Thiếu niên tứ đại danh bộ (Tứ đại danh bộ đấu tướng quân)
Chương 25 : Lòng người bất tử
Người đăng: RobinLee
Ngày đăng: 20:24 20-07-2024
.
Quyển I - Thiếu niên Lãnh Huyết
Bộ 1 – Kinh Bố Đại tướng quân
Tập 4 – Vô cùng khẩn cấp
Chương 25 – Lòng người bất tử
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
---------------------------------
Lãnh Huyết chạy như điên.
Máu trong người sôi sục.
Khi điên cuồng chạy, hắn giống như một con báo truy sát con mồi, không thể lùi bước, chỉ tiến lên truy kích.
Ngũ Nhân Bang lặng lẽ mà gấp gáp theo sát phía sau hắn, năm người có chung cảm nhận.
Vì họ đã thấy vết máu sau lưng Lãnh Huyết, dường như càng ngày càng loang rộng.
Nhưng không ai gọi hắn dừng lại.
Họ không dám.
Hơn nữa dù có gọi cũng không thể cản hắn lại.
Một con báo sẽ càng kích động khi bị thương, ai dám ngăn cản đòn tấn công của nó?!
Cạnh một đập đất ở cuối thôn, tình hình chiến sự rất ác liệt.
Đã có bảy, tám mươi thôn dân ngã xuống, những người khác vội vội vàng vàng ứng cứu, kéo người bị thương sang bên đường.
Bên phía thổ binh cũng có chừng bảy, tám mươi người ngã xuống.
Không phải vì thế lực hai bên ngang nhau mà do Tiểu Cốt, Tiểu Đao và Lương Đại Trung.
Ngũ Nhân Bang vừa tới đã thấy ba người họ.
Nhờ có họ nên tạm thời áp chế được phía quân đội, dân làng có cơ hội giúp đỡ người bị thương, nhặt
xác người đã hy sinh, vội vã rút lui.
Không quản về tình hay về lý, ánh mắt năm người họ dĩ nhiên luôn hướng về Tiểu Đao cô nương trước tiên.
Trong tia nắng ban mai lấp ló, Tiểu Đao đẹp như một giấc mộng chưa tỉnh giấc, không muốn tỉnh giấc.
Khăn buộc đầu của Tiểu Đao đã rơi mất.
Trong ánh trăng dần tắt, nắng mai dần ló rạng, mái tóc đen nhánh đối lập với hai gò má trắng trẻo.
Khi nàng ra tay, phong thái rất đẹp.
Mỗi lần xuất thủ lại khẽ quát một tiếng.
Thanh âm rất rõ ràng.
Rất vang vọng.
Một cô nương xinh đẹp lại có thể hét lớn như thế, khiến cho đối thủ nhất thời chấn động.
Càng khiến người ta chấn động hơn là vũ khí của nàng.
“Vũ khí” của nàng là một hòn đá lớn.
Có lẽ nàng tiện tay nhặt lên từ gò đất phía trước, chỉ có một mặt to như mặt bàn.
Vậy mà nàng nhấc lên nhẹ như không.
Hoàn toàn không mảy may ảnh hưởng đến phong thái linh động của nàng: cứ như thể trên tay nàng là một chiếc quạt lông vũ.
Thế nhưng địch nhân gặp phải “quạt lông vũ” này đều đổ rạp như cây khô củi mục, gục xuống tới tấp.
Ngũ Nhân Bang trố mắt ngạc nhiên: Không ngờ một cô nương dịu dàng, ôn nhu lại lợi hại như vậy!
Kỳ thực Tiểu Cốt không hề thua kém Tiểu Đao.
Toàn bộ võ công của hắn bao gồm: Một, lao tới gần; Hai, dính sát người; Ba, xuất thủ tấn công – đối phương cứ thế bị đánh gục.
Đối phó với trường mâu, hắn lao tới gần, dính sát người, xuất thủ tấn công; đối phó với đại đao, hắn lao tới gần, dính sát người, xuất thủ tấn công; đối phó với đoản đao, hắn vẫn lao tới gần, dính sát người, xuất thủ tấn công; cho dù đối phương có bảy, tám mươi người, hắn vẫn lao tới, dính sát, xuất thủ! Bất kể đối thủ là ai, gần như đều bị hắn đánh bại sau một chiêu.
Chỉ là Ngũ Nhân Bang thiên vị Tiểu Đao, chỉ chú ý đến nàng, ít để tâm tới Tiểu Cốt.
Tuy nhiên, người chế trụ được nhiều kẻ địch nhất tuyệt đối không phải Tiểu Đao, cũng không phải Tiểu Cốt.
Mà là Lương Đại Trung.
Hắn cầm một thanh kiếm mười màu ảo giác.
Chiến đấu càng điên cuồng, kiếm chiêu càng phát huy một cách tuyệt diệu, Lương Đại Trung như say như mê, hào quang của thanh kiếm đó càng chói mắt.
Ngũ sắc lưu chuyển, mười phần rực rỡ, nếu đụng phải thanh kiếm đó, dù không trúng kiếm ngã gục, cũng bị mê hồn mà ngã gục.
Nhưng lúc này Tiểu Đao, Tiểu Cốt, Lương Đại Trung đang bị một người quấn lấy.
Không ngờ lại là một kẻ tay không tấc sắt!
Ba người Tiểu Đao, Tiểu Cốt, Lương Đại Trung trong chốc lát bị người này làm vướng víu tay chân, các thôn dân liền không chống đỡ nổi thế tấn công như dời núi lấp biển của gần hai nghìn binh lính.
Lãnh Huyết đột ngột dừng lại, cất tiếng hỏi: “Hắn là ai?”
Lãnh Huyết vừa dừng lại, Gia Luật Ngân Xung vốn đang tăng tốc theo sau hắn, vội vàng dùng hết sức để dừng lại theo.
Sau lưng Lãnh Huyết như có mắt.
“Đó là một cao thủ của Lôi gia Giang Nam Phích Lịch* Đường, ‘Phong Đao Quải Kiếm*’ Lôi Bạo. Hắn là thuộc hạ đắc lực dưới trướng Chu Miễn.”
*Phích lịch: sét, sấm sét
*Phong đao quải kiếm: che đao, treo kiếm
Lãnh Huyết rút kiếm.
Lần này hắn thực sự rút kiếm.
Hắn bước tới.
Lần này hắn không dùng chiến lược giống như lần trước.
Hắn lại đi về phía chủ soái – Lôi Bạo.
Ai muốn chặn hắn lại, sẽ thấy máu bắn tung tóe.
Hắn giết thẳng một đường đến chỗ Lôi Bạo.
Lúc này đã có bảy mươi hai người trọng thương dưới kiếm của hắn.
Từ đầu đến cuối không ai ngăn được hắn.
Vốn dĩ hắn là kiểu người một khi đã bắt đầu thì sẽ không dừng lại.
Nhưng hắn chưa giết một ai cả.
Chỉ làm họ bị thương, không giết – điều này còn khó hơn đánh chết người!
Khi hắn đánh đến trước mặt Lôi Bạo, chưa kịp xuất thủ thì Lôi Bạo đột nhiên quay đầu chạy.
Tuy phải đối phó với Tiểu Đao, TIểu Cốt, Lương Đại Trung, nhưng hắn vẫn chú ý quan sát.
Hắn không phải đối thủ của người trước mắt!
Đã đánh không lại thì không nên ham chiến.
Vì thế Lôi Bạo liền tung ba chiêu tàn nhẫn bức lui ba người kia, rồi bất thình lình bỏ chạy.
Tiểu Đao vội ngăn cản, vai trái trúng một chưởng của hắn, khẽ kêu một tiếng rồi lùi lại, Tiểu Cốt vội đỡ nàng.
Lôi Bạo là chủ soái, hắn cuống cuồng bỏ chạy, đi đến đâu cũng có binh sĩ yểm trợ hắn.
Nhưng Lãnh Huyết không bỏ qua cho hắn.
Lôi Bạo điên cuồng chạy trốn.
Lãnh Huyết tận lực truy kích.
Những kẻ muốn ngăn cản đều bị thương dưới kiếm của Lãnh Huyết.
Đã có hai mươi tám binh sĩ trọng thương, còn Lôi Bạo sau lưng trúng một kiếm của Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết nhìn thấy máu mới thu kiếm.
Một chủ tướng dũng mãnh thiện chiến lại quay đầu bỏ chạy, khiến cho lòng quân tan vỡ, cho nên toàn
quân cũng chạy theo Lôi Bạo như ong vỡ tổ.
Khi bình minh ló dạng, hai đội binh mã bao vây Lão Cừ đã hoàn toàn bị đánh cho tan tác hoặc rút lui.
Nhưng Lãnh Huyết vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
Còn nghiêm nghị hơn khi hắn ở giữa trận quyết chiến ban nãy.
Hắn hết sức vất vả, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí, hạ quyết tâm quay sang hỏi Tiểu Đao: “Cô có đau không?”
Mặt và cổ hắn đỏ bừng như thể vừa phạm phải sai lầm lớn, Tiểu Đao chưa kịp trả lời, hắn đã rụt đầu rụt cổ chạy đi cấp cứu cho các thôn dân bị thương.
Suốt một ngày trời, ngoài việc cứu chữa người bị thương, họ cùng nhau bàn bạc xem bước tiếp theo nên ứng phó như thế nào.
“Rời khỏi đây thôi.”Lương Đại Trung nói, “Lúc này còn không đi mau, bọn chúng nhất định sẽ quay lại, sẽ càng phản công điên cuồng hơn.”
Không nghi ngờ gì, hắn nói rất có lý.
Nhưng đâu có ai tình nguyện rời bỏ quê nhà?
“Cố thủ.” Lão Sấu chủ trương ở lại, “Để xem bọn nhãi ranh đó dám dùng cách gì chiếm đóng Lão Cừ, lão Sấu ta quyết liều cái mạng già này sống mái với chúng!”
“Phải!”
“Chúng ta không đi!”
“Chúng ta liều mạng một phen!”
“Cho dù rút lui vẫn bị chúng truy sát, không bằng ở lại đây liều mạng với chúng!”
Quả nhiên, thôn dân không đành lòng rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn, cho dù phải trả giá đắt, có thể sẽ chôn thây nơi này.
Không ngoài dự tính, khi đêm vừa ập xuống, quan binh lại tới.
Thám tử quay về báo cáo: Lần này e rằng có hơn bảy ngàn binh mã, đội hình nghiêm ngặt, như kẻ thù
đáng gờm, hơn nữa có vẻ như chủ soái là một cái tên danh chấn thiên hạ:
Tường Vi tướng quân!
Hắn đánh đâu thắng đó, một đao quét qua có thể xẻ ngang cắt dọc, thích mặc màu hồng, không chịu mang khôi giáp, một cao thủ về đánh trận và đánh tay không!
Binh mã đến nhanh như vậy, có thể thấy đây là một trận chiến phản công điên cuồng dốc toàn lực, quyết tâm giành chiến thắng!
Trấn Lão Cừ đã bị bao vây.
Không một kẽ hở.
Nhưng thôn dân trong trấn Lão Cừ vẫn giữ được sĩ khí dồi dào.
Bọn người Trương thư sinh ngỏ ý tự giao nộp mình, hy vọng không liên lụy đến bách tính, nhưng bị mọi người cực lực phản đối: “Không phải các ngươi liên lụy chúng ta, là chúng ta sớm không nhịn được nỗi uất ức này nữa, lần này mượn danh các ngươi để giải tỏa!”
“Liên lụy thì cũng liên lụy rồi, các ngươi ra mặt cũng không giải quyết được gì! Chẳng nhẽ chúng giết các người xong là thôi chắc? Rồi người đời sẽ phỉ nhổ dân chúng Lão Cừ không có nghĩa khí, nhục lắm!”
Lão Phúc và lão Sấu đều cho rằng đề nghị của nhóm Trương thư sinh là xem thường người dân ở Lão Cừ.
“Chuyện đến nước này, chúng ta đã cùng hội cùng thuyền, không thể để các ngươi nói đi là đi được!
Thông thái rởm kiểu này đi chết đi!” Đãn Ba Vượng lật mặt mắng xơi xơi, sau đó bọn Trương thư sinh không dám nhắc đến chuyện rời đi nữa.
Nếu không đầu hàng thì chỉ còn lại một con đường:
Lòng người bất tử!
Chiến đấu đến cùng!
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện