Trường Dạ Quân Chủ
Chương 443 : Một nhà Bạch Hổ 【Vạn chữ! Cầu nguyệt phiếu! 】
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 05:35 28-11-2025
.
Tiểu Bạch Hổ môi và mũi vẫn còn màu hồng nhạt, bốn móng vuốt nhỏ cũng màu hồng đáng yêu, một con hổ trắng nhỏ rõ ràng vừa mới sinh ra không bao lâu đã hung dữ xông đến chân Yến Bắc Hàn, há miệng nhỏ ra, cắn lấy vạt váy của Yến Bắc Hàn.
Trong miệng phát ra tiếng gầm gừ đáng yêu, cố gắng hết sức thể hiện vẻ "ta rất hung dữ".
Cái miệng nhỏ không răng cắn vạt váy, ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Hàn, muốn giải cứu Tiểu Hùng!
Phương Triệt hiểu được ánh mắt này.
"Mau thả lão Đại của ta ra!"
"Ta cắn chết ngươi! Ta rất mạnh mẽ!"
Tiểu Bạch Hổ vừa gầm gừ, vừa cắn xé, nhưng lại không làm rách được một chút vạt váy nào, ngược lại còn dính thêm chút nước bọt.
"A!"
Yến Bắc Hàn lập tức kinh ngạc vui mừng: "Sao lại có thêm một tiểu gia hỏa nữa?"
Khẽ vươn tay, bắt lấy Tiểu Bạch Hổ, xách cổ sau gáy lên, đặt trước mắt nhìn.
Tiểu Bạch Hổ bị số phận nắm lấy cổ sau gáy, lập tức ngoan ngoãn, thân hình nhỏ bé co lại thành một cục trong không trung, bốn móng vuốt rũ xuống, làm ra một bộ dáng bất lực mặc người nắm lấy.
Trong miệng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt: "Ưm ~ ưm ưm?..."
Con hổ trắng nhỏ này toàn thân lông mềm mại, sờ vào cảm giác thật tốt. Yến Bắc Hàn lập tức thích nó.
Vui vẻ nhìn Phương Triệt nói: "Ngươi xem, ngươi xem, tiểu gia hỏa này cũng rất đáng yêu!"
Nhưng liếc nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Phương Triệt.
Vẻ mặt đó giống như là nhìn thấy tận thế.
"Sao vậy?"
Yến Bắc Hàn mỗi tay một tiểu gia hỏa, nhìn cái này cũng thích, nhìn cái kia cũng thích, có chút không nỡ buông tay, nói: "Sao mặt ngươi khó coi vậy?"
Phương Triệt thở phào một hơi, với vẻ mặt gần như muốn khóc, méo mó nói: "Ta nghĩ, ta đã tìm ra nguyên nhân vì sao mấy chục năm trước sinh linh ở vùng đất này bị diệt sạch rồi."
"Nguyên nhân gì?"
Yến Bắc Hàn vuốt ve Tiểu Bạch Hổ.
Tiểu gia hỏa lại có vẻ hơi hưởng thụ, duỗi thẳng tứ chi, lăn một vòng lộ ra bụng.
"Chắc là... sắp sinh."
Phương Triệt thở dài: "Cho nên lo lắng con của mình bị tổn thương bất kỳ..."
"Con?"
Yến Bắc Hàn ngây ra một lúc.
Phương Triệt gật đầu, nhìn Tiểu Bạch Hổ còn chưa rụng lông máu: "Đúng, con."
Yến Bắc Hàn vừa vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của Tiểu Bạch Hổ, vừa lẩm bẩm nói: "Con từ đâu ra... con..."
Đột nhiên, không biết nghĩ đến điều gì, toàn thân đột nhiên cứng đờ.
Một bàn tay cứng đờ không thể cử động đặt trên lưng Tiểu Bạch Hổ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Phương Triệt, trong mắt tràn đầy kinh hãi, sau đó đột nhiên cúi đầu, nhìn Tiểu Bạch Hổ đang rất hưởng thụ dưới tay mình, đồng tử liền lập tức giãn to nhất: "Con??"
Phương Triệt méo mó mặt: "Nếu ta không đoán sai, thì hẳn là tiểu gia hỏa này."
"..."
Tay Yến Bắc Hàn giật mạnh như bị điện giật, rụt về khỏi lưng Tiểu Bạch Hổ. Suýt nữa thì thét lên: "Chính là tiểu gia hỏa này?"
"Chín thành rưỡi trở lên là chắc chắn."
Phương Triệt thở dài: "Theo ta được biết... loại yêu thú cấp độ này, tuổi thọ thường rất lâu dài; cho nên thời kỳ ấu niên, tốc độ trưởng thành cũng cực kỳ chậm."
Yến Bắc Hàn ngây ra như phỗng.
Nhìn Tiểu Bạch Hổ đang làm nũng bên cạnh mình, trong đầu trống rỗng.
"Có lẽ, phải mất mấy trăm năm, thậm chí, mấy ngàn năm... mới trưởng thành."
Phương Triệt tiếp lời của mình nói.
"Trận chiến vừa rồi, động tĩnh không nhỏ, chấn động rất dữ dội... Bây giờ xem ra, hẳn là lưỡng bại câu thương, hoặc là... ừm, tạm thời không trông chừng được con của mình, để tiểu gia hỏa chạy ra ngoài rồi..."
Phương Triệt vẻ mặt vô ngữ nói: "Sau đó bị Tiểu Hùng gặp được, hai tiểu gia hỏa chơi với nhau, rất hợp ý... liền dụ dỗ về đây."
Yến Bắc Hàn hai tay lập tức che mặt.
Ôi, chuyện gì thế này!
Sự tồn tại mà mình tránh còn không kịp, để Tiểu Hùng tự do hoạt động chưa đến nửa canh giờ, liền dụ dỗ về bên cạnh mình rồi?
Nếu con yêu thú kia một khi phát hiện con của mình không thấy mà đi tìm...
Nghĩ đến đây, Yến Bắc Hàn cũng không biết mình nên có biểu cảm gì cho phải.
Vẻ mặt của nàng, cũng trở nên kỳ lạ giống như Phương Triệt: vừa khóc vừa cười, mặt mũi méo mó.
Trầm mặc một chút, Yến Bắc Hàn hỏi: "Vậy... bây giờ phải làm sao?"
"Đầu ta cũng trống rỗng."
Phương Triệt cười khổ: "Nhưng có thể khẳng định là, bây giờ chạy, đã không kịp rồi."
Câu nói này, Yến Bắc Hàn vô cùng tin tưởng.
Đừng thấy bây giờ bên ngoài một mảnh yên tĩnh, ngàn núi vạn khe im lặng không tiếng động.
Nhưng, bây giờ nếu hai người mình mà chạy, tuyệt đối sẽ lập tức đón nhận tai họa diệt vong!
"Đi được tới đâu hay tới đó vậy."
Phương Triệt ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Bạch Hổ vào lòng, nói: "Ta trước tiên giao lưu tình cảm với tiểu gia hỏa này, tiện thể luyện công, để linh khí thiên địa được hấp dẫn đến, cũng cho tiểu gia hỏa này một ít chỗ tốt... xem ra cái nịnh hót này liệu có thể khiến vị tồn tại cường đại kia hài lòng không..."
Trong lòng hắn có suy đoán, Tiểu Hùng lúc trước chính là vì Vô Lượng Chân Kinh của mình, mới lột lông tiến hóa, hơn nữa còn giữ thái độ thân thiết với mình. Nói không chừng, tiểu lão hổ cũng vậy thì sao?
Yến Bắc Hàn lòng hoảng ý loạn: "Chỉ sợ chưa hẳn có hiệu quả."
"Dù sao cũng phải thử, không thể ngồi chờ chết."
Phương Triệt tựa vào thân cây lớn, khoanh chân ngồi xuống, ngũ tâm triều thiên, bắt đầu tu luyện.
Tiểu lão hổ trong lòng Phương Triệt vô cùng ngoan ngoãn, dùng cái đầu lông xù cọ qua cọ lại vào ngực Phương Triệt. Lật người, ta lại lăn một vòng, ta lại lăn một vòng nữa...
Yến Bắc Hàn cũng bắt đầu luyện công, muốn góp một phần sức lực.
Nhưng nàng vừa bắt đầu luyện công...
Tiểu Hùng bước chân lảo đảo đi tới, cũng tựa vào bên cạnh Phương Triệt.
Phương Triệt vận công toàn lực, Vô Lượng Chân Kinh không ngừng hấp thụ linh khí, linh khí trên bầu trời, liền như thủy triều bị hấp dẫn mà đến, quán đỉnh mà vào.
Ngay sau đó tất cả tạp chất linh khí đều tự động bài xuất, linh khí tự động đi vào kinh mạch, trở về đan điền, lại từ đan điền xuất phát, du tẩu toàn thân, sau một chu thiên, đã hóa thành linh khí tinh thuần của Vô Lượng Chân Kinh.
Sau đó tiếp tục vận hành, mà linh khí thiên địa cũng tiếp tục quán chú, chuyển hóa...
Tiểu lão hổ cũng không lăn lộn nữa, yên lặng nằm sấp trên ngực Phương Triệt, Tiểu Hùng thì đặt mông ngồi vào trong quần khoanh chân của Phương Triệt.
Hai tiểu gia hỏa đều nhắm mắt lại, an an tĩnh tĩnh, vô cùng ngoan ngoãn.
Thời gian từng chút trôi qua.
Yến Bắc Hàn không biết từ lúc nào đã ngừng luyện công, đứng dưới gốc cây lớn, nghiêm túc đánh giá Phương Triệt.
Trong ánh mắt, mang theo sự thận trọng vô hạn.
Nàng bây giờ đã hoàn toàn có thể xác định: những chuyện không thể tin nổi này, đều là do công pháp của Phương Triệt.
Đối với loại linh thú yêu thú này, có sức hấp dẫn trí mạng.
Linh thú cấp bậc càng cao, cảm giác càng rõ ràng.
Mà công pháp của mình hoặc người khác, không có sức hấp dẫn này.
Trong ánh mắt Yến Bắc Hàn lộ ra vẻ nghi hoặc: Công pháp này của Phương Triệt, từ đâu mà có?
Nàng suy tư. Không nhịn được nhớ tới một lần ông nội từng kể về chuyện cũ đã lâu.
"Ngày xưa... từng có sự tồn tại của Ngự Thú Môn... có thể nô dịch điều khiển yêu thú... Sau này Yêu Thánh đột phá, một lần diệt sạch Ngự Thú Môn; ngay cả tất cả công pháp truyền thừa, cũng đều bị hủy diệt hoàn toàn..."
Yến Bắc Hàn nhíu mày, trong lòng suy nghĩ: "Chẳng lẽ Phương Triệt tu luyện... là công pháp đã thất truyền của Ngự Thú Môn? Nếu không, cái này giải thích thế nào?"
Nhưng dù sao đi nữa, Yến Bắc Hàn bây giờ trong lòng, ít nhiều gì cũng có chút yên tâm.
Vì Phương Triệt có bản lĩnh này, vậy thì, việc vượt qua nguy hiểm ở đây, thật sự đã có thêm không ít phần chắc chắn.
Cứ dựa vào hắn thôi.
Yến Bắc Hàn vắt óc suy nghĩ lại, nhưng ký ức thực sự quá mơ hồ, nếu không phải vì chuyện 'có thể chỉ huy yêu thú' thú vị như vậy khiến nàng hơi có chút ấn tượng, e rằng nàng bây giờ hoàn toàn không nhớ nổi.
"Đợi ra ngoài rồi điều tra thêm đi."
Yến Bắc Hàn nhíu mày: "Nhớ hình như có người nói công pháp của Ngự Thú Môn giai đoạn sau không được như ý lắm, đến lúc đó có cần nhắc nhở Dạ Ma đổi công pháp tu luyện không?"
Đợi đến khi Phương Triệt cuối cùng thu công, hai tiểu gia hỏa đều ngủ say.
Một đen một trắng, lông tóc sáng lấp lánh.
Yến Bắc Hàn nhàn nhạt hỏi: "Chẳng trách ngươi được các tiểu gia hỏa yêu thích như vậy, ngươi luyện, là công pháp thất truyền của Ngự Thú Môn phải không?"
"A?"
Phương Triệt có chút ngớ người.
"Ngươi không biết?"
"Không biết, hồi nhỏ trong nhà chỉ có một quyển công pháp này. Không biết từ đâu ra." Phương Triệt làm ra một bộ biểu cảm 'rất thật thà'.
"Ta nghĩ ngươi cũng không biết."
Yến Bắc Hàn cười ha ha nói: "Nếu không, việc ta có sự thân cận tự nhiên với linh thú lại không bằng ngươi, thì thật kỳ lạ."
"A đúng đúng, ngươi nói đúng."
Phương Triệt liên tục gật đầu.
Yến Bắc Hàn cười đắc ý, thầm nghĩ may mà mình nhịn được, nếu bây giờ nói sau này sẽ đổi cho hắn một bộ công pháp khác, e rằng tên thông minh này lập tức sẽ biết mình đã đoán ra thân phận của hắn rồi...
Sau này ra ngoài rồi, hãy đưa cho Dạ Ma.
Vuốt vuốt ngọc truyền tin, giao tiếp với Ngũ Linh Cổ.
Yến Bắc Hàn thất vọng bỏ cuộc.
Trong Âm Dương Giới này, ngọc truyền tin chỉ là một cục đá vỡ. Ngay cả Ngũ Linh Cổ cũng giống như biến mất.
Không bao lâu sau, Tiểu Hùng tỉnh dậy, run run người, rũ bỏ một lớp lông đen mịn, bắt đầu ưm ưm kêu đòi ăn cá.
Ngay sau đó, Tiểu lão hổ cũng tỉnh dậy, run run người, rũ bỏ một lớp lông non, bắt đầu ưm ưm kêu đòi bú sữa.
Yến Bắc Hàn lấy cá ra, Tiểu Hùng ăn rất vui vẻ.
Nhưng Tiểu lão hổ cắn nửa ngày không động đậy được, ưm ưm ưm bắt đầu làm nũng, mắt ba ba nhìn chằm chằm vào ngực Yến Bắc Hàn, sau đó bốn móng vuốt bám vào váy Yến Bắc Hàn cố sức trèo lên.
Rất kiên trì không bỏ cuộc.
Yến Bắc Hàn ngây người, vội vàng bế Tiểu lão hổ xuống khỏi người mình.
Cái đồ chơi kia ta làm gì có?
Phương Triệt ở một bên cười lớn.
Tiểu lão hổ tủi thân khóc, tại sao không cho ta bú sữa? Rõ ràng ngươi có mà!
Thế là cứ quanh quẩn bên Yến Bắc Hàn.
"Ưm ưm, ngao ngao..."
Đói! Đói quá...
Yến Bắc Hàn sụp đổ: "Ngươi mau nghĩ cách đi chứ."
Phương Triệt nhịn cười, giao tiếp vài câu với Tiểu Hùng.
Tiểu Hùng cũng không hiểu, nhưng Tiểu Hùng lại biết vấn đề của Tiểu Bạch Hổ ở đâu, thế là lảo đảo đi đến trước mặt Tiểu Bạch Hổ, gầm gừ khoa tay múa chân.
Tiểu Bạch Hổ tai vểnh vểnh, trong mắt là sự ngu ngốc trong suốt: "Ưm ưm??"
Tiểu Hùng khoa tay múa chân, thậm chí đứng thẳng người lên, một móng vuốt nhỏ chỉ vào sâu trong rừng, ngao ngao kêu hai tiếng.
Ý tứ rất rõ ràng: Ngươi muốn bú sữa, về tìm mẹ ruột của ngươi đi.
Cái này... là của nhà khác.
Tiểu Bạch Hổ vẻ mặt ngơ ngác quay đầu nhìn, lại quay đầu nhìn ngực Yến Bắc Hàn, ưm ưm hai tiếng: Ta không thể ăn?
"Ngao ngao..." Tiểu Hùng lắc đầu: Ngươi không thể ăn!
Tiểu Bạch Hổ nghiêng đầu, tai vểnh vểnh, trong mắt lộ ra sự bất mãn mãnh liệt, ưm ưm hai tiếng: Keo kiệt.
Rõ ràng to như vậy, ăn một chút thì sao?
Nhưng thấy Yến Bắc Hàn kiên quyết không cho, Tiểu Bạch Hổ cũng đành bất mãn ưm ưm, quay người buồn bã kéo đuôi đi trở về.
Đi đến mép bụi cỏ, còn quay đầu ưm ưm hai tiếng với Tiểu Hùng.
Ngươi đừng chạy xa nhé, ta ăn xong sẽ đến tìm ngươi chơi.
Tiểu Hùng: Ngao ngao...
Dưới ánh mắt trố mắt của Phương Triệt và Yến Bắc Hàn, Tiểu Bạch Hổ vẫy vẫy đuôi, ưm ưm một tiếng, trên người bạch quang lóe lên, xoẹt một tiếng, lại biến mất không thấy bóng dáng.
Phương Triệt: "..."
Yến Bắc Hàn: "..."
Hai người mặt đối mặt, đều nhìn thấy sự chấn động mãnh liệt trong mắt đối phương.
Nhanh như vậy?
Nhưng hai người cũng biết.
Cùng với sự ra đi của Tiểu Bạch Hổ, thời khắc quyết định vận mệnh, cuối cùng cũng đã đến!
...
Sâu trong núi lớn.
Sườn núi.
Ánh sáng trắng lấp lánh mờ ảo.
Tiểu Bạch Hổ như lưu quang xuất hiện ở chỗ ánh sáng trắng, móng vuốt nhỏ rất nhân tính hóa ấn ấn vào một tảng đá nhô lên bên cạnh.
Sau đó một màn ánh sáng lóe lên, lập tức vỡ vụn, xuất hiện một sơn động thật to.
Tiểu Bạch Hổ ưm ưm kêu xông vào.
Màn ánh sáng lóe lên, khôi phục nguyên trạng.
Trong sơn động, một con hổ trắng thật to đang ngồi, nhìn Tiểu Bạch Hổ xông đến bên cạnh, trong con mắt thật to lóe lên vẻ dịu dàng từ ái.
Duỗi lưỡi liếm liếm trên người Tiểu Bạch Hổ, sau đó liền nằm nghiêng xuống.
Tiểu Bạch Hổ ưm ưm một tiếng, nhào lên ngậm lấy núm vú, say sưa ngon lành bú sữa.
Vừa ăn vừa thỏa mãn hừ hừ.
Ở một bên khác của sơn động, còn có một con hổ trắng thật to, đang mệt mỏi nằm đó, toàn thân lông tóc đều có chút tối tăm, hiển nhiên là thân thể rất mệt mỏi, có lẽ là bị trọng thương.
Đó là một con cọp đực, thể hình lớn hơn cọp cái một vòng rưỡi.
Chỉ nhìn thể hình giống như núi nhỏ này, liền biết con hổ này không dễ chọc.
Hai con hổ trắng đều có thể hình lớn hơn hổ bình thường rất nhiều lần, tuy to lớn, nhưng đường nét uyển chuyển, trông rất cân đối và đẹp mắt.
Tiểu Bạch Hổ ừng ực ừng ực bú sữa no bụng, cuối cùng cũng ăn no.
Vừa định lật bụng lăn một vòng, liền bị cọp mẹ một cái tát đánh ngã xuống đất.
Ngay sau đó ưm ưm mắng mỏ.
Hiển nhiên tiểu gia hỏa vừa rồi lén đi ra ngoài, khiến cọp mẹ rất tức giận. Nhưng con đang bú sữa, không nên dạy dỗ. Tục ngữ có câu cha không dạy con khi ăn. Vậy thì ăn xong rồi mắng.
Mình vừa mới phân娩, thực lực mất tám thành rưỡi; trong thời gian ngắn không thể khôi phục. Chồng lại vừa chiến đấu với cường địch một trận, thân bị trọng thương.
Tiểu gia hỏa này lại dám lén đi ra ngoài.
Đơn giản là quá không nghe lời.
Cọp mẹ móng vuốt đè tiểu gia hỏa, trong miệng ưm ưm dạy dỗ.
Cọp đực há miệng khuyên giải: "Ưm ưm..."
Đừng mắng nữa, con còn nhỏ, không nghe lời là bình thường.
Cọp mẹ lập tức đại nộ, đối với chồng đang uể oải gầm thét một trận: "Ngao ngao ưm ưm..."
Ngươi giả bộ người tốt cái gì? Bây giờ mới bắt đầu làm người cha tốt à? Con từ khi mang thai đến khi sinh ra, ngươi quản được mấy ngày? Ngày nào cũng chỉ lo mình vui vẻ, không hỏi han gì đến con, bây giờ con mắc lỗi ngươi lại giả bộ người tốt?
Đơn giản là quá vô lý! Thường nói cha không dạy con là lỗi của cha, con bây giờ không nghe lời, ngươi cái người cha không có trách nhiệm này phải chịu trách nhiệm rất lớn...
Cọp đực ưm ưm hai tiếng, rũ đầu xuống, giả vờ điếc.
Ta không nghe thấy... Ta cái gì cũng không nghe thấy... Ừm, ta điếc rồi ngươi cứ tiếp tục...
Tiểu lão hổ ưm ưm non nớt phản bác, biện giải cho mình, cọp mẹ càng thêm tức giận, đè tiểu gia hỏa giống như bánh đậu mà vỗ một trận!
Lại dám cãi lại!
Ngươi phản rồi!
Tiểu lão hổ ưm ưm ưm... đáng thương chịu một trận đòn yêu của mẹ. Ngay cả tai cũng rũ xuống.
Mắt ba ba đáng thương, nước mắt lưng tròng cầu xin.
Còn cầu xin cha... haiz, cái lão già này vào lúc này không trông cậy được vào...
Đối với vấn đề này, Tiểu lão hổ bây giờ đã hiểu rõ.
Cọp mẹ phát tiết một trận, mới bắt đầu thẩm vấn.
Nói, ra ngoài làm gì?
Tiểu lão hổ lập tức có tinh thần: "Ưm ưm ưm... ngao ưm ngao ưm ưm ưm..."
Ta gặp lão Đại của ta, tốt lắm.
Ta còn gặp hai sinh vật kỳ lạ hai chân, cái tên ngực phình lên kia lại không chịu cho ta bú sữa... tức chết!
Một cái khác trên người có mùi rất rất thơm, hơn nữa còn có thể giúp ta tu luyện... Ta cảm thấy ta bây giờ đã thiên hạ vô địch rồi...
Hả?
Cọp đực và cọp mẹ đều trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc nghiêm trọng.
Đôi mắt to lớn nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc nồng đậm trong mắt đối phương.
Sinh linh?
Ở vùng đất này, sao còn có sinh linh tồn tại? Không phải đều đã giết sạch rồi sao?
Ngày xưa khi lão nương vừa mang thai, cha ngươi vì quá căng thẳng tinh thần, trực tiếp không ngủ không nghỉ giết sạch sinh linh trong phạm vi mấy ngàn dặm, phàm là thứ gì có thể thở, có thể động, về cơ bản đều đã bị giết sạch.
Sao còn có sinh linh xuất hiện?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ có âm mưu?
Ngay sau đó bắt đầu hỏi han kỹ lưỡng hơn.
Tiểu lão hổ bị cha mẹ hỏi đi hỏi lại bảy, tám lần, nói đến mệt mỏi, sau khi nói xong lần cuối cùng, liền ngáp một cái ngủ thiếp đi.
Bị hỏi đến tinh thần mệt mỏi rồi...
Trong động, cọp đực và cọp mẹ bốn mắt nhìn nhau, bắt đầu thảo luận vấn đề.
"Ngao ngao?"
"Ưm ưm?"
"Ngao ưm ngao ưm?"
"Ngao ưm ngao ưm..."
Một lát sau, liền quyết định.
...
Tiểu lão hổ vừa đi là nửa ngày không trở về, Phương Triệt và Yến Bắc Hàn đều giữ tinh thần chờ đợi.
Sau đó dứt khoát mỗi người lo việc của mình luyện công, rồi Tiểu Hùng tiếp tục bám trên người Phương Triệt, Yến Bắc Hàn cũng chỉ liếc nhìn một cái liền không còn tranh giành nữa.
Vì công pháp của Phương Triệt có ích cho tiểu gia hỏa, vậy thì cứ cho thêm một chút. Không sao.
Sau đó tu luyện xong, là một lần nữa so tài.
So tài ngày càng kịch liệt, nhưng chuyện Yến Bắc Hàn đơn phương đánh đập cũng không xảy ra, mà là hai bên cùng thi triển sở học, cố gắng chiến đấu, sau đó cùng nhau kiểm chứng, tìm ra chỗ thiếu sót, nâng cao hiệu suất.
Yến Bắc Hàn cũng được lợi rất nhiều.
Mặc dù Phương Triệt luôn cố ý giấu dốt, nhưng tất cả đao pháp kiếm pháp của hắn, bao gồm cả tư thế đứng đi, đều là những tư thế hoàn mỹ nhất.
Điểm này, lâu dần, Yến Bắc Hàn cũng đã suy tính được nhiều.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Trừ phi Phương Triệt cố ý luôn dùng tư thế sai để hành động, nhưng tư thế sai đó một khi đã hình thành thói quen, muốn thay đổi lại thành hoàn toàn chính xác, thì không phải là bình thường khó khăn.
Điều này giống như trẻ con vì chơi vui mà học nói lắp: chỉ cần học một thời gian, ngược lại bản thân sẽ bị nói lắp.
Muốn sửa lại, đó là vô cùng không dễ dàng!
Dần dần chiêu thức của Yến Bắc Hàn trở nên xa lạ và khó hiểu.
Bởi vì cô gái này đang lén lút thay đổi.
Nàng tuy tuổi còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã được các cao thủ tuyệt đỉnh không ngừng hun đúc, sao lại không nhìn ra sự quý giá của những thân pháp này của Phương Triệt?
Một khi sửa đổi, uy lực vô cùng.
Hơn nữa những sai sót hay nói cách khác là những chỗ chưa đủ trong chiêu thức của Yến Bắc Hàn, vốn dĩ không nhiều.
Còn một nguyên nhân nữa là... con gái từ nhỏ đã được yêu cầu về dung mạo, ngoại hình, dáng người, khí chất, v.v., vốn dĩ nghiêm khắc hơn con trai rất nhiều, cũng chính quy hơn rất nhiều.
Cho nên việc thay đổi cũng không quá khó khăn.
Yến Bắc Hàn cuối cùng cũng hiểu ra, sức hấp dẫn trên người Phương Triệt vì sao lại lớn đến vậy. Vì sao nhiều cô gái vừa nhìn thấy Phương Triệt liền cảm thấy thích... Đây là có nguyên nhân.
Dung mạo tuyệt thế, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là một mặt mà thôi, tuyệt đối không phải nguyên nhân chủ yếu.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là... mỗi tiếng nói cử động, mỗi hành động của Phương Triệt trong ngày thường, đều là hoàn mỹ.
Mỗi bước đi đều có khoảng cách tuyệt đối như nhau, lúc nào cũng ưỡn thẳng vai lưng, cánh tay vung vẩy giống như được đo bằng thước, dù hắn đi một năm, cũng sẽ không có bất kỳ một bước vung tay nào là không đúng.
Toàn bộ con người hắn là hoàn mỹ.
Bao gồm chiến đấu, bao gồm lúc ăn cơm cầm đũa, há miệng ăn bánh bao, nghiêng đầu nhìn người... vân vân, tất cả động tác, đều hoàn mỹ không tì vết!
Đây vừa là một phần tu luyện võ đạo khó có được, đồng thời cũng là một phần nội hàm.
Yến Bắc Hàn không nói, nhưng lại từng chút một quan sát, bắt chước.
Đương nhiên, nam nữ khác nhau, ở một số khác biệt nhỏ, Yến Bắc Hàn tự mình điều chỉnh, không bao lâu thời gian.
Mà Phương Triệt thì ngày càng thuần thục.
Cảm thấy thực lực chiến lực của mình, lại một lần nữa được tăng lên.
Dù sao ở bên ngoài, tốc độ tăng lên có chút quá nhanh, dẫn đến một số trải nghiệm cơ bản không có.
Nhưng ở đây, dưới điều kiện trời phú, tu luyện lại từ đầu, hơn nữa còn có Yến Bắc Hàn luôn luôn đồng hành giám sát, lại có thể bù đắp tất cả những khuyết điểm một lần.
Mãi cho đến buổi tối.
So tài kết thúc.
Phương Triệt mồ hôi đầm đìa, Yến Bắc Hàn cũng toàn thân nóng hổi.
"Tiểu lão hổ không trở về." Phương Triệt nói.
"Đây là chuyện tốt." Ánh mắt Yến Bắc Hàn hơi có chút thả lỏng.
"Đúng vậy." Phương Triệt cười một tiếng.
Nếu đối phương có cảm giác nguy hiểm hoặc nổi hung tính, chỉ sợ sớm đã xông tới giết chết hai người rồi. Vì đã lâu như vậy mà không trở về, vậy thì... khả năng đối phương trực tiếp xông tới ăn thịt hai người là cực kỳ nhỏ.
Trăng lên giữa trời.
Gió nhẹ thổi qua.
Mặt nước gợn sóng.
Hai người ngồi bên hồ, nhìn mặt hồ mênh mông, đều cảm thấy tâm tình sảng khoái.
Động tĩnh duy nhất giữa trời đất, chính là Tiểu Hùng đang nhảy qua nhảy lại, lăn qua lăn lại.
Lăn mấy vòng, từ bên cạnh Phương Triệt lăn đến bên cạnh Yến Bắc Hàn, rồi lại lăn mấy vòng, từ bên cạnh Yến Bắc Hàn lăn đến bên cạnh Phương Triệt.
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, lăn qua lăn lại giữa cha và mẹ mình, dù sao, lăn đến bên nào cũng an toàn, an tâm.
Ánh trăng chiếu rọi.
Trên mặt nước một vầng trăng tròn đang dập dềnh theo sóng.
Tiểu Hùng đột nhiên không lăn nữa.
Lập tức ngồi dậy.
Tai vểnh lên, hai mắt trực lăng lăng nhìn vào bụi cỏ.
Phương Triệt và Yến Bắc Hàn đồng thời toàn thân lông tơ dựng đứng.
Đồng thời quay đầu.
Chỉ thấy trong bụi cỏ một trận xào xạc, một con hổ con vui vẻ chui ra.
Xông về phía hai người.
Đằng sau con hổ con này... ơ? Lại là một con hổ trắng nhỏ?
Không lớn hơn tiểu gia hỏa trước đó bao nhiêu, nhưng đi lại rất vững vàng.
Đi theo sau con hổ con, đi về phía hai người. Trong mắt thần sắc, rất trấn định, thậm chí có chút vân đạm phong khinh.
Mặc dù không có khí thế lộ ra, nhưng sự khí định thần nhàn này, đã nói lên rất nhiều điều.
Phương Triệt và Yến Bắc Hàn toàn thân đều căng thẳng.
Tiểu lão hổ quen đường quen lối chạy như điên đến, nhảy vào lòng Phương Triệt, ưm ưm kêu.
Cái đuôi nhỏ vẫy vẫy rất nhanh, đó là biểu hiện của tâm trạng vui vẻ.
Tiểu lão hổ ưm ưm ưm, không ngừng kêu, dường như đang nói gì đó, nhưng Phương Triệt và Yến Bắc Hàn hoàn toàn không hiểu, không thể giao tiếp.
Con hổ trắng nhỏ khác phía sau vẫn yên lặng nhìn, chờ đợi, không hề có chút sốt ruột nào, thể hiện sự tĩnh lặng và tu dưỡng cực cao.
Sau đó nhìn Tiểu Bạch Hổ và hai người giao tiếp, nửa ngày không có hiệu quả.
Mới cuối cùng tiến lên một bước.
Đối mặt với Yến Bắc Hàn và Phương Triệt, ngồi xuống.
Trong khoảnh khắc ngồi xuống, thể hình lập tức biến hóa, hóa thành dáng vẻ hổ choai choai, ngay sau đó một luồng tinh thần lực, đột nhiên mịt mờ tràn ngập mà lên.
Lại là hình thành một lĩnh vực.
Lĩnh vực khuếch tán.
Bao phủ cả Yến Bắc Hàn và Phương Triệt vào trong.
Trong làn sương trắng mịt mờ, một con hổ trắng tinh thần lực ngưng tụ, phát ra câu hỏi bằng tinh thần.
Ngôn ngữ thông dụng vạn giới!
Yến Bắc Hàn và Phương Triệt đều cảm thấy trời đất bị đảo lộn.
Con hổ trắng này, lại thấp nhất cũng có thực lực Thánh Tôn. Bởi vì, việc đối thoại bằng tinh thần lực này, nếu không đạt đến Thánh Tôn căn bản không thể hình thành lĩnh vực như vậy.
"Nghe con trai ta nói, các ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây, còn có thể giúp con trai ta tu luyện? Các ngươi có ý đồ gì? Các ngươi là ai?"
Đây chính là câu hỏi của hổ trắng.
Đương nhiên, vẫn còn những chỗ vấp váp không được như ý, nhưng Phương Triệt và Yến Bắc Hàn đã có thể hiểu được.
Phương Triệt cũng phát ra sóng tinh thần: "Có lẽ là hữu hiệu, nhưng chúng ta bản thân không rõ ràng lắm."
"Chúng ta là tu luyện giả của thế giới bên ngoài, đến không gian này để thử luyện."
"Còn về công pháp..."
Một người một hổ, ngay trong không gian tinh thần lực của đại hổ, đối thoại vấp váp.
Mặc dù không được thuận lợi lắm, nhưng cuối cùng cũng có thể giao lưu.
Trong cuộc trò chuyện, đại hổ rõ ràng đối với từ ngữ 'thế giới bên ngoài' sinh ra hứng thú nồng hậu.
"Thế giới bên ngoài là nơi nào?"
"Thế giới bên ngoài chính là..."
Vấn đề này không dễ trả lời lắm, vì năng lực phân tích của đại hổ, hình như cũng chỉ đến thế.
Phương Triệt lắp bắp giải thích rất lâu, mới khiến đại hổ hiểu ra: Thế giới bên ngoài, chính là thế giới bên ngoài. Hoàn toàn khác biệt với thế giới này.
Đã hiểu.
Trong mắt đại hổ lóe lên một tia sáng, nói: "Vậy cũng là nói, các ngươi không thuộc về thế giới này, còn phải trở về?"
"Đúng vậy."
Yến Bắc Hàn nói: "Thời gian đến rồi, chúng ta liền phải trở về."
"Còn bao lâu?"
"Tám năm thời gian."
"Tám năm là gì?"
Đại hổ lại hỏi.
Vấn đề này khiến hai người ngây ra một lúc: Tám năm là gì? Cái vấn đề này rõ ràng dễ trả lời như vậy mà lại khó giải thích đến thế.
Tốn một phen môi lưỡi, cuối cùng vẫn là Yến Bắc Hàn linh cơ khẽ động: Tám năm, chính là hơn hai ngàn lần mặt trời mọc và lặn.
Đại hổ nghe hiểu rồi.
Trong ánh mắt nhìn hai người, tràn đầy vẻ khinh thường.
Thì ra là hai con kiến nhỏ chỉ có thể sống hơn hai ngàn ngày đêm.
Thời gian này, bản hổ ngủ một giấc là qua rồi, mà tuổi thọ của chúng nó, cũng đã đến điểm cuối.
Thật đáng thương.
Nhưng với thực lực như vậy mà muốn tồn tại trên thế giới này hơn hai ngàn ngày đêm, có chút khó khăn.
Không có uy hiếp!
Đại hổ nhanh chóng xác định điểm này.
Sau đó liền trở nên rất nhiệt tình: "Nghe nói cái gì đó của các ngươi có thể tốt cho hổ? Tốt như thế nào?"
Để chứng minh vấn đề 'cái gì đó của mình thật sự tốt cho hổ', hai người một hổ thoát khỏi không gian tinh thần lực, trở về hiện thực.
Sau đó Phương Triệt bắt đầu luyện công.
Mãi cho đến bây giờ, Phương Triệt và Yến Bắc Hàn mới cuối cùng thật sự yên tâm, biết là ổn rồi.
Con hổ trắng hung tàn này, hẳn là sẽ không làm gì nữa.
Con gia hỏa này từ trước đến nay biểu hiện dường như không có ác ý, nhưng Phương Triệt và Yến Bắc Hàn đều là những người có linh giác cực kỳ nhạy bén, sao lại không cảm giác được ác ý ẩn giấu của con gia hỏa này?
Nhưng đến bây giờ, ác ý mới hơi có chút tiêu trừ.
Yến Bắc Hàn nháy mắt ra hiệu cho Phương Triệt: Tiếp theo thì xem ngươi đó!
Phương Triệt nháy mắt một cái: Hoàn toàn không vấn đề! Yên tâm! Chuyện đến nước này, chính là đã vào nhịp điệu của ta rồi.
Yến Bắc Hàn trợn trắng mắt quay đầu đi.
Cái dáng vẻ tự mãn của tên tiểu tử này, không thể không nói khiến ta có chút buồn cười, nhưng hơn nữa là an tâm.
Tiểu Bạch Hổ lại một lần nữa thư thư phục phục nằm sấp trên ngực Phương Triệt. Tiểu Hùng cũng ngoan ngoãn ngay lập tức nằm sấp trong quần.
Con mắt của đại bạch hổ sáng lấp lánh nhìn.
Nhìn Phương Triệt tu luyện xong một lần, cảm nhận được thủy triều linh khí, dường như không có gì khác biệt so với mình tu luyện, nhưng sau khi đi qua cơ thể của tên gia hỏa 'tự xưng là nhân loại' này, lại sản sinh ra một loại biến hóa thần kỳ.
Chuyển hóa thành một loại lực lượng thần kỳ khác.
Mà loại lực lượng thần kỳ này, lại thật sự có lợi cho con trai của mình!
Mắt thấy Tiểu Bạch Hổ tuy thể hình không thay đổi gì, nhưng lông non trên người lại thật sự từng chút một rụng đi, tinh thần cũng trở nên tốt hơn.
Linh khí thăm dò một chút, tinh thần lực của tiểu gia hỏa lại tăng lên không ít.
Lần tu luyện này, gần như bằng tiểu gia hỏa tự mình nỗ lực nửa tháng.
Hơn nữa cỗ lực lượng này... lại ẩn ẩn cảm giác có lợi cho vết thương của mình, lập tức trong lòng nóng như lửa đốt.
Sau khi Phương Triệt kết thúc tu luyện ngắn ngủi, bạch hổ không kịp chờ đợi kéo Phương Triệt và Yến Bắc Hàn lại vào lĩnh vực tinh thần lực.
"Ta bị thương."
Bạch hổ trực tiếp nói.
"Ta thử xem."
Bạch hổ dường như còn có chút xấu hổ: "Ta sẽ trả công cho ngươi."
"Không sao cả. Nhưng ta cần tiêu hóa một chút, phải khôi phục lại sau khi so tài tiêu hao, không thể lúc nào cũng để kinh mạch hấp thụ linh khí."
"Được."
Thế là rất nhanh lại đi ra.
Phương Triệt và Yến Bắc Hàn đại chiến một trận, tiêu hao linh khí, củng cố căn cơ.
Bạch hổ ngồi xổm một bên, giống như một con mèo lớn ngoan ngoãn.
Nhưng nhìn mãi thì chán, ngáp một cái.
Hai con kiến này thực lực yếu quá.
Lại còn có thể đánh hăng say như vậy... thật là quỷ dị.
Trời dần tối, Yến Bắc Hàn cần mẫn nhóm lửa, bắt đầu nướng cá.
Không thể không nói trong khoảng thời gian này vì sợ gây chú ý cho tồn tại cường đại, ngay cả lửa cũng không dám nhóm, sợ gây ra họa sát thân.
Cho nên ăn đều là đồ dự trữ trong nhẫn không gian.
Đã lâu rồi không có cảm giác nóng hổi như vậy.
Tiểu Hùng cũng nằm một bên ăn cá nướng, Tiểu lão hổ càng ăn hết con này đến con khác.
Cuối cùng, đại hổ hình dáng hổ choai choai cũng không nhịn được, chủ động tiến lên ngậm một con cá nướng chín, một ngụm nuốt vào miệng, nhai hai cái, lập tức ánh mắt sáng lên.
Lưỡi liếm một cái.
Tất cả cá nướng đều biến mất.
Tiểu Bạch Hổ và Tiểu Hùng ngây ra như phỗng, ngay sau đó hai tiểu gia hỏa lập tức lăn lộn khóc lớn.
Tại sao ngươi ăn hết!
Đại hổ cũng chỉ nhét kẽ răng, còn xa mới nói là ăn no, cá nướng đã hết rồi.
Bản thân cũng trợn mắt ngớ người một lát.
Sau đó đứng dậy run run lông, oai phong lẫm liệt đi đến bên hồ.
Một tiếng gầm.
Một cỗ lực lượng khổng lồ bao trùm hồ lớn...
Trong khoảnh khắc, nước hồ gợn sóng, sau đó... từng bầy cá lớn, bị dồn vào bờ, con nhỏ mấy chục cân, con lớn hơn ngàn cân.
Đại hổ vung móng vuốt.
Trước mặt Phương Triệt và Yến Bắc Hàn liền có thêm cá giống như núi nhỏ.
Ý của đại hổ rất đơn giản: Nướng!
Cái quỷ gì thế này!
Hai người mắt đều trợn tròn.
Nhiều cá như vậy, nướng kiểu gì?
Nhưng không có cách cũng phải tạo ra cách để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không đại hổ một khi giận dữ... hậu quả có thể rất không tốt.
Lửa lớn rừng rực bùng lên.
Giá nướng khổng lồ được chế tạo thành công, một lần nướng cá nướng hơn vạn cân, kỳ tích như vậy, Phương Triệt hai đời người lần đầu tiên thấy, hơn nữa còn là kỳ tích do chính mình tạo ra!
Đại hổ trực tiếp không kịp chờ đợi, rất nhiều con đều vừa phát ra mùi thơm thịt nướng cháy xém đã bị nuốt chửng nửa sống nửa chín, miệng đầy máu, ăn say sưa ngon lành.
Hơn nữa còn học Phương Triệt đốn ngã mấy cây lớn, tự mình làm giá nướng, ngồi xổm nướng, đuôi vẫy qua vẫy lại, trông rất thoải mái.
Kế hoạch ban đầu là tối luyện công thử xem có thể giúp được đại hổ hay không, trực tiếp bị hoãn đến rạng sáng.
Đại hổ cũng biến thành lớn bằng tiểu hổ.
Thế là trong lòng Phương Triệt liền có ba con.
Vô Lượng Chân Kinh gánh vác trọng trách, trực tiếp vận hành.
Phương Triệt tâm không vướng bận, nỗ lực luyện công.
Tiểu Hùng và hai con hổ trắng gần như cùng một lúc nhắm mắt lại, cảm nhận linh khí thiên địa.
Cảm nhận linh lực không ngừng tràn vào cơ thể, và đang tẩy rửa cơ thể. Đại hổ kinh ngạc mở mắt ra.
Thật sự hữu hiệu.
Nhưng không phải hữu hiệu đối với việc chữa thương, mà là hữu hiệu đối với việc tăng cường căn cốt. Mặc dù bây giờ rất nhỏ, nhưng hiệu quả này có thể cảm nhận được!
Hơn nữa có thể khẳng định, tiểu gia hỏa đi theo tên gia hỏa tự xưng là nhân loại này, tương lai phát triển tuyệt đối sẽ mạnh hơn mình.
Cho nên, trong mắt bạch hổ lóe lên một loại ánh sáng mang tên 'trí tuệ'.
Xem ra...
Thật sự không thể ăn thịt chúng rồi.
Chuyện này đã làm lộ mục đích thực sự của bạch hổ khi đến đây, dù sao đó là con của mình, ở cùng hai sinh vật không rõ này, rất nguy hiểm.
Bạch hổ là một tồn tại tàn nhẫn đến mức vì vợ mang thai mà tàn sát sinh linh trong phạm vi mấy ngàn dặm, sao lại vì tiểu hổ chơi vui vẻ với sinh linh khác mà từ bỏ việc giết chóc?
Cho nên ban đầu định là xem xét rồi giết chết.
Kết quả đến xem, lại thật sự hữu dụng. Hơn nữa việc tăng cường căn cốt này, trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lập tức liền động lòng.
Dù sao có tàn nhẫn đến mấy, đây cũng là liên quan đến tiền đồ của con mình.
Cho nên đại bạch hổ do dự.
Quyết định trở về cùng vợ thương lượng một chút. Lại tính toán sau.
Thế là đến chiều hôm sau khi trở lại, liền biến thành ba con hổ trắng... Mẹ hổ trắng cũng muốn trải nghiệm cảm giác này.
Thế là đi theo hai cha con đến.
So với cha hổ trắng, mẹ hổ trắng hiền lành và hòa nhã hơn nhiều.
Sau khi xác định thủ đoạn của Phương Triệt thật sự có thể khiến tiền đồ của Tiểu Bạch Hổ đi xa hơn, lợi hại hơn... Mẹ hổ trắng thậm chí ngay tại chỗ lấy ra một đống thiên tài địa bảo tặng cho Phương Triệt.
Đối với một người mẹ mà nói, không có gì quan trọng hơn tiền đồ của con mình.
Cho nên sự hào phóng của mẹ hổ trắng lần này, khiến cha hổ trắng ở một bên cũng trợn tròn mắt.
Ta thao!
Vợ ta khi nào lại hào phóng như vậy?
"Ưm ưm..." —— Cứ nhận đi, không đủ còn nhiều lắm! Ta bảo cha nó đi cướp cho ngươi!
"Ưm ưm..." —— Con giao cho ngươi đó, dù sao ngươi cũng không ở lâu, cố gắng trong khoảng thời gian này cho nó nhiều một chút.
"Ngao ưm ồ..." —— Ngươi cứ tu luyện đi, ta hộ pháp cho ngươi.
Một đống thiên tài địa bảo cực phẩm đặt trước mặt Phương Triệt, mắt Yến Bắc Hàn đều xanh lè.
Phồng má, có chút thèm thuồng.
"Hay là... ngươi lấy một ít?" Phương Triệt giả mù sa mưa hỏi.
"Hừ... ta đường đường là Đại công chúa đệ nhất của Duy Ngã Chính Giáo, có thể coi trọng chút đồ bỏ đi của ngươi sao?" Mắt Yến Bắc Hàn ghen tị phát sáng, nhưng miệng lại không hề yếu thế.
"Ha ha ha... đúng, ta quên mất, chút đồ này trong mắt Yến đại tiểu thư, thì cái gì cũng không tính là."
Phương Triệt dù bận vẫn ung dung cất tất cả đồ vật đi.
Không thể không nói, một nhà bạch hổ thu thập những thứ này, thủ đoạn cực kỳ thô ráp.
Thậm chí rất nhiều thiên tài địa bảo thuộc loại sâm, đều là trực tiếp nhổ lên.
Khiến cho một chút rễ cũng không còn, thẳng tắp.
Còn những linh quả, linh chi khác thì tương đối nguyên vẹn.
Cha hổ trắng ở một bên gãi tai gãi má, thực sự không nhịn được, ưm ưm hai tiếng.
Vợ ơi em sao vậy?
Vợ ơi em đột nhiên hào phóng như vậy ta không quen chút nào.
Đều cho tên tiểu tử này rồi chúng ta làm sao? Con của chúng ta không có tên tiểu tử này cũng có thể trưởng thành mà.
Cha hổ trắng líu lo không ngừng, thể hiện rõ vẻ tiểu gia tử khí. Khiến mẹ hổ trắng bực bội, quay đầu bắt đầu gầm thét.
"Ưm ngao ưm... ngao ngao ưm..."
Giữ lại có tác dụng gì?
Dùng để tạo phân sao?
Đây là tiền đồ của con ngươi không hiểu sao? Học theo ngươi à? Dù có luyện giống ngươi, chẳng phải cũng bị hai con chim đánh ngã thành cái bộ dạng gấu này sao?
Ngươi từ nhỏ đến lớn không quan tâm đến con, ta mang thai ngươi cũng không chăm sóc ta mấy, ta muốn ăn cái gì ngươi đều giả vờ không biết, bây giờ có phần ngươi nói chuyện sao?
Trong nhà này việc lớn việc nhỏ ngươi quản được cái gì? Ngươi nói xem ngươi còn có tác dụng gì trong nhà này? Ngoài việc tạo phân ra thì chỉ có ngủ ngủ ngủ!
Ngươi kiếp trước là thần ngủ sao?
Cha hổ trắng mặt như màu đất.
Tất cả oán khí của vợ từ khi mang thai cho đến khi sinh con đến bây giờ, vào lúc này lại bị mình tập trung kích hoạt. Thật đáng sợ!
Gào thét như sấm, nước bọt giận dữ của cọp mẹ cho thấy nàng có bao nhiêu oán giận đối với chồng mình!
Một khi bùng phát, quả là thống khoái đầm đìa. Giống như sông lớn vỡ đê, ngăn cũng không ngừng được.
Cha hổ trắng dưới sự bùng nổ liên tục của vợ, từ từ cúi đầu, cuộn tròn người lại, càng co càng nhỏ, dần dần co lại bằng kích thước của Tiểu Bạch Hổ...
Thậm chí không còn chút tồn tại cảm nào.
Yến Bắc Hàn xem mà suýt bật cười.
Mẹ hổ tuy không phô diễn tu vi, nhưng cỗ khí thế thôn thiên diệt địa, muốn nghiền xương cha hổ thành tro, lại khiến quỷ thần kinh hãi!
Cứ thế gầm thét cho đến khi cha hổ không dám thở nữa.
Và tiếp tục phun trào thêm một khắc đồng hồ!
Quay đầu lại cười dịu dàng với Phương Triệt, ưm ưm một tiếng.
Câu nói này không cần phiên dịch, Phương Triệt cũng có thể hiểu được: Chồng tôi không hiểu chuyện, để ngài chê cười rồi.
Phương Triệt cười hiền hòa: "Không sao, ta có thể hiểu được."
"Ưm ưm..."
"Hiểu rồi, con cứ giao cho ta là được."
"Ngao ưm ồ..."
"Không cần cảm ơn, nên làm mà."
Một người một hổ, trong tình huống không cần lĩnh vực tinh thần lực, giao lưu trôi chảy.
Khiến cha hổ trắng và Yến Bắc Hàn đều nhìn đến ngây người.
Thật thần kỳ!
(Hết chương này)
.
Bình luận truyện