Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)

Chương 17 : Ôn nhu như ta

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 13:19 17-07-2024

.
Quyển I - Thiếu niên Lãnh Huyết Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân Tập 3 - Một người làm, tám người gánh Chương 17 - Ôn nhu như ta Người dịch: Robin Lee Nguồn: tangthuvien.vn Lãnh Huyết nhận ra đó là cô nương xinh đẹp hắn vừa gặp trước đó trong thôn, tức thì mặt hắn đỏ bừng từ hai má đến tận mang tai, từ tai đến lòng bàn tay. Cô nương đó ngoài đôi má hồng trên mặt, toàn thân trắng trẻo xinh xắn như làn tuyết lấp lánh dưới ánh mặt trời. A Lý cười: “Hắn cố tình đấy, hắn cố tình! Đồ tâm địa bất lương! Ha ha, tâm địa bất lương!”. Ngoại trừ hắn, còn lại mấy người Nhị Chuyển Tử, Nùng Chỉ Ất, Đãn Ba Vượng và Gia Luật Ngân Xung đều không cười. Họ không cười nổi. Những lời lẽ đanh thép vừa rồi của Lãnh Huyết vẫn còn văng vẳng trong đầu họ. Cô nương kia nổi giận bừng bừng, đôi môi hồng mím chặt đến độ trắng bệch: “Ngươi...!”. Lãnh Huyết cảm thấy không những chân tay mà cả cái miệng và đầu óc hắn cũng lúng ta lúng túng: “Ta...!” Cô nương đó vẫn đang tức giận. Tức giận đến độ mím chặt môi. “Là ngươi cố tình...đồ lưu manh!” Ban nãy A Lý bị Lãnh Huyết mắng là đồ “bỉ ổi”, bây giờ thấy Lãnh Huyết bị mắng là đồ “lưu manh”, hắn vui vẻ cười ha hả, sung sướng tột độ. Trong sân có một cây cổ thụ. Ánh nắng chiếu trên ngọn cây rất sáng, rất nóng, rất cháy. Tán lá cắt xẻ ánh mặt trời thành từng mảnh, rượu đổ tràn trên mặt đất cũng bị cắt thành từng dòng chảy mong manh. Tia nắng rơi trên lúm đồng tiền của cô nương kia, bóng tối hay ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng đều nhu hòa như đóa hoa nở. Lãnh Huyết chợt nghĩ: Cánh môi nàng nhất định rất ngọt ngào. Hắn cảm thấy cái mũi của mình đúng là tốt số. Vòm ngực hắn cũng thật tốt số. Dường như cô nương kia cũng biết tư thế này của nàng rất đẹp. Nàng đứng đó, trong sân, trước bậc thềm, dưới tàng cây. Lãnh Huyết đứng ngây ra như trúng tà – nếu cô nương kia nguyện ý đứng đối diện hắn như thế mãi, xem chừng hắn cũng sẵn lòng đứng như vậy cả một đời. “Các ngươi dám bôi nhọ Đại tướng quân!”. Người vừa lên tiếng đã dùng lực từ tạng phủ để phát ra âm thanh, sau đó lại lao tới trước mặt Lãnh Huyết, ngăn cách giữa hắn và nữ tử xinh đẹp kia. Người đến là một thanh niên mày rậm, cặp mắt thanh tú, phần xương mày và sống mũi đặc biệt cao, nhưng môi mỏng mà đỏ hồng, tựa như hoa đào, chính cặp mắt và đôi môi đó làm dịu đi một nửa khí chất nam tử mạnh mẽ của hắn. “Ngươi định làm gì?” – Thanh niên đó tức giận hỏi, “Cái tên vô lại nhà ngươi!” Hễ đứng trước cô nương kia là Lãnh Huyết lắp ba lắp bắp không thốt nên lời, ý chí chiến đấu cũng chẳng còn lại là bao, cho nên hắn cũng không quá bận tâm lời trách móc của thanh niên vừa tới. Thì ra nàng có một nam tử đồng hành, hắn (Lãnh Huyết) không hiểu sao lại thấy bực mình. Nùng Chỉ Ất thấy chướng mắt liền hỏi vặn lại: “Các ngươi là ai? Đến miếu cũ này làm gì? Các ngươi là gì của tướng quân?” Nam tử mày rậm mắt thanh nhất thời sững người trước câu hỏi của Nùng Chỉ Ất, hắn hơi lúng túng, trái lại cô nương kia lại nở một nụ cười xinh đẹp. “Ta tên Tiểu Đao.” Nàng đáp. “Hắn là Tiểu Cốt.” “Hả?” A Lý chợt thốt lên một tiếng khoa trương, biểu cảm của hắn càng khoa trương: “Con gái lại tên là ‘Tiểu Đao’?” “Vì ta quá ôn nhu. ” Nữ tử rất tiêu sái phóng khoáng như làn gió thổi trong ánh mặt trời, “Người ôn nhu như ta cần một cái tên sắc sảo một chút, nếu không khó mà hành tẩu giang hồ.” “Người ôn nhu như cô thực ra không cần phải hành tẩu giang hồ.” Nhị Chuyển Tử cất giọng nịnh nọt, “Vì không ai nỡ bắt nạt cô, ai cũng muốn bảo vệ cô.” Nùng Chỉ Ất thấy Nhị Chuyển Tử cướp cơ hội thể hiện của hắn trước người đẹp, liền mau lẹ chắn trước mặt Tiểu Đao, hấp tấp chặn miệng Nhị Chuyển Tử, khẩu khí của hắn vui vẻ lại pha thêm phần cảnh giác: “Cẩn thận đừng mắc bẫy, tên này trông mặt có vẻ thông minh chứ thực ra ngu lắm. ” Nhị Chuyển Tử đẩy hắn ra, đứng trước mặt hắn: “Đừng nghe hắn nói linh tinh. Hắn đến từ một nơi lạc hậu, cả ngày không chịu tắm, cưới mười mấy hai mấy cô vợ...” Nùng Chỉ Ất xoay người lên trước túm lấy Nhị Chuyển Tử: “Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không được sỉ nhục bộ tộc ta, bằng không ta cho ngươi đẹp mặt ---” A Lý phì cười: “Đẹp mặt đẹp mặt, chó cắn xương chó.” Nùng Chỉ Ất và Nhị Chuyển Tử chợt quay sang A Lý, trong mắt lộ ra tia hung ác, đồng thanh gào lên: “Mày nói cái gì?!” A Lý vội ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, lẩm bẩm: “Không, không có gì, ta đang nói chuyện với chó.” Nùng Chỉ Ất quay sang cô nương kia, chỉ vào A Lý mà mắng: “Tiểu Đao cô nương, cô đừng nghe tên vô lại này nói linh tinh. Hắn bản tính chó má, nhưng lại có cặp mắt cún con, đừng mắc lừa cặp mắt đó!” Nhị Chuyển Tử phụ họa: “Phải phải phải, Tiểu Đao, trong số chúng tôi, hắn là tên bỉ ổi nhất, hắn tự nhận hắn là Hạ Tam Lạm (bừa bãi, phóng túng)...” Hắn gọi thẳng tên “Tiểu Đao” ngọt sớt, không thêm vào danh xưng “cô nương” như Nùng Chỉ Ất, thế là tự cảm thấy mình đắc thắng, vô cùng thỏa mãn. A Lý lật mặt: “Ngươi nói gì thì nói, đừng bôi nhọ môn phái của ta, ta tự hào với‘Hạ Tam Lạm’!” Chớp thời cơ, thanh niên tên Tiểu Cốt kia lên tiếng: “Các ngươi mắng nhiếc sau lưng Kinh Bố Đại tướng quân, toàn một đám chẳng ra gì như nhau!” A Lý, Nùng Chỉ Ất, Nhị Chuyển Tử dừng đấu khẩu, chằm chằm nhìn Tiểu Cốt. A Lý hỏi: “Không phải bọn ta nói xấu Đại tướng quân, mà Đại tướng quân vốn dĩ quá sai trái, quá tệ hại, quá mất nhân tính quá tà đạo. Kẻ nào nói hắn tốt ắt không phải người tốt!” “Không phải là ắt không phải người tốt, mà là không phải người -- ” Nùng Chỉ Ất tiếp lời, “Tiểu Tú ở thôn bên cạnh mới có mười hai tuổi, vừa vào phủ Tướng quân làm nha hoàn, chưa đến hai ngày đã bị khiêng ra, hạ thân chảy máu không ngừng mà chết! Có Tiểu Đao cô nương ở đây, ta không dám nói kỹ hơn. Ta nhổ vào hắn!” “Chẳng phải người người vẫn ca tụng binh mã Đô giám Mạnh Nộ An là quan tốt sao? Mấy năm nay hắn không hề lộ mặt, nhưng trước kia hắn luôn lên tiếng vì bá tánh, theo cách sống cần kiệm khắc khổ, sau lại làm biết bao chuyện ác, giết hại nhiều người tốt, phán quyết vô số án oan!” Nhị Chuyển Tử nói, “Về sau mới lộ ra Mạnh nhị tướng quân đã chết bốn năm, bị chém đầu, ném xuống hố phân ở Thành Tây, mặc cho giòi bọ xâu xé. Chân ông ấy bị ném cho chó của Đại tướng quân gặm sạch, hai tay và cột sống bị Đại tướng quân chế thành một loại vũ khí, nghe nói có tên là Thanh Long Bạch Cốt Tiên. Phần bụng ông ấy nghe đâu bị bán cho hàng thịt trong chợ, lệnh cho bọn chúng làm như đó là nội tạng của bò, lợn, bán cho người dân. Ông ấy rõ ràng đã chết bốn năm, thế những mệnh lệnh thương thiên hại lý kia là kẻ nào đưa ra dưới tên ông ây? Không chửi loại chó má như Kinh Bố Đại tướng quân thì chửi ai!” Tiểu Đao sắc mặt trắng bệch, nắng mai rạng rỡ trên mặt nàng tức thì nhạt đi: “...trời ơi, có chuyện này sao!” Tiểu Cố trợn tròn mắt, trái lại môi mím càng chặt: “...tại sao những chuyện đó...ta lại không biết!” “Ta nhổ vào!” Nhị Chuyển Tử mắng, “Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Cha của Đại tướng quân chắc? Đứa nhãi ranh miệng còn hôi sữa như ngươi mà biết những chuyện độc ác tận cùng của lão mới là lạ ấy!” Hắn vẫn hướng về Tiểu Cốt mà mắng chửi. Đối với Tiểu Đao lại không nỡ nặng lời. “Là tốt hay xấu, chỉ lừa được chốc lát, không lừa được cả đời! Là thiện hay ác, chỉ lừa được một nhúm người, không lừa được cả thiên hạ! Đại tướng quân từng ra rả hắn xuất binh dẹp loạn vì phần lớn bách tính, ‘thôn Đông Linh’ liền biến thành một đống đổ nát đến cọng cỏ cũng không mọc được, các hảo hán nghĩa tặc trong ‘Ô Kim Bích’ cũng bị diệt cỏ tận gốc, ” A Lý giận dữ nói, “Đám công tử thiếu gia các ngươi làm sao biết được!” “Ta vừa nhìn đã biết các ngươi từ nơi khác đến, dĩ nhiên ngu ngốc không biết gì!” Nhị Chuyển Tử căm hận nói, “Nếu không muốn bị người biết thì đừng làm! Hắn cho rằng đã bưng bít được tai mắt của người trong thiên hạ, chỉ là trong thâm tâm mọi người đều rõ, hôm nay hắn có quyền có thế, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhục mà sống, nuốt xuống lời bất bình, nhưng lịch sử sẽ ghi lại hắn.” Ba người này thường ở chung, sớm đã hiểu nhau, hễ có trận võ mồm nổi lên là ta một câu, ngươi một câu, lời nào cũng kín kẽ, nhanh gọn mà mạnh mẽ, Tiểu Cốt hoàn toàn không có cơ hội nói lại. Lãnh Huyết lạnh lùng thêm một câu: “Thay vì ngồi đợi lịch sử đòi công đạo, chi bằng hôm nay chúng ta tìm hắn đòi công đạo!” Hễ nói đến chuyện trừ gian diệt bạo, hành hiệp trượng nghĩa, lời hắn nói ra rất chắc chắn, dứt khoát, dám nói dám làm. Tiểu Đao đang tức giận, trong mắt nàng có ánh lệ: “Ta không tin, các ngươi không có chứng cứ.” Thấy nàng sắp khóc đến nơi, A Lý cũng lật miệng muốn khóc: “Chúng tôi nói thật mà.” Nùng Chỉ Ất: “Chắc chắn cô chỉ vừa mới ra khỏi cửa, Đại tướng quân là kẻ thù của bách tính, ai mà không biết!” Nhị Chuyển Tử: “Ai dà, sao ngươi làm nàng đau lòng? Lãng phí nước mắt như trân châu của con gái người ta.” Hắn bỗng dưng lại thương hương tiếc ngọc. Đãn Ba Vượng nãy giờ không lên tiếng bỗng chợt nói: “Cô ta muốn chứng cứ, đơn giản thôi! Mấy ngày nay, mười một đoàn tú tài thư sinh ở hai tỉnh mười bảy huyện đã lên kinh dâng cáo trạng, kể lại nỗi khổ của lê dân, tố cáo gian thần nắm quyền, nhưng theo tin tức của bọn ta, Đại tướng quân đã sai thuộc hạ giết hại sáu đoàn, có một đoàn do vị Thái học sinh có tiếng, Trương thư sinh dẫn đầu, gồm mười sáu người, họ e sợ giữa đường bị giết hại để diệt khẩu, nên vị nhân sĩ trung nghĩa ‘Đại Hàn Công’ Lương Đại Trung đã dẫn họ đi, đại khái trước khi trời tối có thể đi qua Lão Cừ, ta đoán nhất định Kinh Bố Đại tướng quân quyết không để họ đến được kinh thành rồi tố cáo hắn, cho nên trong hai ngày này hắn sẽ sai thuộc hạ giết mười bảy người đó...Nếu các ngươi không tin thì cứ chờ xem.” Lãnh Huyết hai mắt lóe lên: “Trên đường đến đây ta cũng nghe nói có ba đoàn Thái học sinh, học sinh của Thư viện bị sơn tặc chặn đường giết, hóa ra ---” Tiểu Đao căm hận nói: “Ta không tin.” Tiểu Cốt cao giọng: “Ta càng không tin!” Gia Luật Ngân Xung: “Tin hay không thì cứ đi xem khắc rõ!” Tiểu Đao: “Được thôi!” Tiểu Cốt: “Cầu còn không được! Chắc chắn là kẻ xấu đã giết hại Thái học sinh, giá họa cho Đại tướng quân!” Ánh mắt Nùng Chỉ Ất trầm xuống, khiến cho cặp mắt sâu của hắn càng trũng xuống: “Các ngươi là người của Đại tướng quân?” Tiểu Đao: “Chúng ta đến từ kinh thành. Ai cũng nói Đại tướng quân uy danh vang vọng, chưa từng nghe thấy loại chuyện này!” Sau đó nàng chỉ vào Lãnh Huyết: “Trên đường đi, bọn ta vẫn nghe nói đến những vụ huyết án ghê người, lại thêm kẻ này hành tung quỷ mị, cho nên mới theo dõi hắn để truy tra ngọn ngành, không ngờ lại nghe được những chuyện...” Gia Luật Ngân Xung: “Không cần biết các ngươi từ đâu đến, vì sao mà đến, miễn các ngươi biết được chân tướng là đủ.” Lãnh Huyết chợt hỏi: “Các vị đã biết Đại tướng quân hung ác như thế, giết hại Thái học sinh, vì sao không cứu họ?” “Cứu họ? Cứu được mấy người?” Nùng Chỉ Ất đáp, “Bọn ta sớm đã quen rồi.” “Cứu họ? Bọn ta đói mềm cả ra, có bao nhiêu tiền đều è cổ ra đóng thuế,” A Lý nói, “Bọn ta còn đang đợi người đến cứu đây!” “Cứu họ? Nếu ra tay cứu họ, bọn ta tất bị nói là loạn đảng, bạo dân.” Nhị Chuyển Tử đáp, “Bọn ta sẽ đưa các ngươi đi nhìn tận mắt chân tướng, chứ không phải đi cứu người, để các ngươi mở to mắt ra thôi. Bọn ta sẽ nấp trong miếu, không nghe không hỏi không nhìn.” Tiểu Đao: “Nếu ai cũng bo bo giữ mình như các ngươi, người trong thiên hạ đều phải chịu khổ, còn dám xưng ‘Ngũ Nhân Bang’ cái gì!” “Bọn ta dù có muốn bo bo giữ mình còn không xong, còn đâu mà đòi cứu tế thiên hạ?” Đãn Ba Vượng cũng lên tiếng, “Người sống ở Lão Cừ phải biết thân biết phận, biết người biết ta. Quản không nổi chuyện triều đình, tốt nhất nghĩ cách làm sao cho no bụng mình trước đã! Chúng ta còn cách nào khác? Chúng ta làm nên trò trống gì đây? Chúng ta chỉ lo...” Hắn chợt cười khặc khặc, tựa như một con hắc mã, hướng về phía Tiểu Đao giở giọng thèm nhỏ dãi: “Ta lo người ôn nhu dịu dàng như Tiểu Đao cô nương đây, một khi chứng kiến cảnh tượng đó, e là sẽ...” Những người có mặt cũng thương tiếc mỹ nhân, vội chặn miệng không cho Đãn Ba Vượng nói tiếp. Lời dịch giả: Từ chương này đại từ nhân xưng của Lãnh Huyết được sửa lại. Người dịch sẽ chỉnh sửa các chương trước khi có thời gian.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang