Nhật Ký Tên Hề Ẩn Danh
Chương 1 : 1
Người đăng: thanhhungtnt
Ngày đăng: 19:40 05-12-2024
.
Đó là 1 buổi sáng rất đẹp, 1 ngày bình thường ở Alstreim, nắng dịu nhẹ và trời man mát, 1 ngày mà rất dễ khơi gợi cảm hứng của con người, có lẽ bởi vì thế mà tôi làm cái việc chẳng bao giờ làm, đọc sách ở thư viện, và bởi thế, tôi gặp cô nàng hoạt bát và năng động ấy, ngày hôm đó, tôi gặp lahey.
Tôi vẫn thường hay đến thư viện của trường để mượn sách, nhưng rất ít khi ở lại để đọc, cũng không phải là tôi bận bịu gì, chỉ là tôi không thích, không phải tôi tự cách ly mình với xã hội, thật đấy, nhưng đọc sách ai chẳng muốn 1 mình. ấy vậy, giống như 1 định mệnh trêu ngươi, ngày hôm đó tôi ở lại, lấy 1 quyển sách với chủ đề tình yêu ngang trái, tôi cứ đọc 1 trang lại lật 2 tờ, cũng không nhập tâm lắm, à thì là, tôi bận ngắm nhỏ thôi.
nói sao nhỉ, lahey, nhỏ năm nhất giống tôi, 1 cô nàng với nước da rám nắng và năng động, mái tóc vàng cắt ngắn ôm lấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn, với 1 đôi mắt nâu to tròn long lanh ướt át, nhìn kiểu gì cũng rất đáng yêu, 1 cô nàng ngổ ngáo.
Tôi vốn không có ý định làm quen, không phải do tôi rụt rè, mà là tôi không muốn, như 1 vị khách ngắm 1 bức tranh thêu, tôi thấy nhỏ dễ thương và tôi ngắm nhìn, lặng lẽ thưởng thức 1 bông hoa, không muốn ăn, cũng không muốn đụng vào.
Mà có lẽ tôi nhìn lộ liễu quá, đến ngày thứ 3 ở thư viện, nhỏ lại chủ động bắt chuyện với tôi,
“này, tôi xinh lắm hử, cậu địa tôi suốt 3 ngày rồi á, đổ tôi hả ?”
“đổ thì không, nhưng xinh thì đúng, ít ra là với tôi, vậy tôi ngắm cậu thì không được ?”
Hơi bất ngờ với câu trả lời của tôi, nhỏ ngó trái ngó phải, liếc xéo tôi 1 hồi, rồi đột nhiên nhỏ túm váy lật lên, lộ ra cái quần lót trắng viền ren, à thì mắt tôi cũng tốt, người ta cho xem tôi cũng không ngại,
“tôi cũng đoán là của cậu màu trắng”
“không đỏ mặt, không xấu hổ hả, cậu phải con trai không vậy ?”
“người cũng nhiều loại mà, tôi cung thiên bình”
“thế thì liên quan quái gì, không thú vị”
Nhỏ trề môi ngoe nguẩy đi về bàn tiếp khách, lâu lâu lại ngó trừng tôi 1 cái, trừng chán nhỏ lại cười, 1 cô nàng thẳng tính có phần thái quá, có lẽ là 1 người đơn giản, mà, người như vậy tôi không ghét được.
Thế là tôi với nhỏ cứ thế mà thân nhau, tính tôi ít nói lại dễ chịu, lại hợp với nhỏ, bởi vì nhỏ quả thật là nói rất nhiều, được cái thư viện cũng vắng, nhỏ có thể đem đời nhỏ kể hết với tôi, tôi cứ vậy mà đọc qua đời nhỏ, 1 quyển sách không bìa.
“tôi với bạn trai lại cãi nhau rồi, lần này to chuyện lắm, có khi chia tay luôn”
Tôi gập quyển sách lại, chống cằm, gõ 1 ngón tay lên bìa sách, nhìn nhỏ chán nản lăn lộn trên bàn với đôi mắt đỏ hoe sưng húp, khẽ cười,
“dạo này 2 người hay cãi nhau nhỉ, nếu tôi nhớ không lầm, là lần thứ 3 trong tuần ?”
“đừng có đếm, cậy chả biết gì cả”
Nhỏ nằm ườn ra bàn, khoanh tay che đi cái má thâm đỏ, mũi đã bắt đầu sụt sịt, 1 người tâm hồn mạnh mẽ như vậy, dạo này lại hay khóc nhè, vì cái gọi là tình yêu sao, đúng là không hiểu được.
“lần này rõ ràng là anh ta sai mà, tôi thấy anh ta đi với nhỏ khác, tôi gặng hỏi, anh ta cũng thừa nhận, vậy là tôi tức điên lên, có hơi nặng lời 1 chút, rồi anh ta . .”
“anh ta đánh cậu ?”
Con nhỏ không trả lời, vụng về khẽ hẩy mu bàn tay quệt lên vết thâm tên má, nhỏ muốn chối, cuối cùng lại gật đầu, ngón tay tôi nhịp trên bìa sách thoáng dừng lại, tôi để 2 tay lên bàn, 2 bàn tay đan vào với nhau và co lại, lặng lẽ nhìn nhỏ,
“2 người đã làm tình chưa ?”
“rồi”
Có lẽ là dáng vẻ tôi lúc này có hơi khiếp quá, khiến nhỏ mất đi cái vè tự tin nóng nảy bình thường, người nhỏ rụt lại trên ghế, nhìn chả khác nào con mèo mướp, nhưng chẳng qua được mấy giây, con mèo nhỏ đã lại giương vuốt mềm ra, chắc là cảm giác mình yếu thế, nhỏ khoanh tay trước ngực, ưỡn người lên, hất cằm,
“làm nhiều nữa là đằng khác, tụi tôi yêu nhau mà”
Nhìn con nhỏ xù lông với mình, tôi thở dài, cái vẻ mặt kia là sao, cái này thì có gì mà đáng tự hào đến thế,
“nếu vậy chẳng phải cậu nắm thóp anh ta sao, sao lại thiếu tự tin ?”
“tôi . . . anh ta . . . thì cậu cũng biết đấy, anh ta là cái kiểu . . . có hơi dân chơi 1 chút, đúng là trước đây tôi bị cái tính đó thu hút thật, khi đó tôi nghĩ anh ta ngầu lắm, có bạn trai ngầu lòi như vậy ai mà không thích chứ, nhưng mà sau này, tôi chỉ muốn anh ta tập trung vào tôi thôi, tôi biết anh ta quen nhiều nhỏ lắm, nhưng mà . . . ”
“nếu không thay đổi được anh ta, vậy sao không từ bỏ, sao lại mệt mỏi thế ?”
“cậu chưa từng yêu ai đúng không, cậu không hiểu được đâu, vì tôi yêu anh ta, thật sự đấy”
Tôi nhìn nhỏ bi lụy vì tình, 1 cô gái lúc nào cũng vui vẻ với nụ cười tỏa nắng, lại có thế đau khổ ảm đạm vì tình yêu, như 1 quyển tiểu thuyết tình yêu đầy lạng mạn và trắc trở, có điều, từ những gì tôi thấy, cái tình yêu này của nhỏ sẽ chẳng đi đến đâu, từ những sướng vui lúc ban đầu, thứ cuối cùng còn lại, chỉ có đau thương và nước mắt mà thôi.
“nếu như anh ta biến mất, cậu có đau buồn không ?”
“có chứ, tôi sẽ không chịu nổi mất, tôi hư hỏng rồi ha, tôi lậm anh ta quá rồi”
“tôi về trước đây, cố gắng lên”
Tôi từ biệt nhỏ, để chú mèo con ủ rũ tự gặm nhấm nỗi buồn tình, mà thú thật tôi ở lại cũng thừa, thật chẳng biết khuyên nhỏ cái gì, tôi đâu phải chuyên gia tâm lí, tôi chỉ là thằng học sinh cấp 3, và chưa yêu bao giờ.
Về đến nhà tôi bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch cho những suy nghĩ thoáng qua, cái ý nghĩ nguy hiểm này thực sự chỉ vừa nảy ra trong đầu tôi lúc trong thư viện, lúc tôi buột miệng hỏi nhỏ câu cuối cùng.
Tuy chỉ là 1 ý nghĩ nhất thời, nhưng tính tôi là vậy, việc muốn làm thì phải làm chu đáo, nếu không làm thì thôi, làm phải làm cho đàng hoàng, khi tôi lên kế hoạch để thực hiện nó, tôi sẽ không hời hợt.
Tôi chuẩn bị đâu vào đấy, tôi ăn uống no đủ, vận động giãn cơ, ngủ 1 giấc thoải mái, cho đến tận 3h sáng, tôi mới rời khỏi nhà, làm việc mình muốn làm.
Cũng không mất nhiều thời gian để tìm đến chỗ trọ của anh ta, anh bạn trai của lahey, anh ta làm bán thời gian cho 1 cửa hàng tạp hóa, 10h tan ca, và 12h đi ngủ, thường thì là vậy.
Tôi đứng trước cửa phòng trọ, nghe ngóng và quan sát, khi yên tâm là anh ta đã ngủ ngon lành, và không ai lai vãng quanh đây, tôi bẻ khóa và bước vào nhà, nhẹ nhàng như 1 cái bóng.
Thật sự là tôi cũng không nghĩ mình lại bình tĩnh đến thế, à thật ra tôi có hơi run 1 chút, lần đầu tôi làm chuyên này mà, có lo chứ, nhưng vẫn rất thuận tay, tôi nhìn vào đám giày dép ở ngoài cửa, ngoài đôi giày của anh ta, còn 1 đôi bốt của phụ nữ, có vẻ anh ta không ở nhà 1 mình.
Không phải lahey đấy chứ ? nếu là nhỏ ở cùng anh ta, chắc tôi đi về luôn, nhưng may thật, tôi quan sát 2 người nam nữ ôm nhau ngủ trên cái chăn trải trên sàn, và cô gái đương nhiên không phải lahey, tôi không nhìn rõ mặt cô ta, nhưng tóc cô ta xõa ngang vai, lộn xộn rối bung, tóc lahey không dài đến thế.
Tôi quỳ xuống khẽ lôi anh ta ra khỏi chăn, cả 2 người đều không mặc quần áo, vậy lại thuận tiện cho tôi, tôi dựng anh ta ngồi dậy, từ phía sau lưng vòng 1 tay siết chặt cổ anh ta, tay còn lại ôm chặt lấy cơ thể, cứ thế chậm rãi từ từ siết chặt, tôi biết anh ta ngủ rất say, nên tôi không vội.
Vòng tay siết càng lúc càng chặt hơn, tôi đã cảm thấy cơ thể anh ta khẽ giật nảy trong tay mình, nhưng tôi siết rất chặt, cứ thế thêm 1 lúc, người anh ta nhũn ra, không kêu nổi 1 tiếng, tôi lỏng tay, thả người anh ta ra, kiểm tra hơi thở và mạch đập, xác định anh ta đã tử vong, giờ mới xong chuyện khó nhất, tôi nhét anh ta trở lại vào chăn, nhỏm người dậy, thu dọn chiến trường và về nhà, mọi chuyện cũng không khó như tôi nghĩ.
“anh ta . . . anh ta chết rồi”
Vừa bước vào thư viện, chào đón tôi là khuôn mặt nhăn nhúm khổ sở của lahey, có điều, trái với định liệu sai lầm của tôi về nhỏ, nhỏ chỉ ngồi yên lặng trong 1 góc của thư viện, đôi tay nhỏ nhắn vòng ôm lấy đôi chân gầy, ngây ngô nhìn ra ngoài cửa sổ hướng 1 góc sân trường, cứ vậy lặng lẽ chảy nước mắt.
“hình như tôi đề cao bản thân quá ha, tôi cứ nghĩ mình phải đau khổ lắm, đến mức chết đi sống lại, mà có lẽ, tôi không yêu anh ta nhiều như tôi nghĩ, chắc tại anh ta làm tình giỏi, tôi tầm thường thật”
Tôi không nói gì, mà cũng không biết phải nói gì mới được, tôi để nhỏ khóc, dù sao tôi vẫn tin tưởng nhỏ, nhỏ mạnh mẽ mà, tôi ngồi xuống cái bàn dài, lấy tiểu thuyết tình yêu ra đọc, về 1 cuộc tình trái ngang và trắc trở, cuốn sách mà tôi đọc vào lần đầu tiên tôi gặp nhỏ,
“yêu thì không, nhưng tôi ngắm cậu thì không được ?”
.
Bình luận truyện