Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh

Chương 9 : 9

Người đăng: thanhhungtnt

Ngày đăng: 14:11 22-12-2024

.
"Gã rít 1 hơi thuốc dài, ngó lên cái bầu trời đen kịt, khẽ thu người lại dựa vào vách cửa trước. trời sắp chuyển mưa, sấm chớp đì đùng với những ta chớp loằng nhoằng như vét sẹo rạch ra trên bầu trời đêm, khiến gã thấy ngột ngạt. “làm việc thôi” Gã thả hơi khói qua bờ môi khô cứng, khẽ chép miệng, bờ vai khẽ nhún 1 cách bất lực, lênh khênh bước vào màn đêm rét buốt. 11h tối, bắt đầu công việc thường ngày của gã, tên dọn xác. 1 công việc mà trong mắt người khác là ghê tởm, còn đối với lũ choai choai thì đầy kích thích và thử thách, còn đối với gã, chỉ là thứ mà gã kiếm cơm, 1 công việc bình thường và nhàm chán. “khu vực bến cảng taklic, có người báo phát hiện 1 thi thể, không xác định nhân dạng, đề nghị . . ” “số 146 nghe rõ” Gã vất điếu thuốc đi, nhoài người vào con xe bầm dập đầy vết trầy, nổ ga và lái về phía bến cảng, miệng lầm bà lầm bầm, “lại là bến cảng, lười chả muốn đi, xa bỏ bà”. Gã lại giở cái thói ương bướng của mình, mồm thì than vãn đủ chuyện, nhưng khi có tín hiệu bộ đàm thì gã lại nhận vơ, rồi lết xác đến sớm nhất có thể,”mày nên bớt ngu đi”, biết bao lần gã chửi mình câu này, mà tật xấu thì chả bao giờ sửa được. Con xe cũ kĩ lướt trên con đường phố xa hoa, ánh đèn của giới thượng lưu lấp loáng soi lên gương mặt khô khốc của gã lúc sáng lúc tối, “1 nơi xa xỉ, như lúc mình đến, thực chả thay đổi gì sất”. “cốp” – âm thanh chát chúa vang lên, tiếp đó là 1 tiếng ken két chói tai, gã đạp thắng gấp, cả người cứng đờ, rồi như ngay lập tức gã phóng ra khỏi xe, nhìn thấy cục đá nằm lăn lóc trên đường, cửa xe chỗ tay lái lõm xuống bằng quả đấm. gã trợn mắt, mồm miệng méo xẹo, lại ngoái đầu ngó nghiêng xung quanh, tìm xem thằng khốn nào vừa làm. Xa xa có tiếng huýt gió, 1 lũ nhóc lòe loẹt vẫy tay với gã, cười toe toét , cả đám chúng nó còn không thèm bỏ đi, hất mặt thách thức gã. “1 nơi khốn nạn”, gã tức tối xoa tay lên cửa xe, lại thêm 1 vết trầy, hậm hực khởi động con xe, sầm mặt bỏ đi. Đáng lẽ gã nên lấy thanh sắt trong thùng xe ra, sấn đến đập nhừ tử tụi nó cho hả giận mới phải, để bây giờ tức anh ách. Khẽ thở dài, thôi bỏ đi, đánh được tụi nó rồi làm sao, gã tuy tới đây được vài năm, nhưng chung quy cũng chỉ là người ngoài. Lúc đến đây gã chỉ có 2 bàn tay trắng, cũng chẳng quen biết ai, tuy gã làm trong lực lượng cảnh binh, nhưng cũng chỉ là 1 thằng dọn xác, tóm lại là bần cùng hơn cả bần cùng, chả khác gì bọn ăn đêm trên phố. “cũng chỉ là cặn bã mà thôi”, gã mỉm cười, lòng tự nhiên nhẹ tênh, bỗng nhiên chả thấy phiền lòng nữa, lại phơi phới nhấn ga về phía cảng. Chạy thêm 15’, bến cảng tối om hiện ra trong tầm mắt của gã. Giảm bớt tốc độ, gã không tiến vào cảng mà lại lái ra khu bờ đê bê tông, cách cảng khá xa, thả cho xe chạy từ từ, vừa dò cái tọa độ, vừa thò đầu ra cửa xe. “đây rồi”, gã dừng xe lại, bàn tay nắm vô lăng khẽ run rẩy, gã hít sâu 1 hơi, đẩy cửa ra. cách đầu xe của gã khoảng 5m, 1 cái xác nằm vất vưởng trên con đường đê vắng lặng. Đeo bao tay, chụp mũ, đeo khẩu trang, sau khi trang bị tận răng, gã lấy ra cái túi to đùng, xong xuôi thì bước về phái cái xác, điệu bộ rất chuyên nghiệp. 1 cái xác nữ với thân thể bầm dập, quần áo rách bươm, 1 gái làng chơi. Có vẻ bị bóp cổ đến chết, đôi mắt cô ta mở to, trợn lên, miệng há hốc, khóe mắt có nước mắt chảy ra, vì cô ta trang điểm đậm, nước mắt quyện vào phấn son nhòe nhoẹt trên gương mặt. hắn nhìn qua cũng biết đại khái có chuyện gì, lắc đầu, “cô nàng tội nghiệp”. hắn khẽ vuốt xuôi mắt cho cô, rút cái khăn tay nhăn nhúm trong túi áo chùi cho khuôn mặt cô ta sạch sẽ 1 chút, rồi nhấc bổng người cô ta lên bỏ vào túi xác, kéo khóa lại. có thể cô ta có tên, có người quen, có ai đó biết cô ta, nhưng chết rồi thì hết chuyện, cảnh binh đã nói cô ta vô danh thì là vô danh, 1 cái xác vô nhận, không lập án không điều tra, đến chẳng ai thèm dọn, vì vậy mới cần bọn dọn xác như hắn, ném vào lò đốt, 1 mồi lửa chỉ còn nắm tro tàn. Đó là sự thật trần trụi về cái thành phố này,”lũ ăn thịt người”, hắn lẩm bẩm, đặt cô ta vào thùng xe, lặng lẽ nổ máy rời đi. con xe rề rà rời khỏi khu bến cảng, hắn với tay đến công tắc radio, muốn nghe 1 chút nhạc nhẽo, chả hiểu sao không có tâm trạng. đột nhiên hắn đâm ra cáu bẳn, rủa thầm bản thân cứ như thằng lính mới, mày đã dọn bao nhiêu cái xác rồi, chắc không phải do mình đâu, do hôm nay thời tiết không được tốt thôi. Hắn an ủi bản thân, lèm bèm hát vài câu vô nghĩa, lát nữa xong việc phải tự thưởng 1 chai bia, uống vào rồi ngủ, mai trời lại sáng. Đang phởn trong làn mưa phùn lất phất, khi xe chạy qua 1 khúc ngoặt tối om của khu chung cư xập xệ gần bến cảng, 1 bóng người lao ra băng ngang qua mũi xe khiến hắn giật nảy mình. Lại đạp thắng gấp, lại chúi nhủi vào vô lăng, lại phải xuống xe, mồm 1 bụng chửi, ôi con xe khốn khổ của hắn, 1 đêm 2 nháy, rõ khổ. Bước xuống xe rồi, nhìn kĩ lại mới thấy người lao ra vừa nãy là 1 cô gái, tóc tai rối bung, mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, đang ôm chân gào khóc, có lẽ là bị trẹo chân, miệng mấp máy về phía hắn mà nghẹn ngào, lại chẳng rõ cô ta kêu gào cái gì nữa. “ăn vạ đòi tiền”, lần đầu mới gặp đây, hắn cười khổ, chị hai à trước khi lao ra cũng phải nhìn kĩ chứ, nhìn hắn trông có dư tiền không, lại còn mặc váy ngắn, chân cẳng thì cũng nuột đấy, nhưng chung quy là anh đây đang có hẹn với ả mèo ở nhà, không có thời gian mà. Đang chả biết xử lí làm sao, bỗng có 1 đám thanh niên từ bên kia đường sấn sổ tới chỗ cô ta, vài thằng xúm vào xốc cô ta lên, có thằng còn vừa chửi vừa tát cô ta vài cái. không rõ là đau hay là tả tơi quá, người cô ta xụi lơ vật vã bị tụi nó xốc lôi đi, đến khóc cũng không khóc nổi nữa. Hắn nheo mắt nhìn đám kia kéo lê cô gái đi, lặng lẽ rút thuốc ra châm lửa, lưng tựa vào thành xe, không can thiệp, nhưng cũng không rời đi. Lúc này có 1 thằng trong đám để ý đến hắn, liền móc ra trong túi vài tờ tiền nhàu nhĩ, bước về phía hắn ném tới, cười đểu, “cho mày, đừng có can vào, cút đi”, nói xong thì bỏ đi 1 mạch. Trời bắt đầu nặng hạt, hắn cúi người lụm vội mấy tờ tiền nhét vào túi quần, người ta cho tiền mắc gì không lấy. hắn lấy tiền, nhưng cũng không bỏ đi, nhìn bọn nó kéo cô ta vào 1 cái sân bóng nhỏ gần đó, nhìn chúng nó hành hạ cô ta như 1 món đồ chơi. Khẽ thở dài, hắn ngước lên nhìn cơn mưa đang xối lên mặt hắn, lạnh và rét run, nhưng hắn vẫn âm thầm đứng đó, không vào xe, bất động như pho tượng, hứng lấy cơn mưa, lại vô thức liếc xuống cái đồng hồ đeo tay, chắc không lâu đâu, đêm nay có lẽ hắn sẽ phải dọn đến 2 cái xác. Hắn nhét cái điếu thuốc ướt đẫm nước vào mồm,siết chặt hàm răng, bàn tay co thành nắm đấm nhét trong túi áo khoác đến trắng bệch, cả người lạnh run lên từng chặp. qua bao lâu, hắn cũng chẳng biết, cho đến khi hắn nhìn thấy tụi kia lục tục kéo đi, cả bọn như phê thuốc, cả người ướt nhẹp nước mưa, vừa đi vừa cười nói. Lại nhìn về phía sân bóng nhỏ, thấy cô gái nằm bất động trên sàn xi măng, tay chân co gập rất kì quái, thân thể vùi dập trong làn mưa. Hắn thả lỏng người, phun điếu thuốc đắng ngắt trong miệng ra, mày cũng đâu phải người tốt lành gì, mày quên mày là ai rồi sao, mày cũng đâu phải không biết đám kia là con cháu nhà ai, mày muốn chết thay cô ta sao, mày là 1 thằng hèn, đừng quên điều đó, còn sống mới quan trọng, mày có 1 công việc, có 1 nơi ở, có thứ nhét vào mồm, vậy nên an phận đi, thằng cặn bã. Sau 1 hồi cảnh tỉnh bản thân, hắn uể oải đi về phía sân bóng, làm cho nốt việc, đêm nay đã đủ mệt mỏi rồi. Hắn bế cô ta lên cho vào túi, cũng chả bao tay gì sất, cả người ướt như con chuột rồi, cũng bỏ qua hết các bước thủ tục, người thì mệt bụng thì đói, bất cần. Khi nhét cô ta vào túi đựng xác, đến lúc kéo khóa lên, đột nhiên tay hắn khựng lại, khẽ nhau mày. Hắn thấy bụng cô ta hơi nhô ra, cô ta mặc áo rộng nên lúc nãy không để ý, giờ nhìn lại đúng là hơi nhô ra 1 chút. Trợn chừng mắt, hắn khẽ đưa tay vén áo rồi áp vào bụng cô ta, nhắm mặt lại, khẽ cảm nhận. rồi hắn giật bắn mình, cả người giật này vừa bò vừa lùi về sau, cho đến khi lưng hắn đập vào lưới sắt. miệng hắn há hốc, cổ họng nghẹn đặc, dù cả người ướt nhẹp, hắn cảm nhận được mình đang túa mồ hôi lạnh, người hắn cứng đờ, cô ta vậy mà đang mang thai. Hắn đờ người ra mất mười mấy giây, trong đầu hỗn loạn, rồi từng thứ từng thứ trong đầu hắn xồ ra, những thứ ngỡ bản thân đã quên, hóa ra lại nhớ rõ đến như vậy. rồi đột nhiên hắn bật ra ồm chầm lấy cô ta, kiểm tra mạch đập. lúc nãy hắn đã kiểm qua, cô ta chưa chết, dù là mạch quá yếu, cũng chẳng còn cầm cự được bao lâu. Nhưng chỉ cần còn 1 nhịp thở, hắn sẽ không để cô ta chết, không phải trong tay hắn. Hắn run rẩy lấy trong người ra 1 cái hộp kim loại nhỏ, lôi ra 1 ống tiêm. Hắn cô gắng gần nửa đời mình, chỉ đổi lấy 1 thứ như thế này, vốn để dành cho bản thân, nhưng xem ra số hắn không có phúc hưởng. Cắm ống tiêm vào mạch, bơm vào hết nhẵn mớ chất lỏng bên trong, sau đó hắn áp tay lên bụng cô ta, bàn tay hắn khẽ ấm lên, sưởi ấm cho cô gái. Giữa trời mưa tầm tã, gã đàn ông ôm 1 cô gái trẻ, kì lạ là người gã ướt đẫm nước mưa, lạnh đến run người, nhưng cô gái thì ấm thuận, da dẻ hồng hào, cả người toát lên khói trắng mờ ảo. Không biết qua bao lâu, cơn mưa nhạt bớt, chỉ còn lất phất mưa phùn, gió rét buốt da, lúc này răng hắn đã va vào nhau lập cập, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, dù là 1 chút, cho đến khi hắn thấy cô ta khẽ cựa mình, hơi thở đều đều ngủ say. Bây giờ hắn mới vật người ra, đầu óc choáng váng, chân tay tê dại. hắn muốn bế cô ta đứng dậy, nhưng cả người mềm ra, càng không có sức, đành ngả người xuống nền xi măng, thở thượt 1 hơi, nhắm mặt lại, ngủ được 1 giấc thì tốt, tỉnh dậy thì cô ta lẩn mất cho rồi, mình thì về nhà ngủ tiếp, yên chuyện. Đang mơ mộng đến cảnh ăn bánh mì cùng chúa, chợt có thanh âm nói chuyện ồn ã vang lên, thành công xóa tan mộng đẹp của hắn. ngồi dậy ngoái đầu nhìn, lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, mà có lẽ chỉ mới nửa đêm, trong cái ánh đèn đường nhá nhem, hắn nhìn thấy bọn khốn kia đang quay trở lại. Đời không như là mơ, hắn cay đắng cho thói đời đen bạc, rủa xả lũ kia không tiếc lời, tại sao lũ kia lại quay lại để làm cái nồi gì. Hắn cả người mềm nhũn, tim đập thình thịch, sợ đến bần thần, bây giờ mà bò xuống cầu xin không biết tụi nó có tha cho không đây ? Trong lúc hắn còn đang loay hoay nghĩ cách, bọn kia đã trông thấy hắn. cả đám chạy đến vây quanh hắn và cô gái, có thằng chỉ thẳng vào mặt hắn cười khoái trá, “hay thật, thằng này lại có hứng thú với xác chết” Tức thì có đứa ngó kĩ hơn, gào lên “cô ta chưa chết, còn sống” Vừa nghe thằng kia nói, cả bọn nhao nhao, có đứa la lên đánh chết nó, rồi cả bọn lao vào đấm đá túi bụi. Lúc bọn kia lao vào, hắn cũng chả biết nghĩ cái gì nữa, đẩy vội cô gái ra xa, cả người lao vào giữa bọn kia. Nhưng sức cùng lực kiệt, trai già khó đọ lũ tiểu nhân, vừa mới nhỏm dậy được 2 bước thì chân hắn bị chuột rút, té nhào xuống. lúc mặt sắp hôn đất, hắn quờ tay ôm được 2 chân của đứa trước mặt, cả người lộn vòng kéo theo thằng kia cũng lăn lộn cùng mình. 2 đứa lăn thành 1 đoàn, lại ngáng luôn lũ kia, lăn qua lộn lại, cuối cùng cả bọn lăn lộn thành 1 đống trên sân mà đánh nhau. Đứa túm áo, thằng túm quần, đám kia cũng cả đêm chơi thuốc đã không còn tỉnh táo, 1đám người cứ vậy vừa la hét vừa quần nhau tơi tả. Hắn 1 tay nhéo tai 1 đứa, miệng thì cắn vào lưng 1 thằng, tay kia lại đang túm quần 1 thằng khác lôi tuột xuống, mắt long sòng sọc như mãnh thú sổng chuồng. đang đánh đến say máu thì đột nhiên bên hông hắn nhói 1 cái, vội đưa tay xuống sờ thử thì thấy toàn là máu, nhuộm đỏ cả bàn tay hắn. lúc này đầu hắn sực tỉnh, người ngớ ra, hắn bị đâm, mạn sườn ướt đẫm máu, thấm đỏ cả 1 mảng áo. Thằng vừa đâm hắn tay lăm lăm con dao đỏ máu, có lẽ bây giờ nó mới nhớ ra bản thân có mang theo dao, đã lấy ra lụi luôn vào hắn 1 nhát, giờ còn đang say máu, khóe miệng giật giật, lao thẳng vào hắn đâm loạn xạ. Nhìn thằng khốn kia như điên như dại mà nhè hắn đâm dao tới, hắn khổn khổ đưa tay lên chống đỡ. Con dao xẻ xuống đâm xuyên qua bàn tay, nhưng nhờ vậy, hắn túm chặt lấy lưỡi dao cố gắng giữ lại. máu nhỏ xuống từng giọt trên mặt, 2 tay run run giữ chặt lấy tay của thằng kia, bất lực mà nhìn lưỡi dao cách mặt mình ngày càng gần. Lúc này bỗng có tiếng còi vang inh ỏi, 1 đám cảnh binh thấy có đánh nhau đang cấp tốc chạy đến. nghe tiếng còi cảnh binh, lũ kia cũng giật nảy mình, dù bọn nó là con cháu của đám người có thế lực, nhưng trực tiếp dây đến cảnh binh cũng phiền phức, cả đám chột dạ liền kéo nhau bỏ chạy. thằng kia vốn muốn liều mạng cùng hắn đến cùng, nhưng cả đám đồng bọn ra sức lôi kéo cuôi cùng cũng buông tay bỏ đi, chỉ là trước khi rời đi còn ném cho hắn cái nhìn hằn học, “thằng con hoang, tao nhớ mày, đợi đấy”. Hắn dựa lưng vào vách lưới sắt thở thều thào, người choáng váng vì mất máu, cố gắng nhìn về phía cô gái, ít ra thì cô ta cũng không làm sao. Hắn nhìn cô ta, miệng cố nhếch lên, mỉm cười, phun ra cái chất giọng đặc sệt miền quê ngọng nghịu, “tao . . . không phải con hoang, tao có . . . gia đình đấy”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang