Vô Địch Thần May

Chương 12 : Vô Thiên Động và Bàn Cổ

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 11:01 09-11-2019

.
Sau hơn hai ngày đường, đoàn xe ngựa đến kinh thành Minh Châu, thủ phủ Lục Băng Cương. Thành cao chót vót, tường đá khắc rồng phượng, linh khí nồng đậm, toát ra khí thế hoàng quyền. Cổng thành đồ sộ, lính gác áo giáp sáng loáng, kiểm tra nghiêm ngặt. Nhờ Tuyết Nguyệt dẫn đầu, đoàn vào thành dễ dàng, chỉ dừng vài lần cho ngựa nghỉ ngơi, ăn cỏ. Trên đường, Huỳnh Thắng trò chuyện với Dịch Quý Dương, tìm hiểu thêm về lục địa. Hắn biết Lục Băng Cương, một quốc gia bát lưu, thiếu thốn tài nguyên, nhất là linh thạch. Hoàng đế Ung Khiêm chỉ sở hữu mười lăm viên linh thạch sơ cấp, hiếm như vàng. Hắn sờ giới chỉ, thầm nghĩ: “Ta còn một viên, giàu hơn cả vua! Nhưng phải cẩn thận, đừng để lộ chuyện Cái Nhiếp và mảnh giấy.” Vào cung thành lúc chiều tà, ánh hoàng hôn nhuộm vàng các mái ngói đỏ. Tuyết Nguyệt, Diệu Nhi, và ba hộ vệ (Hoàng Minh, Bá Trí, Bá Kiêm) về khuê phòng riêng của công chúa. Huỳnh Thắng và Dịch Quý Dương được tiểu thái giám dẫn đến khu thượng khách, mỗi người một phòng. Phòng rộng rãi, giường chạm khắc hoa văn, màn lụa mỏng, thoảng hương trầm. Hắn tạm biệt Quý Dương, đóng cửa, lấy bí kíp Di Cung Dịch Diện ra luyện cấp hai. Đang vận công, hắn đột nhiên choáng váng, hoa mắt, ngã xuống. Khi mở mắt, hắn đã ở Vô Thiên Động, không gian đen kịt, huyền bí như vũ trụ sơ khai. Bốn viên đá (Sức Mạnh, Hộ Thể, Trí Tuệ, May Mắn) trôi nổi, tỏa quang mang rực rỡ. Giọng nói cổ xưa, tang thương vang lên: “Ngươi đạt Trúc Cơ, được chọn một lần. Tăng hai cảnh giới, sẽ trở lại.” Huỳnh Thắng quen thuộc, bước đến gần, ánh mắt khóa vào viên Sức Mạnh. Hắn thầm nhủ: “Lần này phải chọn đúng, không được hố như lần đầu!” Hắn vận công, nhún người, phi thân, nhắm chính xác. Chỉ còn một gang tay, đột nhiên… “Thoát lực!” Cơ thể rơi tự do, như chim gãy cánh. Hắn hoảng loạn, tay vung lên theo phản xạ, chạm đúng viên May Mắn. Hắn gào thầm: “Má, lại thế nữa! Ta muốn Sức Mạnh cơ mà!” Giọng cổ xưa vang lên: “Chúc mừng, ngươi đã chọn. May Mắn đạt ba sao.” Huỳnh Thắng nước mắt ròng ròng, run rẩy đứng dậy, đấm mạnh vào hư không: “Chúc cái rắm ngươi! Trả lại Sức Mạnh cho ta!” “Bụp!” Một tiếng nổ, Vô Thiên Động rung lắc, như tức giận. Đột nhiên, dòng chữ “Nguyên Tắc Vô Thiên Không Gian Động” hiện ra, rực sáng. Vô số ánh sáng li ti, đa sắc, tụ lại thành một cỗ máy lạ, giống trò “Jackpot”, lơ lửng gần bốn viên đá, tên Bàn Cổ. Hắn sững sờ, bước đến dòng chữ. Một tia sáng trắng bắn vào mi tâm, truyền thông tin về Vô Thiên Động. Hắn đọc trong đầu: “Vũ trụ sinh ra từ năm nguyên tố vật chất: Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Kim; và bốn yếu tố nguyên sơ tạo Thần, Thánh, Linh: Trí (trí tuệ, liên quan linh hồn), Sức (sức mạnh, gắn với bản thể), Hộ (hộ thể, bảo vệ sinh cơ, hỗ trợ Trí và Sức), May (may mắn, tăng phúc ba yếu tố kia). Mỗi yếu tố có bảy cấp (bảy sao), ứng với bảy màu: Đỏ, Cam, Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím. Cấp một nhân hai, cấp hai nhân ba, cấp ba nhân bốn (số cộng), và cứ thế. Riêng Trí Tuệ và May Mắn, mỗi cấp là số nhân.” Hắn hiểu ngay: ba sao May Mắn nghĩa là may mắn nhân bốn, còn Trí Tuệ hai sao nhân ba. Hắn nhìn Bàn Cổ, nhận ra nó như máy đánh bạc, ba biểu tượng giống nhau thắng thưởng. Hắn đến gần, thấy nút bấm, nhấn thử. Dòng chữ hiện trong đầu: “Bỏ bảo vật để đặt cược.” Hắn lấy Xà ngọc đỏ từ đại mãng xà, đặt vào. Máy hiện chữ: “Xà ngọc cấp một, thiên địa uẩn dưỡng, chống độc cấp một, hấp thu độc thành năng lượng, tăng sức mạnh bản thân.” Hắn kinh ngạc: “Hay thế! May mà chưa dùng, hóa ra là bảo bối!” Nhưng hắn lo, nếu thua, mất ngọc. Hắn do dự, ngón tay lướt qua nút, không dám nhấn. Đột nhiên, tay vô tình chạm nhẹ, “rột rột!” Máy quay, Xà ngọc biến mất. Hắn gào lên: “Cái quái gì? Ta không nhấn! Nút nhạy hơn điện thoại Nokia nữa!” Không ai đáp, máy quay rầm rầm. “Beng!” Ba viên đá ngôi sao đỏ xuất hiện, lơ lửng. Máy hiện ba viên đá màu cam thẳng hàng, nghĩa là thắng, phần thưởng nhân ba. Hắn dụi mắt, sững sờ: “Thắng rồi? Ba viên đỏ đổi ba sao đỏ?” Hắn đoán: nếu là Vàng, Lục, Lam, Chàm, Tím, phần thưởng sẽ nhân bốn, năm, sáu, bảy, tám. Hắn chộp ba viên sao đỏ, vân vê, hướng về bốn viên đá. Hắn quyết định: “Chọn Sức Mạnh và Hộ Thể, viên còn lại thử vận may.” Nhìn viên Sức Mạnh lơ lửng cao, hắn toát mồ hôi, nhớ hai lần thất bại. Hắn nhún nhảy cả trăm lần, kiểm tra thoát lực, trông như thằng điên. Xác định ổn, hắn vận công, phi thân. Vèo! “Thoát lực!” Cơ thể rơi, tay vung, chạm đúng viên Trí Tuệ. Hắn gào thầm: “Má, lại sai! Ta muốn Sức Mạnh!” Ba viên sao đỏ sáng chói, hợp thành một viên sao cam, nhập vào viên Trí Tuệ, rồi biến mất. Giọng cổ xưa vang lên: “Chúc mừng, Trí Tuệ đạt hai sao.” Hắn nước mắt lăn dài, gào thét: “Chúc cái gì? Trả lại Sức Mạnh! Số ta nhọ thế sao?” Hắn đấm hư không, lòng bất cam, nghĩ đến Cái Nhiếp và mảnh giấy, lo lắng càng tăng. Vèo! Hắn tỉnh lại, thấy mình nằm trên sàn phòng. Tiếng bước chân dồn dập, kèm tiếng gõ cửa và giọng lo lắng của Dịch Quý Dương: “Huỳnh huynh, có chuyện gì? Mở cửa!” Binh lính rầm rập ngoài hành lang. Hắn nhanh chóng vuốt tóc, vận Thiên Nam Bộ Pháp, lao đến cửa sổ, mở ra. Gió đêm lùa vào, áo bào tung bay, dáng vẻ tiêu sái như tiên nhân. Hắn chắp tay sau lưng, không quay lại, giọng trầm: “Không sao, ta luyện công sai chút, suýt tẩu hỏa. Làm phiền Quý Dương và mọi người. Trời chưa sáng, về nghỉ đi.” Cánh cửa bật mở, Dịch Quý Dương lao vào, thấy Huỳnh Thắng đứng hiên ngang, ánh trăng chiếu, như thoát phàm. Mắt Quý Dương giật giật: “Huỳnh huynh, thật không sao?” Hắn gật đầu, vẫn nhìn xa xăm: “Không sao, xin lỗi đã làm ồn.” Quý Dương ôm quyền, giải thích với binh lính, đóng cửa, trở về phòng. Huỳnh Thắng thở phào, đóng cửa sổ, ngồi xuống giường. Hắn lẩm bẩm: “May Mắn ba sao, Trí Tuệ hai sao, mà sao vẫn nhọ thế? Vô Thiên Động, ngươi chơi ta à?” Hắn siết chuôi kiếm, ánh mắt lóe tia bất cam, nhưng cũng tò mò về kinh thành và cuộc gặp Hoàng đế Ung Khiêm.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang