Thiếu Niên Y Tiên.

Chương 74 : Lại nợ ân tình

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 12:05 21-11-2025

.
“Tiểu Tần đại phu, tôi gọi ngài như vậy nhé. Không sai, đôi chân này của tôi là bệnh căn để lại từ khi còn trẻ. Văn Tường đứa bé này, năm tám tuổi thì cha hắn đã đi rồi, tất cả việc nông trong nhà đều coi như gánh vác lên một mình tôi.” Lão thái thái Nghiêm nghe Tần Lãng hỏi như vậy liền bắt đầu câu chuyện. “Có một năm khi cấy mạ, tôi mắc bệnh, sốt cao mấy ngày, nhưng mắt thấy mạ nhà người ta đều đã cấy xong rồi, chỉ có ruộng nước nhà ta là không có động tĩnh gì, trong lòng tôi nóng ruột lắm, nếu nước trong ruộng nước mà lọt mất thì coi như không có cách cấy mạ được nữa rồi. Tôi quýnh lên liền bất chấp bệnh tình xuống ruộng, nào biết được hôm đó đang cấy thì tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã vào trong ruộng nước. May mà có người đi ngang qua, bằng không chỉ sợ tôi đã sặc chết trong ruộng nước rồi.” “Sau này, là người trong thôn thấy mẹ con tôi cô nhi quả phụ đáng thương, giúp tôi cấy mạ xuống. Thế nhưng, từ năm đó trở đi, bệnh căn này của tôi cứ thế mà để lại, hơn nữa còn nặng hơn mỗi năm.” “Mẹ —— lão nhân gia ngài sao lại chưa từng nói với con chuyện này bao giờ!” Ngô Văn Tường áy náy nhìn mẹ mình, nếu không phải Tần Lãng hỏi ra, hắn cũng không biết bệnh của mẹ rốt cuộc là chuyện gì. Lúc này, giọng điệu của Ngô Văn Tường cũng có chút thay đổi, hiển nhiên là cảm động gây nên. “Lúc đó con còn nhỏ, mẹ kéo mấy chuyện này với con làm gì.” Lão thái thái Nghiêm nói, “Những năm này đều đã gánh vác qua rồi, không ngờ càng già càng, thân thể này không được nữa, lại gánh không được rồi.” “Nguyên lai là như vậy —— lão thái thái, bà đây là do hàn nhiệt tý chứng gây nên, hơn nữa khi mắc bệnh năm đó, không có được trị liệu thỏa đáng, kinh mạch không thông, cho nên bệnh này mới năm này khó chịu hơn năm trước. Tôi dùng phương pháp trị liệu nọc ong kích thích kinh mạch của bà, áp chế độc tố hàn nhiệt, cho nên bà mới cảm giác không đến đau đớn. Tuy nhiên, bệnh của bà không phải bệnh cấp tính, muốn trị hết triệt để, còn cần uống mấy thang thuốc điều dưỡng một chút.” Tần Lãng nói, “Mặt khác, ở phương diện ăn uống cũng phải có điều chú ý mới được, người già nên ăn thanh đạm làm chính, không thể quá dầu mỡ.” “Tiểu Tần đại phu, ngài nói đều đúng cả! Thằng con trai này của tôi, mỗi ngày đều bắt tôi ăn cái này, cái kia để tẩm bổ, bổ sung nhiều quá rồi, ngược lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, còn không bằng lúc trước thân thể nhanh nhẹn. Nếu là lúc trước, tôi làm một chút việc nhà gì đó thì không có chút vấn đề nào cả...” “Mẹ, đây chẳng phải con vì thân thể mẹ mà suy nghĩ sao.” Ngô Văn Tường cười khổ, hắn đích thực là một mảnh hiếu tâm. “Thi thoảng tẩm bổ không vấn đề, nào có ngày nào cũng tẩm bổ.” Tần Lãng khẽ mỉm cười, cầm lấy giấy bút Ngô Văn Tường đưa tới, viết xuống một đơn thuốc đưa cho Ngô Văn Tường, đồng thời nói một chút những điều cần chú ý, Ngô Văn Tường liên tục cảm ơn. Ngô Văn Tường biết, lần này hắn ta lại coi như mắc nợ Tần Lãng một ân huệ lớn, nhưng Ngô Văn Tường biết tiểu tử Tần Lãng này không đơn giản, cho nên trong lòng hắn không muốn nợ ân tình của Tần Lãng, vì vậy khi Tần Lãng kê đơn thuốc xong, Ngô Văn Tường từ trong phòng lấy ra sáu ngàn tệ tiền giấy, đưa cho Tần Lãng: “Tiểu Tần, một chút tấm lòng nho nhỏ, xem như là tiền khám bệnh của ngài rồi.” “Ngô thị trưởng, ngài đây là ý gì! Mau thu hồi lại —— chẳng lẽ ngài cho rằng tôi chữa khỏi lão thái thái phong thấp đau đớn, khiến bà ấy có thể tốt tốt hành tẩu, cũng chỉ đáng giá mấy ngàn đồng này thôi sao? Còn nữa, sau này nếu lão thái thái có gì không thoải mái, ngài là không chuẩn bị mời tôi đến khám bệnh rồi?” Tần Lãng cố ý lạnh mặt nói, nghĩ thầm ngươi Ngô Văn Tường không muốn nợ ân tình của ta, ta lại cứ muốn ngươi mắc nợ. “Cái này... tiểu Tần, ta không phải ý này!” Ngô Văn Tường vội vàng giải thích, “Ngài là bác sĩ, khám bệnh cho người ta, tổng cộng phải thu tiền khám bệnh đúng không?” “Nếu nói tiền khám bệnh đúng không?” Tần Lãng đen mặt nói, “Tôi rất ít khi khám bệnh cho người khác, nhưng sư phụ tôi khám bệnh cho người khác, lại là một chẩn thiên kim, không phải 'Kim' của tiền mặt, mà là 'Kim' của vàng ròng, lão nhân gia người khám bệnh cho người khác, vậy nếu không có ngàn lạng hoàng kim thì cũng không chịu bắt mạch!” Lão độc vật đương nhiên rất ít khi "khám bệnh" cho người khác, nhưng lúc trước ngược lại có người mời lão độc vật giải độc, người có thể mời ông ấy giải độc, đừng nói là ngàn lạng hoàng kim, thậm chí là vạn lạng hoàng kim cũng có thể lấy ra được, hơn nữa lão độc vật còn chưa chắc chịu ra tay. Tuy nhiên, Ngô Văn Tường lại không cảm thấy như vậy, nghĩ thầm “Ngàn lạng hoàng kim, tiểu tử ngươi thật sự cho rằng chính mình là truyền nhân của Hoa Đà, Biển Thước chuyển thế sao?” Đương nhiên, lời này Ngô Văn Tường cũng chỉ là suy nghĩ một chút, cũng không dám biểu lộ ra, dù sao khẩu khí tiểu tử này tuy lớn, y thuật lại không phải là che giấu. Tần Lãng dường như nhìn ra ý nghĩ của Ngô Văn Tường, chấn chấn hữu từ nói: “Ngô thị trưởng, ngài khẳng định cảm thấy tôi đang khoác lác. Vậy chúng ta cứ tính như vậy đi, nếu như tôi không ra tay chữa trị cho lão thái thái, bệnh của bà ấy quanh năm, tiền thuốc cộng thêm chi phí của hộ công, vậy phải tốn bao nhiêu tiền, một hai vạn còn chưa hết đi? Mười năm thì sao, nào đáng bao nhiêu? Hơn nữa, khỏe mạnh này là dùng tiền mua được sao? Đông y khám bệnh, chú trọng một cái duyên phận, ngài đem tiền cứ như vậy đưa đi, duyên phận này coi như không còn nữa rồi.” “Văn Tường! con làm việc kiểu gì thế, chọc cho tiểu Tần đại phu không vui! Mẹ cũng nói cho con biết, tiểu Tần đại phu chính là ân nhân của ta, con là không biết, những năm này phong thấp đau đớn khiến mẹ thật sự là sống không bằng chết! Đem tiền của con cầm xa một chút, chỉ y thuật tốt như tiểu Tần đại phu, sẽ thiếu tiền này của con sao?” Lão thái thái Nghiêm coi như hoàn toàn đứng về phía Tần Lãng rồi. Ngô Văn Tường bất đắc dĩ, đành phải đem tiền này cầm về, nhưng hắn biết ân tình này coi như đã mắc nợ rồi. Sau đó, Ngô Văn Tường đem lão thái thái lưu lại trong phòng xem TV nghỉ ngơi, hắn và Tần Lãng đến trong thư phòng. “Tiểu Tần, y thuật của ngài tốt như vậy, sao lại còn muốn lăn lộn giang hồ?” Ngô Văn Tường nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng. “Tôi đâu có lăn lộn giang hồ?” Tần Lãng hỏi ngược lại. Ngô Văn Tường cười cười: “Tiểu Tần, ta hỏi ngài lời này, là có chủ tâm muốn giúp ngài, không có ý khác.” Sau khi thấy được y thuật của Tần Lãng, Ngô Văn Tường biết, hắn và Tần Lãng có lẽ thật sự có chút “duyên phận”, không chừng còn có ngày dùng đến Tần Lãng, tiểu tử như vậy, vẫn là không đắc tội thì tốt hơn. Cho nên, Ngô Văn Tường mới mời Tần Lãng đến thư phòng, dự định chỉ điểm Tần Lãng một chút. “Vậy, xin hỏi Ngô thị trưởng, có gì chỉ giáo?” Tần Lãng bình tĩnh hỏi. Ngô Văn Tường suy nghĩ một chút, nói: “Có trắng là phải có đen, hắc đạo là thứ tồn tại ở mỗi quốc gia, ở Trung Quốc cũng tồn tại mấy ngàn năm, có thể nói là thâm căn cố đế, không thể thủ tiêu. Chỉ là, bây giờ quốc gia đối với hắc đạo không mấy khoan dung, ngươi nếu là lăn lộn giang hồ, suốt ngày đánh đánh giết giết, không cẩn thận, thì có khả năng vạn kiếp bất phục, không thể thiện chung.” Tần Lãng biết Ngô Văn Tường nói là lời thật, hắn kỳ thật cũng không quá muốn lăn lộn giang hồ, nhưng lão độc vật lại cứ buộc hắn đi đến con đường này. Ván đã đóng thuyền, Tần Lãng cũng không có cách nào, chỉ có thể hướng Ngô Văn Tường thỉnh giáo một chút “huyền hư” trong đó rồi, “Ngô thị trưởng, vậy như thế nào mới có thể thiện chung?” “Cái này... một xã hội, rất khó hắc bạch phân minh, tỉ như lần này càn quét băng đảng, rất nhiều quan viên Hạ Dương thị đều cuốn vào trong đó. Ý của ta nói lời này, là trắng có thể biến đen, đen cũng có thể tẩy trắng. Hồng Kông, Ma Cao trước khi trở về, đó là nơi nào, lúc trước hắc đạo hung hăng ngang ngược, nhưng bây giờ không ít hắc đạo đều tiêu thanh nặc tích rồi, ngươi cũng đã biết nguyên nhân trong đó?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang