Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 668 : Sập bẫy
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:29 15-10-2025
.
Bên ngoài tường thành – nơi ngoài chúng ta ra thì chẳng tìm nổi một sợi tóc của con người nào khác. Ấy vậy mà chúng tôi lại vừa phát hiện dấu hiệu của con người…
Và không phải là cả một tổ đội…
“Đối phương chỉ có một người thôi. Ngạc nhiên là trông hắn đang ngủ rất ngon lành.”
Trớ trêu thay, chính vì chỉ có một người nên tôi lại càng cảm thấy bất an hơn.
Phải nói rằng điều đó còn bất hợp lý hơn cả khi gặp nhiều người cùng lúc.
Kẻ nào lại dám lang thang một mình giữa vùng đất đầy rẫy quái vật cấp 3 này? Và vì mục đích gì?
“Chúng ta nên kiểm tra xung quanh trước, phải không?”
“Ừ, trước hết cứ phải nắm rõ mọi biến số xung quanh đã…”
Nhưng trước khi chúng tôi đạt được một ý kiến thống nhất, một người đã lao vọt khỏi đội hình.
“Tôi sẽ lên trước, các người bám theo sau!”
Lee Baek-ho phóng đi như một quả đạn pháo.
Hắn không biết sợ là gì sao?
Nếu là tôi, trước một biến số chưa rõ như vậy, tôi hẳn đã chọn tiếp cận một cách chậm rãi và âm thầm cùng với đồng đội của mình rồi.
‘Kẻ tự tin mù quáng đó…’
Có lẽ đó là điểm yếu lớn nhất của Lee Baek-ho.
“… Baek-ho?!”
“Aures, mau đi thôi. Tôi không nghĩ là anh ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ai mà biết được.”
Không lâu sau, những kẻ còn lại như chúng tôi cũng vội vàng bám theo sau.
Và ta không rõ đã đi được bao lâu thì…
“Ngươi là ai! Khặc! Thả ta ra!”
Một giọng đàn ông đầy hoảng hốt vang lên…
Ngay phía dưới chân tôi.
“Có vẻ là bên dưới này.”
Nhìn xuống khe nứt trên mặt đất – có lẽ đã há miệng ra sau một trận động đất – tôi nghe thấy tiếng Lee Baek-ho vọng lên từ dưới đáy. Vì vấn đề góc độ nên chúng tôi không thể nhìn thấy Lee Baek-ho mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh của hắn ta
“Ồ, mọi người đến rồi à? Chờ chút, tôi sẽ lên đó! Chỗ này chật lắm, không chen hết được đâu!”
Sau khi nói vậy, âm thanh của hắn im bặt một lúc rồi bật người nhảy lên từ dưới vách đá, đáp xuống trước chỗ chúng ta đứng.
“Khụ!”
Tiếng đáp đất của hắn ta còn kèm theo một tiếng kêu đau đớn xa lạ.
Đó là chiến lợi phẩm mà hắn ta mang theo sau khi nhảy xuống vách đá: một gã đàn ông trung niên chẳng biết đã bao lâu chưa tắm rửa, đầu tóc bết lại, quần áo nhơm nhớp, đang giãy giụa cố tránh khỏi cánh tay đang ghìm chặt mình của Lee Baek-ho.
“Cái quái gì vậy! Ngươi…! Buông ra! Buông—”
Trong khi gã còn đang vùng vẫy dữ dội hơn khi thấy chúng ta, thì ánh mắt gã bỗng dừng lại ở một phía – đồng tử co lại.
“Ngài Aures? Là Ngài Aures, Người Giữ Cửa! Aures-nim!!”
“Ngươi là…!!”
…Cái gì, họ biết nhau sao?
“Ngươi là ai?”
“Ha! Là tôi đây! Red Eye – chỉ huy đội 3 tiểu đoàn trị an của thành phố Noark!”
“Red… Eye? Tại sao ta lại chưa từng nghe danh hiệu đó bao giờ?”
Khi Aures nghiêng đầu, Lee Baek-ho – vốn đang nới lỏng bàn tay túm tóc – lập tức nheo mắt lại.
“Hửm, ngươi muốn bịa đại một cái tên nào đó rồi giả làm người quen hả?”
“Không phải! Ngài không nhớ sao! Là Red Eye! Daylan Red Eye đây!”
Khi gã cuống cuồng buột miệng xưng tên mình, Rek Aures như chợt nhớ ra điều gì.
“Daylan? Đó không phải là họ của ông già ở quán rượu Meroon sao? A… Ngươi là con trai ông ta phải không?”
“Phải phải! Chính là tôi!”
“Ồ, nghĩ lại thì quả thật đúng là có một đứa như thế! Hahaha! Lâu rồi không gặp!”
Chỉ đến lúc đó chúng tôi mới buông lỏng lòng cảnh giác của mình.
Lee Baek-ho dường như đã mất đi hứng thú, quẳng luôn gã xuống đất như quẳng một cái bao tải.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ buông tha cho gã này.
“Ngươi tên là Daylan đúng không?”
“Vâng vâng…! Là tôi!”
“Nói xem, tại sao ngươi lại lang thang một mình ở đây?”
“Chuyện đó…”
“Nếu không thể nói thật thì ngươi cũng không cần phải nói nữa.”
Thái độ cưỡng ép ấy chính là một trong những điều khiến Lee Baek-ho trở nên đáng sợ.
Hắn chẳng quan tâm đúng sai, cứ thản nhiên sự dụng vũ lực để áp đặt ý chí của mình lên người người khác. Đã vậy, hắn còn có cái khả năng nhìn thấu lời nói dối.
‘Nhớ lại thì lúc ấy tôi cũng tưởng mình đi đời rồi.’
Nhìn gã đàn ông co rúm lại, đảo mắt liên hồi vì sợ hãi, tôi bất giác nhớ về những chuyện cũ…
Nhưng quá khứ chỉ là quá khứ.
“Khẩn trương lên. Ngươi nghĩ bọn ta rảnh lắm sao? Ngươi đang làm cái quái gì ở đây?”
Khi Lee Baek-ho gằn giọng thêm lần nữa, gã đàn ông nhắm chặt mắt, hét lên:
“…Tôi đào ngũ!”
“Đào ngũ?”
“Kế hoạch tấn công Raphdonia là một kế hoạch tự sát. Chẳng phải rõ ràng là những người tầm thường như tôi sẽ chỉ là pháo hôi trên chiến trường đó sao!”
“Hừ! Thế nên ngươi đã lén chuồn đi khi mọi người xuất quân hả?”
“Không chỉ mình tôi! Ban đầu cũng có rất nhiều người cùng nghĩ như tôi.”
“Hử? Vậy sao giờ chỉ còn mình ngươi?”
“Well… Kế hoạch có chút ngoài dự đoán. Chúng tôi bị tản mát giữa đường vì bị quái tấn công…”
Nghe gã đào binh kể lại tình hình khi đó, hóa ra lúc đầu bọn họ đã tập hợp hơn trăm người cùng nhau bỏ trốn ra ngoài.
Họ còn tự thôi miên mình với những câu nói kiểu như ‘nếu cùng nhau hợp lực, chúng ta có thể sống yên ổn ở đây’.
Nhưng quyết tâm ấy đã tan thành bọt nước ngay khoảnh khắc chúng đụng phải một con quái mạnh.
Cũng phải thôi. Những kẻ vốn dĩ chỉ biết chạy trốn vì mạng sống bản thân thì làm gì có tinh thần đoàn kết khi hoạn nạn ập xuống.
“Sau khi tản ra, tôi đã cẩn thận tìm cho mình chỗ ẩn thân. Và rồi tôi tìm được chỗ dưới kia.”
“Ý ngươi là cái hang thỏ bên vách đá hồi nãy?”
“Vâng.”
“Vậy ngươi trụ ở đó bao lâu rồi?”
“Tôi không thể nói chính xác… chắc cũng phải tầm hai tháng.”
“Ồ, tuyệt đấy. Vậy ngươi đã giải quyết vấn đề vệ sinh kiểu gì?”
“Ờ thì… thật ra… tôi ngồi xổm ngay mép vách đá rồi—”
“Dừng lại! Kinh tởm quá!”
Jaina, pháp sư trị liệu, nhăn mũi làu bàu, còn Lee Baek-ho chỉ khịt mũi cười, không hỏi thêm.
Có lẽ gã nhận thấy đây là thời điểm thích hợp nên đổi chủ đề:
“Vậy, các vị là ai?”
Gã kia liền táo bạo hỏi Lee Baek-ho.
“Tại sao ngươi lại muốn biết?”
“Tôi? À… không có gì… chỉ là tôi muốn biết… nếu các vị đến từ thành phố thì có lẽ các vị sẽ biết… liệu kế hoạch của Thành Chủ có thành công không…”
Giờ ngươi hối hận vì đã không đi cùng họ chứ gì?
Chắc nếu nghe thấy chúng tôi là những người trở về từ thành phố, hắn sẽ lập tức xin theo về…
Mà tất nhiên, Lee Baek-ho không đời nào dễ dàng chấp nhận việc đó.
“Việc đó không liên quan đến ngươi. Im lặng đi.”
“····”
“Hừm, vậy chúng ta làm gì với hắn đây? Có nên xử luôn không? Dù sao nếu để mặc hắn thì sớm muộn gì bạn cũng chết thôi…”
Vừa nghe vậy, mặt gã biến sắc ngay lập tức.
Tên đáng thương.
Ngay cả tôi còn nổi da gà khi thấy hắn nói những lời đó cứ như thể đang bàn xem tối nay ăn gì.
“Khoan! Khoan đã! Tôi… tôi có một đề nghị!”
“Hử?”
“Xin… xin hãy đưa tôi về thành phố cùng mọi người! Đổi lại tôi sẽ cung cấp một thông tin hữu ích!”
Đối diện với một lời mặc cả đầy tuyệt vọng, Lee Baek-ho chỉ nhíu mày với vẻ hờ hững.
“Hmm, ta không hứng thú cho lắm.”
Giọng hắn nghe như thật sự chẳng để tâm, nhưng ta biết rõ đó chỉ là diễn. Nói đúng hơn, đó chính là cách mà hắn dùng để thương lượng.
Đó là bản năng của hắn, đẩy bên kia vào thế yếu để mình luôn nắm thế chủ động.
“Vậy nói đi. Nếu thật sự có ích, có lẽ ta sẽ cân nhắc mang ngươi theo.”
Lee Baek-ho chẳng nhượng bộ chút nào, vẫn ở thế thượng phong.
Và rồi, tôi nghe thấy từ miệng gã một điều hoàn toàn ngoài dự liệu…
“Một bia đá không gian! Tôi biết vị trí của một tấm bia đá không gian khác!”
Hửm…?
*****
Câu chuyện của gã đàn ông kia vô cùng ngắn gọn và súc tích.
Đó là vào quãng thời gian hắn lang thang khắp nơi để tìm kiếm một nơi an toàn sau khi bị tách khỏi nhóm.
Khi ấy, tình cờ hắn phát hiện ra một bia đá không gian có hình dạng giống hệt cái ở chỗ Khu định cư Noark.
“Cái gì! Thật sao?”
Đến cả Lee Baek-ho, người sở hữu năng lực phát hiện lời nói dối, còn phải nói vậy, thì chẳng còn lý do gì để nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện này cả.
“Nó bị giấu ở một nơi nguy hiểm đến mức người bình thường chẳng bao giờ bén mảng tới được. Nếu không có tôi thì chắc chắn các anh sẽ chẳng bao giờ tìm ra đâu!”
Quả thật, việc một kẻ từng tìm được một hang nhỏ nằm sâu dưới chân vách đá có thể tìm thấy một khu vực ẩn giấu khác cũng rất hợp lý.
“Thế, nó ở đâu?”
Có lẽ sự tồn tại của bia đá không gian quá hấp dẫn nên Lee Baek-ho chẳng còn giả vờ thờ ơ được nữa.
Gã đàn ông kia cũng cảm nhận được điều đó nên lập tức mở lời mặc cả.
“Nói thì không khó, nhưng mà…”
“Được rồi, ngươi muốn ta hứa chứ gì? Ta hứa. Nếu ngươi ngoan ngoãn đi theo bọn ta và không gây rắc rối, ta sẽ mang ngươi trở lại trong thành.”
Gã đàn ông trung niên có vẻ đang dò xét xem Lee Baek-ho có nói dối không, nhưng cuối cùng có lẽ thấy bản thân cũng chẳng còn đường lựa chọn khác nên đành gật đầu.
“Ta sẽ tin anh ”
“Tốt, vậy là ổn rồi phải không? Nói đi, chỗ đó ở đâu?”
Trước câu hỏi của Lee Baek-ho, gã tiến ra mép vực, nơi hắn từng ẩn náu.
Và…
“Nó ở dưới này.”
“Dưới này?”
“Phải.”
Hà… thảo nào hắn lại không chịu cò kè mặc cả nhiều hơn.
Nếu cứ loanh quanh tìm hiểu ở khu vực này thì sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ tìm ra nó nên hắn muốn bán thông tin của mình thật nhanh trước khi nó mất giá.
“Tôi xuống trước, các người tự theo sau được chứ?”
Lần này cũng vậy, Lee Baek-ho không hề do dự mà nhảy thẳng xuống vực, chúng tôi mỗi người dùng một cách mà đuổi theo.
Vù!
Pháp sư thì dùng ma thuật bay.
Ta-ta-da-ta-ta-!
Cung thủ thì nhảy nhót bám vách đá.
[Híííííí-!]
Tư tế cưỡi trên một linh thú bay.
Còn tôi thì…
‘Đành phải dùng trọng lực thôi…’
ẦM————!
Có lẽ vì vực khá sâu nên ngay lúc tiếp đất, tôi cảm giác như có luồng điện chạy xuyên qua các đầu ngón chân, nhưng nhờ chỉ số mật độ xương và kháng vật lý của mình mà tôi không gặp phải chấn thương nào.
“Này, Nam tước, ngài làm tôi ấn tượng đấy.”
“Anh nói linh tinh gì vậy? Dù sao thì, đây chắc hẳn chính là bia đá không gian mà gã đó nhắc tới rồi đúng không?”
“Đúng vậy, ra là nó thực sự tồn tại. Tôi phải hỏi lão già sau xem liệu ông ta có kích hoạt được không.”
Khoảng 70 mét — một khe vực khá sâu.
Trong bóng tối nơi ánh sáng không thể chiếu tới hoàn toàn, tấm bia đá không gian mà gã kia nhắc tới quả thật đang sừng sững ở đó.
“Lão già! Bên này này! Mau lại kiểm tra đi!”
“Havellion, anh cũng ra xem cùng đi.”
Sau khi các pháp sư tới nơi, họ kiểm tra tấm bia không gian và cùng đi đến kết luận giống nhau.
“Tính chất hoàn toàn giống với tấm bia đá không gian mà chúng ta từng dùng.”
“Vậy thì nhiều khả năng chỉ cần truyền đủ ma lực vào là có thể mở cổng.”
“Thật sao? Cái thứ mà tìm mãi không ra hóa ra lại ở ngay đây.”
Baek-ho vừa nói vừa vỗ vào vai gã cung cấp thông tin như thể để khen thưởng hắn.
Nếu là để khen thì đáng lẽ ra hắn nên vỗ nhẹ hơn một chút…
Nhưng thôi, mỗi người một kiểu.
“Thế thì mau truyền ma lực vào đó xem nó có hoạt động không.”
“Nếu hoạt động thì anh định làm gì?”
“Cứ thử trước đã. Phải biết nó có hoạt động hay không rồi mới nghĩ chúng ta sẽ làm gì với nó chứ. Sao mọi người lại không chịu suy nghĩ nhỉ?”
“……”
GM bị mắng vô cớ nên đành cau mặt bước tới gần tấm bia đá không gian.
Và rồi…
“Bắt đầu đi.”
Ngay khi anh ta cùng Học giả Hủy diệt cùng truyền ma lực vào, hiện tượng xảy ra y hệt như lần trước. Hiệu ứng bùng nổ…
Sssssaaaaaaa—!
Ánh sáng bốc lên bởi ma lực cô đặc dần dần ngưng tụ thành hình, lớn dần lên, và cuối cùng…
“Cổng không gian đã mở thật rồi.”
“Giờ anh tính sao, Baek-ho?”
“Tôi đang suy nghĩ đây.”
“Quyết định nhanh đi, vì cổng chỉ duy trì được chừng 5 phút thôi.”
“Biết rồi.”
Lee Baek-ho, sau khi suy nghĩ một mình, liền mở miệng.
“Thật ra, tôi thấy rất tò mò. Nó sẽ dẫn chúng ta tới đâu? Các anh không cảm thấy mình đang bước vào một phiêu lưu kỳ thú sao?”
“… Đừng quên mục đích của chúng ta. Chúng ta tới đây là để lấy nguyên liệu để sửa chữa ma pháp trận.”
“Nhưng mà ai có thể nói trước được? Biết đâu nếu bước vào đó thì chúng ta sẽ tìm được những thứ mình cần nhanh hơn.”
“……”
“Nếu không được thì chúng ta chỉ cần mở cổng một lần nữa và quay về, đúng không?”
Chỉ số P của cái gã này là bao nhiêu vậy?
(Dịch giả-kun : một lần nữa, đây là P - chỉ số linh hoạt/ tùy hứng trong hệ thống MBTI, t đã giải thích một lần rồi, ai quên rồi thì lên gg nhé.)
Đó là kiểu tư duy mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng nổi, nhưng dù vậy thì tôi vẫn đồng tình ở một điểm…
‘Tôi cũng tò mò.’
Có thể nói đây chính là cảm giác của một chuyến thám hiểm thực thụ.
Khi tôi còn đang nghĩ vậy, Lee Baek-ho đã đưa ra quyết định.
“Rồi, khỏi nghĩ nữa.”
“Vậy giờ chúng ta làm gì?”
“Cứ tiến vào thôi. Ai có thể biết lần sau chúng ta quay lại đây là khi nào. Đúng không, Nam tước?”
Ờm…
“Nếu tôi nói không thì anh sẽ không bước vào đó à?”
“Không đời nào, chúng tôi sẽ vào đó một mình. Nam tước cứ chờ ở đây.”
“Vậy tôi sẽ đi theo.”
Đây có thể là một loại Mảnh ghép Ẩn, vậy nên tôi sẽ không để Lee Baek-ho khám phá nó một mình.
Một khi đã quyết thì mọi chuyện diễn ra rất nhanh.
“Này, ngươi vào trước đi.”
“Ể… tôi sao?”
“Có lý do gì khiến ngươi không thể vào trước sao?”
“…Bên kia có thể nguy hiểm… Thôi được, tôi sẽ vào.”
“Tuyệt lắm! Tôi rất thích tinh thần của anh.”
Lee Baek-ho đẩy gã đàn ông trung niên vào cổng trước, rồi mọi người lần lượt bước vào theo.
Tiện thể nói thêm, tôi vẫn là người cuối cùng.
Chớp—
Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, rồi tầm nhìn từ từ hồi phục.
Theo thói quen, tôi lập tức quan sát xung quanh.
Địa hình là một hang tối.
Không có quái vật nào gần đó.
Nhưng vấn đề là…
“Baek-ho à? Anh chắc là chúng ta tới đúng nơi chứ? Tôi không thấy tấm bia đá không gian vừa rồi đâu cả?”
Ngay khoảnh khắc tôi bước qua, cổng không gian biến mất và tấm bia đá không gian, thứ duy nhất giúp chúng tôi quay về, cũng chẳng thấy đâu.
Ngoài ra…
‘Một, hai, ba, bốn, năm.’
Chúng tôi đang thiếu mất một người.
Không, chính xác mà nói là…
“Tên khốn đó đi đâu rồi.”
Gã chỉ đường đến tấm bia đá không gian đã biến mất.
“Hắn biến đi đâu rồi? Rõ ràng là chúng ta đã bước vào ngay sau hắn, làm sao mà hắn có thời gian để chạy trốn cơ chứ? Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Lee Baek-ho lẩm bẩm trong sự hoang mang.
Nhìn chằm chằm vào anh ta, tôi lặng lẽ nuốt nước bọt.
Badump! Badump!
Nhịp tim của tôi đang từ từ gia tốc.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy tôi vừa tự mình bước chân vào một cái bẫy.
Một cảm giác bất an vô cớ bắt đầu bò dọc sống lưng…
Tôi vội hỏi Aures, người đã từng quen biết gã kia.
“Aures…”
“Gọi tôi làm gì?”
“Cái tên lúc nãy, kẻ tên là Daylan ấy…”
“Thì sao?”
“Nếu Daylan là họ, thì tên của hắn là gì…?”
Đó là một câu hỏi hơi bất ngờ đối với Aures. Tuy nhiên, anh ta vẫn suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi trả lời:
“Ừm… tôi không nhớ cho lắm…”
“…Vậy à?”
Tiếc là câu trả lời chẳng đem lại kết quả gì rõ rệt.
‘.Có lẽ biết cũng chẳng tốt hơn.’
Khi tôi đang định bỏ dở suy nghĩ thì Aures bỗng thì thầm điều gì đó rất nhỏ.
“Chỉ là…”
“Chỉ là?”
“Hình như đó là một cái tên rất thông dụng.”
…Có phải vậy không?
.
Bình luận truyện