Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 715 : Hỗn loạn bắt đầu

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:35 07-12-2025

.
Việc bị giam giữ trong tù khiến tôi cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm. Không, gọi nơi này là nhà tù có lẽ hơi quá. Sau tất cả, nơi này không có những con quái vật khổng lồ bị nhốt hoặc tra khảo những tên tội phạm khét tiếng vốn bị cho là đã chết trong mê cung, những thứ phù hợp với trí tưởng tượng của người dân về Ngục giam dưới lòng đất của Hoàng gia. ‘...Nước nóng ở đây chảy còn nhanh hơn cả nhà mình?’ Cơ sở vật chất của nơi này quá sang trọng để được gọi là một ngục giam. Cảm giác chẳng khác gì một phòng suite của khách sạn năm sao. Tôi có ba căn phòng riêng biệt và một chiếc giường lớn đến mức tôi có thể lăn ngang hai vòng và không rớt xuống đất. Hơn nữa, trong phòng tắm thậm chí còn có một bồn tắm khổng lồ. “...Không tệ chút nào.” Dĩ nhiên, không phải phòng giam nào cũng như thế. Nơi tôi đang ở là phòng giam đặc biệt tại tầng hầm, nơi dành riêng cho những phạm nhân nhưng vẫn được hoàng thất kính nể. Chính xác hơn, nơi này thực chất là nơi diễn ra vở kịch giam giữ để che mắt người đời. Dù sao thì… “Nam tước Yandel, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” Chỉ vài giờ sau khi bắt đầu thời gian giam giữ, một vị khách đã đến. Đó Chính là lão hiệp sĩ mà tôi đã gặp không lâu trước đó. Ông tỏ ra hết sức cảm kích với tinh thần trung thành của tôi. Ông còn hỏi tôi có thấy bất tiện không, nếu có cần giúp đỡ gì thì cứ nói. Hiện nay, đám người Noark đang bị giam ở tầng hầm thứ năm và bị các đặc vụ thẩm vấn. Trong quá trình đó, họ khai rằng phó chỉ huy có thể sống sót là nhờ vào Tinh chất đặc thù. Ông trò chuyện với vẻ thân thiện, hỏi han vài câu vặt, rồi trước khi rời đi, ông để lại lời nhắn đầy ẩn ý. “... Vậy thì ta sẽ rời đi trước. Như ta đã nói, trong hai ngày tới đừng nghĩ đến việc gì khác, cứ nghỉ ngơi đi. Việc Hầu tước không áp dụng biện pháp hạn chế đặc biệt nào với anh có thể mang một dụng ý khác.” “Hử? Ý ông là sao?” “Ý ta là hắn ta có thể đang hy vọng anh sẽ bỏ trốn. Dù thời gian thi hành án chỉ có hai ngày, nhưng tội danh bỏ trốn khỏi ngục giam hoàng gia vẫn không hề nhẹ.” Lão hiệp sĩ cáo lui vì còn việc, còn tôi thì bắt đầu suy nghĩ sâu hơn. “Nghe cũng có lý.” Hầu tước đối xử quá tốt với tôi trong thời gian giam giữ. Nếu hiểu tính cách của tôi, lẽ ra ông đã siết chặt an ninh hơn để phòng tôi bỏ trốn. Ông ta đặt tôi vào một phòng giam đặc biệt và không cố tròng bất kỳ xiềng xích nào lên cổ tôi. Thú thật, nếu muốn, tôi có thể giật tung cánh cửa ngay lúc này. “...Có ai ở đây không?” Ngay sau khi lão hiệp sĩ rời đi không lâu, một vị khách thứ hai xuất hiện. Đây rốt cuộc có thật sự là ngục giam đáng sợ nhất không, hay là một công việc mà ai cũng có thể vào được? Suy nghĩ đó khiến tôi bật cười. Không, thật ra cũng không phải là ai cũng vào được. Chỉ là vì quanh tôi có rất nhiều người có địa vị đủ cao để bước vào ngục giam hoàng gia. Ví dụ như vị khách thứ hai đang đứng trước mặt tôi. “Ragnar.” “Lâu rồi không gặp… Anh có khó chịu ở đâu không? Tôi nghe nói nơi này khác với nhà tù thông thường, nhưng tôi không thể nhìn thấy quá nhiều khi đứng từ bên ngoài…” “Có lẽ đúng như những gì cô nghe, ở đây không có gì quá bất tiện. Thật ra thức ăn ở đây cũng rất ngon nữa.” “Vậy sao? Thật tốt quá…” “Vậy, điều gì đã mang cô đến đây?” Ragnar ngập ngừng trong chốc lát rồi đưa một chiếc hộp qua khe đưa thức ăn. Hả? Tài liệu mật, thư từ giấu kín… tôi nghĩ đến vài khả năng như vậy và mở hộp. Nhưng kết quả lại là… “Bánh quy?” Chiếc hộp nhỏ chứa đầy những chiếc bánh quy, hoàn toàn bình thường. Hay là bên trong có giấu giấy nhắn? Ý nghĩ đó vụt qua và tôi lập tức lấy một miếng cắn thử. “Tôi nghe nói bữa ăn ở đây sẽ không có món tráng miệng nên tôi đã thử tự làm chúng. Anh thấy sao? Có hợp với khẩu vị của anh không?” “Hả… À, nó ngon lắm.” “Fufu, không cần nói lớn đến vậy đâu, tôi có thể nghe được mà.” Tôi đã nghĩ Hầu tước đã yêu cầu cô ấy đến đây với nhiệm vụ nào đó. Nhưng xem ra cô ấy chỉ muốn đưa chút bánh và xem tôi thế nào. Vậy nên, chúng tôi trò chuyện về những chuyện vu vơ đôi chút qua cánh cửa. Trong lúc nói chuyện, đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề. Trong căn mật thất ở dinh thự Hầu tước. Bức họa người phụ nữ mà tôi đoán là mẹ ruột của Ragnar. Cô ấy có biết về sự tồn tại của bà ấy không? Tôi muốn hỏi, nhưng rồi cuối cùng lại nuốt hết những câu hỏi ấy xuống. Chắc hẳn Hầu tước đã cài thiết bị nghe lén khắp nơi, đây không phải một nơi tốt để nói chuyện về chủ đề đó. “Không, khoan đã.” Bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu. “Sao thế?” Từ đầu đến giờ, Hầu tước đã từng nhắc đến chuyện ấy chưa nhỉ? Tôi bỏ qua câu hỏi của Ragnar, cố lục lại những mảnh nhỏ trong ký ức của mình. Ông ta không hề nhắc đến nó. Càng suy nghĩ tôi càng thấy rõ ràng. Hầu tước lúc đó không nhắc đến chuyện ấy. [Vậy… anh thật sự đã tìm ra chúng khi lục soát dinh thự của ta?] Dù ông hẳn đã biết chuyện xảy ra trong dinh thự của mình thông qua lời kể của các gia nhân và báo cáo của các thành viên trong đội tìm kiếm. [Hai ngày. Chính xác hai ngày.] Ông ta đã không nhắc một lời nào đến căn phòng làm việc bí mật mà tôi xâm nhập trái phép. Dù chỉ nhắc qua loa, đáng lẽ ra ông ta cũng phải nói đến một câu. ‘Hay là… thứ đó không quan trọng?’ Có thể đó không phải điều cần giấu kỹ, nên dù có người phát hiện cũng không vấn đề? Nghe cũng hợp lý, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ đang mách bảo tôi rằng: Không, không đời nào. Thực tế là ngược lại. Lý do Hầu tước hoàn toàn tránh đề cập đến căn phòng đó chính là bởi vì bí mật ấy quá quan trọng. Và nếu suy đoán này là đúng… Tôi có thể là người đang gặp nguy hiểm lớn nhất. Có lẽ lúc này không phải là lúc lo lắng cho những đồng đội ở Quận 7 nữa. “... Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?” Dĩ nhiên, tốt không thể nói thẳng điều ấy với Ragnar, con gái của Hầu tước. Nên… “Tôi bị đau bụng.” “...Vâng?” “Tôi phải vào nhà vệ sinh. À, bánh quy của cô ngon lắm. Cảm ơn.” “À… vâng.” Tôi chấm dứt cuộc trò chuyện bằng chiến thuật né tránh kiểu Barbarian. Như một lời tiên tri, sau khi Ragnar rời đi, tôi đã thật sự thấy hơi đau bụng nên ngồi nhà vệ sinh. Không biết đã trôi qua bao lâu. Lộc cộc. Một vật tròn giống lựu đạn lăn vào qua khe phân phát thức ăn, vốn chỉ có thể mở được từ bên ngoài. Chớp sáng. Nó phát nổ, tỏa ánh sáng mạnh. Lựu đạn choáng? Ban đầu tôi nghĩ thế, nhưng ánh sáng không đủ để gây mù, cũng không gây bỏng khi chạm vào da. Là ai? Kẻ đó trông không có vẻ gì là muốn tấn công. Tôi vẫn mang theo cây búa của mình để đề phòng, tiến lại gần cửa, và một giọng vang lên từ bên ngoài. “Anh ở đó chứ?” Đó là âm thanh của Jerome Saint-Red, Chỉ huy của Binh Đoàn Hiệp sĩ Hoàng gia số một. Không, chính xác hơn, là linh hồn cổ đại đã chiếm lấy cơ thể hắn ta. “Ta đến để báo cho anh một việc khẩn cấp.” Đó là Trưởng làng. ***** Ngục giam hoàng gia không phải là chỗ muốn vào thị vào muốn ra thì ra, vậy nên tôi không biết họ định để bao nhiêu người tới thăm mỗi ngày, nhưng tôi vừa đón tiếp vị khách thứ ba là Trưởng làng. “Ông đang làm gì vậy? Thứ vừa nãy ông ném vào là gì thế?” “Đó là một tạo vật ma pháp của Cục Tình báo Hoàng gia. Nó sẽ phát tán tức thời một làn sóng ma lực mạnh và vô hiệu hóa các thiết bị truyền tin.” Hiểu đơn giản thì cứ coi nó như một quả lựu đạn EMP. “Ta phải làm vậy vì có thể có kẻ đang nghe lén. Mong anh thông cảm.” Tôi cũng đã nghĩ khả năng cao là có thiết bị nghe lén, nên chẳng có gì để phản đối. “Được rồi. Việc gấp mà ông cần truyền đạt là gì?” Ngay khi vào đề, Trưởng làng lập tức nói thẳng vấn đề một cách ngắn gọn, cho thấy ông ta thật sự đang rất khẩn trương. “Chuyện đó sắp bắt đầu rồi.” …Không, như vậy thì có ngắn gọn quá không? “Bắt đầu? Cái gì sắp bắt đầu mới được?” “Ngày mà mọi thứ bốc cháy.” “Khoan, ông đang nói gì—” Tôi cố giữ bình tĩnh, phớt lờ tiếng tim đang đập dồn dập. Rầm rầm rầm— Chấn động từ mặt đất truyền xuống liên tục hàng chục giây. Rắc rắc—!! Toàn bộ nhà ngục bắt đầu rung chuyển. Trần nhà nứt toác, tường chống đỡ bị phá vỡ, từng mảng đá đổ xuống. Ngay khi tôi nắm lấy song sắt định hỏi Trưởng làng chuyện gì đang xảy ra thì ông ta nói trước. “Hãy rời khỏi đây ngay. Chỗ này không còn an toàn nữa rồi.” “Không, ông phải giải thích—!” “Đó là tất cả những gì ta có thể nói lúc này. Hãy sống sót, khi chúng ta gặp lại nhau, chúng ta sẽ có thời gian để tiếp tục trò chuyện.” “Ít nhất cũng phải cho tôi biết tình hình hiện tại—!” “Đến giờ rồi. Anh sẽ được nghe phần còn lại từ người đến phía sau ta.” Ngay sau những lời đó, tôi nghe tiếng bước chân của ông ta bỏ đi sau cánh cổng sắt. Và rồi— Tap tap tap tap—! Một tiếng bước chân vội vã áp sát rất nhanh. Không phải Trưởng làng. Cũng không phải Lão hiệp sĩ. Tiếng bước chân đó nhẹ hơn nhiều, phát ra những âm thanh lộn xộn, rõ ràng là của một người không rèn luyện cơ thể. Là Ragna ư? Đó là cái tên lóe lên đầu tiên, nhưng vị khách thứ tư lại là một người khác. Đùng đùng đùng! “Ông Yandel!! Ông Yandel!!” “Raven…?” “À, anh ở đây! Tốt quá! Để tôi mở cửa cho anh—” “Không cần.” Tôi bước ra, xé bung cánh cửa vốn chẳng có tác dụng gì ngay từ đầu. “Ơ…?” “Hãy nói những điểm chính. Phía trên đang xảy ra chuyện gì vậy?” “Là Lôi Phạt! Lôi Phạt vừa giáng xuống đỉnh của Cung Điện Vinh Quang!” “Lôi Phạt…” Đó là tên chính thức của một trong ba “vũ khí ma pháp” được nắm giữ bởi Gia đình Hoàng gia. “Khi tôi đang tới hoàng cung, tôi nghe tin Cung Điện Vinh Quang đã sụp đổ, Tổng Chỉ huy, ngài Thủ tướng, đã bị mất liên lạc! Mọi người đều hoảng loạn tháo chạy…” Tôi nắm lấy vai Raven và siết chặt. Dù không thấy cảnh tượng ở phía trên, nhưng tôi có thể cảm nhận được cơ thể cô ấy đang run bần bật. “Chúng ta không thể ở đây! Chúng ta phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức! Nếu thứ đó rơi xuống thêm một lần nữa, toàn bộ cung điện chắc chắn sẽ—!” “Bình tĩnh lại, Raven.” “Nhưng—” “Tôi nói, bình tĩnh lại, Raven.” Raven lập tức im lặng. Dù vậy, sự run rẩy phát ra từ bên trong cơ thể của cô ấy vẫn chưa biến mất. Nó chỉ đỡ hơn lúc nãy một chút. “Cô có tin tức gì về Quận 7 không?” “T-tôi không rõ. Hình như họ đang bắt đầu mở một cuộc càn quét Bifron trước khi Lôi Phạt giáng xuống…” Hmm, đúng là tình hình đang rối tung lên, nhưng tôi vẫn cần xác nhận thêm một chuyện nữa. “Tình trạng của Thủ tướng thì sao?” “Hả? Không ai biết ngài ấy còn sống hay đã chết! Tôi chỉ nghe được trên đường dây liên lạc rằng ngài ấy chắc chắn đang ở trong Cung Điện Vinh Quang khi Lôi Phạt giáng xuống!” “Ra là vậy…” Dù trả lời như thế, nhưng linh cảm—không, tôi có thể chắc chắn về điều đó. Hầu tước Tercerion vẫn còn sống. Không chừng chính Hầu tước là người đã kích hoạt “Lôi Phạt”. Dù sao, đã có vài dấu hiệu cho thấy ông ta có thể đã thông đồng với đám người Noark. “Cho tôi một chút thời gian.” “Hả? Thời gian gì? Không được! Chúng ta phải ra ngoài—!” “Chỉ một lúc thôi, một lúc thôi là đủ rồi.” Raven im lặng nhìn tôi suy nghĩ. Trong tình huống mà từng giây đều quý như vàng, tôi nhanh chóng đi đến kết luận. Dù nghĩ thế nào đi nữa, bỏ trốn ngay lúc này là quyết định tệ nhất. Dù tình hình hỗn loạn cho phép tôi trốn thoát hoặc chạy đến hội quân với các đồng đội ở Quận 7, nhưng— Tap. Có những thời điểm mà người ta gọi là “thời điểm vàng”. Những hành động ứng biến kịp thời trong khoảnh khắc ấy sẽ quyết định diễn biến tiếp theo của toàn bộ sự việc. Vậy nên— “Cô đi trước đi, Raven.” “…Hả? Anh nói gì vậy? Anh điên rồi sao? Ông Yandel! Anh không hiểu những gì đã đã xảy ra ở phía trên— không phải, anh định đi đâu!” Raven hoảng hốt khi thấy tôi rời khỏi hành lang theo hướng ngược lại. Nếu đi thẳng theo lối đó, tôi sẽ đến được cầu thang dẫn xuống sâu hơn. “Xuống tầng hầm thứ năm.” “Tầng hầm thứ năm? Anh xuống đó làm gì!” Theo lời Lão hiệp sĩ, đó là nơi giam giữ đơn vị đặc nhiệm Noark cùng với phó thủ lĩnh Ma nhãn của Orcules. Toàn bộ năng lực đều bị phong ấn, tay chân trói chặt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang