Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 669 : Star Tomb
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:29 15-10-2025
.
Để tôi tóm tắt lại tình hình hiện tại.
Chúng tôi đã nhận được tình báo về một bia đá không gian xa lạ từ một ‘người quen’ của Rek Aures mà chúng tôi tình cờ gặp bên ngoài tường thành.
Sau khi thành công kích hoạt cổng không gian, chúng tôi quyết định thử khám phá cánh cổng đó, tự tin rằng nếu không ổn thì có thể trở về bằng đường cũ.
Và…
“Vậy có nghĩa là, tên khốn đó ngay từ đầu đã muốn nhốt chúng ta ở đây rồi hả?”
Daylan, ‘người quen’ của Rek Aures, đã biến mất không một chút dấu vết ngay khi chúng tôi bước qua cổng.
Tan biến cùng với hắn là bia đá không gian mà chúng tôi dùng để đi đến đây.
Nói cách khác, đường về đã bị chặn.
“Họ của hắn là Daylan đúng không? Liệu đó có phải sự thật không?”
Thông tin về Daylan quá ít ỏi.
Chúng tôi cũng không thể chắc rằng họ của hắn có thực sự là ‘Daylan’ không nữa, thứ duy nhất chúng tôi biết chỉ là hắn có một cái tên “rất, rất phổ biến” ở Noark mà thôi.
“…”
Tay tôi siết chặt lúc nào chẳng hay.
Tôi vẫn không chắc tên hắn thực sự là ‘như thế’, nhưng nếu đúng thật là ‘như thế’…
‘Có lẽ…’
Đây sẽ là lần đầu tiên tôi gặp lại hắn sau một thời gian rất dài.
Tim tôi nảy lên một nhịp!
Từ giờ phải cảnh giác tối đa.
Chỉ như thế mới có thể thoát khỏi tình cảnh này an toàn.
Vì thế…
“Hắn chắc chắn chưa đi xa đâu…”
“Dừng lại.”
Ngay lúc Lee Baek-ho lại chuẩn bị lao đi tìm tên mất tích kia thì tôi chặn hắn ta lại.
“...?”
Tôi hạ giọng xuống như đang ra lệnh, khiến Lee Baek-ho hơi ngơ ngác. Nhưng đây là một tình hình nghiêm trọng mà tôi buộc phải dành lấy quyền chủ huy.
Badump Badump Badump!
Từng tế bào trong cơ thể tôi đều cảm thấy tình huống này rất nguy hiểm.
“Đừng hành động hấp tấp. Ưu tiền hàng đầu là phải xác định được đây là chỗ nào.”
Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của tôi khi chơi [Dungeons & Stones]. Khi lần đầu bước vào một nơi xa lạ, tôi cần phải cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Tất nhiên, dù có cẩn trọng đến đâu thì tôi vẫn thường chết ở lần thử đầu tiên…
Tóm lại.
“Havellion, Bryant. Hai người hãy sử dụng năng lực của mình để kiểm tra sự tồn tại của quái vật hoặc bẫy xung quanh.”
Tôi để GM và cung thủ đứng yên tại chỗ và sử dụng kỹ năng, kiểm tra toàn bộ khu vực bằng cả phép thuật lẫn các giác quan.
“Không phát hiện gì cả.”
“Tôi cũng không cảm nhận được dấu hiệu nguy hiểm.”
Vậy thì tốt.
Tap.
Tôi từ từ tiến tới vách hang, đưa tay gõ thử vào lớp tường đất. Âm thanh phát ra đục, vang nhẹ.
‘Có vẻ phía sau không có khoảng rỗng nào…’
Hmm.
Tôi tiếp tục nhấc chân cẩn thận tiến lên phía trước.
‘Bùn…’
Đất dưới chân tôi giống hệt như vừa trải qua một trận mưa lớn, bùn lầy nhão nhoẹt khắp nơi.
Tuy không thấy có hiệu ứng giảm tốc hay trạng thái bất lợi nào, nhưng vấn đề là chúng tôi đàn ở trong một cái hang…
“Chúng ta cần rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
“Đúng vậy. Cứ lần tiếp tục đi theo hướng này, chúng ta có thể sẽ tìm thấy gì đó—”
“Nếu không nhanh lên, cả hang động này có thể bị nước nhấn chìm.”
“Hả?”
Thấy Lee Baek-ho nghiêng đầu khó hiểu, tôi chỉ lên vách hang và trần hang.
“Nhìn xem, ở đó vẫn còn dấu vết từng bị ngập nước.”
“Ồ, đúng là có vết nước thật!”
“Nhưng có dấu vết của ngập nước đâu có nghĩa là nó sẽ bị ngập ngay bây giờ đâu. Chúng ta chỉ cần đi ra trước khi điều đó xảy ra, đúng chứ?”
Sao gã này lạc quan thế nhỉ?
“Anh có biết cái hang này dài bao nhiêu không? Nếu phải mất ba ngày ba đêm mới tới được lối ra thì sao? Hoặc nếu địa hình trong hang phức tạp như một mê cung thì sao?”
“…Thì chúng ta phải đi nhanh hơn?”
Ờm, về cơ bản thì anh ta không sai.
Nhưng trước khi đi…
“Chúng ta phải sắp xếp lại đội hình đã.”
“Đội hình gì?”
“Tôi hy vọng chung ta có thể hoạt động như một nhóm độc lập thay vì hai nhóm riêng lẻ. Trong tình huống mà tất cả mọi người đều không có đường lui này, việc tập hợp tất cả lực lượng sẽ giúp chúng ta gia tăng cơ hội sống sót .”
Dù đã đi cùng nhau một thời gian, nhưng tôi và GM vẫn như hai người ngoài, không hòa vào đội hình của Lee Baek-ho được.
Nhưng từ giờ thì không thể như thế nữa.
“Havellion, Ruinzenes, Jaina. Ba người sẽ đứng ở vị trí trung tâm, đó là khu vực an toàn nhất.”
Đầu tiên là đặt những đơn vị máu giấy vào giữa đội hình.
“Rek Aures. Anh sẽ canh chừng phía sau, phòng trường hợp có kẻ tập kích từ hậu phương.”
“Ha ha, cứ để đó cho tôi!”
Đặt tanker ra phía sau.
Trong một hang động kiểu đường hầm thế này, góc chết lớn nhất chính là ở sau lưng.
Còn phía trước thì…
“Tôi sẽ giữ vững tiền tuyến. Lee Baek-ho, anh có thể tự do di chuyển để tối đa hoá sát thương. Còn Bryant, vị trí của anh là ở ngay phía sau tôi. Nếu giao tranh nổ ra, anh có thể lùi lại chung với nhóm ở trung tâm nhưng hiện tại tôi cần anh cho nhiệm vụ trinh sát, hiểu chứ?”
“Vâng… Tôi hiểu rồi.”
Tốt, đội hình cơ bản đã xong. Giờ thì đi…
“Nam tước?”
Ngay khi mọi người vào vị trí, Lee Baek-ho tiến lại gần tôi với vẻ muốn nói gì đó.
“Nhưng số người bên nhóm tôi nhiều hơn, sao tôi lại không phải là người chỉ huy?”
À, ra hắn ta thấy khó chịu vụ đó.
“Hơn nữa, Nam tước vốn chưa bao giờ rời khỏi tường thành, đúng không? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu mọi người làm theo chỉ dẫn của tôi sao?”
‘Nếu hắn ta làm được thì tôi đã để hắn làm rồi.’
“Lee Baek-ho, tình hình này khác với trước rồi.”
Đây không phải chỉ là ra ngoài tường thành.
Nếu chỉ là một chuyến thám hiểm thông thường thì tôi sẽ nhường quyền quyết định cho hắn ta vì hắn ta nắm nhiều thông tin hơn.
Nhưng lần này thì có một điểm khác biệt then chốt…
“Khác nhau chỗ nào?”
“Đây là lần đầu tiên tất cả chúng ta đến nơi này.”
Chúng tôi đang ở trung một khu vực không biết và bản năng của tôi đang gào lên rằng đây là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Hắn ta thực sự nghĩ chiến thuật ‘tất cả cùng xông lên’ của mình sẽ có tác dụng ở đây sao?
“Chúng ta không có bất kỳ thông tin gì về nơi này, và cũng chẳng biết những biến số nào có thể xảy ra. Vì vậy, trong hoàn cảnh thế này, mỗi quyết định đều mang tính sống còn.”
“Vậy thì?”
“Trong tình huống như thế này, quyền quyết định phải nằm trong tay người phù hợp.”
Đó là cách nói uyển chuyển, nếu muốn thông tục hơn thì nó có nghĩa là tôi cảm thấy hắn ta không có năng lực đó.
Dĩ nhiên, Lee Baek-ho không dễ gì chấp nhận điều đó.
“Người phù hợp…? Nam tước sao?”
Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt khó tin.
Tôi không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
“Thì sao? Anh nghĩ người đó không phải là tôi sao?”
“Đúng vậy. Tôi không nghĩ vậy.”
Tôi phá lên cười trước câu trả lời không chút chần chừ của hắn ta.
Thật ra tôi không hiểu vì sao Lee Baek-ho lại phản đối gay gắt như thế.
Nó rõ ràng quá còn gì?
Tôi — người đã tự mình tổng hợp dữ liệu và nghiên cứu bản đồ trong suốt gần 10 năm để vượt qua chế độ gốc của [Dungeon & Stones].
Và hắn — một cựu quân nhân giải ngũ, nếu không nhờ chế độ gian lậnthì chắc chẳng bao giờ có thể bước chân vào thế giới này.
Giữa hai người, ai mới là người phù hợp?
Tap.
Tôi bước thêm một bước tới gần Lee Baek-ho và nói một cách chậm rãi:
“Tôi hỏi anh lần cuối, Lee Baek-ho.”
“…”
“Anh thực sự tin rằng tôi không phải là người phù hợp sao?”
Lần này, hắn ta không trả lời ngay như mọi lần.
Cũng chính vì thế mà tôi chắc chắn hắn ta không có tự tin để nói ra điều đó.
Cuối cùng, Lee Baek-ho quay mắt sang chỗ khác, nhún vai.
“...Thôi được. Để tôi xem nhà thám hiểm nổi tiếng nhất Raphdonia có thể làm được những gì.”
Hắn ta nên nói thế ngay từ đầu.
*****
Sau khi đạt được thỏa thuận về tái cơ cấu quyền lực, cả đoàn lại bắt đầu di chuyển.
Tôi có thể thấy từ phía sau lưng mình vang lên những tiếng thì thầm.
“Rốt cuộc Nam tước Yandel là ai vậy? Làm sao anh ta có thể khiến Lee Baek-ho chấp nhận lùi bước?”
GM khe khẽ đáp lời Aures:
“Tôi cũng thấy bất ngờ. Không ngờ có ngày tôi lại có thể nhìn thấy Lee Baek-ho chịu xuống nước như thế này.”
Nhưng dù có khe khẽ đến đâu, thì làm sao lọt khỏi tai Lee Baek-ho được.
“Ha! Tôi là rắn sao, tại sao tôi không thể lui lại? Và tôi lui lại khi nào chứ? Tôi chỉ tò mò xem anh ta tự tin cỡ nào thôi!”
“...Ahaha.”
“Baek-ho! Tôi không hề nói gì hết!”
Khi Lee Baek-ho cau có, cả hai lập tức ngậm miệng như thể chưa từng hóng chuyện. Thật thú vị khi có người pha trò, nhưng tôi vẫn cảnh cáo họ:
“Hãy giữ im lặng. Dù bây giờ vẫn chưa có chuyện gì, nhưng không ai có thể đảm bảo âm thanh sẽ không mang gì đó tới.”
“Hiểu rồi!”
Tại sao những người được gọi là những nhà thám hiểm hàng đầu này lại thiếu chuyên nghiệp vậy nhỉ?
Giá như ai cũng giống Amelia thì tốt biết mấy. Cô ấy làm gì cũng đạt hiệu quả tối đa.
“Tôi vừa cảm nhận được một luồng gió nhẹ. Có lẽ chúng ta sắp tới được lối ra rồi.”
Đi bộ thêm chừng hai mươi phút theo lời cung thủ Bryant, quả nhiên lối ra hiện ra trước mắt chúng tôi.
“Tối quá.”
Dù đã rời khỏi hang, tầm nhìn của chúng tôi vẫn không được cải thiện.
Điều này khiến tôi liên tưởng đến một nơi cũng tối y như vậy…
“Giờ vẫn còn là ban đêm mà phải không? Khi mặt trời mọc chúng ta sẽ thấy gì đó.”
Lee Baek-ho vẫn không tim không phổi như mọi khi, nhưng tôi thì có ý nghĩ khác.
“…Có vẻ như nó không chỉ tối vì là ban đêm đâu.”
“Hả?”
“Nhìn đi. Ánh sáng từ quả cầu ánh sánh không thể khuếch tán được xa. Điều đó không khiến anh cảm thấy quen thuộc sao?”
Đến tận lúc này, dường như Lee Baek-ho mới nhận ra điểm bất thường của màn đêm và cau mày:
“Vậy… ý anh là chúng ta đang ở trong mê cung sao?”
“Well, đó chính là chuyện mà chúng ta phải tìm hiểu.”
“Được thôi, trông cậy cả vào ngài đấy, Nam tước. Anh từng nói anh sẽ lo liệu hết mà nhỉ?”
…Hắn ta là học sinh tiểu học à?
Rõ ràng là hắn ta đã đến thế giới này trước tôi rất lâu, xét theo tuổi thật thì hắn phải cư xử trưởng thành hơn mới đúng chứ.
“Được, cứ để cho tôi. Cậu im lặng chút đi.”
Ngay lập tức, Lee Baek-ho chụm ngón trỏ và ngón giữa lên trước miệng và kéo ngang qua, ra hiệu mình sẽ im lặng với vẻ mặt khó chịu.
Dù sao thì, tôi vẫn tiếp tục công việc của mình.
Để bắt đầu khám phá một khu vực mới, dĩ nhiên tôi phải bắt đầu từ việc dò xét xung quanh.
“Tôi không thấy có nước quanh đây.”
Ngược với kỳ vọng sẽ có sông hoặc hồ gần cửa hang, tôi không thể tìm thấy thứ gì ở bên ngoài có đủ nước để lấp đầy hang động đó.
Thế thì tại sao bên trong hang lại có nước? Không thể nào chỉ do mưa mà tích tụ được nhiều như vậy được.
‘Hẳn phải có lý do khác…’
Vừa suy nghĩ, tôi vừa tiếp tục khảo sát xung quanh.
Tôi vẽ một vòng tròn lớn lấy cửa hang làm tâm và phác thảo bản đồ sơ bộ, đồng thời để hai pháp sư ghi nhớ toạ độ tại vị trí cửa vào, phòng khi chúng tôi cần quay lại nơi này.
Chẳng biết đã bao lâu…
“Havelion, giờ là mấy giờ rồi?”
“9 giờ 18 phút sáng. Nếu ở đây có mặt trời thì nó cũng nên xuất hiện từ lâu rồi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Dù đã chờ lâu như vậy, mà trời vẫn không sáng lên thêm chút nào nữa.
Vậy có nghĩa là…
“Khả năng cao đây không phải là ‘bên ngoài tường thành’.”
“Ý anh là… chúng ta đang ở trong mê cung?”
“Không phải là không có khả năng đó.”
Không ai phủ nhận giả thuyết của tôi hay nghĩ rằng tôi đang hoang tưởng cả, bởi thực tế, chính Auril Gavis từng dùng một bia đá không gian để mở cổng vào mê cung ngay bên ngoài tường thành.
“Nam tước, nhìn cái này đi!”
Đúng lúc đó, cung thủ Bryant gọi tôi.
Tôi vội bước lại gần và nhìn thấy một công trình nhân tạo bị khuất khỏi tầm nhìn.
“Một tượng đá?”
Dĩ nhiên, bia đá mà Bryant tìm được hoàn toàn khác kiểu với những bia đá không gian.
Có thể nói nó là một cấu trúc lớn, mang hình dáng tương tự “tượng đài” trong Hang Pha lê Tầng 1.
“Havelion, anh có thể đọc được những chữ này không?”
“Không, tôi chưa từng nhìn thấy những ký tự này trước đây.”
Trên bia khắc đầy những ký tự gần như chữ tượng hình, trông như tranh vẽ. Ngay cả tôi, người có thể dễ dàng đọc hiểu ngôn ngữ cổ, cũng không hiểu nổi.
“Chúng ta nên điều tra nó. Có khả năng nó đang ẩn giấu một ma pháp nào đó.”
“Được.”
Để việc khảo sát tượng đài cho GM và Học giả Hủy diệt, tôi kiểm tra lại bản đồ mình đã phác thảo một lần nữa.
Tất cả chỉ là một khu rừng, không có gì đặc biệt — ngoại trừ việc trên bề mặt của nó xuất hiện vô số hố sâu khổng lồ.
‘Có lẽ tôi sẽ hiệu quả hơn nếu tôi chọn một hướng cố định rồi di chuyển thẳng...’
Khi tôi đang suy tính bước tiếp theo, đồng thời chờ đợi kết quả từ nhóm khảo sát tượng đài—
Flash-!
Trong khoảnh khắc, cả thế giới sáng bừng trắng xoá…
Ầm!!
Một tiếng sấm khủng khiếp, như thể cả bầu trời đang sập xuống vang lên.
Và rồi…
Ào ào ào!!
Mưa lớn đổ xuống như trút.
Nếu chỉ đến đây thì cũng có thể coi là một vùng thời tiết khắc nghiệt bình thường. Nhưng trùng hợp thay, ngay lúc thời tiết trở nên bất thường, một con quái vật xuất hiện.
[Kyeeeeeek-!!]
“Ở đằng kia!! Có quái vật đang hướng về phía chúng ta!”
Đây là con quái vật đầu tiên chúng tôi bắt gặp kể từ khi chúng tôi đến khu vực này.
May mắn thay, đó không phải là một giống loài mới chưa từng thấy.
À, mà tôi cũng không biết gọi đó là may có đúng hay không.
“Brachiaistello! Là quái vật dạng thú cấp 5, sử dụng niệm lực và có khả năng điều khiển nước!!”
GM lập tức đứng bật dậy, và hô to lên như thể một binh sĩ đang báo cáo trên chiến trường.
Thông tin GM đưa ra hoàn toàn chính xác, nhưng đáng tiếc, anh ta lại báo cáo thiếu điều quan trọng nhất.
Brachiaistello.
Dù chỉ là một con con quái nhỏ cấp 5…
“Chúng chỉ xuất hiện ở Tầng 9 của Mê cung.”
.
Bình luận truyện