-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Chương 28: Thật muốn sặc
Tác : Thôn Phu Dã Lộc
......
Trịnh Thị Quỳnh Nhi, lớp trưởng 3 năm cuối cấp, cũng là người con gái lần đầu tiên Trầm tỏ tình. Những rung động đầu đời để lại nhiều kỉ niệm đẹp trong hắn, nghĩ lại kí ức đẹp đẽ thời trung học rồi lại nhìn nàng hiện tại...thật đã quá khác..
Nhìn người con gái xinh đẹp quyến rũ trong váy dạ hội đen tuyền, mắt phượng nhìn hắn nở nụ cười nhàn nhạt:
“Lâu quá mới gặp lại lớp phó học tập gương mẫu à”
Trầm nở nụ cười tươi nhìn nàng, “lớp phó học tập gương mẫu” là biệt danh nàng đặt cho hắn, hắn nhớ rõ nụ cười tươi tắn, khuôn mặt ngây thơ... khi cùng nhau làm được bài tập khó thì òa lên cười thỏa mãm..chứ không phải cô gái cười nhạt nhẽo gương mặt lạnh băng, kiêu ngạo như khổng tước đang đứng trước mặt Trầm.
Trầm hoài niệm, rồi nhìn lại nàng:
“Chào lớp trưởng, bạn giờ khác quá thiếu chút mình không nhận ra”.
“Mừng là bạn vẫn nhận ra mình.. ai rồi cũng sẽ khác..sẽ trưởng thành..bạn cũng đã khác rất nhiều”
.....
“haha.. lớp trưởng lớp phó đều có mặt, năm nay đông vui rồi..
“Đúng vậy à, năm ngoái còn chỉ có 6 người về tham gia.. năm nay đã hơn nửa lớp..
“Nâng ly chúc mừng tụ họp nào..”
Mọi người hàn huyên tâm sự đôi chút..
Trầm cũng đơn giản ứng sử qua loa, hắn không có chuyện để cùng hòa vào bọn họ, dù gì hắn cũng đã cách biệt gần chục năm không liên hệ. Hắn chọn lui một góc trò chuyện cùng tiểu Nam và Lệ Quyên.
“Lớp phó, chúc mừng bạn đã khỏi bệnh”
Quỳnh Nhi chợt tiến tới chỗ Trầm bắt chuyện, vẻ mặt hơi hiếu kì nhìn cô nàng đang lẽo đẽo theo sau lưng Trầm.
“Cảm ơn bạn, mình mới bình phục được vài tháng..cũng may nhờ bác sĩ Tuệ Như tận tình điều trị”
“Vậy là tốt rồi..a..cô ấy là?” nàng đáp lời rồi khẽ nhìn ra sau lưng Trầm.
Trầm quay đầu nhìn Lệ Quyên, cô nàng này không biết đang suy nghĩ điều gì, thất thần nắm góc áo Trầm lặng đứng im.
“Cô bé này mình gặp ở ngoài cổng, nàng ấy nói cần một cơ hội, nàng” muốn kiếm tiền bằng chính đôi tay mình” nên mình đưa nàng vào tìm cơ hội”
“Chào em, em đang cần một công việc tốt sao? Có cần chị giúp k?”
Lệ Quyên túng quẫn đầy bối rối không biết nên đáp lời cô gái xinh đẹp như công chúa này. Nàng ta như một cô công chúa lãnh ngạo nhìn xuống cô như muốn ban ân huệ; sự ghen tị nhen nhóm đôi chút trong lòng Lệ Quyên rồi thay vào đó tủi nhục bao năm dồn nén khiến cô không ngăn nổi nước mắt tràn ra”Cuộc đời sao lại bất công vậy, sinh ra trong gia đình nghèo khó là tội sao..tại sao mọi điều tốt đẹp dành cho người khác còn mình chỉ đáng nhận đau khổ..mẹ ơi..con gái mệt mỏi..”. Lệ Quyên càng nghĩ càng không thể cản nước mắt tràn ra, cô khẽ nép sát sau lưng Trầm khẽ thút thít.
“....”Trầm không rõ hành động khó hiểu của Lệ Quyền, cười trừ :
“Xin lỗi, có lẽ cô bé này đang có chuyện buồn.. cảm ơn hảo ý của bạn, mình nghĩ mình có tìm việc dùm cô bé vậy..”
Quỳnh Nhi cười nhạt, cũng không để ý nhiều.
Hai người tiếp tục hàn huyên một số kỉ niệm vui năm xưa...
Hơn nửa tiếng sau, Trầm thấy mục tiêu đêm nay của mình, tên tóc húi cua nhuộm trắng đang cung kính tặng lễ vật cho một vị trưởng bối. Tên đó là Đàm Văn Mạnh con ông trùm thế lực ngầm bắc khu, nhà Trầm thuộc khu vực vị lão đại này nên hắn muốn “hỏi thăm” đôi chút.
“Tiểu Nam, những người đứng bên kia là ai vậy?” Trầm hỏi dò:
“Bên kia à.. A.. ông lão đứng ở giữa là hiệu trưởng danh dự của trường, bên cạnh là tên “Hoàng lùn”, tên tóc trắng là kẻ có máu mặt xã hội đen khu bắc này.. uhm hình như tên Văn Mạnh...
Tiểu Nam nói rõ từng người một đang vây quanh vị lão nhân gia. Khi giới thiệu xong hắn quay lại nhìn mặt Trầm, hơi quái quái mở lời:
“Lão đại nên lại chào hỏi hiệu trưởng..dù gì anh cũng được cháu ông ấy cứu”
“Cứu?” Trầm chưa kịp nghĩ mình được ai cứu thì tiểu Nam bồi lời:
“Lão đại nhớ bác sĩ chữa bệnh cho anh không, Tuệ Như bác sĩ là cháu hiệu trưởng..”
Trầm hơi giật mình rồi cười khổ, vụ việc của hắn gần như cả nước đều biết,trực tiếp trên kênh quốc gia nên lượng người xem rất nhiều, thậm chí có báo còn biên soạn phiên bản Drama ngôn tình giữa nữ bác sĩ xinh đẹp có gắng cứu người yêu mình khỏi bạo bệnh...
“Lão đại có điều không biết, hiệu trưởng tên là Nông Văn Đức, một trong 5 vị đại tướng còn sống của nước ta , cũng là người duy nhất có thể cùng Vũ Nguyên Giáp đại tướng đối ẩm hàn huyên”.
Việc này thì Trầm biết, Nam Việt hiện tại còn 5 vị đại tướng trong đó có 2 vị lão đại tướng từ thời chưa thống nhất đã cống hiến cho đất nước, 3 vị còn lại đều trẻ hơn...Nông lão cùng Vũ lão theo Hồ chủ tịch sát cánh cho đến ngày nay. Hiện tại Vũ lão là lãnh tụ tinh thần phía trung thủ đô, Nông lão cắt cử trông coi phía nam, 3 vị còn lại cũng cắt cử đảm bảo đại quận Lĩnh Nam, khu liên hợp lào, cam...
“Chúng ta qua đó..”
“Lão đại, khi gặp nên gọi hiệu trưởng là lão quân nhân, ông ấy rất thích người khác gọi như vậy”.
“Uhm..”
“Mình nghĩ cũng nên qua chào viện trưởng, chúng ta cùng đi chứ” Quỳnh Nhi lên tiếng, bước theo..
.....
Đoàn người đến nơi, tiểu Nam nhanh nhảu chào hỏi:
“Cháu chào lão quân nhân, ngài vẫn mạnh khỏe thế này con vui rồi”
“Thằng nhóc này, cháu nói vậy ý là trước ta rất yếu, cha cháu làm nghệ thuật mà sao sinh ra cháu không có năng kiếu giao tiếp nhỉ..haha?”
“Cháu không dám nói ông yếu” tiểu Nam gãi gãi đầu , xong giới thiệu Trầm
“Dạ đây là Nguyễn Trầm, anh kết nghĩa của cháu”
“Cháu chào ông, lão quân nhân..ông là niềm tự hào của đất nước..”
Nông lão khẽ đánh giá Trầm rồi cười hòa ái:
“Ra là cậu, rất cảm ơn cậu đã trợ giúp Tuệ Như, cậu đúng là một bệnh nhân tốt”.
Trầm không hiểu rõ lắm ý nghĩa lời ông nói, nhưng ông biết những năm qua Tuệ Như sống mệt mỏi đau khổ như thế nào. Và Trầm, “bệnh nhân tốt” là người duy nhất khiến Tuệ Như cười, là người cho cô niềm tin chữa khỏi bệnh cho các bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm...
Nông lão tủm tỉm cười đánh giá Trầm. Trầm có chút hơi ngại:
“Cháu nên cảm ơn cô ấy mới phải, cô ấy đã giúp cháu khỏi bệnh”
Nông lão hơi híp mắt dí dỏm:
“Ta biết..ta biết..hôm đó ta cũng đang xem tivi, cháu ta “chữa bệnh” cho cậu rất tốt..”
Trầm suýt không giữ được bình tĩnh, khuôn mặt hơi cứng” Có phải càng già càng mất nết không, Huệ lão đã vậy giờ đến Nông lão cũng thích chọc người..thật muốn sặc”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 29: Tôi là một công dân tốt
Tác : Thôn Phu Dã Lộc
.........
Hội trường Nguyễn Tất Thành..
Nông lão trò chuyện với Trầm khá vui vẻ, ông như đang ngắm nghía cháu rể vậy dù sao ông cũng không muốn cháu gái mình dính líu đến chính trị, quân sự nên hắn là đối tượng ông thấy hợp nhất..đương nhiên là Tuệ Như phải thích nữa..
Trầm rất khó sử..cũng không vui lắm khi bị một ông lão nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng còn tủm tỉm trêu trọc.
Cũng có khá nhiều người không vui, trong đó có một kẻ lòng đang nộ khí xung thiên a..Trương Hào lòng đang gào thét mắng 18 đời tổ tông tên mặt trắng trước mặt”Aaaa..con kì đà cản mũi, lần trước vô tình thì thôi, lần này định cóc ghẻ ăn thịt thiên nga”.
Trương Hào hăn cất công bao năm như vậy, nếu có Tuệ Như hắn sẽ được “ông ngoại quân nhân” giúp đỡ sự nghiệp sẽ như diều gặp gió a.. thứ trưởng bộ y tế sao..không xa vời..
Lòng đầy phẫn nộ Trương Hào cố gắng bon chen tới trước Nông lão:
“Lão quân nhân, cháu là Trương Hào..chúc lão phúc như đông hải thọ tựa nam sơn, đây là lễ vật cha cháu hiếu kính ngài”
Trương Hào nâng hộp lên mở ra, là một gốc nhân sâm..khẽ liếc Trầm khiêu khích:
“Dạ đây là gốc nhân sâm 300 tuổi hôm trước vừa thu hoạch, tác dụng bổ thận tráng dương tăng cường tuổi thọ..rất tốt cho người già ạ”
Mắt Trầm lóe sáng, hàng tốt a.
“Tiểu tử, tiên khí nồng đậm lại bổ thận tráng dương a...”Huệ lão chép chép miệng.
Nông lão tủm tỉm nhìn Trầm :”Đại bổ thận, tráng dương a...”lão không muốn nhận, ý tứ dùn đẩy
Mặt Trầm hơi đổi, hít sâu:
“Khụ khụ..loại bổ thận tráng dương có lẽ không hợp lắm với Nông lão, mạn phép thay đổi lễ vật giúp vị Trương Hào đây, anh đồng ý không?”
“Tốt..nếu anh đổi được bảo vật khiến Nông lão và mọi người hài lòng thì đây là vinh hạnh của tôi”Trương Hào hào phóng xua tay, Hừ để xem..mày có gì đòi sánh được với lễ vật của tao”.
Trầm khẽ tháo chiếc nhẫn đang đeo ra..cung kính đưa Nông lão
“Đây là lễ vật cháu muốn thay để hiếu kính lên ngài, mời ngài đeo thử”
Nông lão hơi nhíu mày nhưng cũng thử đeo..
Bắt cơ hội Trương Hào cao giọng:
“Nguyễn Trầm cậu đang nghĩ gì lại tặng vật mình đã dùng cho trưởng bối..
Chưa kịp hết lời Nông lão vội khoát tay, nhìn Trầm nghiêm nghị:
“Ta chân thành cảm ơn cháu, đây có lẽ là lễ vật quý hiếm nhất trong bao năm qua..có lẽ ta không dám nhận”
“Nông lão đừng nói vậy, đối với một người cả đời công hiến cho đất nước như ngài món quà này không đáng là bao, với lại có lẽ nó rất hợp với ngài”.
Nông lão duỗi tay nắm lấy tay Trầm, lại tủm tỉm cười:
“haha..nhẫn này rất hợp với ông, còn “bổ dương” có lẽ hợp với cháu..haha.. cháu có thể cho ta biết lai lịch của nó ?”
Trầm hướng về mọi người đang hiếu kì nói sơ qua:” Nó được một vị ẩn sĩ tặng lúc cháu còn nhỏ, công dụng cháu không rõ lắm nhưng nó có thể hút độc, điều hòa cơ thể người đeo, có lẽ sẽ tăng thêm tuổi thọ..”
Trước sự nghi nhờ mọi người Nông lão gật đầu:” Đúng như ta đoán, chiếc nhẫn không phải vật phàm..”
“Tiểu Trầm, ông lão kia là kết đan đại viên mãn, cơ thể nội thương chồng chất.. vừa nãy nắm tay thăm dò cơ thể ngươi, ta đã ẩn dấu được, đừng ba đông tiên lực” Thần Mộc lên tiếng.
“Tiểu tử ngươi thật chịu bỏ à, nhẫn làm từ cành khô của Thần Mộc cũng dám mang tặng, với nó chắc tiểu Nông sẽ sống thêm mấy chục năm..điều quan trọng..hí hí nhớ cầm gốc “bổ dương” nha đừng quên mất tiểu tử kia vẫn cầm”Huệ lão chen lời.
“khụ..khụ..ta đã biết”.
Lễ hội gần tan...
Tên húi cua tóc trắng vội vã rời khỏi..
“Uhm..cậu sắp xếp cho cô ấy, tôi có việc gấp, chút về nhà xử lý sau..” Trầm nhìn tiểu Nam nhờ hắn trông coi Lệ Quyên, dù sao cũng đã giúp thì nên giúp cho chót.
Nói xong hắn thoát ẩn lẩn vào dòng người để lại tiểu Nam đang suy tư:
“Lão đại muốn “xử lý” kiểu gì đây, là ăn một lần tại khách sạn hay dẫn về nhà lão đại ăn dài dài..”
Tiểu Nam miên man suy nghĩ vừa đánh giá cô gái đang ngơ ngác tìm hình bóng lão đại mình. Hắn khẽ nhếch mép cười đểu:” Vóc dáng tạm ổn, mặt tạm được, da hơi xấu..kém hoàn mỹ.. một lần khách sạn” hắn đã có đáp án..
....
Khu hẻo lánh trong chợ x..
Đàm Văn Mạnh đứng chặn một đám người đang phân chia hàng hóa, phía sau hắn hơn chục tên đàn em. Hắn rất tức giận, hắn căm ghét Trịnh thị, khi nhận được điện thoại báo Trịnh thị lại vượt mức cho phép không coi luật cha hắn ra gì..hắn muốn lấy máu tế luật.
Nhìn đám người trước mặt, Văn Mạnh gằn từng chữ:
“Thằng nào quản lí chỗ này?”
“Là ta.. nơi này của Trịnh gia, các người nên đi đi”người đàn ông trung niên vest xanh đen đi ra.
“Ô la la, Trịnh gia sao? Các ngươi vi phạm thiết luật cha ta ban bố, xem thường lời nói Nông lão quân nhân..Vậy..chẳng còn gì để nói.”
Dứt lời, Văn Mạnh rút mã lao thẳng về phía tên trung niên, chỉ chớp mắt đã áp sát trung niên vung mã chém thẳng vào vai.. Tên trung niên né sang phải thuận thế xuất cước xé gió nhắm thẳng mặt Văn Mạnh.
Thấy mình chém hụt, hắn vội thu đao đỡ đòn, cú đá cực mạnh đánh cong mã táu dư lực chấn tới mặt Văn Mạnh khiến hắn khẽ lui về...
Song phương rơi vào tình trạng hỗn chiến..
“Uầy..lại đấm quá lực rồi..tấn không vững loại xuất quyền quá mạnh mất đà..ây ây..cước đá kiểu gì lộ liễu vậy..gặp ta thì cái giờ heo đó bay mất rồi..”
Ở một góc Trầm đang theo dõi diễn biến, Huệ lão bình phẩm 2 “con gà chọi”..
“Huệ lão, ta cảm ứng tóc húi cua trắng luyện khí viên mãn, còn tên vest xanh đen đã trúc cơ sơ kỳ..sao đánh đấm lâu vậy..lại không tung chiêu pháp?”
Vừa nhìn gà chọi vừa bĩu môi xem thường Trầm:”Không phải ai cũng như ngươi, bọn họ một thân linh khí lại chưa trúc cơ hoàn thành.. việc vận dụng linh khí đến các đại chiêu khó khăn và rất mất thời gian..
“Tên trung niên mà đứng vận pháp thì bị tóc trắng chém trăm nhát đao rồi..ngươi à..là tiên thể, tiên khí vận chuyển thông suốt nên dùng pháp tốc độ nhanh chứ thời mạt pháp tu luyện linh khí, chưa đả thông toàn bộ kinh mạch huyệt vị muốn dùng pháp rất khó khăn, như kiểu ống nước tắc nghẽn chưa thông vậy, dù cố vặn vòi đi nữa thì nước chảy ra nhỏ giọt mà thôi...”
Huệ lão thấy 2 con gà chọi đến đoạn gây cấn:” tiểu tử chú ý, tên vest xanh đen nãy giờ tay trái giữ nguyên, hiện đã vận đủ pháp thuật sắp ra đại chiêu..”
Dứt lời Trầm thấy trung niên tay trái hỏa diễm tụ lòng bàn tay, dần cháy lan ra cánh tay bốc lên nửa mét.
“Hỏa trảo” Trung niên vung tay hóa trảo kéo theo vệt lửa dài móc thẳng vai tóc trắng, Văn Mạnh đưa đao chặn đòn
“Đinh!” tiếng va chạm sắt thép vang lên, trảo bao bọc hỏa linh không ngừng đốt nóng đao thép, thế lửa lan đến gần mặt Văn Mạnh đành bỏ đao lui về, trung niên thuận thế bẻ gãy đao, hỏa trảo lao về Văn Mạnh.
Đúng lúc này...
“Tít tít..A lô.. a lô.. 113 à.. cô 113 ơi tôi sợ quá, chỗ tôi hơn chục người đang đánh nhau...làm sao bây giờ cô 113..”
Giữa đống hàng, một thanh niên đang ngồi xổm bên trên, tay cầm điện thoại, giọng run run...
Tất cả đều ngưng chém giết, nhìn về phía thanh niên...
Trầm nở nụ cười tươi,ngây ngô nhìn xung quanh ,buông điện thoại xuống:”Tôi là một công dân tốt, không nỡ nhìn mấy người đánh nhau, ui chắc đau dữ lắm.. nên đến bệnh viện..”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Chương 30: Đàm Gia Thất Nguyệt
Tác: Thôn Phu Dã Lộc
......
Khu chợ x...
Trầm ngồi trên đống hàng, hắn thử mở ra, bên trong thùng giấy xếp kín các bịch màu trắng..
Trầm cầm một bịch lên vẻ mặt hoài nghi nhìn xung quanh:
“Ai ui, các ngươi thật rảnh rỗi à, tranh nhau đống bột mỳ làm gì..chém nhau tè le máu vậy mai ai dám ra chợ nữa..thiệt là..”
Văn Mạnh có chút buồn cười, cũng may tên này hồ nháo đúng lúc nếu không mình phải nằm lại đây rồi, hắn cũng nhớ được Trầm vừa gặp ở lễ hội, không nghĩ lại xuất thủ cứu mình. Văn Mạnh thiện ý nhắc nhở:
“Huynh đệ, bột mì thì ta đã không phải động mã táu rồi.. là hàng trắng.. ta nghĩ ngươi phải gọi lại cho cô 113 lần nữa..”
Trầm giả bộ giật mình làm rớt bịch “bột mỳ”:
“A..ta đang mơ sao?.. chỗ này có đến cả tấn “hàng trắng”, tóc húi trắng..ngươi nói là ta mơ đi..thôi ta về ngủ tiếp..các ngươi tiếp tục à”.
“Hừm..giả thần giả quỷ, thằng nhóc..”
Trầm ngây ngốc lên tiếng, định nhảy xuống đống hàng. Đúng lúc tên trung niên vest xanh đen hừ lạnh một tiếng, xuất thủ lao tới, hỏa trảo kéo lướt về cổ họng Trầm.
“A.. giết người à..” Trầm hoảng sợ gào thét nhưng khuôn mặt tiếu tiếu mỉm cười nhìn trung niên.
“Hây..phi ưng trảo”cách Trầm khoảng 5m trung niên bay người lên thi triển tuyệt kĩ thành danh của mình, phi ưng săn mồi...Ưng thế hung mãnh lao nhanh từ trên không xuống nhắm thẳng cổ họng Trầm...
Văn Mạnh kinh hoảng, tên trung niên hành động quá nhanh, hắn không kịp cứu viện, mắt thấy ưng hảo trảo cách Trầm 2 mét.. thật không kịp cứu rồi.
2s sau đó, Văn Mạnh há hốc mồm, không biết lúc nào tên thanh niên đã giơ chân trái lên cao, chân phải trụ vững đúng chuẩn ngón đòn karate đá cao...chiếc giày đánh si sáng bóng đang chờ cái hôn thân thiết.. trung niên nhân ở trên không trung không kịp ngừng thế dòn, hắn trơ mắt nhìn đế giày đen sì chầm chậm tiếp xúc với khuôn mặt mình...
Thiết trảo nóng rực đến gần mặt Trầm, rất không may nó chỉ tiến đến cách cổ Trầm chưa tới 30cm thì ngưng lại.. trung niên nhân ăn nguyên một đạp rớt chếch về phía đống hàng sau lưng Trầm, lửa từ tay hắn lan đến số hàng.
Trung niên nhân nộ khí xung thiên, hắn không quan tâm số hàng hắn chỉ muốn băm xác tên nhóc khốn nạn này..tiếc thay vừa ngóc đầu dậy, hình ảnh chiếc đế giày lại to dần trong mắt hắn..
“Gà què đạp phân..”
“Chân chó dẵm cút”
“Móng heo đụng phịa”
Liên tiếp 3 lần drama tình cảm đế giày thân mật khuôn mặt trung niên.. hắn ngất đi..
Văn Mạnh há hốc mồm nhìn đoạn hành động tình cảm..”huynh đệ à, chiêu thức võ học của ngươi quá cờ mờ nờ rờ xúc phạm à”...
“Tiểu tử, ngươi học đâu ra tâm lý chiến và tác chiến quyết tuyệt à?”Huệ lão tò mò hỏi.
“Từ ngài đó”
“Ta dạy ngươi hồi nào?”
“Trong mộng”...
Trầm không còn nghe tiếng Huệ lão nữa, chỉ để chuỗi khóc dài”huhu..xác của ta..xác của ta...ngươi thảm quá bị tiểu tử kia xàm sỡ chiếm đoạt a...”
Trầm cười khổ, hắn kinh nghiệm chiến hầu hết từ “Cố Luân mộng”, đối với một kẻ lộ nhiều sơ hở thế này, đơn giản giải quyết nhanh thay vì dây dưa..
Dám người Trịnh thị hỗn loạn, Trầm lên tiếng bảo bọn chúng mang trung niên đi, hàng thì đừng nghĩ..cháy rồi..ở lại có tích sự gì.
Sau mười phút, mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ...
Trầm đứng nhìn lửa cháy, nhẽ nhếch miệng lên giọng:
“Đã đến rồi sao còn do dự, đây không giống tác phong một vị lão đại thế lực ngầm a...Đàm cửu gia”
“haha..nào dám nào dám..ta cũng vừa mới đến thôi”
Đàm Văn Cường hay còn được gọi Đàm Cửu gia, người trưởng trống thế lực ngầm khu bắc. Hắn không nghĩ tới thiếu niên trẻ này phát hiện ra mình, từ lúc nhận điện của đàn em hắn đã âm thầm có mặt, chứng kiến thấy thiếu niên này giải quyết nhanh gọn một tên trúc cơ sơ kỳ”là thế gia nào cho người nhúng tay chuyện Trịnh thị?” hắn âm thầm cho người điều tra diễn biến gần đây các đại thế gia..
Không nghĩ thanh niên lại phát hiện...
“haha..cảm ơn đã giúp đỡ con trai tôi..Đàm Cường tôi là người có ân báo ân, không biết thiếu gia cần tôi giúp gì?”
Đàm Văn Cường híp mắt cười cười, vết sẹo má phải dữ tợn hơi ửng đỏ lên theo điệu cười khá giống joker phản diện.
“Nơi này thích hợp nói chuyện sao?”Trầm nhìn thẳng Cửu gia không thèm để ý đàn em cửa hắn đang tụ thành từng nhóm chặn các lối ra khỏi chợ.
Liếc nhìn lũ đàn em đang khẩn trương cầm mã, Cửu gia thở dài, bọn họ đều là anh em sông chết bao năm với hắn, rất hiểu ý lão đại.. trông thấy vết sẹo đỏ lên là hiểu Cửu gia đang vận công đề phòng..
“Lui ra hết đi”
“Cửu gia!”
“Lui..”
Dám đàn em dần tản..chỉ còn Đàm Văn Mạnh ở cạnh bên cha hắn.
Không khí trở nên yên tĩnh, hai bên không ngừng thăm dò nhau..
Đàm Văn Mạnh nhịn không được:” Huynh đệ..à không..vị thiếu gia này, ta không biết gia tộc các ngươi có ân oán tranh đoạt gì với Trịnh thị nhưng xin đừng lôi bọn ta vào, chúng ta không thể chịu nổi lửa giận giáng xuống của các người..”
Trầm vẫn không nói gì”Thì ra vẫn không có dung nhập cùng Trịnh thị hay gia tộc nào, có cơ hội”, hắn suy tư một hồi, tìm kiếm cách thuyết phục.
Một lúc lâu, Trầm nhìn Cưu gia nghiêm nghị thủ thế:
“Nếu đã vận công xong xuôi rồi, ta nghĩ chúng ta nên giao lưu một chút..”
Cửu gia thấy Trầm thủ thế, hắn không do dự hai tay chắp tại ngực đọc chú Kim Cương Kinh, bàn tay dần phủ một màu thép đen dần lan ra đến cánh tay.
“Kim cương bát nhã ba la mật đa”.
“Oh.. có thiên phú, tiểu tử mặt sẹo rất khôn ngoan, tu luyện kim cương phật gia lại không dùng kim thuộc tính hóa vàng(vàng thời đại này hầu hết đã mất tiên khí bên trong, dùng vàng luyện kim thân rất yếu), Kim hóa đồng nhân cũng vậy, tên mặt sẹo này dùng thép tinh luyện thay thế, luyện hóa một thân cứng như thép, nhược điểm là thép không dẫn được linh khí nên hắn không dùng được pháp thuật gì trên 2 tay nữa”Huệ lão trầm trồ tán thưởng.
Nếu Cửu gia nghe được chắc cười khổ, hắn là người đồng bào Tày nhà rất nghèo khổ lấy đâu ra vàng với chả đồng, hắn xin vào làm ở xưởng thép nên tiện tu luyện thử, ai dè thành công thật..
“Trúc cơ hậu kỳ” chiến ý nóng rực nơi mắt, Trầm lao thẳng tới vung quyền do thám.
“keng” tiếng gõ vào sắt vang lên..
“Tốt”..lại liên tiếp những tiếng leng keng vang vọng, quyền cước không lưu tình, ăn miếng trả miếng liên tục...
“keng..keng..Haha..thống khoái à..keng ..keng.. tiếp nào..keng keng..”
Đàm Văn Mạnh nhìn cha mình cùng tên thiếu gia từng quyền từng quyền va chạm thân thiết nhau, hắn ớn lạnh”Đúng là SM mà, quá thích bạo hành..”
Trầm cảm thấy thử nghiệm đủ về giới hạn chịu đựng thân thể, cánh tay tê rần vừa quyền chạm quyền nhanh chóng được thủy thuộc tình phục hồi..hơi khẽ lui lại nhìn Cửu gia:
“Ta nghĩ..ngài nên dùng toàn lực đi”
“Được”Cửu gia không từ chối, hắn chưa bao giờ khinh thị người trẻ tuổi, bởi chính hắn tận mắt nhìn thấy một tên thiếu niên giết chết sư phụ của mình. Hắn nhớ ngón tay út bị thiếu niên đó dẫm nát”Muốn thu xác sao, giá một ngón tay”. Đúng cái gì cũng có giá của nó, hắn trả giá bằng xương máu để lăn lộn đến ngày nay... Đã ra tay phải xuất toàn lực..
Nắm đấm duỗi ra ,trừ 2 ngón cái, 7 đầu ngón tay còn lại không thép hóa, đây là cách cửu gia sáng tạo ra, hắn có thể dùng linh khí mà vẫn thép hóa.
Từng đầu ngón tay run run như vẫy gọi, bao đeo sau lưng Cửu gia bay ra 7 lưỡi đao, chúng đều không có chuôi chỉ có lưỡi nhìn như 7 đạo trăng khuyết lơ lửng sau lưng Cửu gia.
“Đây là tuyệt học ta sáng tạo”Đàm Gia Thất Nguyệt”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
Bình luận truyện
supermaria23 Bá Tánh Bình Dân
Chào bạn thonphudaloc, cám ơn bạn đã đăng truyện lên trang Tàng Thư Viện. Mình thấy truyện của bạn đang mắc khá nhiều lỗi sẽ ảnh hưởng đến việc xét duyệt, bạn vui lòng sửa lại những lỗi được nêu ra phía dưới nhé: - Mỗi một đoạn thoại nên cách dòng để độc... Xem thêm
Chào bạn thonphudaloc, cám ơn bạn đã đăng truyện lên trang Tàng Thư Viện. Mình thấy truyện của bạn đang mắc khá nhiều lỗi sẽ ảnh hưởng đến việc xét duyệt, bạn vui lòng sửa lại những lỗi được nêu ra phía dưới nhé: - Mỗi một đoạn thoại nên cách dòng để độc giả dễ đọc. - Đầu câu phải viết hoa - Đoạn thoại phải để trong dấu nháy kép "" và dấu - đầu dòng - Hành văn không được viết số, ví dụ: "1 người" phải đổi thành "một người" - Mỗi chương có ít nhất 1500 từ.
Jul 03, 2019 10:10 am 0 trả lời 0