Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 712 : Bí mật của Hầu tước

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:35 07-12-2025

.
Tôi nhặt một bức tranh được đặt trên giá sách lên và quan sát. Bức tranh mỏng và không đóng khung. Ở trên bề mặt có phủ một lớp màng mỏng, tựa như đã được xử lý bằng ma thuật hoặc được tráng phủ khiến nó nhìn chẳng khác gì một tấm ảnh hiện đại. Dù sao thì… chuyện đó không quan trọng lắm. ‘...Đây là ai?’ Người phụ nữ trong bức tranh sống động như ảnh chụp ấy đang mặc một bộ váy xa hoa. Tuy không thể gọi là đại mỹ nhân, nhưng nụ cười rạng rỡ khiến cô ấy trông vô cùng cuốn hút. Điểm đặc biệt nhất là cô sỡ hữu mái tóc đen và đôi mắt đen – những đặc điểm vô cùng hiếm gặp ở thế giới này. ‘Nhân tiện, sao cô ta trông quen thế nhỉ…’ Gương mặt của người phụ nữ này cứ khiến tôi có cảm giác mình đã từng gặp qua cô ta ở đâu đó. Sau khi nhìn chằm chằm vào bức tranh một lúc với một dự cảm chẳng lành, tôi thấy thêm một bức khác – cũng là cùng một người phụ nữ, lần này mặc loại y phục làm nổi bật đường cong cơ thể. Và khi ấy tôi hiểu tại sao mình lại thấy quen mắt. ‘...Trông cô ta giống hệt Ragna?’ Tóc đen, mắt đen. Ngay cả khi tách riêng hai đặc điểm đó sang một bên, các đường nét trên gương mặt vẫn rất giống Ragnar. ‘Vậy… người phụ nữ này là mẹ ruột của Ragna?’ Tôi không có bằng chứng xác thực, nhưng tình huống hiện tại đủ để khiến người ta nghi ngờ. Cũng hợp lý thôi. Tên đệm của Ragnar, “Litanyel”, không phải tên mẹ ruột mà là tên của người bảo mẫu đã nuôi dưỡng cô ấy. [Thế còn mẹ của cô? Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với bà ấy không?] [Tôi nghe nói bà ấy qua đời đúng vào ngày tôi chào đời.] Ragnar là đứa con hoang của Hầu tước Tercerion. Và trong thư phòng bí mật của Hầu tước lại xuất hiện người phụ nữ giống cô ấy như đúc. ‘Nhưng nếu ông ta còn làm riêng cả một căn phòng như thế này, hẳn là ông ta thật sự rất yêu mẹ ruột của Ragna…’ Tôi lại đảo mắt nhìn quanh toàn bộ tranh trong phòng một lần nữa, rồi sớm cảm thấy nhàm chán và chuyển sang lục soát nơi khác. Ở khu bàn làm việc chẳng có gì ngoài bút mực nên tôi chủ yếu xem các kệ sách… [Biên bản Hoàng thất 17–18] [Báo cáo Tình trạng Các nhà thám hiểm 2002] [Biên bản Hội nghị Các chủng tộc lần thứ 11] [Bản thảo Kế hoạch Tiến trình Mê cung Năm 117 – Phác thảo IV] [Hồ sơ Hiện tượng Sụp đổ Không gian năm 217] [...] Những cuốn sách này là gì? Chỉ cần nhìn sơ qua là đã đủ để thấy nó không phải loại sách thông thường. Khi mở ra đọc thử, tôi có cảm giác giống như công văn hoặc hồ sơ nội bộ hơn là những cuốn sách viết cho đại chúng. Nội dung của cuốn sách bao gồm những biên bản cuộc họp, ai nói gì vào phút nào đều được ghi chép kín cả một quyển; còn kế hoạch và báo cáo thì được trình bày theo kiểu tài liệu mà nhân viên nộp lên cấp trên. ‘Nhưng tại sao Hầu tước lại thu thập những thứ này ở đây?’ Tôi không rõ, nhưng khi lật xem, tôi thấy có vài đoạn bị gạch chân. Ví dụ trong Biên bản Hội nghị Các bộ lạc lần thứ 11: [Trước uy nghi của Vua Bất Tử, thủ lĩnh các chủng tộc đều phủ phục xuống dưới chân ngài.] Dòng này bị gạch dưới. Trong Kế hoạch Tiến trình Mê cung Năm 117 – Phác thảo IV cũng có một đoạn: [Vì tốc độ tăng trưởng của các nhà thám hiểm hiện nay cao hơn dự tính, có lẽ Cục Quản lý Mê cung phải nghĩ ra một phương án riêng.] Đoạn đó cũng được gạch chân. “Hừm······” Khi tôi còn đang đọc lướt và chỉ xem những chỗ được đánh dấu, tôi phát hiện vài cuốn sách nhỏ ở ngăn dưới nối với bàn làm việc. ‘... Là nhật ký sao?’ Lý do khiến tôi lập tức nghĩ đến nhật ký rất đơn giản. Khác với những cuốn sách khác, chúng rất nhỏ và lại có số lượng khá nhiều. Và quan trọng nhất là những mốc thời gian liên tiếp nhau được ghi ngay trên bìa. ‘Nếu đúng là nhật ký của Hầu tước thì đây thật sự là một vận may lớn…’ Tim đập thình thịch, tôi lấy cuốn có niên đại sớm nhất rồi mở ra. Nhưng kết quả lại… “···?” Dù trang đầu được che kín chữ, nội dung của nó hoàn toàn không thể đọc được. Tạm bỏ qua chuyện chữ xấu, những ký tự được sử dụng không phải chữ cái thông dụng của Raphdonia mà cũng chẳng phải cổ ngữ. Tôi chưa từng thấy dạng chữ này bao giờ. Không phải tiếng Hàn, cũng không phải tiếng Anh. Rốt cuộc đây là thứ chữ gì? Khi những câu hỏi ấy phủ đầy tâm trí, tôi bỗng chợt nghĩ: ‘À, hay đây là mật mã?’ Ở trên trái đất, từ thuở xa xưa các quốc gia đều đã có cho mình một hệ thống mật mã riêng. Thậm chí trong quân đội Raphdonia, mỗi đơn vị cũng đều dùng “mật mã nội bộ”. ‘Mang nó theo trước đã.’ Tôi lập tức cho toàn bộ vào túi không gian, để sau này giải mã. Và sau đó… ‘Không còn gì khác đáng lấy.’ Sau khi chắc chắn không còn vật gì quan trọng, tôi tiến đến bức tranh duy nhất có khung trong phòng. Trên đó ghi tên một người phụ nữ. [Meilin Huinvenia —————·] Vì lý do nào đó, phần họ đã bị cào rách bởi vật sắc nhọn nên không thể đọc được. Bên dưới là những con số có vẻ là năm sinh và năm mất. Và… ‘Hoa văn gì thế này?’ Ở góc dưới bên trái bức tranh có một họa tiết giống thái cực đồ. Một hình tròn, nửa đỏ nửa xanh. ‘···Chẳng lẽ Hầu tước cũng là một Ác linh?’ Ý nghĩ đó thoáng lướt qua, nhưng tôi lập tức bác bỏ. Màu sắc giống, nhưng họa tiết khác biệt với Thái cực đồ mà tôi biết. “Hừm…” Dù sao thì chắc tôi cũng đã xem qua hết rồi. Đúng lúc tôi định quay đi rời khỏi đây— KWAANG—! Tiếng gì vậy? Lẽ nào Hầu tước đã nghe báo cáo và phái quân bao vây rồi? Tôi không chắc, nhưng tôi nghe rõ ràng: “Aaaaah!” Tiếng hét. Và nếu như ở tận dưới này còn nghe được ở đây thì có nghĩa bên trên đã xảy ra chuyện. Tada da dat—! Tôi nhanh chóng rời khỏi không gian mật và lao lên cầu thang. Và rồi— Phụt—! Ngay khoảnh khắc tôi đặt chân lên bậc cuối cùng— Tôi thấy khoảng hơn chục bóng người đang giằng co với Đơn vị Đặc biệt, khiến họ phải tạo thành một đội hình phòng thủ quay lưng lại phía lối vào không gian mật. Điều bất ngờ là trong số những kẻ đó, có không ít gương mặt quen thuộc. “Tôi đã tự hỏi biến số xuất hiện từ đâu.” Một người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt dửng dưng, giọng khô khốc. “Hoá ra lại là Bjorn Yandel.” Phó thủ lĩnh của Orcules— Ma nhãn, Roland Banozant. Và kế bên hắn ta— “Thật kinh ngạc. Làm sao Nam tước lại biết nơi chúng tôi đang ẩn náu mà tìm đến đây?” Thành viên Orcules, Phù thủy Gào thét, Lyrane Viviane. Và một người khác đang đứng đó với vẻ khó xử— “Thật là phiền phức.” Hắn là một thành viên của Hội bàn tròn— “Pssit.” Kẻ thu thập Xác chết, Abet Necrapheto. ‘Xem bộ dạng này thì những kẻ còn lại cũng đều là người của Orcules.·’ Quả là một sự trùng hợp bất ngờ. Tôi đã ra lệnh đập phá dinh thự của Hầu tước vì nghi ngờ lũ khốn Noark đang ẩn nấp ở đây. ‘Này… sao đám này lại ở đây?’ Đây là thứ người ta gọi là một lời thành sấm sao? ***** Cuộc chiến như được ấn nút tạm ngừng kể từ khi tôi xuất hiện. “Ahhh!” Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hét của một trong các đặc vụ vừa mất một cánh tay và ngã xuống cầu thang. “Raven.” Raven nhanh chóng giải thích tình hình, thì thầm ngắn gọn như đang báo cáo. “Trong lúc anh còn ở dưới đó xem xét, chúng tôi đã dò xét căn phòng và phát hiện một lỗ ẩn dưới sàn. Khi mở nó ra thì đám người đang trốn bên dưới xuất hiện.” Được rồi. Những gì xảy ra khi tôi vắng mặt giờ đã hiện ra trong đầu, nhưng cảm giác vẫn không thật chút nào. Tôi chỉ nghĩ rằng mình có thể mượn dùng danh nghĩa tìm kiếm những kẻ lẩn trốn để hợp pháp hóa những hành động của mình, chứ hoàn toàn không ngờ thực sự tìm thấy họ. …Mà chắc chúng cũng rối chẳng kém. “Ông Randolph, chẳng phải anh nói rằng trong thời gian lục soát thì dinh thự của Hầu tước sẽ là địa điểm an toàn sao?” Khi phó thủ lĩnh của Orcules cất giọng như đang quở trách, người đàn ông đeo kính đứng cạnh hắn ta cười gượng và gãi đầu. “Ha ha ha… Vâng, đúng là tôi có nói thế. Theo tính toán thì khả năng chuyện này xảy ra là 0% mà.” Này, 0% là sao? Đừng có tự mãn như thế. Đến từng tuổi này rồi mà ông vẫn không hiểu rằng trên đời này chẳng có thứ gì là 0% sao? Trong lúc tôi còn đang nghĩ thế thì— “Trong trường hợp đó thì…” Ánh mắt phó đội trưởng sắc như dao khi hướng sang các đồng đội thay vì chúng tôi. “Xem ra tôi chỉ có thể cho rằng thông tin đã bị rò rỉ từ bên trong.” Ơ… Cách suy nghĩ này không phải thật quen thuộc sao? “Hãy nhớ, kẻ phản bội chỉ có một con đường chết.” Dù tình hình đang rối ren, nhưng tôi—kẻ đã vượt qua vô số nghịch cảnh bằng ứng biến—đã nhìn thấy một cơ hội. Vì thế, ngay cả trước khi kịp sắp xếp suy nghĩ, lời đã bật ra khỏi miệng. “Anh còn đứng đó làm gì, Necrapheto.” “…Pssit?” “Lại đây nhanh lên. Từ giờ bọn tôi sẽ bảo vệ anh.” Cho đến lúc này, hắn ta vẫn hoàn toàn không hiểu tôi đang nói gì. “Thông tin đó quả thực rất chính xác. Nhờ anh, tôi mới tìm được bọn họ. Với chiến công này, anh sẽ có thể nhận được một danh tính mới trong thành phố—” Không bị ai cản trở, tôi thoải mái tiếp tục câu chuyện của mình. “C-c-cái gì cơ!! Ngươi đang nói cái gì vậy!!” Chỉ đến khi ấy, kẻ đáng thương kia mới hiểu ra tình hình và bắt đầu vung tay loạn lên vì hoảng loạn. “Không! Tôi…! Phó thủ lĩnh! Tên đó chỉ đang nói nhảm!! Anh sẽ không tin những lời đó chứ? Đôi mắt của Ma nhãn có thể nhìn thấu sự thật mà!” Phó thủ lĩnh vẫn im lặng, khiến hắn càng cuống cuồng hơn. “Này, vốn dĩ tên đó là một kẻ mà dù tôi có xé hắn ra thành trăm mảnh cũng không thấy hả giận! Hả…? Anh, anh sẽ không tin những gì hắn nói đấy chứ…?” “...Dĩ nhiên là tôi không tin.” “Phù…!” “Nhưng nhìn cách anh hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn thế kia, tôi đột nhiên lại cảm thấy quả thật có điều mờ ám.” Nói thế là đủ hiểu rồi. “Đúng vậy. Nếu như không có người tuồn thông tin ra ngoài, nơi ẩn náu của chúng ta sẽ không bao giờ bị bại lộ.” Người đàn ông đeo kính đứng cạnh phó thủ lĩnh góp lời, khiến đôi mắt Chú hề trợn lớn. Và rồi— “Tôi xin nói trước rằng tôi không có bất kỳ quan hệ gì với ông Necrapheto.” Khi Vivian, người vẫn thường xuyên đi lại với hắn ta rất gần, tỏ thái độ cắt đứt quan hệ một cách dứt khoát, sắc mặt hắn tái mét, như thể tuyệt vọng đến mức muốn tự ngã quỵ. Ngươi cảm thấy oan ức lắm sao? Tất nhiên, đó không phải vấn đề của ta. ‘Well, đáng lẽ hắn ta nên sống tốt hơn ngay từ đầu.’ Hãy nhìn tôi mà xem. Nếu giờ mà một tên Noark nào đó đứng ra nói rằng tôi là đồng bọn của họ, liệu những người đồng đội của tôi có buồn chớp mắt cái nào không? Đương nhiên là không. Thế nên— “Anh con làm gì ở đó thế? Mau qua đây.” “Tại sao ta phải qua đó?” “Tại sao à? Bởi vì anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Không có lý do gì để anh tiếp tục ở lại đó nữa.” “Câm miệng đi tên khốn!!” “À, hay anh đang cảm thấy xấu hổ khi phản bội những người từng là đồng đội của mình?” “Ta sẽ bắt ngươi phải câm miệng lại!” Hắn ta bước về phía trước trong sự kích động, như thể sắp lao đến chỗ tôi. Nhưng tôi không cần ngăn hắn lại, bởi vì đã có người ra tay trước. Tap tap tap! Người đàn ông đeo kính cạnh phó thủ lĩnh nhanh như chớp chặn đường hắn. “…Hả?” Hắn đứng sững, mặt không thể tin nổi. Và người đàn ông đeo kính tiếp tục nói bằng giọng giải quyết vấn đề chung. “Xin hãy kiềm chế bất kỳ hành động bột phát nào. Nếu anh làm như thế, anh sẽ buộc tội phải tin rằng anh thực sự là kẻ phản bội đang tìm cách chạy trốn.” “Không! Không phải vậy! Tôi chỉ định…” “Nếu là để chiến đấu, thì chẳng có lý do gì ông Necrapheto phải lao về phía kẻ địch trước.” “Khoan đã, tôi không hề có ý định chiến đấu…” “À, vậy là anh thừa nhận mình muốn bỏ trốn sang bên kia?” “Không, ý tôi không phải vậy…” “Phó thủ lĩnh?” Người đeo kính hỏi ngắn gọn. Phó thủ lĩnh gật đầu nghiêm nghị. “Không nên để một kẻ có dấu hiệu khả nghi lởn vởn sau lưng khi chiến đấu. Tạm thời hạn chế Abet Necrapheto đi. Đừng để anh ta có bất kỳ hành động gì.” “Nghe rồi chứ? Hãy làm theo lời tôi một cách ngoan ngoãn đi.” “Không! Tôi làm gì sai chứ…!” “Được, được. Chuyện đó thì nói sau. Giờ thì đi thôi. Dù có mất ông Necrapheto lúc này thì cũng không phải vấn đề lớn.” Tuyệt, như vậy là hạn chế được một người rồi nhỉ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang