Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 665 : Tử thần bên ngoài tường thành

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:21 12-10-2025

.
Và cứ thế, một cuộc hành trình đầy khó chịu đã bắt đầu ở bên ngoài tường thành. Tuy nhiên, hành trình ấy cũng mang theo những lợi ích rõ ràng. Ngay từ trước khi lên đường, đã có vô số thông tin được tuôn ra. “Đây là chỗ nào ư? Hmm.. các anh có muốn xem bản đồ của chúng tôi không?” Lee Baek-ho là người đã tiến vào thế giới bên ngoài sớm hơn chúng tôi rất nhiều. Tiếc rằng, chất lượng bản đồ hắn vẽ ra không được tốt cho lắm. Phải nói sao nhỉ... trông nó giống như loại bản đồ được vẽ từ trước cả khi tìm ra châu Mỹ vậy? Mà cũng chẳng chắc nếu tôi tự vẽ thì nó có khá hơn được không... Dù sao thì— “...Đường biên giới ở đây là gì vậy? Trong nó khá là quen mắt đối với tôi.” Trên tấm bản đồ đang trong quá trình hoàn thiện ấy có một đường biên giới không rõ ý nghĩa được đánh dấu. Cảm giác như một đường biên vẽ trên bản đồ thế giới vậy. “À, đó là biên giới giả định sau khi đối chiếu với Lục Địa Hắc Ám ở Tầng 7.” Thảo nào hình dạng đường biên đó trông rất quen thuộc. Nó chính là hình dáng của Lục Địa Hắc Ám. “Lạ lắm đúng không? Trong Mê cung, nơi đây là đường bờ biển, nên không thể vượt qua được, nhưng ở đây, đất liền lại tiếp nối ở bên kia.” Tôi không thể phủ nhận rằng tấm bản đồ mà Lee Baek-ho đưa ra đã gây cho tôi ấn tượng rất mạnh. Chú Hề từng nói rằng thế giới bên ngoài giống hệt Lục Địa Hắc Ám, nhưng thực tế, đó chỉ là một phần nhỏ của thế giới bên ngoài. Lục Địa Hắc Ám vốn chỉ nằm gọn ở khu vực đông nam đại lục, còn phía bắc và tây của đại lục vẫn được bao phủ trong sương mù, là một vùng đất đang chờ người khám phá. “Vậy chỗ được khoanh tròn ở đây là gì?” “À, chỗ đó hả? Đó là một hòn đảo.” “Hòn đảo...?” “Ở Tầng 6 cũng có một hòn đảo như vậy. Ở trung tâm hòn đảo có một tảng đá kỳ lạ.” “Ý anh là Đảo Starnell?” “Ồ, đúng đúng. Địa hình của nơi này giống y hệt hòn đảo đó. Quái vật xuất hiện cũng tương tự luôn.” “Tôi hiểu rồi...” Thật khó mà bỏ qua nó như một sự trùng hợp kỳ quặc. Hòn đảo đó đáng lẽ phải nằm giữa đại dương. Việc nó dính liền với lục địa... chẳng phải điều này cũng có liên quan đến những bí mật của thế giới mà tôi vẫn chưa biết tới sao? Tôi vẫn chưa rõ, nhưng hiểu biết của tôi đang dần được mở rộng. “Vậy thì chỗ này phải là phía đông của Đại Sâm Lâm...” Lee Baek-ho nói: “Chính xác thì là phía đông nam của Đại Thâm Lâm” nhưng đó chỉ là một chi tiết nhỏ có thể nghe tai này rồi cho qua tai kia. “Vậy giờ chúng ta sẽ đi đến nơi nào?” “Chỗ này.” Điểm mà Lee Baek-ho chỉ vào là một vùng đất vô danh, nằm ngoài Lục Địa Hắc Ám. “Hầu hết những nguyên liệu anh ta nhắc đến lúc trước đều có thể tìm thấy ở đó.” “Mất bao lâu để đến được đó?” “Đi bộ thì tầm nửa năm?” “...Cái gì?” Vậy là lúc quay về đã tròn một năm rồi, chúng tôi còn cần những nguyên liệu kia làm gì? Kế hoạch vớ vẩn gì thế này? Tôi nhíu mày nhìn Lee Baek-ho, kẻ đang nở nụ cười gian xảo. “Đừng lo, dọc đường chúng ta sẽ dùng cổng dịch chuyển, chắc chỉ mất khoảng một tháng thôi.” “Cổng dịch chuyển...?” Ý hắn là gì? “Nó giống với trạm trung chuyển quân sự ở Raphdonia, là một hệ thống kết nối những điểm cụ thể lại với nhau.” ‘Đây thật sự là một thế giới mới.’ Càng nghe về thế giới bên ngoài, tôi càng có cảm giác như mình vừa quay lại thời còn là người mới. Cứ như đang chơi một trò chơi hoàn toàn khác vậy. “Được rồi, vậy xuất phát nhanh thôi. Chúng ta sẽ di chuyển với tốc độ để tới được cổng dịch chuyển trong đêm nay, vậy nên mọi người hãy cố gắng theo kịp.” ...Cảm giác như mình đang leo lên một chuyến xe buýt du lịch vậy. ***** ‘Thời gian’ là yếu tố vô cùng quan trọng trong [Dungeon & Stone]. Bởi vì trong mê cung, mỗi tầng đều có một thời gian hoạt động cố định và các nhà thám hiểm sẽ bị ném ra sau khi hết thời gian đó. Nếu không sử dụng thời gian một cách hiệu quả, thì việc leo lên tầng cao hơn đương nhiên sẽ trở nên bất khả thi. Vù! Theo một cách nào đó, đây có thể xem là ưu điểm của nhân vật thiên về nhanh nhẹn. Những nhà thám hiểm phải tự tìm cách cải thiện khả năng di chuyển của mình để đối phó với khoảng cách càng ngày càng xa của những khu vực trong Mê cung, nhưng hầu hết nhân vật dạng nhanh nhẹn đều có thể phớt lờ chi tiết đó. Khác với các nhân vật thiên về sức mạnh— ‘Haa… tại sao lúc nào cũng chỉ có mình tôi cũng gặp vấn đề này thế.’ Đùng —! Đùng —! Khi tôi chạy xuyên qua khu rừng và tạo ra những tiếng động nặng nề, khoảng thời gian đáng xấu hổ ấy cứ lặp đi lặp lại. Bởi vì cho đến giờ tôi vẫn chưa hoàn thiện được cơ chế di chuyển của mình. Tất nhiên, tôi vẫn có ưu thế của mình là không dễ bị kiệt sức nhờ lượng thể lực và sinh lực cao— Đùng! Đùng —! Nhưng tốc độ di chuyển thì lại tụt hậu một cách rõ rệt so với các chức nghiệp khác. Ví dụ như người phía trước tôi— Vù! GM, vốn là một pháp sư, đang bay vút về phía trước nhờ sự kết hợp pháp thuật lơ lửng cùng với các loại pháp thuật đẩy, còn vị healer tên Jaina thì triệu hồi thú cưỡi ra và ung dung mà di chuyển. Và rồi— ‘...Khỉ thật. Thật đáng xấu hổ…’ Tôi đang chật vật bám theo ở phía sau, chạy và nghiền nát những thân cây, để lại một mớ hỗn độn phía sau. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy rõ cả nhóm đang cố tình giảm tốc độ để chờ tôi, mặc dù họ hoàn toàn có thể tăng tốc lên nữa một cách dễ dàng. Có thể gọi đây là một kiểu quan tâm ngầm không nhỉ? “Hahaha! Thật không thể tin được! Lâu lắm rồi tôi mới thấy có người còn chậm hơn tôi đấy!” ...Khốn kiếp. Tên tanker của Lee Baek-ho hoàn thiện cơ chế di chuyển lúc nào thế chứ? Trong suốt quãng thời gian trước đó, điều duy nhất tôi nghĩ làm tìm cách để mình nhịn đòn hơn nữa… ‘Tsk…’ Tôi khẽ tặc lưỡi rồi liếc nhìn người phụ nữ đang thoải mái ngồi trên con thú cưỡi phía trước. ‘Một con quái vật khế ước… Quả nhiên cô ta đúng là tư tế của Karui…’ Chỉ cần nhìn qua vật cưỡi là đoán được chức nghiệp của cô ta, nhưng điều đó cũng chẳng có nhiều ý nghĩa. Ngay từ ban đầu, họ cũng biết sẽ khó mà giấu được chức nghiệp của nhau, nên cứ thế mà phơi bày luôn. Chúng tôi dừng lại nghỉ một chút. “Hôm nay nghỉ ngơi ở đây. Nếu tiếp tục di chuyển thì lượng ma lực của tôi sẽ không đủ đề kích hoạt cổng dịch chuyển.” “Chẳng cần thay đổi lịch đâu. Dù sao thì chúng ta cũng Havellion rồi còn gì.” “Ồ, ông nói cũng đúng.” “Havellion, lại đây một chút được không? Tôi nghĩ sẽ an toàn hơn nếu tính trước bước sóng ma lực…” “Vâng? À vâng…!” Trong khi mọi người đang nghỉ ngơi theo cách của mình, GM bị kêu tới chỗ Học giả Hủy diệt và cả hai bắt đầu bàn bạc một giải pháp mà tôi chẳng hiểu gì cho cam. Và rồi— “Tôi nói chuyện với anh một chút được không?” Lee Baek-ho tiến tới chỗ tôi một cách âm thầm rồi kéo tôi ra một nơi hẻo lánh. “Anh có thấy chúng ta thật sự có duyên không? Không ngờ lại có ngày em lại được lang bạt cùng anh thế này…” “…” “À, đừng lo. Em đã tạo kết giới rồi nên không ai nghe thấy chúng ta đâu!” “Haa…” Tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng, thở dài rồi trừng mắt nhìn Lee Baek-ho. Trong đầu tôi chất đầy những điều muốn nói — bắt đầu từ cái cách dở hơi mà hắn đã viết khi chỉ đường cho tôi ra khỏi thành phố— nhưng tạm thời tôi nuốt chúng xuống. “Nhưng mà này, em vừa kiểm tra lại lúc nãy. GM vẫn chưa biết anh là người chơi, đúng chứ?” “Ừ, anh ta không biết, vậy nên cứ giữ nguyên như thế.” “Wow, nếu hắn biết chuyện đó thì chắc biểu cảm sẽ thú vị lắm nhỉ?” Tôi cũng tò mò về chuyện đó, nhưng việc xác nhận điều đó chẳng có lợi gì cho tôi nên quyết định bỏ qua. “Tôi cũng muốn hỏi anh một chuyện, được chứ?” “Vâng, anh cứ hỏi đi.” Trước sự cho phép đầy phóng khoáng của Lee Baek-ho, tôi không ngần ngại hỏi thẳng điều mình thắc mắc. “Anh nói đám người Noark trở lại thành phố là vì để sống sót, đúng không?” “Đúng thế.” “Cụ thể thì câu nói đó nghĩa là gì?” “À, chuyện đó hả…” “Dù sao thì tôi cũng đã ra ngoài này rồi, nên cứ nói thật với tôi luôn đi. Có phải là vì Thế giới Màu tro, đúng không?” Nghe tôi hỏi thẳng thừng đầy sốt ruột, Lee Baek-ho suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu. “‘Thế giới Màu tro’… Cách diễn đạt này vừa thơ mộng lại vừa hoàn hảo nhỉ?” “Chuyện đó thì sao chẳng được. Đừng vòng vo nữa và trả lời tôi đi.” “Thật ra thì chuyện đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Vốn dĩ nó cũng không nguy hiểm đến thế.” “…Nó không nguy hiểm?” “Dù sao thì, nguyên nhân khiến người Noark muốn quay lại thành phố đến vậy vì chuyện đó.” Lee Baek-ho dừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Không biết hắn định nói cái quái gì mà chần chừ lâu đến vậy. “Ở đây có một con quái vật.” “…Hả?” “Là một con quái vật cực kỳ, cực kỳ đáng sợ.” Dù hắn nhấn mạnh như thế, tôi vẫn không theo kịp câu chuyện. Khi tôi ra hiệu bằng ánh mắt rằng hắn mau nói rõ thêm đi, Lee Baek-ho nhún vai. “Em không nghĩ nó có một lãnh địa cố định. Bất kể anh có đi đến đâu, nó cũng sẽ mò tới chỗ đó. Và mỗi khi nó xuất hiện, hàng nghìn người chết mà không hề có sức chống cự.” “Chết…?” “Cho đến giờ, em chỉ biết được một điều. Số lượng người xung quanh càng đông, và càng ở ngoài tường thành lâu, thì xác suất nó xuất hiện càng cao.” Khoảnh khắc nghe thấy điều đó, một cảm giác khó chịu lạ thường dâng lên trong tôi. Cảm giác như tôi vừa bắt được một manh mối nào đó. Hay đây chỉ là một sự rối loạn nào đó trong nhận thức? Điều gì khiến tôi cảm thấy vậy? Trong lúc tôi còn đang cố suy nghĩ lý do, Lee Baek-ho lên tiếng hỏi: “Hyung, anh nghe có thấy quen không?” “...?” “Anh không thấy nó giống với Layer Lord, loại quái vật hủy diệt xuất hiện khi hội đủ điều kiện, sao?” À phải… Thì ra là vì thế. “Vậy tức là chúng ta vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm đúng không?” “Ừm, đúng là có khả năng nó sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta. Nhưng còn cách nào khác đâu? Đường về nhà đã bị chặn rồi. Chúng ta chỉ có ít người và chỉ mới ra khỏi thành không lâu, vậy nên chúng ta chỉ còn cách cầu nguyện thôi.” Haa… Dù anh ta có nói thế nào thì cảm giác bất an trong tôi vẫn không biến mất, bởi vì thứ tôi ghét nhất trên đời này chính là xác suất. 0 hay 1 thì còn được, chứ những con số khác… Một khi xác suất không phải 0%, thì nó chẳng còn ý nghĩa gì cả, vì cái gì đã có thể xảy ra thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra. ‘Giá như mình chưa nghe thì có phải nhẹ đầu hơn không.’ Ý nghĩ đó thoáng qua, nhưng rồi tôi lập tức bác bỏ. Biết mà chết còn hơn chết trong vô tri. Thế là tôi hỏi thêm chi tiết về con quái vật đó — và rồi nghe được một chuyện mà tôi chẳng ngờ tới. “Thực ra thì nó không hẳn là kiểu có sức mạnh hủy diệt đâu.” “Hả?” “Chỉ là nó chẳng nhận bất kỳ sát thương nào cả.” “…Hả?” “Đúng theo nghĩa đen. Dù chúng ta có dùng Ma pháp, Aura hay kỹ năng gì đi nữa, nó cũng miễn nhiễm với tất cả.” Khoảnh khắc nghe câu đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi là: Thứ sinh vật vô lý vậy? Một con quái vật bất bại sao? Thể loại trò chơi rác rưởi nào lại tạo ra một thứ như thế cơ chứ? “Vì thế người ở đây gọi nó là… Tử Thần - The Reaper.” Quả là một cái tên phù hợp, nhất là với một sinh vật mà con người không có cách nào chống lại. “Thật sự…” “Anh thấy thế nào? Lạnh sống luôn phải không?” Ờ thì… Tôi phải trả lời sao đây? Nỗi sợ trong tôi cũng có chút trỗi dậy thật, nhưng song song với nó là một cảm giác tò mò dâng trào. Đó là bản năng không thể kiềm chế của một gamer. ‘Chắc chắn phải có cách vô hiệu hoá nội tại bất tử nó…’ Không phải thế sao? Ngay cả những con boss với cơ chế khốn nạn nhất rồi cũng sẽ tìm ra chiến lược chinh phục nếu như đâm đầu vào nó đủ nhiều lần… À thì tất nhiên, ngoài đời thì không thể thử đi thử lại liên tục như trong game, nhưng một suy nghĩ như thế, đối với tôi, là phản xạ tự nhiên… “Thứ gì sẽ rơi ra nếu chúng ta hạ gục được nó?” Câu nói đó bật ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp ý thức được. Lee Baek-ho nghiêng đầu nhìn tôi, rồi bật cười: “Haha, anh đúng là một thằng điên đấy.” …Tôi phải nói gì đây? Trên đời còn gã Barbarian nào lành mạnh và tỉnh táo như tôi sao? “Thôi được rồi. Bỏ qua chuyện đó đi.” “Hả?” Tôi lập tức chuyển chủ đề và hỏi câu khác: “Anh nói là một năm nữa sẽ có sự kiện gì đó xảy ra.” “À, cái đó hả.” “Nếu mọi chuyện diễn ra không thuận lợi, có khả năng là tôi sẽ không quay lại kịp lúc đó. Vậy anh không thể nói cho tôi biết trước đó là gì sao?” “Không được. Vì chắc chắn chúng ta có thể quay lại trước lúc đó.” Lee Baek-ho chặn lời tôi. Tuy nhiên, chỉ bằng những lời đó tôi cũng có thể nhận ra vài điều. ‘Đó là nguyên nhân tại sao hắn ta lại giận dữ đến vậy.’ Khi vòng tròn ma pháp bị phá hủy, Lee Baek-ho đã cho tôi thấy một bôn mặt giận dữ và phẫn nộ mà tôi chưa từng thấy trước đây. Điều đó chứng tỏ rằng hắn có liên quan đến ‘sự kiện’ kia. Đó là một gợi ý. Hơn nữa… ‘Hắn ta không muốn tôi biết chi tiết về sự kiện đó.’ Hắn ta cảm thấy nếu tôi biết trước, thì tôi sẽ gây trở ngại cho sự kiện đó bằng nào đó. Nói cách khác — khả năng rất cao sự kiện đó sẽ gây bất lợi cho tôi. “Vậy em đi đây!” Y như dự đoán… Vừa khi bầu không khí bắt đầu trở nên khó xử, Lee Baek-ho lập tức chuồn. Và rồi… “Ồ, vậy là anh đã xong việc với lão già đó rồi sao? Mọi việc ổn chứ?” “Đúng vậy. Việc đồng bộ tần số cũng không mất nhiều thời gian lắm.” “Ra vậy.” GM, sau khi xong việc, liền tỏ vẻ nghiêm túc rồi hỏi riêng tôi: “Xin lỗi, nhưng anh có thể cho tôi một phút không?” Được rồi. Lần này thì đến lượt anh ta. Tôi giả bộ bình thản đi theo, cho đến khi anh ta dừng ở một chỗ khuất, kích hoạt ma pháp [Voice control] — rồi lập tức cất lời. “Câu hỏi này có hơi thất lễ, nhưng…” “Không sao. Cứ nói đi.” “…Quan hệ giữa anh và Lee Baek-ho là gì vậy?” Tôi phải giải thích thế nào đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang