Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)

Chương 21 : Mất lòng dân, mất thiên hạ

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 10:13 18-07-2024

.
Quyển I - Thiếu niên Lãnh Huyết Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân Tập 4 - Vô cùng khẩn cấp Chương 21 – Mất lòng dân, mất thiên hạ Người dịch: Robin Lee Nguồn: tangthuvien.vn Một bên sườn của Lãnh Huyết đang chảy máu, nhuộm đỏ y phục vốn dĩ màu trắng. Lãnh Huyết nói: “Không vấn đề gì...Kiếm của hắn cách hậu tâm của ta quá gần, ta bị thương vì kiếm của hắn sượt qua. Nhưng để áp chế nhuệ khí của chúng, trước tiên cứ dọa chúng chạy đã rồi tính sau.” Tiểu Đao lo lắng: “Ngươi...bị thương có nặng không?” Nàng đi tới bên hắn, mở toang phần y phục sau lưng hắn, xem xét vết thương, rồi thở dài một tiếng: “Ai có tấm vải gì không dùng tới?” Nàng lấy kim sang dược ra, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương. Nhị Chuyển Tử, Đãn Ba Vượng, Nùng Chỉ Ất tranh nhau cướp lời: “Ta có!” Ai nấy cuống cuồng xé ống tay áo mình. Tiểu Đao lắc đầu: “Không cần, áo của các vị bẩn lắm!” Trương thư sinh bảo mọi người lục tay nải, tìm được một tấm sa mỏng tương đối sạch sẽ. Tiểu Đao mỉm cười nói: “Cái này dùng được.” Tiểu Cốt lộ vẻ khinh thường: “Loại người này, chẳng nói cảm ơn tiếng nào, còn mặt dày đòi trị thương cho hắn!” Tiểu Đao: “Ta trị thương cho người ta, liên quan gì đến ngươi!” Kể cả khi bác lời người khác, nàng vẫn rất hồn nhiên, trong sáng, vui mừng, tựa như ánh nắng lấp lánh trên mặt nước. Tiểu Cốt: “Nàng là người như vậy toàn, hễ thấy người khác bị thương là như chính mình bị thương, đối với ai cũng thế: có lần đi đường gặp một tên ăn mày bị mưng mủ, nàng cũng chiếu cố hắn tỉ mỉ chu đáo.” Nghe họ đối đáp như vậy, đám người Nùng Chỉ Ất, Đãn Ba Vượng và Nhị Chuyển Tử hâm mộ vô cùng. Tiểu Đao chợt nhìn thấy hai vai Lãnh Huyết phập phồng, hơi thở gấp gáp, nàng tưởng hắn đau, liền vội vàng hỏi: “Đau không? Đau lắm không? Đau lắm phải không?” Bàn tay bôi thuốc lại dịu dàng hơn mấy phần. Lãnh Huyết thật tội nghiệp, hắn không đáp lời, không thể đáp lời. Hắn không đau. Hắn quan niệm, đau đớn chỉ là một loại đấu chí. Hắn đang căng thẳng. Hễ Tiểu Đao bắt chuyện với hắn, hắn liền đỏ mặt, hô hấp hỗn loạn. Khi Tiểu Đao cởi áo hắn, bôi thuốc cho hắn, hắn càng mắc cỡ, thẹn thùng, căng thẳng, hào hứng, vui mừng, kích động, khiến cho toàn thân run rẩy. Tiểu Đao lại cho rằng hắn đang cố chịu đựng cơn đau. Lãnh Huyết không dám hé môi nửa lời, còn A Lý lại quay sang Tiểu Cốt, bới lông tìm vết. “Các ngươi bảo không tin, bây giờ đã sáng mắt ra chưa.” Hắn hết sức phấn khởi, “Gã Kinh Bố Đại tướng quân đó tàn nhẫn vô đạo, đây là chuyện rõ như ban ngày!” “Vớ vấn!” Tiểu Cốt giận dữ quở trách, “Đó chỉ là Khảm đầu tướng quân làm chuyện ác, sao lại đổ cho Đại tướng quân!” “Nói như ngươi...” A Lý tức tối, “Tức là ngươi không tin đây là chuyện tốt do Đại tướng quân làm?” “Đương nhiên ta không tin!” Xem chừng đôi bên lại sắp cãi cọ om sòm, thấy vậy Trương thư sinh liền đi tới, dẫn theo mười lăm học sinh và Lương Đại Trung đến bái tạ tám người bọn họ. Trương thư sinh: “Lũ sài lang hổ báo nắm quyền, hành xử vô pháp vô thiên. Chúng ta lên kinh dâng cáo trạng, nhưng lại bị chụp cái mũ phản nghịch, nghe nói trong mười một đoàn người đã có ít nhất bảy đến chín đoàn đã bị hạ độc thủ. Một hảo hữu của ta là Tô Thu Phường chủ động đứng ra khích lệ bách tính ở Nguy Thành chặn đường tố cáo để thu hút sự chú ý của Đại tướng quân, nhưng không ngoài dự liệu, hắn cũng bị sát hại rồi.” Gia Luật Ngân Xung nói: “Sau đây các vị có dự tính gì?” “Cũng không quản được nhiều như thế,” Trương thư sinh rất kiên quyết, “Chuyến đi này chúng tôi nhất định phải tiếp tục. Nếu sợ chết mà chùn bước, há chẳng tạo cơ hội cho đám gian thần càng thêm lộng quyền.” “Cho dù đến được kinh thành thì sao?” Gia Luật Ngân Xung nói, “Trong triều rặt một đám quan lại tham nhũng, chúng sẽ không quan tâm đến các vị.” Trương thư sinh không chút dao động: “Nhất định vẫn có những vị quan ngay thẳng chính trực, ví như Gia Cát tiên sinh. Bất kể thế nào, nhóm Thái học sinh chúng tôi sẽ hội tụ tại kinh thành, mọi người tận lực đấu tranh, náo thật to lên để thiên hạ biết, như vậy may ra mới có hy vọng biến chuyển.” “Náo to lên?” Nùng Chỉ Ất chua chát nói, “Náo xong e là ngay đến mạng cũng chẳng còn.” “Đọc sách thánh hiền để làm gì?” Trương thư sinh đáp, “Biết mà không làm, biết mà không dám làm, thế chẳng phải công đèn sách đều uổng phí rồi ư?” Nùng Chỉ Ất im lặng, tựa như có ai lấy kim chỉ khâu mồm hắn lại. “Ngươi cho là thế,” Nhị Chuyển Tử mắt láo liên, “Nhưng người khác có nghĩ như vậy không?” Lời vừa nói ra, mười lăm thư sinh lập tức đồng thanh đáp: “Khi đến đây, chúng ta đã hạ quyết tâm không màng sống chết.” “Có thể lấy đầu ta, nhưng không thể đoạt đi khí tiết của ta.” “Người người vâng dạ, chúng ta phản bác; Nhà nhà thuận theo, chúng ta can gián. Chúng ta chỉ muốn đòi lại công bằng.” “Lệ rơi ướt áo, thà rằng chết vì lên tiếng, chứ quyết không im lặng mà sống.” Lương Đại Trung, vị hán tử gan dạ vốn dĩ đi theo bảo vệ nhóm thư sinh liền cất lời: “Chúng ta xin ghi lòng tạc dạ ơn cứu mạng, mong một ngày có thể báo đáp. Nhưng nếu chư vị muốn khuyên chúng ta quay đầu thì không được. Chúng ta làm tất cả vì một tương lai lê dân bá tính được an cư lạc nghiệp. Nếu vì thế mà mất đi tính mạng, thì đó là vinh dự của chúng ta. Xin cảm tạ đại ân đại đức của các vị, nhưng xin các vị hãy về cho.” A Lý lè lưỡi: “Giỏi, giỏi...có lòng tốt lại bị hiểu lầm, đúng là chó cắn Lữ Động Tân.” Gia Luật Ngân Xung: “Nhưng ta hãy còn lo, với cách hành sự của Kinh Bố Đại tướng quân, e là không lâu nữa sẽ lại có quan binh đến, chừng nào chưa giết người diệt khẩu, chúng sẽ không dừng tay.” Trương thư sinh bình tĩnh đáp: “Cho dù bịt được miệng chúng tôi thì cũng chỉ là mười bảy cái mạng, rất đơn giản. Còn nếu muốn bịt hết miệng người trong thiên hạ thì khó lắm. Kẻ được lòng dân mới có được thiên hạ, mất lòng dân tất sẽ mất thiên hạ. Chúng ta không tiếc đặt cược tính mạng này để thức tỉnh kẻ cầm quyền.” Nhị Chuyển Tử lầm bầm: “Chỉ e đầu ngươi rơi, máu ngươi chảy, cũng chỉ phí công vô ích...” Đột nhiên gã chưởng quầy ban nãy nở nụ cười tươi như hoa, đi về phía họ, giọng nói đầy nhiệt huyết: “Các vị hiền sĩ, hiệp khách, các vị đều vì nước vì dân, trừ hại cho dân. Chúng tiểu nhân chẳng có gì báo đáp, nhưng các vị đã quang lâm tệ xá, ta xin được chuẩn bị chút cơm canh rượu nhạt, mời chư vị dùng bữa được chứ?” Bàn ghế trong tiệm vốn bị lật đổ tanh bành, nay đã được kê lại tử tế, lại hâm rượu, xào nấu thức ăn, định bụng chiêu đãi mọi người. Chưởng quầy chân thành mời mọc: “Ta tên Liệu Du Tra Tử. Thực không có ý gì khác, trước đây ta cũng từng hành tẩu giang hồ. Một khi vào giang hồ, vĩnh viễn không siêu sinh, kiếp sau vẫn là người giang hồ. Ta bội phục nhất là những hảo hán có cốt khí trong giang hồ. Đánh đấm giỏi hay kém tạm chưa bàn tới, quan trọng nhất vẫn là khí phách.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Theo con mắt của ta, các vị không những có bờ vai thép, mà còn có lá gan cứng như thép, cũng như Liệu Du Tra Tử ta! Nào đến đây, chúng ta vừa gặp như đã quen, đã bước chân vào khách điếm Đại An thì chính là bằng hữu của ta! Nào, cạn một chén rồi hẵng nói.” Hắn không bận tâm đến khách điếm bị đập phá lộn xộn, lại muốn kết giao bằng hữu, vẻ mặt rất tự hào. Mọi người nói thịnh tình của chưởng quầy khó mà từ chối, lại được chưởng quầy và tiểu nhị ân cần mời mọc, kính rượu, thế là ai nấy vui vẻ ăn uống thoải mái. Chè chén say sưa rồi, mọi người liền kết thành bằng hữu. Chỉ có Nhị Chuyển Tử, Nùng Chỉ Ất, Đãn Ba Vượng vẫn như ruồi nhặng lởn vởn quanh cô nương Tiểu Đao. Họ tìm mọi cớ để bắt chuyện, hỏi han rất chân thành: “Tiểu Đao cô nương, ta thấy cô thật dịu dàng, ôn nhu quá, vì sao lại lấy cái tên ‘Tiểu Đao’ này?” Tiểu Đao cười: “Nếu ngươi gây sự với ta thì sẽ biết ‘tiểu đao’ này có tư vị gì.” Sau đó nàng hỏi Lãnh Huyết: “Ngươi còn đau không?” Vốn dĩ Lãnh Huyết đã đưa chén rượu đến bên miệng – Liệu Du Tra Tử đang kính rượu với hắn. Hắn bỗng thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, đẹp hơn thủy tiên của Tiểu Đao tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi hắn một câu, hắn lập tức căng thẳng, run tay, thế là “keng” một tiếng, chén rượu rớt xuống, rượu và canh thịt bắn tung tóe trên người hắn. Lãnh Huyết vội vội vàng vàng đứng dậy, hắn chợt phát hiện ra ống tay áo màu đỏ thẫm của Tiểu Đao cũng bị dính nước canh thịt, nhất thời hắn không biết có nên lau giúp nàng hay không, tay chân hắn thừa thãi, cứ đứng nghệt mặt ra như khúc gỗ. Đãn Ba Vượng, Nhị Chuyển Tử, Nùng Chỉ Ất tranh nhau muốn lau giúp Tiểu Đao, nhưng Tiểu Đao rất thoải mái nhận cái khăn từ tay Tiểu Cốt, nhẹ nhàng lau áo. Đúng lúc đó, Gia Luật Ngân Xung lên tiếng: “Có người đến.” Đúng là có người đến. Không chỉ một người. Mà là rất nhiều người. Cực kỳ nhiều.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang