Vô Địch Thần May

Chương 125 : Phượng Hoàng Cốc, Ma Thú Cấp Cao Và Cuộc Gặp Lại Kim Liên

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 16:30 25-05-2025

.
Mặt trời vừa mọc trên Đại Thổ Bắc Vực, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua những tán cây, phủ lên con đường mòn dẫn đến Phượng Hoàng Cốc một lớp ánh sáng rực rỡ. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, cưỡi một con ngựa ô, tay cầm thanh kiếm Sử Lược Thần, ánh mắt sắc bén nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nói: “ Phượng Hoàng Cốc, nghe tên là thấy nóng rồi! Không biết có phượng hoàng xinh đẹp nào để ta tán không nhỉ? Hê hê, ta bá, vừa tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng chữa trị Tèo, vừa kiếm thêm một cô vợ, đúng là nhất cử lưỡng tiện!” Hắn nhìn lại bộ áo gấm mới thay, màu xanh thẫm thêu hoa văn rồng bạc, lẩm bẩm: “Lần này không được để rách áo nữa, chứ không lại bị nhầm thành dân Cái Bang, mất mặt lắm!” Đi bên cạnh hắn là Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt kiêu ngạo lườm Huỳnh Thắng, giọng nói lạnh nhạt: “Cửu Chân, ngươi nói nhảm gì đấy? Phượng Hoàng Cốc là nơi nguy hiểm, không phải nơi để ngươi tán tỉnh! Hừ, ta đi cùng chỉ để giám sát, đừng làm gì ngu ngốc, ta không cứu ngươi đâu!” Hắn cười nói, gãi đầu: “Tiểu Phượng cô nương, đừng lo mà! Ta bá, không cần cô nương cứu đâu! Với lại, có cô nương đẹp như tiên nữ đi cùng, ta tự nhiên có thêm động lực, hê hê!” Nàng hừ lạnh, khuôn mặt thoáng đỏ, quay mặt đi: “Hừ, miệng lưỡi trơn tru! Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, ta không có thời gian đùa với ngươi!” Cả hai tiếp tục hành trình, sau hai ngày đường, cuối cùng cũng đến Phượng Hoàng Cốc, một thung lũng rộng lớn, không khí nóng rực, mặt đất đỏ rực như bị thiêu đốt, từng luồng khí nóng bốc lên, mang theo khí tức phượng hoàng cổ xưa. Xung quanh thung lũng, những cây cổ thụ cao lớn, lá đỏ rực như lửa, tạo nên khung cảnh vừa hùng vĩ vừa nguy hiểm. Huỳnh Thắng dừng ngựa, nhảy xuống, vận Thiên Y Vô Hạn để điều hòa cơ thể, chống lại cái nóng, tự nhủ: “Nóng thật! Khí tức phượng hoàng ở đây, mạnh hơn Tèo cảm nhận! Tinh Huyết Phượng Hoàng chắc chắn ở sâu bên trong, nhưng nơi này, không đơn giản!” Hắn quay sang Lương Tiểu Phượng, cười nói: “Tiểu Phượng cô nương, nóng thế này, cô nương có muốn ta quạt cho không? Ta bá, phục vụ tốt lắm, hê hê!” Nàng hừ lạnh: “Hừ, ngươi mà quạt, chắc ta cháy luôn! Đi nhanh, đừng nói nhảm!” Cả hai tiến sâu vào Phượng Hoàng Cốc, cái nóng càng lúc càng dữ dội, ngay cả Thiên Y Vô Hạn cũng phải vận chuyển liên tục để chống lại. Hắn cảm nhận khí tức phượng hoàng càng lúc càng mạnh, tự nhủ: “Khí tức này, ở phía trước! Tinh Huyết Phượng Hoàng, ta bá, phải lấy được!” Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, từ sâu trong thung lũng, một con ma thú khổng lồ lao ra—Hỏa Diệm Phượng, cấp Chân Thánh sáu sao trung kỳ, thân cao hơn mười mét, lông đỏ rực như lửa, đôi mắt rực cháy, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Hai tiểu bối Chân Thánh, dám vào Phượng Hoàng Cốc? Tinh Huyết Phượng Hoàng là của ta, các ngươi chỉ là con mồi!” Lương Tiểu Phượng kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Chân Thánh sáu sao trung kỳ! Cửu Chân, chúng ta không phải đối thủ! Chạy đi!” Hỏa Diệm Phượng gầm lên, đôi cánh khổng lồ vung lên, hàng trăm quả cầu lửa đỏ rực lao thẳng về phía cả hai, mang theo nhiệt độ kinh khủng, như muốn thiêu đốt mọi thứ. Huỳnh Thắng cười nói, gãi đầu: “ con chim này nóng tính ghê! Nhưng ta bá, không chạy đâu! Tiểu Phượng cô nương, ở lại phía sau, để ta xử nó! Hê hê, con chim này mà nướng lên, chắc ngon lắm!” Nàng hừ lạnh: “Hừ, ngươi điên rồi! Chân Thánh sáu sao trung kỳ, ngươi làm sao đấu được?” Hắn không đáp, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh các quả cầu lửa, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí lao thẳng về phía Hỏa Diệm Phượng, cắt đứt các quả cầu lửa, đâm thẳng vào ngực con ma thú, “Ầm!” một tiếng nổ vang, Hỏa Diệm Phượng gầm lên đau đớn, nhưng không ngã, đôi cánh vung lên, tạo ra một cơn bão lửa, bao phủ cả thung lũng, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi mạnh hơn ta nghĩ! Nhưng ngươi phải chết!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, chống lại cái nóng, nhưng áp lực từ bão lửa khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch, tự nhủ: “ con chim này nóng quá, nóng hơn cả crush của ta hồi xưa! Nhưng ta bá, không sợ đâu!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, lao thẳng vào bão lửa, vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt ngọn lửa, lao thẳng về phía Hỏa Diệm Phượng. “Kiếm Ý – Trảm Diệm!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Hỏa Diệm Phượng, “Ầm!” con ma thú bị đánh bay, lông lửa rơi lả tả, máu tươi bắn ra, ngã xuống, nhưng vẫn gầm lên: “Tiểu tử, ngươi không lấy được Tinh Huyết Phượng Hoàng!” Hắn lao tới, lấy một giọt tinh huyết từ ngực Hỏa Diệm Phượng, ánh mắt sáng rực: “Tinh Huyết Phượng Hoàng, ta bá, lấy được rồi! Tèo, ngươi sắp mạnh hơn!” Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau: “Mai đệ, đệ… đệ còn sống?” Hắn quay đầu, kinh ngạc khi thấy Kim Liên, dáng thon gọn, xiêm y trắng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy đau khổ, ánh mắt ướt át nhìn hắn, tự nhủ: “Kim Tỷ, sao tỷ lại ở đây?” Hắn cười nói: “Kim Tỷ, đệ đây! Đệ bá, không dễ chết đâu! Tỷ sao lại ở Phượng Hoàng Cốc? Hê hê, chắc là nhớ đệ, đúng không?” Nàng cắn môi, lao tới ôm lấy hắn, nước mắt rơi: “Đệ… đệ còn sống, tỷ mừng lắm! Tỷ đến đây tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng để luyện đan, cứu một người! Nhưng đệ… đệ sao lại ở đây?” Hắn cười: “Đệ cũng tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng, để chữa trị pháp bảo! Đệ bá, mà sao gặp tỷ lại thấy sướng thế này, hê hê!” Lương Tiểu Phượng đứng phía sau, hừ lạnh: “Hừ, ngươi có tỷ muội rồi, còn đùa giỡn ta sao? Cửu Chân, ngươi đúng là đáng ghét!” Kim Liên giật mình, buông Huỳnh Thắng, ánh mắt phức tạp: “Mai đệ, vị cô nương này là… thê tử của đệ?” Hắn cười nói: “Tiểu Phượng cô nương, đừng ghen mà! Đây là Kim Tỷ của ta, tỷ muội tốt! Đệ bá, không làm gì xấu đâu, hê hê!” Nàng hừ: “Hừ, ai ghen! Ta không thèm!” Nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút khó chịu, tự nhủ: “Tiểu tử này, đúng là đáng ghét!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang