Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh
Chương 8 : 8
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 14:10 22-12-2024
.
Con nhỏ lần mò trong bóng tối, tận dụng ánh đèn le lói của bóng đèn đường góc phố hắt vào, đôi tay thoăn thoắt với cái ổ khóa, nhìn rất chuyên nghiệp. khóa ổ 3 lớp, tuy nhiên miễn không phải là khóa từ, 1 cái ổ khóa của 1 nhà dân bình thường chẳng làm khó được nó.
Cạch! Cánh cửa bật mở, nó thở phào, ngó nghiêng 1 chút, sau khi chắc mẩm là chẳng có ai, nó rón rén bước vào. Thật ra ngôi nhà này chẳng phải mục tiêu của nó, ý định của nó là ngôi nhà của 1 gia đình bác sĩ kia, chỉ là tốn công 1 tuần theo dõi, đến lúc nó lên kế hoạch xong xuôi, và biết chắc là cả nhà kia sẽ đi du lịch 1 tuần, nó mới nón áo lên đường. vậy mà đùng 1 cái, 1 nhà kia hủy kế hoạch, 1 nhà đoàn viên, bữa cơm gia đình, ấm cúng ha! Nó nhìn 1 nhà người ta quay quần bên bàn ăn, cười cười nói nói, tức ứa nước mắt, miệng chảy nước miếng. nó đã 3 ngày gặm bánh mì khô, từ cái lúc nó bị đuổi khỏi tiệm tiện lợi ở trước nhà ga rồi. với 1 con nhỏ tiền án tiền sự đầy mình như nó, khi vớ được 1 việc làm như chết đuối vớ được cọc vậy, nhưng làm chưa được 3 tháng, nó đã sút văng hàm của lão chủ cửa hàng, và thế là nó mất việc, tiền lương còn chưa được nhận, đúng là cay.
Mò mẫm trong căn nhà tối om, nó thở dài. Thật ra nó chẳng muốn ngựa quen đường cũ thế này, chất chồng tiền án, 1 nháy nữa là nó bóc kha khá vài cuốn lịch, nhiều khi còn bị tống ra “đảo”, nhưng biết làm sao, ngoài cái này ra nó chẳng giỏi cái gì khác, 1 con nhóc 14t từ nhỏ đã bị ném ra đường như nó, ngoài móc túi với trộm cắp và cạy khóa, đúng là chẳng được cái gì nên thân.
Nó dạo quanh 1 vòng quanh nhà, đúng là 1 nhà dân bình thường, thậm chí có phần bình thường hơi quá. Trong 1 khu dân cư sung túc, vật dụng và bài trí trong nhà quả thật là bình dân, ngộ ha! Nó tặc lưỡi, kiểu có tiền nhưng không muốn khoe khoang, được được, nhận thức vậy là tốt. nhưng vừa khen được 1 câu, nó đã méo mồm, ơ vậy thì lấy cái gì, có cái gì để nó lấy ?! cái abc tên chủ nhà chết tiệt, khiêm tốn cái quéo gì ?! nó ôm đầu, đáng lẽ ngay từ đầu lúc mở cái ổ khóa kia nó phải nhận ra rồi mới phải, nhà gì mà không dùng khóa từ kia chứ ?
Chua xót quẹt nước mắt cùng nước miếng, nó cay đắng an ủi bản thân, dù sao thời buổi này người ta giữ tiền ở ngân hàng hoặc quỹ tiết kiệm, nhất là dân có tiền, mục đích của nó ban đầu cũng chỉ là 1 ít tiền lẻ người ta bỏ trong nhà, trong túi áo hay trong ví, tiện lắm thì thó thêm 1 vài món dễ bán cho mấy tay anh chị trên phố, và kiếm 1 bữa ăn, đơn giản là chỉ có vậy. và với cái bụng đang sôi lên ùng ục, nó đành chuyển hướng sang mục tiêu thứ 2, cái tủ lạnh thần thánh kia. Chạm tay lên cánh cửa lạnh lẽo, nó nhắm mắt, hít thở dồn dập, “con cầu xin thánh thần phù hộ, con chỉ muốn ăn 1 bữa thôi mà, chúa ơi”. Nhẹ nhàng kéo cánh cửa nặng nề, cảm nhận hơi lạnh phả ra, nó hé dần mắt, bộ ngực xẹp lép thoáng phập phồng. như đáp lại lời cầu khẩn thành tâm của nó, chúa trời đương nhiên cũng không keo kiệt, và trước mắt nó là 1 đống đồ . . . hộp, nó thở phào, tuy không phải sơn hào hải vị, nhưng thế này cũng đủ 1 bữa no, vậy là tốt quá rồi.
Nó tiện tay đề cái đèn pin nửa giá lên bàn, hăm hở bày ra la liệt đồ ăn. Sở dĩ nó thoái mái như vậy, thậm chí là sẵn sang đánh chén luôn ở đây, bởi vì sau 1 hồi quan sát, mà đúng hơn là lục lọi và vơ vét, nó biết chắc ngôi nhà này chẳng có nhiều người ở, hay nói cách khác là chỉ có đúng 1 người, có lẽ là 1 thằng nhóc học cao trung, cùng lắm hơn nó 1-2t. cái thể loại cậu ấm cô chiêu thế này, đêm hôm còn không có ở nhà, thì chắc là ăn chơi trác táng, có lẽ là bị gia đình ném đến chỗ này cũng nên, lí do thì nhiều, nhưng thế nào cũng chẳng mò về nhà cho đến mai đâu. Vì thế, con nhỏ an nhàn mà xơi sạch đống đồ hộp, miệng nhồm nhoàm, mắt rơi lệ, dù là đồ hộp nhưng cũng là hàng cao cấp, đúng là ngon quá đi mà ~
- Meo !!
Thanh âm lanh lảnh khiến nó giật thót mình, suýt thì nghẹn. nó trợn mắt nhìn về hướng tiếng kêu, và thấy 1 con mèo lông trắng sọc vàng đang trốn trong góc nhà, thò cái đầu tròn vo nhìn nó đầy ái ngại. nhìn con mèo nửa sợ nửa muốn ra kia, ánh mắt lại đảo lên mớ đồ hộp, mũi hít hà, nó biết ngay là mèo ta đang đói. Lại thở dài, phụ nữ vốn không sức đề kháng với những thứ dễ thương, nó cũng vậy, ném cho con mèo 1 miếng thịt tổ chảng, nó lại cặm cụi tàn phá mớ đồ ăn, “người khổ mèo cũng khổ, chung quy là thờ sai chủ thôi”, trong lòng dấy lên cảm xúc, nó lại ném thêm cho con mèo 1 miếng thịt, trước ánh mắt ngây thơ của đối phương, nó kiêu hãnh hất cằm, “ăn đi, tao tuy rách nhưng không keo kiệt đâu”.
sau khi không còn gì để ăn được nữa, nó quệt mép, gác 2 chân lên bàn, ánh mắt lim dim. Đã đến lúc phải đi, nhưng nó muốn tận hưởng 1 chút, đây đúng là tật xấu, coi như mới ăn xong, thư giãn 1 chút cho nhẹ bụng đi.
Chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi có cảm giác có vật gì đó lạnh lạnh đang dí vào gáy, nó mới giật mình. Có kẻ đáng chĩa 1 thứ gì đó to cứng như kim loại vào gáy nó từ phía sau, mồm miệng méo xẹo, không đợi kẻ kia lên tiếng, nó đã tru tréo, “đừng! đừng! tôi là trẻ vị thành niên!”.
“anh đây cũng là trẻ vị thành niên”, kẻ phía sau cười khẽ, vật cứng cũng thu lại, đường hoàng ngồi xuống trước mặt nó.
Sau khi biết mình an toàn, vật cứng kia chỉ là gậy bóng chày, đối phương hóa ra chỉ là 1 thẵng nhãi, chắc là chủ nhà luôn, nó nheo cặp mắt sõi đời nhìn chòng chọc vào tên kia, vẻ mặt hoàn toàn là kênh kiệu, sặc mùi gây sự. chỉ cần không phải người lớn ra mặt, đối phó với mấy tên nhóc này chỉ là chuyện cơm bữa, nó chẳng chút lo sợ, chị đây sẽ đường hoàng bước ra từ cửa chính, nó lẩm bẩm, nhìn kĩ thêm tên kia 1 chút, tặc lưỡi, “người đâu . . . đẹp trai thật”.
Nhìn ánh mắt vô lễ của chon nhỏ quét tới quét lui trên người mình, thái độ thì lồi lõm, rõ ràng là không có ý định xin lỗi vì ý định bất chính, hối hận lại càng không. Thằng nhãi nhìn lại con nhỏ, mỉm cười. nó không tức giận, hay đúng hơn là nó đang vui, không rõ lí do lắm, nhưng mà nó cảm thấy thoải mái.
Thật ra nó đã về từ lâu, thân thể rã rời mệt mỏi, nó cất đồ vào kho và ngủ luôn trong đó. Đến lúc nó thức dậy là đã 11h tối, nó quay vào nhà và ngạc nhiên khi thấy 1 con nhỏ lạ hoắc trạc tuổi nó đang nghiến ngấu mớ đồ ăn trong tủ lạnh, còn tiện tay ném cho con mèo béo 2 miếng thịt, hào phóng thật. bờ môi cong lên, để mặc con nhỏ trong bếp, nó đi 1 vòng quanh nhà, nhìn thấy cái ổ khóa cửa bị cạy, lại cười khẽ, nó nhấc cái gậy bóng chày sau cánh cửa, cũng không có ý định tổn hại con bé, chỉ là tính nó trước nay vốn cẩn thận với người lạ, sau đó nhẹ nhành bước vào nhà, luồn ra sau lưng, và khoang tay đứng nhìn con nhỏ ăn sạch 1 đống đồ hộp, nhìn đối phương thõa mãn ngủ luôn tại chỗ, lắc đầu, “con gái con đứa, thật là . . . ”
Ngắm con nhỏ đến chán, mà đứng lâu cũng mỏi chân, nó đành đánh thức con nhỏ dậy, dù sao đêm tối trời lạnh, ngủ không đàng hoàng rồi cảm lạnh, đúng là không đành lòng. Ý định thì tốt, thái độ cũng không sai, chỉ là quan tâm sai người, lòng trắc ẩn của nó đổi lại 1 thái độ vừa vô duyên vừa vô lễ, nhìn quả mặt kia, là đã có ý định quất ngựa truy phong, thật hết nói.
Nhìn thằng nhãi cứ nhìn mình cười đểu, con nhỏ ứa gan, quên mất mình rõ ràng vào nhà người ta ăn trộm, bị bắt tại trận, nó hất mặt, “muốn gì ?! tôi không có gì cho anh đâu ”
Thấy con nhỏ xấc xược như vậy, thái độ cứ như cô vợ trẻ đối phó với dân đòi nợ đến nhà, nó thở dài, “ôi trẻ con bây giờ . . . ”, bản thân nó giải quyết đủ thứ chuyện, cũng tã lắm rồi, giờ nó chỉ muốn ngủ 1 giấc, xem ra nên tha cho con bé thôi.
“đi vào thế nào, cứ thế đi ra, sập cửa giùm, cám ơn”
Con bé há hốc mồm, tròn mắt nhìn thằng nhãi bỏ lên tầng trên sau khi bỏ lại gọn lỏn 1 câu, không hù dọa, không đòi hỏi, không . . . gì hết sao ? thậm chí không tức giận ?
Mang theo 1 bụng đầy thắc mắc, con nhỏ thơ thẩn rời khỏi ngôi nhà, đương nhiên là không quên đóng cửa giùm người ta, dù sao cũng phải phép 1 chút. Đúng là con nhỏ tuy trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng tuổi nhỏ vô tư, bước ra đến đường cái là quên ráo. nó liếm mép, xoa xoa cái bụng to tròn, tuy không kiếm chác được gì, nhưng ít ra cũng được 1 bữa ngon, làm người thì không nên đòi hỏi quá, nó quay người về phía ngôi nhà tối om, cô độc trong màn đêm tĩnh lặng của 1 khu phố “người giàu”, gập người, “cám ơn vì bữa ăn”.
Theo dõi con nhỏ qua khung cửa sổ, thấy rõ cái cúi đầu của con bé, thằng nhãi nhếch miệng cười khẽ, cũng biết cám ơn cơ đấy, xem ra còn chưa đến nỗi nào. Bây giờ nó mới thả lỏng đổ gục người xuống giường, vất khẩu Glock sang 1 bên, moi trong túi quần ra 1 thỏi dinh dưỡng của lính, bỏ vào miệng, vị nhạt và khô khốc, chép miệng,” khách không mời thì ăn uống no say, chủ nhà thì nhai bánh dinh dưỡng , hài ghê ”. vừa rệu rạo nhai, vừa soi cái thẻ căn cước trong tay, híp mắt, đi ăn trộm mà mang cả căn cước công dân, chuẩn bị cũng đầy đủ như vậy, xem ra là không phải lần đầu ha, lai lịch cũng chắc cũng “đáng gờm” đây, thật đáng trông chờ . . .
.
Bình luận truyện