Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 710 : Lực lượng đặc biệt
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 19:31 07-12-2025
.
Trong một căn phòng rộng lớn nằm bên trong Cung Điện Vinh Quang.
“Ông vừa nói cái gì? Lặp lại thử xem.”
Hầu tước Tercerion, Thủ tướng kiêm Tổng tư lệnh tối cao của Bộ Chỉ huy Quân sự, đối diện với thái độ hùng hổ của tôi khi tôi đập mạnh tay mình xuống mặt bàn, gương mặt vẫn không hề đổi sắc.
“Ta sẽ nói lại lần cuối. Với tư cách Tổng tư lệnh, ta không thể chấp thuận việc anh thay đổi đơn vị trực thuộc của mình.”
Đó là câu trả lời trước yêu cầu của tôi: yêu cầu được điều ra tiền tuyến, nơi Clan của tôi đang đóng quân.
Kết quả đã quá rõ ràng… nhưng việc chấp nhận kết quả đó thì lại là chuyện khác.
Mà thật lòng thì tôi cũng không hiểu nổi vì sao ông ta lại cứng đầu như vậy.
“Vì sao tôi lại không thể thay đổi đơn vị?”
“Anh là một quý tộc được phong tước.”
“Tôi nghe nói, nếu đích thân người trong cuộc yêu cầu thì vẫn có trường hợp được chấp nhận mà?”
“Trong quân đội, mọi phán đoán và hành động đều phải vì lợi ích của tập thể, không phải vì mục đích cá nhân.”
“Làm cách nào mà việc tôi đến đó lại không có lợi cho tập thể?”
Không giống phong thái thô lỗ thường thấy ở một Barbarian, lần này tôi cố gắng trình bày lý lẽ một cách hợp logic nhất để thuyết phục đối phương.
Nhưng—
“Anh cũng có nhiệm vụ cần phải được thực hiện tại Bộ chỉ huy. Và ta đã quyết định rằng ‘nhiệm vụ đó’ quan trọng hơn việc anh trực tiếp ra tiền tuyến chiến đấu.”
“…Nhiệm vụ gì?”
“Ta chỉ nói riêng với anh điều này: ngay cả ở Đế đô Carnon này, cũng chẳng ai được phép cảm thấy an toàn. Đám Noark ngỗ ngược đã lẩn trốn suốt kể từ hôm đó và Cục Tình báo vẫn chưa xác định được chúng đang che giấu điều gì.”
“…Vậy điều đó có liên quan gì đến tôi?”
“Dù một tòa nhà có kiên cố đến đâu, nếu các cột trụ của nó sụp đổ, nó vẫn sẽ đổ nát. Mà những quý tộc tụ tập trong thành này chính là những cột trụ chống đỡ vương quốc Raphdonia.”
“Không, đó cũng là điều tôi hỏi— thì việc ấy liên quan gì đến tôi?”
“Trong thành phố này, có ai thông thạo về việc ‘bảo vệ’ hơn anh sao? Ta không kỳ vọng quá nhiều. Chỉ cần anh ở lại đây và sẵn sàng đối phó mọi tình huống phát sinh là được.”
“…Haa…”
Phát ra một tiếng thở dài, giờ tôi cũng đã hiểu tại sao ông ta lại khăng khăng giữ chân ta thế này.
Tất nhiên… hiểu không đồng nghĩa với chấp nhận.
‘Dù sao tôi cũng chỉ là một Barbarian trong mắt họ, đúng chứ?’
Một chiến binh đơn giản, thô bạo, chỉ biết cầm vũ khí mà xông lên.
Một Barbarian kiểu mẫu của thời đại này — không bị ràng buộc bởi luật pháp hay đạo đức.
‘Nhưng mà, tôi không thực sự là một kẻ không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì như họ nghĩ…’
Giờ tôi phải làm gì đây?
Tôi có thể chịu được hậu quả khi cứ mặc kệ những lời ông ta nói rồi bỏ đi?
‘…Hay là…’
Ngay lúc dòng suy nghĩ của tôi rẽ sang hướng đó—
Hầu tước chậm rãi lên tiếng, như thể đang cố trấn an tôi, sau khi nhận ra tôi đang nghĩ đến điều gì đó không đúng đắn.
“Như anh thấy đấy. Ta không thể để anh đi vì đám người Noark kia còn ẩn náu trong thành phố… Vậy nên nếu anh có thể quét sạch chúng ra khỏi đây, có lẽ ta sẽ một lần nữa cân nhắc yêu cầu này.”
Ngay khi nghe câu ấy, trong đầu ta vang lên âm thanh ‘bing!’ vô cùng chói tai.
‘Đây chẳng phải một dạng nhiệm vụ điều kiện tiên quyết sao…’
Được rồi. Vậy chỉ cần giải quyết chuyện này là xong hết, đúng không?
*****
Đôi khi, trong lúc chơi game, người ta sẽ gặp một tình huống như thế.
Có một biển cấm vào chắn ngang trên đường nên bạn không thể bước qua, nhưng cánh cửa sẽ mở ngay khi hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định.
Xét ở vài khía cạnh, tình cảnh hiện tại của tôi giống hệt như vậy.
[Truy lùng toàn bộ những tên gián điệp của Noark đang ẩn náu trong Đế đô Carnon.]
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, tôi sẽ có thể rời khỏi Bộ Chỉ huy Quân sự và đường đường chính chính tiến ra tiền tuyến — nơi các đồng đội của tôi đang chờ đợi tôi.
Tuy nhiên, có một điều khiến tôi hơi thất vọng…
“Vậy hãy triệu tập những thành viên trong Clan của tôi tới đây. Khi đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc tìm ra chúng.”
“Điều đó là không thể.”
“Vậy chẳng lẽ ông muốn tôi phải tự mình đi tìm bọn chúng à?”
“Dù anh có nói vậy thì việc này cũng sẽ không được chấp nhận. Nếu chỉ riêng Clan của anh được đối xử đặc biệt, những nhà thám hiểm khác sẽ nghĩ như thế nào? Khi ấy sẽ chẳng ai còn muốn dốc toàn tâm toàn lực chiến đấu vì hoàng gia nữa.”
Tôi đã định lợi dụng một lỗ hổng, nhưng đúng như dự đoán — Hầu tước đã chém đứt ý định ấy chỉ bằng một câu.
“Nhưng tất nhiên là anh sẽ có người hỗ trợ. Ta sẽ chỉ định cho anh một số nhân sự phù hợp.”
Dù vậy, nỗ lực của tôi không phải là vô ích, vì ít nhiều tôi đã giành được nhân lực.
“Ta sẽ nói trước: anh và nhóm người được giao cho anh sẽ được tổ chức thành một lực lượng đặc biệt, nhưng đơn vị trực thuộc của các anh vẫn là Bộ Chỉ huy quân sự.”
“…Tôi hiểu rồi.”
“Ta phải lặp lại điều này vì có vẻ anh vẫn chẳng hiểu gì cả. Ta nhắc lại: tuyệt đối không được rời khỏi Đế đô Carnon khi chưa nhận phép. Nếu làm trái lệnh, anh sẽ bị xem là một kẻ ‘đào ngũ’.”
“Cho nên tôi nói, tôi hiểu rồi.”
“Được rồi, vậy thì ra ngoài đi.”
Sau buổi mật đàm với Hầu tước, tôi quay lại đại sảnh của Cung Điện Vinh Quang, vừa trò chuyện với các quý tộc khác vừa thu thập tin tức.
“Haha! Có gì mà phải lo lắng chứ? Tình thế hiện tại chẳng khác nào màn giãy chết cuối cùng của những con chuột cống đó mà thôi. Quyền uy của hoàng gia là tuyệt đối.”
“Tôi nghe phong thanh rằng mọi chuyện sẽ được ‘thu xếp êm thấm’ trong thời gian ngắn tới, nhưng cũng khó mà đoán trước được điều gì.”
“Nhân tiện, cân nhắc đến việc Đức Vua không xuất hiện giữa cơn biến loạn như thế này… xem ra tình trạng cơ thể của ngài ấy thực sự không có dấu hiệu hồi phục.”
Phần lớn nội dung của những cuộc trò chuyện xung quanh chẳng có mấy giá trị, dẫu vậy, tôi vẫn kiên nhẫn nói chuyện với càng nhiều người càng tốt, lắng nghe từng mẩu thông tin nhỏ nhặt.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu…
“Nam tước Yandel, toàn bộ các binh lính mà Tổng tư lệnh nhắc đến đã tập trung đầy đủ.”
Sớm hơn tôi tưởng, tuy đã được diện kiến những “nhân lực” mà Hầu tước nói tới.
Tổng cộng 19 người.
Tính cả tôi là 20, và tất cả sẽ được tổ chức thành một “đơn vị truy lùng đặc biệt” dưới quyền chỉ huy của quân đội, bắt đầu hành động ngay từ bây giờ…
Tốt thôi. Nhưng có một điều khiến tôi không khỏi kinh ngạc:
“…Ông Yandel?”
“Raven…?”
Hah. Ta không ngờ Hầu tước lại điều cả cô ấy tới.
“Lẽ nào… ông Yandel là người chỉ huy đội truy lùng đặc biệt này?”
Cũng giống tôi, Raven có vẻ hết sức sửng sốt, như thể cô ấy chưa từng nghe phong thanh gì về điều này.
“Tình cờ thôi. Mong cô sẽ chiếu cố cho tôi trong thời gian này.”
Biết rõ tài năng của Raven, tôi chìa tay ra với sự nhẹ nhõm. Nhưng Raven lại bắt tay tôi bằng vẻ mặt đầy bất an.
“…A, đột nhiên tôi cảm thấy bất an quá.”
“Tại sao cô lại thấy bất an?”
“Không có gì. Chỉ là trực giác vừa nói với tôi rằng nhiệm vụ lần này sẽ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm.”
“Yên tâm, tôi không hề có ý gây ra bất kỳ rắc rối nào.”
“Có khi nào mà vấn đề xảy ra bởi vì anh chủ động muốn nó xảy ra không chứ?”
…Những lời đó khiến ngay cả một Barbarian có trái tim chai sạn cũng cảm thấy tủi thân đấy.
“Dù sao, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
“Hả? Cô không nghe gì trước khi đến đây sao?”
“Không. Tôi chỉ biết rằng chúng ta sẽ được giao nhiệm vụ tìm kiếm gì đó. Bị gọi gấp như vậy, tôi đoán phải cực kỳ quan trọng. Thế… rốt cuộc chúng ta cần tìm thứ gì?”
Có vẻ cô ấy bị kéo tới đây mà không được thông báo gì cả nên tôi tóm tắt nhiệm vụ cần tiến hành.
“Tức là… chúng ta phải bắt đầu từ con số không và lần ra dấu vết của đám người mà ngay cả Cục Tình báo Hoàng gia cũng không thể tìm được?”
Khuôn mặt của Raven tím tái trong một lúc trước khi tất cả bất mãn biến thành một sự thở dài. Tôi cũng cảm thấy hơi áy náy, nên quyết định gạt bỏ sĩ diện và cúi đầu.
“Xin hãy giúp tôi.”
“Không… dù anh có nói vậy thì tôi cũng đâu có siêu năng lực gì đâu.”
“Tôi buộc phải làm xong chuyện này thì mới có thể được trở lại bên cạnh đồng đội của mình.”
Vừa nói vậy, tôi vừa nhìn Raven bằng ánh mắt bi thiết chân thành.
Sau một lúc im lặng thật dài, Raven thở hắt ra.
“A… được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố hết sức.”
“Vậy là đủ rồi.”
Đó không phải câu nói suông. Với bản tính của Raven, một lời hứa như vậy nghĩa là cô ấy sẽ thực sự tận tâm dốc sức.
Nhưng mà, có vẻ Hầu tước cũng có dụng ý gì đó khi gửi cô ấy tới cho tôi.
Tại sao một người luôn làm chuyện trái ý tôi như Hầu tước lần này lại không ngáng chân tôi? Tôi thực sự thấy tò mò, nhưng cũng chào hỏi các thành viên mới của đơn vị — ngoại trừ Raven.
“Ta là Bjorn, con trai của Yandel. Còn anh, tên của anh là gì?”
“Tôi là Marcus Batelan.”
“Ồ, là một thành viên của gia tộc Nam tước Batelan?”
“Tôi không thuộc dòng chính, thưa Nam tước, mà là chi hệ.”
Dù tốn chút thời gian, tôi vẫn lần lượt điều tra bối cảnh từng người, cũng như tìm hiểu sở trường của họ.
Tổng cộng có mười hiệp sĩ, ba pháp sư và năm người thuộc “đội truy tìm”, vốn được xem là những nhân tài đặc biệt trong quân đội…
“Anh là thành viên đội truy tìm, vậy năng lực của anh đã phát triển theo hướng cảm ứng sao?”
“Vâng, đúng vậy, thưa Nam tước.”
“Khả năng cảm ứng của các anh đạt tới mức nào?”
“Không ai trong phạm vi 20 mét có thể thoát khỏi ánh mắt của chúng tôi.”
Trong giọng nói của các thành viên đội truy tìm, tôi cảm nhận rõ niềm kiêu ngạo không hề che giấu.
Ừm, mà cũng chẳng phải sự tự tin vô căn cứ.
“Có lẽ ngài đã biết, bất cứ khi nào Hoàng gia cho Các kỵ sĩ Hoàng gia phụ trách nhiệm vụ cAnh gác, ít nhất luôn một thành viên đội truy tìm sẽ được bố trí ở đó.”
Nếu năng lực đủ để được giao nhiệm vụ canh giữ cánh cổng cung điện hoàng gia, thì coi như đã được chứng thực.
Tôi nhanh chóng mất hứng với đội truy tìm và quay sang nhìn người cuối cùng.
Một người đàn ông khoác bộ phục trang đen tuyền, không hoa văn, không huy hiệu — hoàn toàn không giống quân phục thông thường.
“Anh đến từ Cục Tình báo sao?”
“Vâng, thưa Nam tước.”
“Anh tên gì?”
“Do quy định của Cơ quan Tình báo, nên mong ngài thứ lỗi, tôi không thể tiết lộ danh tính của mình.”
“Vậy thì chỉ trả lời một điều. Họ hay tên của anh… có phải là ‘Hans’ không?”
“···?”
“Chuyện này rất quan trọng, cho nên mau trả lời đi. Nếu không, ta đành phải đuổi anh trở về Cục Tình báo hay bất cứ nơi nào anh thuộc về.”
“Tôi… không rõ vì sao ngài lại hỏi vậy, nhưng tôi không phải là Hans.”
“Anh thề trên danh nghĩa Hoàng gia chứ?”
“...Tôi thề·”
Tốt. Vậy là không có một tên Hans nào trà trộn vào đội ngũ của tôi.
Một người của Cục Tình báo tuyệt đối sẽ không dám nói dối dưới danh Hoàng gia.
“Thế ta nên gọi anh là gì?”
“Xin hãy gọi tôi là Nameless.”
Haha, sở hữu gu ăn mặc u ám và giọng nói cứng ngắc như thế, thậm chí còn báo tên mình là vô danh ư?
Nhìn qua thôi cũng biết chắc là hắn ta chẳng có nhiều bạn bè…
Được rồi, quyết định vậy.
“‘Nameless’ là một cái tên quá dài.”
“Làm sao mà từ đó lại dài—”
“Từ giờ, ta sẽ gọi anh là Mumu.”
‘Mumu’, người vừa bị áp đặt cái tên mới, đơ ra trong giây lát, như thể hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“... Rốt cuộc là ngài đã rút gọn bằng cách nào vậy?”
“Mumu và Nameless, phát âm của chúng thật tương tự, đúng không?”
“...?”
“Nếu anh không thích, hãy nói cho ta tên thật của anh. Ta sẽ gọi anh bằng cái tên đó.”
Nghe vậy, Mumu thở dài thật sâu và lắc đầu.
“Không cần đâu. Dù sao tên gọi là gì vốn chẳng quan trọng. Ngài muốn gọi thế nào thì tùy.”
“Tốt thôi, Mumu.”
“...”
Dù bản thân anh ta đã đồng ý, anh ta vẫn làm ra cái vẻ mặt như vừa ăn phải thứ gì đó khó nuốt, rõ ràng là anh ta không ưa gì cái tên này.
Nhưng tôi chẳng có lý do gì để bận tâm.
Dù sao thì hẳn anh ta cũng là kẻ giám thị được Hầu tước cài vào đây. Tôi việc gì phải đối xử tốt với anh ta?
“Dù sao thì, trước khi bắt tay tìm kiếm, ta muốn nghe xem Cục Tình báo các ngươi đã thu thập được những gì.”
“Tôi đã chuẩn bị trước vì biết thế nào ngài cũng hỏi.”
Sau đó, tôi nghe từ Mumu — người của Cục Tình báo — báo cáo về phạm vi quân đội đã tìm kiếm, những gì họ phát hiện, manh mối thu được, vân vân và vân vân.
Tôi dành một khoảng thời gian để nắm toàn bộ tình hình.
À, tất nhiên… chẳng thu được gì đáng giá.
“Vậy tức là dù tìm khắp nơi mà họ vẫn không thu được dù chỉ một sợi tóc?”
“Nếu phải nói thẳng ra… thì đúng là như vậy...”
“Hừm. Dựa vào những thông tin đó, rất có khả năng… tất cả những tên Noark đang ẩn nấp đều là đầu trọc.”
“...Ngài đang nghiêm túc đó sao?”
“Không, ta đùa thôi.”
Tên này thật sự nghĩ người Barbarian là một giống loài hoàn toàn vô tri sao?
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ngài đã phát hiện ra được điều gì sao?”
“Không. Chỉ là đi dạo một vòng sẽ giúp ta suy nghĩ minh mẫn hơn.”
“...”
Mumu nhìn tôi như có hàng trăm điều muốn nói rồi cuối cùng lại nén xuống. Trông có vẻ như anh ta nghĩ tôi chỉ đang muốn tìm cách giết thời gian.
“Nhưng nhờ anh mà ra đã thu hẹp được phạm vi tìm kiếm rồi.”
“...?”
“Đám người Noark chắc chắn không thể trốn ở những nơi đại chúng.”
Mumu tỏ vẻ thất vọng vì tôi vừa nói ra một điều hiển nhiên, nhưng anh ta không nhận ra rằng thực chất điểm này rất quan trọng.
“Có vẻ các dinh thự của quý tộc vẫn chưa được lục soát…”
Khi ta nêu ra khu vực mà Cục Tình báo chưa động tới, Mumu giật mình, hấp tấp lên tiếng.
“N-Nam tước? Chẳng lẽ ngài muốn—”
Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi dám làm như vậy, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
“Không loại trừ khả năng có gia tộc nào đó cấu kết với Noark. Chuyện đó có gì lạ sao?”
“Ngài nghĩ chúng tôi bỏ qua vì không biết khả năng đó sao?”
“Raven, đội truy tìm đặc biệt của chúng ta có quyền khám xét dinh thự quý tộc không?”
“Ể? Không có văn bản quy định điều đó, nhưng cũng không luật lệ nào ngăn cản điều đó.”
“Vậy thì cứ theo kế hoạch của ta.”
Mumu nhìn Raven, mặt đầy kinh ngạc vì câu trả lời của tôi, nhưng Raven thì chỉ bình thản gật đầu ra hiệu rồi anh sẽ quen thôi.
“Tôi đồng ý. Dù sao đơn vị này là do Hầu tước lập ra, vậy nên hậu quả cũng sẽ do ông ấy sẽ giải quyết. Hơn nữa, toàn bộ các gia chủ hiện đều đang tham gia họp tại Cung Điện Vinh Quang, đám gia nhân sẽ chẳng dám ngăn cản chúng ta đâu.”
“Hai người đang nói cái gì vậy hả!”
“Tốt rồi. Quyết định là như thế đi. Khởi hành mau lên. Chúng ta phải đột kích và kiểm tra càng nhiều nhà càng tốt trước khi các vị quý tộc phát hiện ra.”
“Vâng, nhưng ‘kiểm tra’ là…?”
“Điều đó có nghĩa là nếu chúng ta tìm thấy những vật khả nghi, chúng ta sẽ mang chúng về kiểm tra.”
“À…”
Quan sát biểu cảm khinh bỉ kia, có vẻ như anh ta đã nhận ra ý định lục tung các tư dinh của quý tộc, rồi tiện tay mượn tạm vài thứ hữu dụng.
Có lẽ anh ta cũng mệt mỏi không muốn ngăn tôi nữa.
Raven nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng cảm rồi hỏi:
“Vậy… chúng ta sẽ bắt đầu từ gia tộc nào?”
Ồ, cái đó á?
Tất nhiên—
“Điểm đến đầu tiên: dinh thự của Hầu tước Tercerion.”
Tôi rất muốn biết, trong nhà của vị Thủ tướng ấy, rốt cuộc đang che giấu thứ gì.
.
Bình luận truyện