Vô Địch Thần May

Chương 124 : Điều Tra Họ Lương Và Hành Trình Tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 10:26 25-05-2025

.
Sáng sớm tại phủ họ Lương, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, không gian trong phòng khách thoảng mùi hương gỗ, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngồi xếp bằng trên giường, vừa vận Thiên Y Vô Hạn để chữa lành vết thương từ trận chiến với Lương Huyền Thiên. Máu tươi trên ngực đã ngừng chảy, nhưng áo gấm rách tơi tả, khiến hắn nhìn giống một tên ăn mày hơn là con rể họ Lương, tự nhủ: “ áo gấm này mới may, mà giờ rách thế này, nhìn ta giống dân Cái Bang hơn! Lương Huyền Thiên, lão già đó đánh đau thật, nhưng ta bá, không dễ chết đâu!” Hắn đứng dậy, vươn vai, nghe xương cốt kêu “rắc rắc”: “Đánh nhau xong, người đau mà sao sướng thế nhỉ? Đúng là ta bá, không ai sánh được! Hê hê!” Hắn nhìn xuống Sử Lược Thần bên hông, ánh mắt thoáng chút đắc ý: “Thanh kiếm này, từng thuộc về Tiên Đế Sử Lược, mà ta lại nhặt được! Đúng là số ta đỏ, không ai cản nổi! Nhưng họ Lương, các ngươi dám giấu tàn hồn Yêu Đế Hắc U, còn muốn giết ta diệt khẩu? Hừ, ta bá, không để yên đâu! Đã thế, ta còn phải tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng để chữa trị Tèo, không rảnh đùa với các ngươi lâu!” Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ngươi đã phục hồi 30% nhờ Huyền Minh Thạch, giờ cần Tinh Huyết Phượng Hoàng và Hồn Tinh Vạn Niên! Ngươi có manh mối nào về Tinh Huyết Phượng Hoàng không?” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, mạnh mẽ hơn trước: “Chủ nhân, Tinh Huyết Phượng Hoàng là bảo vật cấp Tiên Đế, cực kỳ hiếm! Ta cảm nhận được một luồng khí tức phượng hoàng mơ hồ, ở phía tây Đại Thổ Bắc Vực, tại Phượng Hoàng Cốc! Nhưng nơi đó nguy hiểm, có thể có ma thú cấp cao hoặc cao thủ bảo vệ!” Huỳnh Thắng gật đầu, ánh mắt sáng rực: “Phượng Hoàng Cốc? Nghe tên là thấy nóng rồi! Chắc toàn phượng hoàng xinh đẹp, không biết có cô nào thích ta không nhỉ? Hê hê, ta bá, đi kiếm Tinh Huyết Phượng Hoàng, tiện thể tán gái luôn! Nhưng trước đó, phải điều tra rõ bí mật họ Lương! Tèo, ngươi thấy luồng khí tà ác ở đâu trong phủ không?” Tèo đáp: “Chủ nhân, luồng khí tà ác ở phía bắc phủ, nhưng bị phong ấn, rất mờ nhạt! Ta không xác định chính xác, nhưng chắc chắn liên quan đến tàn hồn Yêu Đế Hắc U mà ngươi đã phong ấn!” Hắn gật, ánh mắt sắc bén: “Tốt! Ta bá, sẽ tìm ra! Họ Lương, các ngươi chờ đó!” Hắn mở cửa, bước ra sân, nhưng vừa ra khỏi phòng, đã thấy Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, đứng khoanh tay, ánh mắt kiêu ngạo nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo: “Cửu Chân, ngươi làm gì mà trốn trong phòng mấy ngày liền? Cha ta đang nổi giận, bảo ngươi ra gặp ngay! Còn nữa, ngươi đánh đại trưởng lão Lương Huyền Thiên, ngươi muốn chết à?” Hắn cười gãi đầu: “Tiểu Phượng cô nương, đừng nóng mà! Ta đánh lão già đó là vì lão đánh ta trước, ta chỉ tự vệ thôi! Với lại, ta bá, đánh xong còn sống nhăn, không phải tốt sao? Hê hê, cô nương lo cho ta à?” Nàng hừ lạnh, khuôn mặt thoáng đỏ, quay mặt đi: “Hừ, ai lo cho ngươi! Ta chỉ không muốn ngươi làm mất mặt họ Lương! Đi ngay, cha ta đang đợi!” Trong đại sảnh phủ họ Lương, Lương Thiên Hành, áo bào đỏ thêu rồng vàng, dáng uy nghiêm, ngồi trên ghế chủ, ánh mắt sắc bén nhìn Huỳnh Thắng bước vào, bên cạnh là Hữu Đạt, tóc muối tiêu, dáng trung niên, ánh mắt lo lắng. Lương Thiên Hành lạnh lùng lên tiếng: “Cửu Chân, ngươi đánh đại trưởng lão Lương Huyền Thiên, còn lấy Huyền Minh Thạch mà không báo cáo? Ngươi không xem họ Lương ra gì sao?” Hắn cười: “Lương gia chủ, đừng nóng mà! Huyền Minh Thạch ta lấy để… ờ… làm đồ chơi thôi! Còn lão Huyền Thiên, lão đánh ta trước, ta chỉ tự vệ, không ngờ lão yếu thế, bị ta đánh ngất luôn! Ta bá, không cố ý đâu, hê hê!” Lương Thiên Hành tức đến xanh mặt, đập bàn: “Đồ chơi? Huyền Minh Thạch là bảo vật cấp Tiên Đế, ngươi dám gọi là đồ chơi? Còn đại trưởng lão, ngươi đánh ngất, ngươi nghĩ họ Lương dễ bắt nạt sao?” Hữu Đạt vội nói: “Lương gia chủ, bình tĩnh! Cửu Chân không cố ý, nó chỉ… chỉ tự vệ thôi! Mong gia chủ bỏ qua!” Lương Thiên Hành hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo: “Hừ, bỏ qua? Được! Nhưng ta nghe nói, ngươi đang điều tra khu vườn phía sau phủ? Nơi đó là cấm địa, ngươi dám xâm nhập? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, họ Lương không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!” Hắn vung tay, một bóng người lao vào, dáng cao lớn, áo bào trắng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén—Lương Vân Hạc, nhị trưởng lão họ Lương, Chân Thánh sáu sao sơ kỳ, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử này, dám điều tra cấm địa? Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi một bài học!” Huỳnh Thắng cười mắng thầm: “ họ Lương đúng là lắm cao thủ! Lại thêm một lão Chân Thánh sáu sao, đánh hoài không hết à? Nhưng ta bá, không sợ đâu! Lão muốn dạy ta, cứ thử xem, hê hê!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, lao ra ngoài sân, tự nhủ: “Đánh trong sảnh, phá đồ ta lại bị mắng! Ra ngoài sân cho rộng, ta bá, thoải mái đánh hơn!” Lương Vân Hạc lao theo, tay hóa thành móng vuốt trắng, mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chộp thẳng vào ngực Huỳnh Thắng, không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!” Hắn không né, ánh mắt sắc bén, vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí va chạm với móng vuốt trắng, “Ầm!” không gian nổ tung, móng vuốt trắng bị cắt đôi, nhưng Lương Vân Hạc không lùi, vung tay, ánh sáng trắng hóa thành hàng trăm mũi tên trắng, mang theo sát khí kinh khủng, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, tốc độ nhanh đến mức không gian vặn vẹo, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, mũi tên quá dày, vài mũi đâm trúng vai trái, máu tươi bắn ra, tự nhủ: “ lại bị thương! Lão này mạnh thật, nhưng ta bá, không sợ!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt không gian, lao thẳng về phía Lương Vân Hạc. “Kiếm Ý – Trảm Bạch Vân!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Lương Vân Hạc, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi năm bước, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý của ngươi… sao mạnh vậy? Tiểu tử, ngươi là ai?” Hắn cười nói: “Ta bá, không cần ngươi biết! Lão muốn đánh nữa không? Ta còn rảnh lắm, hê hê!” Lương Vân Hạc gầm lên, vận toàn bộ Linh Lực, ánh sáng trắng hóa thành một con phượng hoàng khổng lồ, lao thẳng về phía rồng xanh, “Ầm!” không gian nổ tung, cả hai bị đẩy lùi, máu tươi bắn ra, nhưng Huỳnh Thắng không dừng, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, lao tới, chém ra một đạo kiếm khí cuối cùng, ý chí mạnh mẽ, cắt không gian thành hai mảnh, đâm thẳng vào ngực Lương Vân Hạc. “Ầm!” Hắn bị đánh bay, đâm vào tường, máu tươi phun ra, ngã xuống, bất tỉnh, tự nhủ: “Tiểu tử… ngươi… mạnh quá…” Hắn thở dốc, máu tươi chảy từ ngực, nhưng ánh mắt sáng rực: “Ta bá, lại thắng! Họ Lương, các ngươi không giết được ta! Giờ là lúc tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng, chữa trị Tèo!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang