Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)

Chương 24 : Điên cuồng phản công toàn diện

Người đăng: RobinLee

Ngày đăng: 15:14 20-07-2024

.
Quyển I - Thiếu niên Lãnh Huyết Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân Tập 4 – Vô cùng khẩn cấp Chương 24 – Điên cuồng phản công toàn diện Người dịch: Robin Lee Nguồn: tangthuvien.vn Gia Luật Ngân Xung, A Lý, Đãn Ba Vượng, Nhị Chuyển Tử, Nùng Chỉ Ất thấy Lãnh Huyết một mình đối phó cả một đội binh mã, liền lo lắng không thôi, muốn xông tới bên cạnh hắn. Nhưng lão Sấu chặn họ lại: “Vị Lãnh huynh đệ nói, càng nhiều người lên thì thương vong càng lớn, chi bằng để hắn thử dùng khí phách một người chặn nghìn quân xem thế nào.” A Lý: “Khí phách một người chặn nghìn quân nghĩa là gì?” Lão Sấu: “Xin lỗi, ta không biết ngươi bị mù.” A Lý: “Ai bảo ta bị mù?!” Lão Sấu: “Nếu ngươi không mù thì tự mình xem đi, hỏi ta làm gì?” A Lý nghẹn lời, đành chăm chú quan sát kỹ, chỉ thấy một mình Lãnh Huyết đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo. Hắn chợt cảm thấy chàng thanh niên đứng trước hàng rào tre thật mạnh mẽ. Mạnh ngang bằng một đội quân. Cũng thật hiu quạnh: Hắn chỉ có một mình. Một mình hắn. Đối mặt với một đội quân. Một người đối phó một đội quân. Hắn không lùi, hắn phản công. Một thân một mình lại dám đánh lại một đội quân, thật điên rồ mà kiêu ngạo. Lãnh Huyết lạnh lùng nói: “Các ngươi quay về đi! Các ngươi là binh sĩ chiến đấu vì quốc gia, không phải cường đạo sát hại dân lành.” Giọng nói của hắn lạnh lẽo, nhàn nhạt nhưng hơn một ngàn binh lính đều nghe được rõ ràng. Chợt nghe ai đó cất tiếng hú dài: “Ngươi là cái thứ gì? Cút!” Lãnh Huyết trừng mắt, ánh mắt như tia chớp. Người kia ngồi trên lưng ngựa, khi cất tiếng hú mới đứng lên. Lãnh Huyết: “Ngươi có phải là chỉ huy đội quân này? Bảo họ quay về đi, đừng làm dân chúng bị thương.” Người đó mặt vàng râu đỏ, mang áo giáp dày, trông rất khí thế: “Ngươi chính là thằng nhãi đả thương Phó phó tướng? ‘Kim Giáp tướng quân’ Thạch Cương ta đến trừng trị ngươi! Tiện tay xử lý luôn lũ phản tặc, Thạch tướng quân ta xưa nay chưa từng ngại giết nhầm dân thường!” Lãnh Huyết cười: “Chính miệng ngươi nói đấy nhé. Được thôi.” Câu này nghe thật kỳ quái. Bọn A Lý từng thấy Lãnh Huyết cười. Nhưng nụ cười đó không giống thế này. Nụ cười trước đây họ thấy, như gió thổi hoa nở. Nụ cười lúc này khiến người rét run dù đang là đêm hè nóng bức. Sau đó Lãnh Huyết nói: “Ta trị tội ngươi trước.” Hắn đang đối mặt với ít nhất hai nghìn người. Hai nghìn kẻ mang vũ khí sắc bén, giết người mua vui,lên chiến trường không vì mục đích tốt đẹp. Nhưng câu nói đó của hắn xem Thạch Cương như thân cô thế cô, như một phế nhân. Cho nên câu nói đó nghe như chuyện hài. Thạch Cương đã kinh qua trăm trận, hắn nghe vậy chỉ cười ha hả. Hắn định cười xong sẽ hạ lệnh: Loạn đao băm vằm tên nhãi ranh này! Nhưng Lãnh Huyết không đợi hắn cười dứt cơn. Lãnh Huyết rút kiếm. Kiếm đeo trên thắt lưng. Nhưng hắn không rút thanh kiếm đó. Hắn rút một thanh trúc trên hàng rào. Sau đó hắn làm một việc: Xông vào đại quân. ‘Kim Giáp tướng quân’ Thạch Cương được đại quân yểm hộ chặt chẽ, bất kỳ ai cũng không có khả năng tiếp cận hắn. Thế nhưng Lãnh Huyết trực tiếp lao thẳng vào Thạch Cương. Khi Lãnh Huyết xông tới, có ít nhất hai trăm cung thủ nhằm vào hắn. Lãnh Huyết không lùi. Cũng không chặn. Thân pháp tránh tên của hắn rất kỳ lạ, có lúc vọt lên, có lúc run người, có lúc hoàn toàn không tránh không nấp, toàn thân kích hoạt một luồng xung lực đáng sợ đánh bật mũi tên. Hắn chưa từng dừng lại. Có lúc hắn giẫm lên vai, lên mặt binh sĩ, nảy lên, rơi xuống, nhanh như tia lửa; có lúc hắn dùng kiếm trúc đâm vào cổ tay, mắt cá chân đối phương, làm đối phương ngã gục hoặc đánh rơi binh khí, khi họ hoàn hồn thì hắn đã vọt qua từ lâu. Ai nấy la hét muốn kìm chân Lãnh Huyết. Nhưng Thạch Cương còn chưa cười hết cơn, Lãnh Huyết đã đến trước mặt hắn. Thạch Cương mặt tái mét, tức thời im bặt. Hắn vừa nghiêm mặt lại thì phát hiện một thanh trúc đã bị hắn ngậm trong miệng. Chàng trai trẻ tựa như dã thú, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt như dã thú, như một con dao sắc ngâm trong nước lạnh. Kim Giáp tướng quân mặt mày méo xệch. “Lui binh.” Lãnh Huyết nói hai chữ, ngữ khí lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng, hai chữ lạnh lùng. Ngoại trừ lui binh, Kim Giáp tướng quân còn có thể làm gì? Lãnh Huyết không thả Thạch Cương. Hắn giao Thạch Cương cho lão Sấu: “Xin hãy dẫn đường đến cuối thôn.” Lúc này Ngũ Nhân Bang mới tỉnh ngủ. Cùng lúc, một tiếng hét vang trời vọng đến bên tai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang