không có đâu” Tôi phớt lờ thái độ lo lắng của chị ta, đi về phía cửa, đúng như tôi đoán, đến cách chỗ anh ta đứng tầm 1m thì dây xích ở chân tôi căng ra, xem ra là vẫn còn dè chừng chúng tôi, dù là 2 đứa con gái yếu mềm, “cám ơn” Tôi gật đầu với anh ta, rồi quơ hết cả mớ mang về chỗ chị cảnh sát, không đợi tôi ngồi xuống, chị ta đã giành lấy mấy thứ trên tay tôi, ăn như sắp chết, xem ra chị ta đói muốn lả rồi, nãy giờ còn làm bộ, tôi mỉm cười, lấy 2 tờ báo anh ta đưa ra đọc, không phải tôi nổi hứng giết thời gian, mà tôi có cảm giác anh ta muốn tôi đọc, anh ta còn đang khoang tay dựa tường nhìn bọn tôi ăn uống ở đằng kia, anh ta đang đợi, đợi tôi hiểu chuyện hay không, Tờ đầu tiên, ngay trang đầu, là tin tức về 1 nữ sinh cao trung bị bắt cóc, tôi nhìn vào tấm ảnh, là rena, cô bạn chung trường với tôi, hung thủ được xác định là tên giết người hàng loạt đang bị truy tìm, bởi vì hắn đã gửi danh thiếp của mình đến người thân sau khi bắt cóc cô gái, đồng nghĩa sau 3 ngày nữa hắn sẽ sát hại nạn nhân, đây là cách thức quen thuộc của hắn, đọc đến đây, tay tôi đã đổ đầy mồ hôi, tôi đã nghĩ nhiều chuyện, tuyệt nhiên không nghĩ đến chuyện này, anh ta mà lại là . . . Tôi sợ đến nghẹn đặc cổ họng, run rẩy mà đọc tiếp tờ thứ hai, càng đọc mắt càng trợn to, tình hình vụ án đã có đột biến xảy ra, tên hung thủ đột nhiên ra tay bắt cóc thêm 2 người nữa, còn trả giá từ 3 ngày xuống 2 ngày, còn gọi điện thách thức cảnh sát, mặc dù cách thức thực hiện có phần rườm rà rắc rối, nhưng cảnh sát khẳng định là cùng 1 kẻ, tuy nhiên tấm danh thiếp được giữ kín và không công bố, họ nói tên sát nhân vì muốn gây tiếng vang lớn đã phạm phải sai lầm, và họ sẽ dốc toàn bộ lực lượng toàn thành phố lùng bắt, vụ việc còn được hỗ trợ của 1 tập đoàn dược phẩm lớn, tôi thở dài, xem ra ông già nhà tôi ra tay rồi, cũng còn yêu quý con gái lắm, “chị là Katrina winter, con gái của đại tá winter, tổng cục cảnh sát thành phố hử, chị lên báo rồi này, ăn ảnh lắm” “sao em biết, ôi chúa ơi” Tôi đẩy tờ báo đến trước mặt chị ta, giờ thì đến lượt chị ta trợn mắt há mồm, còn tôi, giờ thì ăn cho no bụng, chuyện của anh ta, tôi đoán cũng được 7,8 phần, việc có thể làm bây giờ là ăn no ngủ kĩ và đợi, giống như anh ta vậy, “anh ta chính là kẻ giết người hàng loạt, nhưng em đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em, cả thành phố đang tìm chúng ta, họ nhất định sẽ tìm được, chúng ta sẽ được cứu” “anh ta, à cậu ta mới đúng, cậu ta không phải” “sao em biết, mà em nói vậy là sao ?” “một đôi mắt sáng, ít tơ máu và không vằn vệt, cậu ta khá trẻ đấy, ít ra là trẻ hơn chị” “nhưng mà bài báo . . ” “đó là thứ cậu ta muốn, như em đã nói lúc đầu, 50 – 50 là cơ hội của chúng ta, nếu họ tìm được tên sát nhân trước, coi như chúng ta gặp may, còn nếu thay vì thế họ tìm ra cậu ta trước, thì chúng ta chết chắc, cho nên bây giờ, tốt nhất là chúng ta yên phận và đợi thôi” “chị không hiểu . .” Tôi nhìn ra cửa và thấy cậu ta đã đi mất từ bao giờ, lười giải thích, tôi mệt mỏi ngả lưng xuống tấm nệm, tôi bảo chị ta yên tâm, chứ bản thân tôi cũng chưa chắc chắn, cậu ta không phải tên sát nhân hàng loạt, nhưng chưa chắc cậu ta đã chưa từng giết người, lúc tôi đến gần cậu ta, tôi đã thấy đồng tử trong mắt cậu ta co rút, đó là 1 thứ phản xạ gần như bản năng, khi cơ thể tự nhiên phản ứng, khoảnh khắc đó, tôi cảm giác bản thân như bước vào 1 vùng lặng, đó còn gọi là vùng nguy hiểm, là cự ly tấn công của cậu ta, 1 con thú săn mồi, lúc đó tôi hiểu ra, sợi xích không phải là thứ cậu ta giữ kẽ với chúng tôi, mà nó là thứ để bọn tôi an toàn trước cậu ta, thêm 1 bước chân, là tôi xong đời. căng đầu cả 1 ngày, giờ đầu tôi nhức kinh khủng, đang xòe tay xòe chân, tôi vơ phải 1 cái hộp giấy trên tấm nệm, 1 bộ cờ tỉ phú, tôi mỉm cười, cậu ta sợ chúng tôi buồn chán, nên là, à mà lúc trước cậu ta còn mua cho chúng tôi 1 túi băng vệ sinh, đúng là chu đáo thật, “chị gái, chơi cờ không, chúng ta còn tới 2 ngày, chơi đi không chán lắm, chị đừng lo, không ai tìm được chúng ta đâu, thoải mái tận hưởng kì nghỉ thôi” 5. Ánh trăng lờ mờ qua khung cửa kính bụi bặm, tô lên nền đất những hình thù quái dị làm lòng người sợ hãi, nhưng bây giờ điều đó không khiến tôi bận tâm, với 1 người sắp bị hành quyết như tôi, nỗi sợ hãi mơ hồ từ những điều không thực trở nên nhỏ bé, bản chất con người, so với mấy hồn ma cắc ké trong truyện kể, đáng sợ hơn nhiều. Đã là ngày thứ 2 tôi bị tên giết người hàng loạt bắt cóc, và với ngày đầu tiên khóc như con ngáo, giờ đỡ hơn nhiều rồi, sợ thì vẫn còn sợ, mà khóc thì khóc không nổi nữa, lòng càng ngày càng lạnh. so với hôm đầu tiên tuy khóc lóc và sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn tràn trề hy vọng sống, nên dù bị nhốt trong tầng hầm của 1 cái xưởng gỗ bỏ hoang, tôi vẫn cố nhào lên cái ô cửa kính bẩn thỉu tít trên cao của bờ tường căn hầm, nơi ánh sáng chiếu lọt vào, cố gắng gào thét tuyệt vọng, nghĩ rằng mình sẽ được cứu, thì hôm nay, tuy đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng niềm tin của tôi cũng mất, tôi nghĩ mình cuối cùng sẽ bị giết ở đây thôi. Tôi lả người dựa vào tường, hướng mắt về bóng tối sâu hun hút trong căn hầm vắng, chờ đợi tên sát nhân xuất hiện, chờ gã giết nốt tôi cho rồi, gã muốn chờ đến 3 ngày, còn tôi mệt mỏi rồi, tôi không chờ nổi nữa, gã mà giết luôn thì tôi cảm ơn, tôi chuẩn bị mấy lời lẽ kho nghe để nhục mạ gã, vì tôi biết gã là 1 tên tâm thần, cái loại tự đề bạt bản thân cao chót vót, hoa mĩ về danh dự và nhân phẩm, trong khi bản thân chỉ là thằng rác rưởi không hơn. Ngay ngày đầu tiên tôi đã biết gã là thằng điên khùng khốn nạn, gã trói nghiến tôi lên ghế và bắt đầu sục sạo khắp người tôi, đôi mắt gã đầy sự thèm muốn điên loạn, mồm tuôn ra toàn từ bẩn thỉu, nhưng gã không xâm hại tôi, sau khi giày vò cho tinh thần và tâm trí tôi kiệt quệ, thì gã tống tôi xuống tầng hầm, gã bảo tôi là vật hiến tế, và gã sẽ chờ 3 ngày nữa, 1 kẻ bẩn tưởi lại ra vẻ đạo mạo cao siêu, gã nhắc đến những tên hề, nhưng kè bất tài và hèn kém, gã so sánh việc giết người của mình với ai đó, rồi cười như điên, rõ ràng là những lời điên loạn của 1 tên khốn thần kinh. Nhưng bây giờ tôi không biết bản thân mình so với gã có thần kinh không nữa, bây giờ thì tôi chỉ muốn chết, có khi là đầu tôi hỏng rồi, cả người tôi bị trói, nên là thiếu máu lên não, não thiếu muối đâm ra ngu độn, tôi cố gắng suy nghĩ, nghĩ nhiều để duy trì tỉnh táo, nghĩ về gia đình, nghĩ về bạn bè, cho bớt tiêu cực, tôi nhớ cả lahey, cô bạn mới thân, cũng may người bị bắt là tôi, chứ mà là nhỏ, cô nàng yếu đuối ấy, chắc là không cầm cự nổi 1 ngày. Đang bận hồi tưởng đoạn kí ức về lúc mình còn đái dầm hồi lên 6, thì đèn tầng hầm vụt sáng, cửa vào cũng bung ra, gã như con chuột chũi lủi thẳng vào chỗ tôi, xách bổng tôi lên rồi kẹp dưới nách, tay còn lại vung vẩy con dao sáng loáng, “mẹ kiếp . . mẹ kiếp chúng mày . . tụi nó tìm được tao rồi, bọn hề, chúng nó tới rồi” Không 1 tín hiệu báo trước, như 1 tia sét dội thẳng xuống đầu, đầu óc tôi chẳng kịp phản ứng, cho đến khi gã cắp tôi lao vào 1 lối đi hẹp và bí mật, khiến cả người tôi bị va quật với bờ tường, tôi mới ngẩn ra, mình sắp được cứu rồi. Tôi đã nghe tiếng còi xe cảnh sát hú vang khắp nơi, cả tiếng người, tiếng loa vang vọng, họ đang tìm tôi, họ đang truy bắt, tôi chảy cả nước mắt nước mũi, rồi tôi quẫy đạp, khiến gã loạng choạng đánh rớt tôi mấy lần, cho đến khi gã nổi điên lụi 1 cú đấm vào bụng tôi, tôi mới đành bất lực để gã xách đi. Lối đi bí mật của gã nằm ngay dưới nền đất tầng hầm nhốt tôi, nó hẳn là thông ra phía sau ngọn núi, bởi vì tôi thấy gã đã đi mất 1 lúc lâu, mà vẫn chưa ra được đến cửa, tiếng còi xe và tiếng người cũng ngày càng nhỏ, cuối cùng tất cả bị bỏ lại phía sau bóng đen hun hút của lối đi, cả niềm hy vọng sống mỏng manh của tôi trong đó. Cuối cùng cũng đến được lối ra, xung quanh 1 vùng vắng lặng, chỉ có cây cối xơ xác cũng ánh trăng tù mù, gã ném tôi lăn ra đất rồi ngồi thở dốc, còn tôi sau khi bị ném ra thì cố sức la toáng lên, dù bụng tôi đau thắt lại, tôi bò lăn lóc như con sâu bướm, gào khóc om sòm, lúc đó tôi cầu mong cho dù là thiên thần hay ác quỷ, là tu la địa ngục, cứu tôi, muốn tôi lấy thân báo đáp, trâu bò ngựa kéo gì tôi đều đồng ý hết, thật không ngờ, nhắc tới quỷ, đúng là có người đến thật. Anh ta từ trong bụi cây đối diện đi ra, chắc là đi theo tiếng của tôi, nên khi vừa xuất hiện thấy tôi không chỉ có 1 mình thì anh ta có vẻ ngạc nhiên, anh ta không dùng đèn pin, mà sục sạo trong đêm tối với 1 con dao phạt cỏ trong tay trái, và 1 khẩu súng ngắn trên tay phải, nếu anh ta không mặc bộ đồ dành cho cảnh sát đặc nhiệm với khăn mũ trùm kín mặt, tôi còn tưởng anh ta là khủng bố. “mày là thằng nào, đứng yên đó, không tao giết nó” “đừng đứng yên, bắn bỏ thằng điên này cho tôi” 2 kẻ tinh thần hoảng loạn với 2 điều lệnh trái ngược nhau có phần hơi rối, tôi sợ giống như trên phim, anh ta lại học đòi làm màu, vứt súng giơ tay bảo vệ con tin, rồi bị hung phạm cướp súng bắn chết queo, lúc đó tôi sẽ nhổ nước bọt lên xác anh ta rồi dựng ngón giữa, vì anh ta là đồ ngu. Nhưng có vẻ anh ta muốn chứng minh mình ngu thật, phớt lờ đi ánh mắt cay độc của tôi, anh ta từ từ hạ súng xuống, đầu anh ta khẽ nghiêng đi, như đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh, thất vọng thật, nơi đây quá xa chỗ nhà xưởng, chắc chắn là ngoài chúng tôi thì chả có ai tiếp viện anh ta đâu, anh ta chỉ có 1 mình. Và có vẻ sau khi xác nhận mình cô độc, anh ta lạnh lùng nhấc mũi súng lên, chĩa thẳng vào giữa người tôi, rồi anh ta . . thò tay vào túi áo, và lấy ra 1 tấm ảnh, trời tối nhá nhem chẳng biết nhìn có rõ không, nhưng sau đó thì anh ta lạnh mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, người trong ảnh, chắc là không phải tôi rồi. Hành động đó khiến tôi suy sụp, tôi định bảo anh ta coi cho kĩ lại, trời tối tôi nhìn xấu hơn bình thường, lời còn chưa ra, anh ta đã nổ súng, đạn bắn thẳng vào giữa ngực tôi khiến tôi đau điếng, còn tên khốn sau lưng tôi sau khi nhìn thấy anh ta bắn, đã quẳng tôi vào thẳng người anh ta, rồi co giò vừa bò vừa chạy như điên, nhưng vô ích, anh ta bắn liên tiếp mấy phát đạn, cả người gã no đạn như cái rổ, nằm bẹp dí với 1 vũng máu bầy nhầy trên đất, thật đáng đời. Tôi nằm thoi thóp trên đất, nước mắt chảy dài, tôi bị người ta bắt cóc, bị hành hạ, rồi bị bắn, bị bắn chết mất rồi, tôi khóc hu hu, tôi mới có mười mấy tuổi thôi, thật không công bằng. Lúc này anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, lật người tôi lai, cởi nút áo, và lấy tay sờ soạng chỗ tôi bị bắn, vừa sờ lại nắn, khiến vết thương âm ẩm đau, tôi buốt đến nghẹn cả lưỡi, hay thật, vừa xong 1 tên tâm thần lại gặp 1 tay biến thái, anh ta nắn 1 lúc, thấy tôi xụi lơ, bèn lay tôi tỉnh người, rồi anh ta bật điện thoại, lấy tấm hình đưa lên trước mặt soi cho tôi xem, đó rõ ràng là ảnh học sinh của tôi mà, tôi phát cáu, rõ đúng người mà anh ta cũng bắn, anh ta phải cảnh sát không vậy. Anh ta cắt dây trói, rồi di tay tôi lên chỗ vết thương, tôi sờ tới sờ lui chỉ thấy đau buốt, nhưng không có máu, hay nói đúng hơn là tôi ăn đạn nhưng trên người không có cái lỗ nào, đau có khi là do xương sườn tôi gãy rồi cũng nên, giờ thì tôi hiểu, viên đầu tiên anh ta bắn là đạn mã tử, viên tiếp theo bắn gã kia mới là đạn thật, đúng là dọa người. Tôi ngân ngấn nước mắt nhìn ân nhân cứu mạng, chờ anh ta gọi viện trợ, chờ đợi anh chàng hào hiệp bế tôi lên, rồi trao tôi vào vòng tay của vô vàn nhân viên y tế, nhưng anh ta có vẻ thích đóng vai vô lại hơn, anh ta nhét dao vào thắt lưng tôi, đưa cho tôi cái bộ đàm đang phát tín hiệu rè rè, chỉ tôi nhấn nút, và tiện tay nhồi luôn cho tôi khẩu súng còn nóng hổi, sau khi đã đập hỏng nó vào đá, rồi anh ta thuận theo con đường lúc nãy và đi mất, thật trơ trẽn. Cuối cùng thì cảnh sát thật cùng tìm được tôi, và tôi được cứu, tôi nói cảnh sát thật, vì khi họ điều tra ra, anh ta rõ ràng không phải cảnh sát, không ai biết anh ta là ai, và tại sao anh ta lại cứu tôi, nhưng từ những gì anh ta thể hiện, tuyệt đối không phải người tốt, khi đó tôi nhớ lại, gã sát nhân đã từng lẩm bẩm về những tên hề, tôi nghĩ hắn ta bị điên, nhưng lời nói ra, chưa chắc không phải thật. Rốt cuộc anh ta là người thế nào, tôi không biết và cũng không cần biết, anh ta giúp tôi, lại bắn tôi 1 phát, khẩu súng đó anh ta cướp từ 1 viên cảnh sát, nếu người đó không trang bị viên đầu tiên trong ổ là đạn mã tử, phát đó tôi đã chết rồi, vậy nên lời hứa lúc đó coi như xí xóa, nếu có duyên gặp 1 lần nữa, phải bắt anh ta đền 1 bữa cơm đắt tiền.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang