Phi Khoa Học Thuần Phục Thú
Chương 18 : Thực Thiết Thú và con người hòa thuận
Người đăng: clef1990
Ngày đăng: 09:55 19-08-2025
.
Trong đại sảnh của đấu trường, Thời Vũ cầm thẻ số ngồi xuống ghế công cộng, mắt dán chặt vào màn hình lớn treo trên tường.
Chỗ này có vẻ khá đông người, riêng đại sảnh này đã thấy không ít người, mà đấu trường này có tới bốn khu sảnh như vậy, hẳn việc ghép cặp sẽ không quá lâu nhỉ?
Quả nhiên không để Thời Vũ đợi quá lâu, cậu vừa ngồi xuống chưa đến một phút, mông còn chưa kịp ấm chỗ thì máy đã bắt đầu gọi số.
“ID: 4399, Ngự Thú Sư Thời Vũ, mời đến sân thi đấu số 11.”
“ID: 4401, Ngự Thú Sư Trần Khải, mời đến sân thi đấu số 11…”
【Sân số 11: Thời Vũ vs Trần Khải!】
Tên mình hiện lên cùng đối thủ trên màn hình, Thời Vũ lập tức đứng dậy, xoay người rời khỏi đại sảnh, bước nhanh đến sân thi đấu số 11.
Số 11… cũng hên đó chứ.
Xem ra lần này là “trận sân nhà” rồi.
Chỉ có điều, Thú sủng của mình tên Thập Nhất, lần đầu thuê sân cũng là số 11… chẳng lẽ cả đời mình cũng “độc thân” theo phong thủy luôn à?
Sân số 11.
Một thanh niên mặc đồng phục trọng tài đang tiễn nhóm đấu thủ vừa kết thúc trận, đồng thời chờ người tiếp theo.
Lúc này anh ta đã cầm trong tay thông tin của hai tuyển thủ sắp tới, biết được đó là hai Ngự Thú Sư tập sự cấp thấp.
“Thú sủng dưới cấp 6, độ tuổi Ngự Thú Sư cũng không lớn, vẫn còn trong giai đoạn ngây thơ mơ mộng… lại là trận gà mổ nhau rồi.” Trọng tài nghĩ thầm.
Chẳng bao lâu sau, Thời Vũ và Trần Khải đến nơi, vừa hay va vào nhau ngay ở lối vào sân.
Hai người nhìn nhau một cái, không nói gì, cứ thế cùng tiến vào bên trong.
Sân này là sân ngoài trời, quy cách tương tự như sân quần vợt, khu vực hình vuông rộng lớn được bao quanh bởi lớp lưới năng lượng.
Thật ra bên trong cũng có sân trong nhà, nhưng số lượng ít hơn, muốn sử dụng thì phải đặt trước. Về cơ bản, sự khác biệt giữa sân trong và ngoài không lớn, chỉ là mức độ riêng tư khác nhau.
Đấu trong nhà thì riêng tư hơn, ngoài trọng tài ra thì gần như không có ai theo dõi. Còn sân ngoài trời thì qua lớp lưới chắn, người ngoài có thể thấy rõ tình hình chiến đấu bên trong.
“Chào hai bạn.”
Thấy có người bước vào sân số 11, trọng tài trẻ bước lên tiếp đón Thời Vũ và Trần Khải.
“Hai người là Thời Vũ và Trần Khải, người đăng ký sử dụng sân số 11 phải không?”
“Tôi là Trần Khải.” Trần Khải mặc đồng phục xanh trắng lập tức lên tiếng.
Thời Vũ cũng nói: “Tôi là Thời Vũ.”
Khi cậu nói, Trần Khải bên cạnh đang vô cùng phiền muộn trong lòng.
Ghép cho mình một thằng đồng lứa làm đối thủ là sao trời… Xui xẻo vậy trời! Rõ ràng là mình muốn bị xã hội vả cho tỉnh ra mà.
Nếu đối thủ cũng bằng tuổi thì trận này khỏi cần nghĩ. Dù sao mình cũng là học sinh ưu tú của trường tốt nhất Bình Thành, bạn bè cùng tuổi chẳng ai là đối thủ cả.
Trừ khi… Thời Vũ là đàn anh. Nhưng nếu là đàn anh mà Thú sủng chỉ mới cấp 6 thì cũng quá yếu, nên khả năng đó bị loại luôn rồi.
“Tôi là quản lý kiêm trọng tài sân số 11, tên là Bạch Thạch. Kế tiếp hai bạn sẽ có quyền sử dụng tạm thời sân đấu này trong vòng một tiếng.”
“Khi hai bạn chuẩn bị xong có thể bắt đầu trận đấu bất cứ lúc nào, tôi sẽ làm trọng tài điều khiển.”
Bạch Thạch nói.
Mặc dù giới hạn thời gian là một tiếng, nhưng trận đấu ở cấp bậc này thường chỉ mất vài phút là phân thắng bại.
Thời gian dư còn lại là để Ngự Thú Sư chuẩn bị hoặc trao đổi sau trận.
“Tôi không có vấn đề gì, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.” Trần Khải nói.
“Tôi cũng vậy.” Thời Vũ gật đầu.
“Vậy thì, bắt đầu luôn đi.” Trọng tài Bạch Thạch xác nhận.
Chẳng mấy chốc, Thời Vũ và Trần Khải đi đến hai đầu sân. Hai người vốn không quen biết, cũng không định khách sáo, vào trận thẳng luôn là tiện nhất.
Trọng tài cũng rất thích mấy Ngự Thú Sư nói ít làm nhiều như vậy. Đứng ở ghế trọng tài, thấy cả hai đã chuẩn bị xong, anh ra hiệu rồi thổi còi.
“Cả hai bên đã sẵn sàng…”
“Trận đấu — bắt đầu!”
Trong chiến đấu giữa các Ngự Thú Sư, không có chuyện gọi sẵn Thú sủng ra đứng chờ. Bởi vì cách thức triệu hồi cũng phản ánh năng lực của một Ngự Thú Sư.
Một số người chuyên về ám sát thậm chí có thể khiến đối thủ chưa kịp thấy mình triệu hồi ra gì, thì chính Ngự Thú Sư kia đã bị xử đẹp rồi.
Tất nhiên, kiểu thi đấu cho phép tấn công trực tiếp Ngự Thú Sư thì ở Đông Hoàng Cổ Quốc rất hiếm, ít nhất là trong loại trận giữa các Ngự Thú Sư tập sự thì không bao giờ có.
Cả Thời Vũ lẫn Trần Khải đều là người mới, chưa đạt đến trình độ cao siêu, nên khi nghe hiệu lệnh bắt đầu thì đều thực hiện thao tác triệu hồi cơ bản.
Vù vù vù vù vù~~~
Vù vù vù vù~~~
Khi cả hai mở không gian khế ước, trước mặt họ lập tức lóe lên vô số điểm sáng.
Những điểm sáng nhanh chóng nối lại thành một quỹ đạo, tạo thành một ma trận hình tròn khổng lồ tựa như tinh đồ hiện lên giữa không trung.
Ngay sau đó, hai ma trận đồng loạt gợn sóng như mặt nước, Thú sủng của họ lần lượt bước ra từ bên trong.
Bên phía Trần Khải, ma trận hiện ra một sinh vật dài gần một mét, toàn thân phủ lớp vảy lam băng, tứ chi ngắn và to, có cái đuôi rất dài.
Lúc này nó đang ngẩng cái đầu hình nón lên, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy ánh nhìn sắc bén.
【Tên gọi】: Băng Giáp Thú
【Thuộc tính】: Băng
【Cấp chủng tộc】: Siêu phàm trung đẳng
【Kỹ năng chủng tộc】: Trảo Băng Liệt, Giáp Băng
Thời Vũ nhìn con Thú sủng trông giống con tê tê bọc giáp này, trong đầu lập tức hiện lên thông tin về nó.
Ở thành phố Băng Nguyên này, Thú sủng hệ băng khá phổ biến, trái lại thì con Thực Thiết Thú của cậu lại giống như một sinh vật “lạc loài”.
Bên Thời Vũ, Thú sủng được triệu hồi đương nhiên là Tiểu Thực Thiết Thú. Vì còn chưa trưởng thành hoàn toàn nên vóc dáng hiện tại cũng khá ngang ngửa với Băng Giáp Thú.
“Gào——!”
Vừa ra khỏi trận, Thập Nhất thấy đối thủ là một sinh vật mình chưa từng gặp liền tỏ vẻ vô cùng tò mò…
“Đối thủ có năng lực giống với con, cũng có thể phủ giáp lên người. Cẩn thận với móng vuốt của nó, đừng để bị đánh trúng khi chưa kịp [cứng hóa].” — Thời Vũ lập tức nhắc nhở Thập Nhất qua liên kết tâm linh.
Cùng lúc đó, Trần Khải không cần phải nhắc nhở Băng Giáp Thú, bởi vì bọn họ quá quen với Thực Thiết Thú rồi. Dù sao đây là Thú sủng “đặc sản” của Bình Thành, họ đâu phải lần đầu đối mặt.
Về cấp chủng tộc, hai bên ngang nhau.
Nhưng xét về kỹ năng, Băng Giáp Thú lại nhỉnh hơn một bậc.
Bởi vì kỹ năng [cứng hóa] của Thực Thiết Thú chủ yếu dùng để phòng thủ, lại không có hiệu ứng gì đặc biệt. Ngược lại, kỹ năng [Giáp Băng], [Trảo Băng Liệt] của Băng Giáp Thú vừa có tính công vừa có thủ, mà hiệu ứng đóng băng còn có thể gây hạn chế cho đối thủ!
Vì vậy, Trần Khải lập tức cảm thấy: chuyến này mình lời rồi.
Cậu ta không tài nào tưởng tượng nổi mình sẽ thua kiểu gì.
“Thập Nhất, đối thủ không yếu, nghiêm túc chút đừng để lật thuyền. Dù gì cũng là 200 tệ đó… Mà lật thuyền thì phải trừ vào tiền cơm đó nha.” — Thời Vũ truyền ý nghĩ qua.
Thập Nhất: (●ω●) Hả? Trừ… trừ cơm hả???
Tiểu Thực Thiết Thú trừng mắt nhìn Băng Giáp Thú, ôm lấy tấm thép, đập cộp cộp, chiến ý bùng cháy.
Thực Thiết Thú hòa thuận với con người — trừ phi cướp cơm nó ăn!
.
Bình luận truyện