Vô Địch Thần May

Chương 11 : Đột Phá Trúc Cơ

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 11:01 09-11-2019

.
Trở về phủ Dịch gia, trời đã khuya, ánh trăng bàng bạc xuyên qua tán cây, chiếu lên sân đá lạnh lẽo. Huỳnh Thắng bước vào phòng, đóng cửa, khóa chặt, đặt kiếm mới lên bàn gỗ cũ kỹ. Hắn lấy viên ngọc đỏ từ giới chỉ, ngắm nghía dưới ánh đèn dầu. Ngọc tỏa ánh sáng ôn nhuận, nhưng không lộ manh mối gì. Hắn thở dài, cất ngọc, thầm nghĩ: “Viên ngọc này, mảnh giấy sư phụ, ngọc bội Tuyết Nguyệt… có liên quan gì? Phải cẩn thận, đừng để lộ chuyện Cái Nhiếp!” Hắn lấy năm viên linh thạch, mỗi viên trong suốt, tỏa ánh sáng dịu, ấm áp như ngọc. Cầm hai viên, hắn vận công, hấp thu. Một luồng khí tinh thuần tràn vào, như suối ấm chảy qua kinh mạch. Đan điền như quái thú đói khát, hút khí điên cuồng, phình to. Mười hô hấp sau, “phốc!” hai viên linh thạch vỡ thành bột. Hắn dùng ý thức kiểm tra, thấy đan điền xuất hiện vết nứt. Hắn không do dự, cầm thêm hai viên, tiếp tục hấp thu. Luồng khí mạnh hơn, đan điền rung chuyển. “Rắc!” Đan điền vỡ tan, khí bùng ra, rồi ngưng tụ thành đám mây mờ, tỏa linh khí nồng đậm. Cơ thể hắn cứng cáp gấp bội, như chịu được nóng lạnh khắc nghiệt. Nhưng đau đớn ập đến, như bị ngàn kim châm. Mồ hôi tuôn như tắm, mang theo chất dơ đen ngòm, bốc mùi hôi như bãi rác. Hắn buồn nôn, nhưng nhờ Lưu Thủy Tâm Pháp, tâm tĩnh, chịu đựng được. Một tiếng trôi qua, đau đớn tan biến. Hắn cảm nhận linh khí dồi dào, thuần khiết, tu vi chỉ kém một bước đến Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn cố kìm vui mừng, thầm nghĩ: “Đột phá Trúc Cơ, đơn giản thế? Người khác cần Trúc Cơ Đan hoặc bảo vật, ta chỉ dùng linh thạch! Chắc do nội công sư phụ, hay… Vô Thiên Động?” Hắn nhớ lại việc hấp thu toàn bộ công lực Cái Nhiếp, cơ thể bình thường lẽ ra không chịu nổi. Hắn lẩm bẩm: “Chắc nhờ May Mắn và Trí Tuệ từ Vô Thiên. Lẽ thường không áp dụng cho ta!” Mùi hôi càng nồng, hắn không chịu nổi, lấy áo bào mới, vận Thiên Nam Bộ Pháp, lao đến phòng tắm. Phòng tắm lát đá trắng, bể nước tỏa hơi nóng. Hắn kỳ cọ chất dơ, tắm sạch, mặc áo mới, cảm giác sảng khoái. Hắn quay về, dọn chất dơ trong phòng, gói vào túi vải, dùng sức ném ra xa. Túi bay vút, nhưng “xoẹt”, mắc vào cành cổ thụ, đổi hướng, bay thẳng vào cửa sổ phòng Dịch Đông Phương. Hắn không hay, định luyện Di Cung Dịch Diện cấp hai. Bỗng tiếng la hét và xôn xao vang lên. Hắn mở cửa, thấy Dịch Đông Phương đứng giữa sân, áo bào dính chất nhầy hôi thối, mặt đỏ gay, quát vệ sĩ: “Kẻ nào dám ám sát ta? Điều tra ngay, không ta lột da, bẻ gân nó!” Đám vệ sĩ run rẩy, cúi đầu. Huỳnh Thắng miệng giật, thầm chửi: “Má, túi vải bay trúng lão! Tình ngay lý gian, ta chết chắc!” Hắn bước tới, giọng quan tâm: “Tiền bối, đi tắm rửa trước. Tiểu bối sẽ kiểm tra, cho người công đạo.” Dịch Đông Phương gật đầu, tức tối đi tắm. Dịch Quý Dương chạy đến, lo lắng: “Cha ta bị gì vậy?” Huỳnh Thắng giả bộ trầm ngâm: “Ta thấy một hắc y nhân phi thân trên cây kia, ném túi vào phòng tiền bối. Ta định đuổi, nhưng thân pháp hắn cao minh, chắc kẻ thù muốn hạ nhục tiền bối.” Hắn chỉ hướng cây cổ thụ, giọng đầy chính khí. Đám đông gật đầu, tin lời Huỳnh Thắng, người được kính nể. Nhưng hắn cảm nhận ánh mắt lạ từ Tuyết Nguyệt, thoáng nghi ngờ, rồi biến mất. Hắn thầm nghĩ: “Nàng nghi ta? Không lẽ biết chuyện Cái Nhiếp?” Hắn để ý Dịch Quý Dương lén liếc Tuyết Nguyệt, ánh mắt si mê. Hắn lẩm bẩm: “Tiểu tử này, mê công chúa rồi!” Dịch Đông Phương trở lại, vẫn tức giận: “Tìm hung thủ, không thì cắt nửa tháng lương!” Huỳnh Thắng áy náy, quay sang Tuyết Nguyệt: “Công chúa, khi nào lên đường? Nếu không vội, ta muốn nói chuyện với tiền bối.” Nàng gật đầu, phân phó nhóm, rồi rời đi. Chỉ còn Huỳnh Thắng và Dịch Đông Phương, hắn mỉm cười: “Tiền bối, Lưu Thủy Tâm Pháp luyện đến đâu? Nếu khúc mắc, tiểu bối có thể chỉ điểm.” Đổi lại người khác, lão sẽ tức giận, nhưng với Huỳnh Thắng, lão kính nể. Sau lần luận bàn, lão biết hắn thiên phú vô song, lý giải sắc bén. Dịch Đông Phương đắc ý: “Ta luyện từ khi mua, nay đạt cấp một sơ kỳ đỉnh phong. Không tệ chứ?” Lão khiêm tốn, nhưng lòng tự hào. Hai tháng luyện cấp một sơ kỳ, với bí kíp địa giai, là thiên tài hiếm có. Huỳnh Thắng lắc đầu, thở dài: “Tiền bối, diễn thử cho ta xem.” Hắn chỉ điểm những gì lĩnh ngộ từ cấp một và hai, biểu diễn thân pháp dẻo dai, tâm tĩnh như nước. Dịch Đông Phương trợn mắt, yết hầu khô rang: “Công tử… luyện xong cấp một viên mãn?” Hắn hỏi lại, giọng run. Huỳnh Thắng khiêm tốn: “Thật bất tài, ta luyện xong cả cấp hai.” “Bịch!” Dịch Đông Phương ngã ngồi, mặt giật liên hồi, nghĩ thầm: “Hắn bất tài mà luyện cấp hai, ta bất gì đây?” Hắn hít sâu, cố bình tĩnh. Huỳnh Thắng đỡ lão, lo lắng: “Tiền bối, có sao không?” Lão gượng cười: “Không sao, cảm ơn chỉ điểm.” Hai người trao đổi một tiếng, lão thu hoạch lớn, ánh mắt lấp lánh kính nể. Huỳnh Thắng ôm quyền, đến đại sảnh. Tuyết Nguyệt, Diệu Nhi, Hoàng Minh, Bá Trí, Bá Kiêm đã chờ sẵn. Nàng mỉm cười, giọng trong trẻo: “Từ đây đến kinh thành Minh Châu mất hơn hai ngày. Có ba xe ngựa. Công tử và Dịch Quý Dương ngồi cùng xe, hắn sẽ hộ tống chúng ta.” Huỳnh Thắng gật đầu, lên xe với Dịch Quý Dương. Xe ngựa lăn bánh, rời phủ Dịch gia, hướng về Minh Châu. Hắn nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu lên đồng cỏ bạt ngàn, lòng nghĩ đến mảnh giấy, viên ngọc đỏ, và Cái Nhiếp, ánh mắt lóe tia cảnh giác. Hắn thầm nhủ: “Kinh thành, ta đến đây. Nhưng phải cẩn thận, đừng để lộ bí mật sư phụ!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang