Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 713 : Đầu hàng

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:35 07-12-2025

.
Hãy xem nào, một, hai, ba, bốn, năm, sáu… ‘Mười bảy.’ Quân đội của đám người Noark đang bao vây chúng tôi gồm tổng cộng mười bảy người. Trong số đó, tôi chỉ biết tên và mặt của ba người, nhưng chỉ cần dựa vào ba kẻ ấy cũng đủ để đoán được trình độ của mười bốn người còn lại. Nói đúng hơn, thậm chí không cần phải nhìn đến ba người ngay từ đầu. Phó thủ lĩnh của Orcules. Ma nhãn, Roland Banozant. (Dịch giả-kun : có chút bối rối vì trước đây ngoại hiệu của người này là Người chấp bút. Tuy nhiên, bản dịch tự động mà t đang dùng dịch tên người này ra là Ma-an, mà chữ này phiên âm ra Hán tự trong tiếng Hàn nghĩa là Ma nhãn. Để xem nhân vật này đánh đấm ra sao, nếu năng lực của người này có liên quan đến đôi mắt thì t sẽ sửa lại những chương trước nhắc đến nhân vật này.) Chỉ cần nhìn vào việc gã này đang xuất hiện với tư cách là chỉ huy, ai cũng có thể hình dung đẳng cấp của các thành viên còn lại. Chúng là những tinh anh thật sự của Noark, mỗi người có thể đối đầu với cả trăm kẻ địch. Không cần nói cũng biết, nếu lao thẳng vào đối đầu, chúng tôi sẽ không có cơ hội chiến thắng, trừ khi phía sau tôi là toàn bộ thành viên của Clan Anabada. Trong số những người hiện có, đồng đội duy nhất tôi có thể hoàn toàn tin tưởng là Raven. Hơn nữa, trong mười chín người còn lại, có năm người là nhân sự đặc biệt chuyên về “trinh sát” nên khả năng chiến đấu lại kém cỏi hơn rất nhiều. Nhưng mà… Tap tap. Lý do ta không nghĩ đến việc lập tức bỏ trốn rất đơn giản. Chúng tôi cũng đã làm náo động ở đây được một lúc rồi, đúng không. ‘Có lẽ cũng đến lúc họ xuất hiện.’ Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Kẻ thu thập Xác chết đã bị còng tay bởi những đồng đội của hắn. “Bjorn Yandel! Tên khốn kiếp!” Ngay sau đó, gã trừng mắt nhìn tôi, sự căm hận tràn ngập trong ánh nhìn. Hử. Định chứng minh bản thân vô tội bằng cách chửi tôi à? Vì cách đó thực sự có thể có hiệu quả, tôi chẳng buồn phản ứng trước tràng chửi rủa đột ngột ấy. “Một ngày nào đó, ta sẽ móc mắt ngươi rồi nhai nuốt chúng, nghiền nát hết nội tạng của ngươi cho bọn yêu tinh ăn! Rồi ta sẽ tẩm chất bảo quản vào để chúng không thối rữa—” “Tôi hiểu rồi! Anh vẫn còn có việc muốn làm.” “…hả?” “Nghe rõ chứ, Banozant. Như ngươi vừa thấy, Kẻ thu thập Xác chết không hề cấu kết với ta, Bjorn Yandel. Anh ta hoàn toàn vô tội, hãy thả anh ta đi.” Dĩ nhiên, phó thủ lĩnh không có lý do gì để nghe lời tôi. Hắn không phải bị đánh lừa bởi trò chia rẽ nội bộ của tôi, nhưng vì một người chỉ huy phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, có vẻ như hắn muốn loại bỏ mọi biến số phòng trường hợp xấu. Và kết quả là— “Ngươi… ngươi… ngươi—!” Kẻ thu thập Xác chết run rẩy, lắp bắp nói chẳng nên lời. Đúng lúc ấy. Tadadadat! Tiếng bước chân dồn dập của binh sĩ vũ trang vang lên từ bên ngoài. “Chuyện này hơi phiền phức rồi, Phó thủ lĩnh.” Người đàn ông đeo kính, trông có vẻ là kẻ thông minh, khẽ nói như vậy. “…Chiến thuật để câu giờ sao?” Tuy nhiên, trong đôi mắt của Banozant khi nói câu ấy không có cảm xúc gì đặc biệt. Không giận dữ. Không cáu kỉnh. Không xấu hổ. Hắn chỉ nhìn tôi. Ban đầu tôi không hiểu ánh sáng thoáng qua trong đôi mắt khô khốc ấy là gì, nhưng rồi tôi nhận ra. Đó là sự tò mò. Có vẻ hắn chỉ đang thu thập dữ liệu trước khi kết luận tôi là ai. Thật vậy, nhìn phản ứng về sau, dường như hắn cũng đã thu thập được một số dữ liệu về tôi. “Một đối thủ khó nhằn.” “…” “Thả Abet Necrapheto ra đi.” “…Gì cơ?” “Biến số đã biến mất.” Dù không kèm bất kỳ lời giải thích nào, gã đeo kính vẫn thực hiện mệnh lệnh mà không hề thắc mắc, như thể hắn tuyệt đối tin tưởng vào ánh mắt của phó thủ lĩnh. “Tôi đã nói rồi mà!” Kẻ thu thập Xác chết, vừa được thả ra khỏi tay đồng đội, lập tức nổi giận vì những bất công hắn ta đã trải qua. Nhưng được tự do rồi thì có gì mà phải nổi nóng như vậy? “Haa… Thật nực cười. Làm sao các người có thể bị lừa dối bởi những lời nói của một tên Barbarian như hắn chứ.” Giọng điệu trịch thượng, ban nãy bị dọa sợ đến biến mất, giờ lại trở về như cũ. Nhìn cái dáng đáng ghét ấy, tôi thực sự muốn chạy tới tặng hắn một cú vào mặt, nhưng— Rầm! Ngay lúc đó, cánh cửa bị đẩy mạnh và một hiệp sĩ lớn tuổi tóc trắng dẫn theo binh sĩ tiến vào. “Đến đây là đủ rồi, Nam tước Yandel! Tổng Chỉ huy đã ra lệnh bãi miễn chức vụ của ngài và trừng phạt vì tội lạm dụng quyền hạn—” Nhưng ngay khi bước vào trong phòng, lão già vừa hét lên như một cảnh sát cầm lệnh bắt giữ, đã quan sát tình hình và đứng hình. “…Hả?” Nhìn biểu cảm kinh ngạc suýt chút nữa là làm rớt cằm đó, tôi không thể không trầm trồ. “Tại sao bọn họ lại có mặt ở đây?” Có lẽ lúc trước trông mặt ta cũng giống như vậy. ***** Lực lượng đặc nhiệm của Noark, những kẻ đã mất dạng dù Cục tình báo đã lục soát khắp nơi, rốt cuộc lại bị phát hiện trong dinh thự của Hầu tước. Và tôi, Bjorn Yandel, người đang nhận cáo buộc về hành vi “lạm dụng quyền hạn”, vực lắc mình biến hóa trở thành công thần. ‘Vì tôi đã đạt được một kết quả xuất sắc, nên sẽ chẳng có hình phạt nào cả.’ Giống như mèo mù vớ phải chuột chết, miễn là nó có thể bắt được chuột, thế gian này chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Giờ thì tôi không còn phải lo bất kỳ hậu quả nào nữa. Vấn đề duy nhất còn lại chỉ là hợp tác với các hiệp sĩ vừa xuất hiện để quét sạch đám người này. “Lâu rồi không gặp, Morgan Caritumour.” “Ngươi là… Ma nhãn?” Có vẻ tên phó thủ lĩnh và vị hiệp sĩ kia là bạn cũ, nhưng cái tên được thốt ra ngay lập tức khiến những người xung quanh chấn động. “Đó là Caritumour…” “Chỉ huy Binh đoàn hiệp sĩ Hoàng gia số 2?” “Vậy hắn chính là ‘hiệp sĩ của Nhà Vua’ nổi danh?” Ta đã nghĩ hắn không phải loại người tầm thường, vì hắn được Hầu tước phái đến để bắt ta. Nhưng hắn còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. “Morgan Caritumour.” Ông ta từng là cận vệ và là trợ thủ của Vua Cải Cách, nổi tiếng với biệt danh “hiệp sĩ của Nhà Vua”. Sau khi Vua Cải Cách thoái vị vì vấn đề sức khỏe và tình hình chính trị, vị trí Chỉ huy của Binh Đoàn hiệp sĩ Hoàng gia số 2 bị bỏ trống, và ông ta đã tiếp nhận chức vụ ấy. “...Pssit. Đây đúng là một quý nhân khó mà gặp được.” Không khó hiểu khi mọi người đều kinh ngạc trước sự xuất hiện của ông ta. Phó thủ lĩnh của Orcules là nhân vật lớn, nhưng hiệp sĩ lớn tuổi này sở hữu danh tiếng vượt xa hắn. Trong thời kỳ vẫn còn là cận vệ cho Vua Cải Cách, chín trên mười người dân của Raphdonia đều xem rằng ông ta là “kẻ mạnh nhất”. “Ma nhãn, Banozant. Việc các ngươi có mặt ở đây, nghĩa là Nam tước Yandel đã hoàn thành nhiệm vụ.” “Đúng, sự thật chính là như vậy.” Ông lão này thật có ánh mắt. “Ta nghe nói anh đã xông vào dinh thự của Hầu tước mà không có lý do đặc biệt, hóa ra là vì anh đã biết chúng ở đây. Ngay từ đầu, ta đã thấy chuyện này có gì kỳ lạ, vì người như anh sẽ không hành động một cách vô nghĩa.” “…” “Làm sao anh tìm ra được vị trí của chúng? Ngay cả Cục Tình báo Hoàng gia cũng không tìm ra một chút manh mối nào.” “Bí quyết là… suy luận hợp lý và chừa chỗ trống cho tất cả mọi khả năng.” “Haha, vậy là ngài không muốn tiết lộ nguồn tin của mình sao?” “…” Tôi cảm nhận được áp lực kỳ lạ từ ánh nhìn như thể đang đánh giá một hậu bối xuất sắc của ông ta nên tôi chỉ giữ im lặng. Như mọi khi, im lặng chính là thắng lợi một nửa. “Dù sao thì tình hình đang gấp rút, để việc nói chuyện lại cho sau này cũng chưa muộn. Hãy bắt hết lũ phản nghịch liều lĩnh này trước đã.” “Tôi cũng sẽ hỗ trợ.” Kết thúc đoạn đối thoại ấy, hiệp sĩ của Nhà Vua, Chỉ huy của Binh đoàn— Không, cái tên đó dài dòng quá, tôi sẽ gọi ông ta là Lão hiệp sĩ. ‘Tạ ơn các vị thần tối không phải là một hiệp sĩ.’ Ngay sau đó, Lão hiệp sĩ rút kiếm, và tôi cũng vào tư thế chiến đấu. Lực lượng của chúng tôi áp đảo về quân số, và cả địa hình cũng đứng về phía chúng tôi, bởi vì phòng làm việc của Hầu tước không hề có cửa sổ. ‘Hẳn là để ngăn sự xâm nhập từ bên ngoài.’ Ngoài ra, dinh thự của Hầu tước cũng nổi danh bởi “độ bền”. Dù có nói rằng nó được xây dựa trên tiêu chuẩn của cung điện cũng không quá lời. Tường ngoài được xây bằng những vật liệu cao cấp nhất và được bảo vệ bởi vô số ma thuật, xa hoa đến mức người ta bảo rằng ngay cả khi thế giới này bị diệt vong, nó vẫn sẽ trụ được thêm một phút nữa. “Hãy hạ vũ khí và cầu xin khoan hồng.” Lối ra duy nhất—cửa vào—đang bị Lão hiệp sĩ chặn kín. “Đó là lựa chọn duy nhất của các ngươi hôm nay.” Phó thủ lĩnh Banozant không biểu lộ cảm xúc nào khi nhìn Lão hiệp sĩ đứng sừng sững với thanh kiếm. Hắn chỉ lặng lẽ nói: “Được rồi. Tôi đầu hàng.” …Hả? “Ngươi vừa nói gì?” Lão hiệp sĩ hỏi lại, hoang mang, như thể đang nghi ngờ đôi tai già nua của mình đã gặp vấn đề. Phó thủ lĩnh của Orcules lặp lại lời của mình bằng giọng không biểu cảm: “Tôi nói, tôi sẽ đầu hàng.” Đây là một diễn biến hoàn toàn ngoài dự liệu. ***** Lực lượng đặc nhiệm của Orcules đã lén xâm nhập vào Đế đô Carnon vì một mục đích nào đó. Vậy tại sao bọn chúng lại đầu hàng một cách dứt khoát như vậy? Không phải đáng lẽ chúng phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, dù có biết kết quả cuối cùng sẽ là cái chết hay sao? Tình huống này trông đáng ngờ và khó chịu đến mức ai cũng thấy bất thường. Và vì ông biết rõ điều đó, Lão hiệp sĩ đã tự mình chỉ huy, bắt giữ từng người một với sự cẩn trọng tỉ mỉ. Nhưng rồi— “…” “…” Cho đến giây phút cuối, bọn chúng không hề chống cự, ngoan ngoãn để bị trói và áp giải. Mọi chuyện đã kết thúc như thế. “Anh đã lập công lớn. Chúc mừng, Nam tước Yandel.” “Xin nói với Hầu tước rằng chúng tôi cũng đã làm việc hết mình.” Vẻ lo lắng của những thành viên của đội tìm kiếm mà Hầu tước đã giao cho tôi đã bị quét sạch, thay vào đó là niềm hân hoan khi lập công lớn. Niềm vui đó thậm chí còn che lấp đi nỗi bất an khi nhìn thấy phản ứng của đám người Noark. “Ban đầu tôi không hiểu tại sao bọn chúng lại đầu hàng nhanh như vậy, nhưng nghĩ kỹ thì đó cũng là một phản ứng hợp lý.” “Dù gì hiệp sĩ của Nhà Vua đã đích thân xuất hiện, chúng còn có thể làm được gì nữa?” “Chúng đã chẳng còn con đường nào khác ngoài đầu hàng để bảo vệ tính mạng của mình.” Đúng là tình thế đang bất lợi đối với chúng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để giải thích cho quyết định đó. Và lần này không dựa vào trực giác, tôi có chứng cứ. Sau khi phó thủ lĩnh của Orcules tuyên bố đầu hàng, không một thành viên nào trong nhóm phản đối quyết định ấy. Không chỉ Kẻ thu thập Xác chết, Phù thủy Gào thét, và cả gã đeo kính trông như cánh tay phải trung thành nhất, mà cả những thành viên khác cũng ngoan ngoãn như thể kẻ đang bị xích lại không phải là bọn chúng. “Phó thủ lĩnh! Đầu hàng là sao! Hãy chiến đấu đến cuối cùng!” “Nếu bị bắt thế này, chúng ta sẽ chỉ có một con đường Lê bị tra tấn đến chết!” “Nếu đằng nào cũng phải chết, vậy thì tôi thà chết trong chiến đấu còn hơn!” Bình thường thế nào cũng phải có một hai kẻ phản ứng như vậy. Thế mà lần này lại chẳng có ai. Trừ khi nhiệm vụ của chúng là trốn vào đây và để bản thân bị bắt, rõ ràng là chúng có niềm tin tuyệt đối với việc bản thân sẽ có thể thoát ra an toàn. Vấn đề là tôi không biết kế hoạch ấy là gì, và hiện tại cũng không có cách can thiệp. “Caritumour, chúng ta sẽ xử lý bọn chúng thế nào?” “Việc này vốn không nằm trong nhiệm vụ của anh, nhưng vì anh đã góp công lớn trong việc bắt giữ nên ta sẽ trả lời. Từ giờ, chúng sẽ được áp giải về hoàng cung, bị giam giữ và thẩm vấn bởi cục báo để khai ra mọi thông tin mà mình biết.” Ra là như vậy. “Chúng ta không thể giết chúng ngay tại đây sao?” Tôi cố gắng trình bày những hiểm họa tiềm ẩn khi để chúng sống và thậm chí nói lên khả năng bọn chúng cố tình để bị bắt, nhưng Lão hiệp sĩ của Nhà Vua lại giả vờ như không nghe. Không, nói đúng hơn là ông nghe rất rõ nhưng từ chối thẳng thừng. “Ta hiểu quan điểm của anh. Nhưng chúng ta đang ở trong một cuộc chiến và những thông tin lấy được từ bọn chúng có thể là chìa khóa để giành lấy thắng lợi.” “Tức là nếu không có chính danh thì chúng ta không thể giết chúng?” “Đúng vậy. Vào giây phút chúng quyết định đầu hàng và bị trói lại, việc có thể giết chúng hay không đã không còn nằm trong phạm vi thẩm quyền của ta.” “…” “Ta mong anh hãy hiểu rằng ta không thể gánh lấy rủi ro đó chỉ dựa trên trực giác.” Lão hiệp sĩ kiên quyết bác bỏ yêu cầu của ta. Tuy vậy, ông ta vẫn đối xử với những tù binh của mình bằng thái độ cẩn trọng nhất, tự mình kiểm tra tình trạng giam giữ của từng tên, thậm chí tự mình làm cả những công việc phiền phức như lục soát cơ thể. Không biết thời gian trôi qua bao lâu— “Từ giờ, chúng ta sẽ dẫn họ về hoàng cung. Đây là những phạm nhân quan trọng nhất, vì vậy bất kỳ ai tỏ ra lơ là cho đến khi hoàn tất nhiệm vụ đều sẽ bị trừng phạt nặng.” Ngay sau đó, Lão hiệp sĩ dẫn cả đoàn người ra vườn, nơi cỗ xe chở tù nhân đặc biệt đã chờ sẵn, rồi cho áp giải từng tên Noark lên xe. Nhưng… chuyện gì đây? “Bjorn, con trai của Yandel.” Phó thủ lĩnh của Noark, kẻ đang bị hai hiệp sĩ giữ chặt và kéo đến xe, quay sang lên tiếng với tôi. “Chúng ta sẽ còn gặp lại.” Kết thúc lời chào tạm biệt của mình, hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý. Ai nhìn cũng biết đó không phải gương mặt của kẻ đang bị kéo đi giam giữ và tra tấn. Và điều đó khiến tôi càng chắc chắn hơn. Nếu để hắn đi như thế, tôi chắc chắn sẽ hối hận. “Ngươi đang đe dọa ta à?” Tôi hỏi bằng giọng đầy ngờ vực. Tên Phó thủ lĩnh mở đôi mắt khó ưa của hắn ra và nhìn tôi chằm chằm. “Nếu đúng là như thế, anh sẽ làm gì? Anh dám ra tay với tôi sao? Một kẻ có quá nhiều thứ để mất như anh?” “…” “Anh là kiểu người rất lý trí, trái ngược với vẻ ngoài lỗ mãng đó. Và đối phó với loại người như thế không khó đâu—” Tôi cắt ngang lời hắn. “Đúng vậy.” “…” Có vẻ như hắn ta không hiểu tôi nhiều như hắn tưởng. Nếu hắn biết rõ tôi sẽ làm gì, hắn sẽ không hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. “‘Đúng vậy’ có nghĩa là anh sẽ ra tay với tôi sao?” Hắn nhìn tôi với ánh mắt tò mò. Tôi đáp lại, bằng cả miệng và Demon Crusher cùng một lúc. “Ừ.” Rắc! Việc này chắc chắn sẽ gây rắc rối. Rắc! Nhưng còn hơn để lại hối tiếc. Nếu bỏ lỡ khoảnh khắc này, ta sẽ không bao giờ có cơ hội để xử lý hắn như thế này nữa. Vậy nên— Rắc! Tên đó gọi là gì nhỉ? Ma nhãn? Rắc! Nếu ngươi nghĩ mình đã mắc sai lầm thì ngươi sai rồi, bởi vì người đã mắc một sai lầm rất lớn
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang