Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 666 : Khu định cư của Noark
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:29 15-10-2025
.
Mối quan hệ của tôi với Lee Baek-ho là gì?
Từ góc độ của GM, có lẽ đó là một câu hỏi mà anh ta đã ấp ủ từ lâu. Dù sao thì anh ta vẫn chưa có cơ hội tốt nào để hỏi, mãi cho đến tận bây giờ.
“Ừmm… Tôi không tra khảo gì cả, chỉ là tò mò thôi. Vừa này hai người đã ra ngoài để nói chuyện riêng…”
“Thì sao?”
“Và hơn nữa, thật kỳ lạ là gã kia lúc nào cũng xưng hô kính trọng với anh…”
Thật ra, đây mới chính là điều mấu chốt.
Tại sao Lee Baek-ho, trước mặt những người khác, lại đối xử với tôi bằng vẻ tôn trọng và luôn sử dụng kính ngữ?
Tôi cũng thấy phát điên với điều này.
‘Anh ấy còn biết cả chuyện tôi và Lee Baek-ho gặp nhau lần đầu như thế nào.’
Cuộc gặp mặt đầu tiên của tôi với Lee Baek-ho ngoài đời thật vẫn luôn khiến tôi thấy đau đầu mỗi khi nhớ lại.
Hồi đó, GM giả dạng Hans I để tiến cận tôi và chạm trán với Lee Baek-ho, biến tôi trở thành nhân chứng cho cảnh tượng đó và lọt vào tầm ngắm của Lee Baek-ho.
‘Lúc ấy tôi thật sự thắc mắc rốt cuộc gã đó là kiểu điên khùng nào…’
Chỉ vì tò mò, Lee Baek-ho đã túm tôi giữa đám hiệp sĩ của hoàng gia và hỏi tôi có phải là người chơi không. Khi ấy tôi sợ đến mất vía.
‘Chuyện đó xảy ra đã vài năm rồi…’
Cảm thấy mình đã tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi chậm rãi mở miệng.
“Well, đó không phải là một mối quan hệ dễ chịu lắm. Vì ngay lần đầu gặp nhau, chúng tôi đã là kẻ thù.”
“Ừm, ý anh kẻ thù là sao…?”
“Không phải sao, có một gã lạ bỗng rơi từ trời xuống định giết tôi. Và bằng một lý do nào đó hắn đã biến mất trước khi kịp làm điều đó.”
“…Vậy ra là như thế à?”
Sau khi nghe tôi kể, GM ngạc nhiên xiêu một chút, giả vờ như mình đã không ở đó. Nhìn vẻ mặt của anh ta có hơi buồn cười, tôi tiếp tục câu chuyện của mình.
“Lần gặp sau là ở Gnome Tree.”
“Gnome Tree sao?”
“Đúng vậy, tôi tới đó cùng đồng đội để nhận nhiệm vụ, và tình cờ lại đụng gã đó nữa. Rồi nhiều chuyện khác đã xảy ra sau đó. Tôi và đồng đội đã có chút mâu thuẫn… ”
Việc cố bịa ra một câu chuyện hư cấu sẽ dễ bị lật tẩy, vì vậy tôi chọn tóm tắt phần còn lại.
Dù sao thì anh chàng này chắc cũng biết sơ về chuyện Misha rồi.
“Mâu thuẫn với đồng đội à…”
“Tôi không tiện kể chi tiết lắm, nhưng trong quá trình đó đã có vài lần giao dịch diễn. Cuối cùng, tình hình bây giờ đã tạm ổn định lạu.”
“Khi anh nói ‘tạm ổn’, ý anh muốn nói là gì?”
“Gần như một kiểu hiệp ước ngưng chiến tạm thời. Cả tôi và anh ta đều biết việc chiến đấu với nhau bây giờ sẽ làm cả hai bên đều đổ máu, nên bây giờ chúng tôi đều giữ thái độ thận trọng.”
GM tỏ vẻ hơi ngạc nhiên trước lời tôi nói, như thế muốn nói ‘anh có thể làm bị thương gã Lee Baek-ho đó ư?’
Anh ta cũng không ngờ rằng sức mạnh của tôi đã đạt đến mức độ đó.
‘Những lời đó là thật tâm.’
Câu chuyện tôi kể đã được tô vẽ đôi chút theo hướng có lợi cho mình, nhưng điều đó không có nghĩa toàn bộ những lời đó đều là dối.
Tôi không tự tin rằng mình có thể thắng Lee Baek-ho trong một trận đấu tay đôi, nhưng đồng thời tôi có thể chắc chắn rằng mình sẽ không thua.
Dù sao thì…
“Anh hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi với Lee Baek-ho sao?”
Thấy GM gật đầu trước câu hỏi của mình, tôi tóm gọn mối quan hệ giữa tôi và Lee Baek-ho trong một câu, rõ ràng hơn bất cứ điều gì khác.
“Đối với tôi, Lee Baek-ho là…”
Hiện tại, chúng tôi chỉ không rút kiếm tương đối vì đang trong trạng thái lợi dụng lẫn nhau. Nhưng tôi vẫn chưa bao giờ có chút nghi ngờ nào về câu trả lời cuối cùng.
“... một kẻ mà một ngày nào đó tôi sẽ phải nghiền nát đầu hắn.”
Lee Baek-ho là kẻ thù.
*****
“Điều anh muốn biết… những lời đó đã thỏa mãn được anh chưa?”
“Vâng. Hắn ta là một kẻ nguy hiểm, vì vậy tôi cần phải xác định trước quan hệ giữa hắn và Nam tước.”
“Vậy à?”
“Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết anh không cùng phe với hắn ta. Hắn ta là loại người mà dính líu vào hắn sẽ chẳng bao giờ được lợi gì… Tất nhiên, tôi nghĩ Nam tước cũng sẽ hiểu điều đó.”
Có lẽ GM đã cảm nhận được sự chân thành trong tuyên bố cuối cùng của tôi. Anh ta không chút nghi ngờ về sự thù địch của tôi với Lee Baek-ho, và có vẻ hài lòng với điều đó.
‘Ừ thì, nhẹ nhõm là phải. Nếu tôi nói mình thân thiết với Lee Baek-ho, anh ta sẽ mất đi người duy nhất để mình dựa vào.’
Dù sao thì, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, lúc chúng tôi quay lại chỗ cũ, lần này đến lượt Lee Baek-ho lại gọi GM sang một bên.
“Này, anh qua đây một lát.”
“Hả, anh gọi tôi à?”
GM giật bắn mình như thể vừa bị một kẻ bắt nạt gọi lên sân thượng trường.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi như đang cầu cứu.
“Anh có chuyện gì với đồng đội của tôi sao?”
“Đừng lo, Nam tước. Tôi sẽ không đụng một ngón tay nào lên anh ta cả. Dù sao tôi cũng cần anh ta để sửa ma pháp trận cho mình, anh nghĩ tôi có ngu ngốc đến vậy không?”
Well, tôi không hề lo lắng về vấn đề đó, chỉ là tôi không thể làm ngơ khi GM nhìn tôi với ánh mắt đó…
“…Hãy nói chuyện ở nơi nào đó nằm trong tầm mắt tôi.”
“Vậy cũng được. Chuyện này thoả thuận như vậy chứ?”
“…”
Sau khi dàn xếp xong, GM ủy khuất đi theo Lee Baek-ho như một con heo bị dắt vào lò mổ rồi bắt đầu cuộc trò chuyện.
‘Lúc nào rảnh tôi cũng phải học cách đọc khẩu hình miệng mới được.’
Âm thanh bị chặn nên tôi chẳng nghe được gì, cũng không thể đoán họ đang nói gì, nhưng nhìn bầu không khí thì có vẻ như Lee Baek-ho đang khó chịu ra mặt, còn GM thì chỉ cười trừ, kiếm cớ biện minh.
‘Nghĩ lại thì lần cuối hai người đó gặp mặt cũng không kết thúc trong êm đẹp.’
GM từng nói. Lee Baek-ho bị trục xuất khỏi cộng đồng, và vì chuyện đó mà hắn cũng ôm hận với GM.
Tất nhiên, tôi cũng không biết từ đó đến giờ hai người có gặp riêng lần nào nữa không, vì vậy chưa chắc đây là lần đầu họ gặp mặt kể sau sự kiện đó.
‘Ồ, nhanh vậy sao?’
Bất ngờ thay, cuộc trò chuyện của họ lại kết thúc nhanh chóng, và GM quay lại với vẻ hơi thất vọng.
“Hai người nói gì vậy?”
“Có vài sự việc không hay diễn ra trong quá khứ, vậy nên tôi phải tìm cách làm sáng tỏ… haha.”
Tsk, không chịu nói, hả.
Để lát nữa tôi hỏi Lee Baek-ho vậy.
“Thế thì đi ngủ thôi. Tới sắp sáng rồi nên cũng chẳng ngủ được bao nhiêu đâu.”
“Vâng. Vậy Nam tước cũng nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, mọi người chợp mắt được một lúc ngắn, và sáng hôm sau, họ bắt đầu chuẩn bị kích hoạt ‘cổng dịch chuyển’ mà Lee Baek-ho đã nhắc đến.
“Bia đá không gian…?”
“Nhìn giống lắm phải không?”
“Thứ này giấu ở khắp lục địa à?”
“Đúng vậy, tôi cũng chẳng rõ có tổng cộng bao nhiêu cái nữa. Ban đầu nghe nói cái này là do một lão già bí ẩn nào đó tìm được. Tôi cũng chưa từng nhìn thấy cái nào khác ngoài cổng nối với chỗ này.”
Lão già bí ẩn đó chắc là Auril Gavis.
“Nhưng nó chỉ có vẻ ngoài giống thôi, chứ cách thức hoạt động lại khác với bia đá không gian trong Mê cung. Không phải chạm vào là mở, mà chúng ta còn phải truyền ma lực vào.”
‘Hừm, thì ra đó là lý do họ cần thảo luận về việc đồng nhất sóng ma lực.’
Thường thì khi nhiều pháp sư chia nhau truyền ma lực, bọn họ sẽ lên kệ hoạch với nhau từ trước.
“Vậy, chúng tôi bắt đầu đây.”
“Được.”
GM và Học giả Hủy diệt tiến về phía trước và đặt tay lên bia đá, mắt nhắm lại.
Ma lực từ họ truyền vào bia đá đặc quánh đến mức nhìn thấy được, tỏa ra nhiều màu sắc lấp lánh.
Vù ———!
Ma lực tuôn vào dần cô đặc lại, tạo thành hình dạng quen thuộc của cổng dịch chuyển ở phía trung tâm bia đá.
“Tôi sẽ vào trước, mọi người hãy bám sát tốt. Cánh cổng này chỉ duy trì được khoảng 5 phút thôi đấy!”
Ngay khi cổng mở, Lee Baek-ho nhanh chóng nhảy vào trước, đồng đội hắn cũng lập tức theo sau.
“Uhm…”
“Anh còn đứng đó làm gì? Không vào à?”
“Vậy… tôi sẽ vào trước.”
Để phòng bất trắc khi chỉ còn lại một người, tôi để GM vào cổng trước rồi mới theo sau.
Và…
Loé sáng—!
Tôi cảm giác như khi bước vào cổng không gian trong mê cung, không có điểm đặt chân và trôi nổi, rồi tầm nhìn trở lại rõ ràng.
Tôi lập tức quan sát xung quanh để xác định địa hình, nhưng rồi khựng lại.
Một công trình nhân tạo hình tháp, không rõ mục đích.
Mặt đất được san phẳng, nén chặt, thuận tiện cho việc di chuyển.
Những căn nhà bằng gỗ xẻ được xây dựng thẳng hàng như bàn cờ, và xa xa là hàng rào gỗ đã sụp đổ một nửa.
“Làng…?”
“Ồ, tôi chưa nói à? Đây là nơi đám người Noark định cư…”
Đây là khu định cư của Noark.
*****
Khi tôi và GM còn đang tròn mắt nhìn quanh vì kinh ngạc, Lee Baek-ho nhún vai rồi bước lại gần, bắt đầu giới thiệu về khu định cư của Noark.
“Không thể so sánh với thành phố, nhưng nhìn qua cũng không tệ, đúng chứ? Có nhà cửa, có hàng rào bao quanh toàn bộ ngôi làng và nhiều giếng nước cung cấp nước sạch. Bên ngoài hàng rào còn có cả ruộng để trồng trọt. Tuy không phải một con sông lớn, nhưng phía đông cũng có một con sông chảy qua.”
Trái với tưởng tượng ban đầu của tôi, khu định cư của Noark trông còn tốt hơn nhiều so với tôi nghĩ.
Tôi nghĩ người ta sẽ rất sẵn lòng sống một cách hạnh phúc ở đây.
…Miễn là không có con “quái vật” mà Lee Baek-ho đã nhắc đến trước đó.
‘Nơi này hoàn toàn là một thị trấn ma…’
Hàng rào gỗ khổng lồ bao quanh thị trấn đã gãy sập một nửa, còn những căn nhà vẫn còn đứng vững thì cũng lộ rõ dấu vết bị tàn phá.
Thêm vào đó, ở nhiều chỗ còn thấy những vệt máu đã khô đen — rất dễ nhận ra.
“À còn cái này nữa.”
Lee Baek-ho nói tiếp, tay đặt lên bia đá không gian, nơi cánh cổng dịch chuyển vừa biến mất.
“Nghe nói dùng cái này có thể mở được một cánh cổng vào Mê cung, nhưng đó là điều mà chỉ có ông già thần bí kia làm được. Người khác thì không. Ngay cả lão già của tôi cũng không có chút manh mối nào về cách ông ta sử dụng nó.”
“Không phải là không có manh mối nếu. Chẳng phải tôi đã xác định nó thuộc dạng ma pháp không-thời gian rồi sao…”
“Như vậy thì có khác gì không nói chứ. Đừng biện minh.”
Lắng nghe Lee Baek-ho trêu chọc Học giả Hủy diệt, nhưng trong lòng tôi biết sự thật là Auril Gavis mới là kẻ kỳ dị.
Ông ta mở được cả cổng dịch chuyển thẳng tới Tầng 7.
Ông ta cũng từng dịch chuyển hàng chục ngàn người chỉ bằng một ma pháp duy nhất.
Không hiểu sao, lão già ấy lúc nào cũng hành xử như thể thế giới này là đồ chơi của mình, muốn làm gì thì làm.
“Nhưng mà, đã tốn bao công sức xây dựng cả cái làng như vậy, sao cuối cùng họ vẫn lại đâm đầu vào mê cung?”
“Thì họ cũng phải ăn chứ? Lúc chạy trốn nghe nói lương thực của họ đã chẳng còn bao nhiêu, họ còn phải ăn cả thịt quái vật để sống tới được đây cơ mà?”
“Không phải anh vừa nói bên ngoài cũng có ruộng trồng trọt sao?”
“À, những thứ đó được làm ra sau này… Mà gọi nó là ruộng thì cũng hơi quá — thực chất chỉ là một khu vực thử nghiệm thôi. Cây trồng chỉ vừa mới nhú và bấy nhiêu đó còn xa mới có thể nuôi sống tất cả những người này.”
“Vậy tức là họ cần đá mana để tạo ra thức ăn?”
“Đúng vậy, đó là lý do lớn nhất.”
“Vậy là vẫn còn nguyên nhân khác nữa sao?”
Tôi hỏi nhỏ, và Baek-ho lại nhún vai một cách ranh mãnh.
“Ở đây cũng có quái vật xuất hiện, anh biết mà? Nếu họ không thu thập Tinh chất và củng cố lực lượng của mình thì sớm muộn gì cũng sụp đổ. Với lại, chắc họ cũng sợ Hoàng gia phát hiện ra mình.”
Nghe đến đó, tôi liền gật đầu.
Khu định cư Noark nằm trên phần Đồng bằng Xám của Lục Địa Hắc Ám, thuộc Tầng 7. Vậy nên mức độ quái vật xuất hiện ở đây hẳn là không thấp.
“Dĩ nhiên, sau khi con quái vật kia xuất hiện thì mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa. Nó tìm đến nhiều lần, biến cả ngôi làng thành mớ hỗn độn, đến mức khiến gã lãnh chúa cứng đầu kia phải đổi ý, quyết định rút lui trở lại vào bên trong tường thành.”
“Ra là vậy.”
“Thôi, tạm dừng trò hỏi đáp ở đây. Đi tiếp thôi!”
Giới thiệu xong ngôi làng, Baek-ho dẫn chúng tôi bước ra khỏi cổng.
Và rồi —
“… Hoàn toàn khác với vùng đồng hoang xám xịt mà chúng ta từng biết, phải không?”
Trước mắt trải dài một cánh đồng đầy những bụi cây xanh cao ngang hông.
“Đúng đấy! Nó không có vibe tận thế như trong Mê cung, nhưng những con quái vật là một bản sao của Đồng bằng Xám. Địa hình cũng tương tự nữa.”
“Vậy sao.”
Nghe Baek-ho đáp lời lẩm bẩm của mình một cách quá nhiệt tình, GM thoáng ngập ngừng, có vẻ ngại ngùng.
“Ngài Baek-ho, phía trước có quái vật.”
Vừa bước khỏi làng, cung thủ Layton Bryant lập tức buông lời cảnh báo, khả năng cảm ứng của hắn đã phát hiện điều gì.
Cùng lúc đó,
“GRAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA—!”
Một con quái vật đang phục trong bụi cây bất chợt bật dậy, gầm lên đe dọa.
“Là Viterion. Cấp độ 3. Thuộc chủng thú hình. Không có nhược điểm với bất cứ nguyên tố cụ thể nào và khả năng kháng vật lý rất cao. Nếu có thể, nên ưu tiên sử dụng ma pháp.”
GM cất lời giải thích bằng giọng y như đang đọc từ bách khoa toàn thư.
Tôi chợt hiểu được cảm giác của những người từng đồng hành cùng anh ta khi anh ta còn là nhà thám hiểm.
‘Cũng có vài ưu điểm nhưng đi với anh ta chắc chắn sẽ hơi mệt mỏi…’
Dù sao, để bổ sung cho phần giải thích của GM, thì “Viterion” là một loại quái vật hiếm — chỉ thi thoảng mới xuất hiện tại vùng ll hoang xám.
Và…
“Gặp may rồi.”
Nó chính là sinh vật rơi ra nguyên liệu để khắc Hình xăm Bất diệt cấp 8.
.
Bình luận truyện