Vô Địch Thần May
Chương 126 : Hợp Sức Đối Đầu Cao Thủ Và Lương Tiểu Phượng Ghen Tuông
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 13:48 28-05-2025
.
Phượng Hoàng Cốc chìm trong cái nóng rực, không khí mang theo khí tức phượng hoàng cổ xưa, mặt đất đỏ rực như bị thiêu đốt, từng luồng khí nóng bốc lên, khiến cả không gian như một lò lửa khổng lồ. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đứng giữa thung lũng, tay cầm giọt Tinh Huyết Phượng Hoàng vừa lấy từ Hỏa Diệm Phượng, ánh mắt sáng rực nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nói: “ Tinh Huyết Phượng Hoàng đây rồi! Tèo, ngươi sắp mạnh hơn, ta bá, đúng là số đỏ, hê hê! Nhưng mà nóng thế này, chắc ta sắp thành gà nướng mất! Không biết có phượng hoàng xinh đẹp nào đến cứu ta không nhỉ?” Hắn quay sang Kim Liên, dáng thon gọn, xiêm y trắng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy đau khổ, ánh mắt ướt át nhìn hắn, cười tươi: “Kim Tỷ, tỷ đến đúng lúc ghê! Đệ bá, mà gặp tỷ tự nhiên thấy mát mẻ hơn, hê hê!”
Kim Liên cắn môi, ánh mắt vẫn đầy xúc động, giọng nói dịu dàng: “Mai đệ, đệ còn sống, tỷ thật sự mừng! Tỷ đến đây tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng để luyện đan, cứu một người quan trọng, không ngờ lại gặp đệ! Nhưng… vị cô nương này là ai?” Nàng nhìn sang Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt kiêu ngạo đang lườm Huỳnh Thắng. Hắn cười nói, gãi đầu: “Tiểu Phượng cô nương, đừng lườm mà, mắt đẹp thế, lườm ta xót lắm! Đây là Kim Tỷ của ta, tỷ muội tốt! Đệ bá, không làm gì xấu đâu, hê hê!” Lương Tiểu Phượng hừ lạnh, quay mặt đi, giọng nói đầy ghen tuông: “Hừ, tỷ muội tốt? Ngươi ôm ấp thế kia, còn nói không làm gì xấu? Cửu Chân, ngươi đúng là đáng ghét! Ta không thèm quan tâm ngươi nữa!” Nàng dậm chân, bước qua một bên, ánh mắt thoáng chút khó chịu, tự nhủ: “Tiểu tử này, đúng là lăng nhăng!”
Huỳnh Thắng cười khổ, gãi đầu: “ Tiểu Phượng cô nương ghen rồi! Ta bá, mà sao thấy sướng thế này? Hê hê, thôi kệ, để cô nương ghen tí cho vui! Giờ phải chữa trị Tèo trước đã!” Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ta có Tinh Huyết Phượng Hoàng rồi! Làm sao để chữa trị ngươi?” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, mạnh mẽ hơn trước: “Chủ nhân, cảm ơn ngươi! Tinh Huyết Phượng Hoàng có khí tức phượng hoàng tinh thuần, có thể trung hòa yêu khí trong linh hồn ta! Ngươi hãy đặt giọt tinh huyết vào không gian của ta, ta sẽ hấp thụ trong 10 năm, tương ứng 2-3 ngày bên ngoài!” Hắn gật, ánh mắt sáng rực: “Tốt! Ta bá, sẽ chữa trị ngươi ngay! 10 năm, ta cũng tranh thủ luyện thêm chút, hê hê!”
Hắn vận Linh Lực, kích hoạt Tèo, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, bao bọc lấy hắn và giọt Tinh Huyết Phượng Hoàng, kéo vào không gian bên trong. Không gian của Tèo rộng lớn, bầu trời trắng xóa, mặt đất phẳng lì, không khí tinh thuần. Hắn đặt giọt tinh huyết xuống, Tèo phát ra một luồng ánh sáng đỏ rực, bao bọc lấy tinh huyết, từng luồng khí phượng hoàng tỏa ra, hòa vào không gian, tự nhủ: “Khí tức phượng hoàng, mạnh thật! Tèo, ngươi cần 10 năm, ta cũng tranh thủ luyện Kiếm Ý và Thần Châm Tạo Hóa! Ta bá, không bỏ lỡ cơ hội!” Hắn ngồi xếp bằng, vận Thiên Y Vô Hạn, tập trung tinh thần, luyện Thần Châm Tạo Hóa, huyệt đạo thứ 14 “nhúc nhích” mạnh hơn, tự nhủ: “Huyệt này, sắp mở rồi! Nếu thành công, Thiên Y Vô Hạn sẽ mạnh hơn, ta bá, phải cố lên!”
Sau 10 năm trong không gian Tèo, tương ứng 3 ngày bên ngoài, Tèo phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, giọng nói mạnh mẽ hơn: “Chủ nhân, ta đã hấp thụ Tinh Huyết Phượng Hoàng, yêu khí trong linh hồn ta đã được trung hòa thêm 30%! Ta phục hồi được 60% sức mạnh, có thể hỗ trợ ngươi nhiều hơn! Nhưng để đạt đỉnh phong, hoặc nâng cấp, vẫn cần Hồn Tinh Vạn Niên!” Hắn gật, ánh mắt sáng rực: “Tốt! Tèo, ngươi mạnh hơn, ta bá, càng tự tin! Hồn Tinh Vạn Niên, ta sẽ tìm! Nhưng giờ, phải đối phó với họ Lương!” Hắn rời không gian Tèo, trở lại Phượng Hoàng Cốc, chỉ mới 3 ngày trôi qua, nhưng cảm giác như đã trải qua hàng chục năm.
Vừa trở lại, hắn đã thấy Kim Liên và Lương Tiểu Phượng đang bị một bóng người áp chế, dáng cao lớn, áo bào xanh, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén—Huyền Dương Tôn Giả, một cao thủ ẩn cư trong Phượng Hoàng Cốc, Chân Thánh sáu sao đỉnh phong, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Hai tiểu bối Chân Thánh, dám giết Hỏa Diệm Phượng của ta? Hôm nay, các ngươi phải chết!” Hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang theo ánh sáng vàng rực, hóa thành hình mặt trời, mang yếu tố Hỏa trong ngũ hành, lao thẳng về phía Kim Liên và Lương Tiểu Phượng, nhiệt độ kinh khủng, như muốn thiêu đốt cả thung lũng.
Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành hình băng long, mang yếu tố Thủy trong ngũ hành, lao thẳng về phía mặt trời vàng, “Ầm!” không gian rung chuyển, băng long vỡ vụn, nàng bị đẩy lùi ba bước, máu tươi chảy từ khóe miệng, ánh mắt kinh hãi: “Chân Thánh sáu sao đỉnh phong! Tỷ không phải đối thủ!” Lương Tiểu Phượng cũng vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng hồng phấn, hóa thành hình phượng hoàng lửa, mang yếu tố Hỏa, lao thẳng về phía Huyền Dương Tôn Giả, nhưng bị hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng vàng, hóa thành hàng trăm mũi tên lửa, mang yếu tố Hỏa, cắt đứt phượng hoàng, đâm thẳng vào ngực nàng, máu tươi bắn ra, nàng ngã xuống, ánh mắt run rẩy: “Hắn… mạnh quá…”
Huỳnh Thắng lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, đỡ lấy Lương Tiểu Phượng, cười nói: “Tiểu Phượng cô nương, đừng sợ! Có ta bá đây, không ai làm gì được cô nương! Hê hê, mà cô nương bị thương, chắc cần ta bế một chút, đúng không?” Nàng hừ lạnh, khuôn mặt đỏ bừng: “Hừ, ai cần ngươi bế! Ta tự đứng được! Ngươi lo mà đấu với lão kia đi, đừng nói nhảm!” Hắn cười, đặt nàng xuống, quay sang Kim Liên, giọng nghiêm túc: “Kim Tỷ, tỷ ổn không? Lão này để đệ xử, tỷ hỗ trợ đệ nhé! Ta bá, không sợ đâu!” Nàng gật, ánh mắt quyết đoán: “Mai đệ, tỷ ổn! Chúng ta hợp sức, đấu với hắn!”
Huyền Dương Tôn Giả cười lạnh: “Hợp sức? Hai tiểu bối Chân Thánh, cộng thêm ngươi, cũng chỉ là con kiến! Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!” Hắn vung tay, ánh sáng vàng hóa thành một vòng tròn mặt trời khổng lồ, mang yếu tố Hỏa, nhiệt độ kinh khủng, lao thẳng về phía ba người, tự nhủ: “Chết đi!” Huỳnh Thắng vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí lao thẳng về phía mặt trời vàng, “Ầm!” không gian nổ tung, mặt trời vàng bị cắt đôi, nhưng chưởng lực còn sót lại vẫn lao tới, đâm trúng ngực hắn, máu tươi bắn ra, tự nhủ: “ lão này mạnh thật! Nhưng ta bá, không sợ!”
Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành hàng trăm mũi băng nhọn, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía Huyền Dương Tôn Giả, đồng thời tạo ra một màn sương băng bao phủ, giảm nhiệt độ xung quanh, tự nhủ: “Mai đệ, tỷ hỗ trợ đệ!” Huyền Dương Tôn Giả hừ lạnh, vung tay, ánh sáng vàng hóa thành một cơn bão lửa, mang yếu tố Hỏa, thiêu đốt màn sương băng, đồng thời hóa thành hàng trăm mũi tên lửa, lao thẳng về phía Kim Liên, tự nhủ: “Tiểu bối, ngươi không thoát được!” Hắn lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, đỡ lấy Kim Liên, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, lao thẳng về phía Huyền Dương Tôn Giả. “Kiếm Ý – Trảm Hỏa!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Huyền Dương Tôn Giả, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi năm bước, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý của ngươi… sao mạnh vậy? Tiểu tử, ngươi là ai?”
Hắn cười nói: “Ta bá, không cần ngươi biết! Lão muốn đánh nữa không? Ta còn rảnh lắm, hê hê!” Huyền Dương Tôn Giả gầm lên, vận toàn bộ Linh Lực, ánh sáng vàng hóa thành một con phượng hoàng khổng lồ, mang yếu tố Hỏa, lao thẳng về phía ba người, tự nhủ: “Chết đi!” Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành một con băng long khổng lồ, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía phượng hoàng, “Ầm!” không gian nổ tung, băng long và phượng hoàng cùng vỡ vụn, cả hai bị đẩy lùi, máu tươi bắn ra. Hắn lao tới, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, chém ra một đạo kiếm khí cuối cùng, ý chí mạnh mẽ, cắt không gian thành hai mảnh, đâm thẳng vào ngực Huyền Dương Tôn Giả. “Ầm!” Hắn bị đánh bay, đâm vào vách đá, máu tươi phun ra, ngã xuống, bất tỉnh, tự nhủ: “Tiểu tử… ngươi… mạnh quá…”
Hắn thở dốc, máu tươi chảy từ ngực, nhưng ánh mắt sáng rực: “Ta bá, lại thắng! Kim Tỷ, tỷ giỏi lắm, hợp sức với đệ đúng là ăn ý! Hê hê, mà Tiểu Phượng cô nương, cô nương không ghen nữa chứ?” Lương Tiểu Phượng hừ lạnh, khuôn mặt đỏ bừng: “Hừ, ai ghen! Ngươi và tỷ muội của ngươi, đúng là đáng ghét!” Nàng quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút phức tạp, tự nhủ: “Tiểu tử này, mạnh thật… nhưng mà… hừ!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện