Vô Địch Thần May

Chương 127 : Hành Trình Tìm Hồn Tinh Vạn Niên Và Cửa Tử Nguy Hiểm

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 20:42 01-06-2025

.
Phượng Hoàng Cốc dần trở nên yên tĩnh sau trận chiến kinh thiên động địa, mặt đất đỏ rực vẫn bốc lên từng luồng khí nóng, xác của Hỏa Diệm Phượng và Huyền Dương Tôn Giả nằm bất động, chứng minh sự khốc liệt vừa qua. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đứng giữa thung lũng, máu tươi thấm đỏ áo gấm, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, khóe miệng nở nụ cười nói: “ con chim nướng này to thế, mà đánh đau thật! Nhưng ta bá, lấy được Tinh Huyết Phượng Hoàng, Tèo đã phục hồi 60% sức mạnh! Hê hê, giờ chỉ còn Hồn Tinh Vạn Niên nữa, Tèo sẽ mạnh hơn, ta bá, đúng là số đỏ!” Hắn quay sang Kim Liên, dáng thon gọn, xiêm y trắng, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, cười tươi: “Kim Tỷ, tỷ giỏi lắm, hợp sức với đệ đúng là ăn ý! Đệ bá, mà có tỷ bên cạnh, tự nhiên thấy sướng hơn, hê hê!” Kim Liên mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Mai đệ, đệ vẫn thế, lúc nào cũng đùa được! Tỷ mừng vì đệ còn sống, nhưng Phượng Hoàng Cốc nguy hiểm, đệ lấy được Tinh Huyết Phượng Hoàng, giờ định đi đâu?” Hắn gãi đầu, cười nói: “Kim Tỷ, đệ còn phải tìm Hồn Tinh Vạn Niên, bảo vật cuối cùng để chữa trị pháp bảo của đệ! Tèo nói, nó cảm nhận được khí tức Hồn Tinh Vạn Niên ở Vạn Hồn Uyên, một nơi nguy hiểm hơn cả Phượng Hoàng Cốc! Nhưng ta bá, không sợ đâu, hê hê! Tỷ có đi cùng đệ không?” Nàng gật, ánh mắt quyết đoán: “Vạn Hồn Uyên? Tỷ nghe nói nơi đó là tử địa, ngay cả Chân Thánh bảy sao cũng khó sống sót! Nhưng đệ đi, tỷ sẽ đi cùng! Tỷ không để đệ mạo hiểm một mình!” Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng, đứng một bên, ánh mắt kiêu ngạo lườm Huỳnh Thắng, giọng nói đầy ghen tuông: “Hừ, ngươi có tỷ muội tốt rồi, còn hỏi ta làm gì? Vạn Hồn Uyên nguy hiểm thế, ta không đi đâu! Ngươi muốn chết thì tự đi, đừng kéo ta theo!” Hắn cười khổ, gãi đầu: “ Tiểu Phượng cô nương vẫn ghen à? Ta bá, mà sao thấy sướng thế này? Hê hê, cô nương cứ nghỉ ngơi đi, đệ đi với Kim Tỷ một chuyến, xong rồi về ngay! Đừng ghen nữa, mắt đẹp thế, lườm nhiều xót lắm!” Nàng hừ lạnh, khuôn mặt đỏ bừng, quay mặt đi: “Hừ, ai ghen! Ngươi đi đâu ta không quan tâm! Nhưng… nhưng nếu ngươi chết, ta… ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Hắn cười lớn: “Hê hê, yên tâm, ta bá, không chết được đâu!” Hắn và Kim Liên rời Phượng Hoàng Cốc, hướng về Vạn Hồn Uyên, một tử địa nổi tiếng ở Đại Thổ Bắc Vực, nơi được đồn đại là chôn vùi hàng vạn linh hồn từ thời cổ đại, khí tức âm u, nguy hiểm đến mức ngay cả Chân Thánh bảy sao cũng khó sống sót. Trên đường đi, Kim Liên lo lắng: “Mai đệ, Vạn Hồn Uyên không đơn giản, nghe nói nơi đó có Hồn Vương, một ma thú cấp Chân Thánh tám sao, từng giết chết hàng trăm cao thủ! Đệ chỉ Chân Thánh ba sao, làm sao đối phó?” Hắn cười nói: “Kim Tỷ, đừng lo mà! Ta bá, không sợ đâu! Chân Thánh tám sao thì sao, đệ từng đánh Chân Thánh sáu sao rồi, thêm chút nữa cũng không sao, hê hê! Với lại, có tỷ bên cạnh, đệ tự nhiên có thêm động lực!” Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đệ vẫn thế, lúc nào cũng đùa được! Nhưng tỷ sẽ bảo vệ đệ, dù có nguy hiểm thế nào!” Sau ba ngày đường, cả hai đến Vạn Hồn Uyên, một thung lũng âm u, không khí lạnh buốt, sương mù xám bao phủ, mang theo tiếng rít ghê rợn của linh hồn, từng luồng khí âm u lan tỏa, khiến ngay cả Chân Thánh cũng cảm thấy rùng mình. Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, đẩy khí âm u ra ngoài, tự nhủ: “Nơi này, nguy hiểm thật! Khí tức linh hồn, mạnh hơn ta tưởng! Hồn Tinh Vạn Niên chắc chắn ở sâu bên trong, nhưng ta bá, không sợ!” Hắn quay sang Kim Liên, cười nói: “Kim Tỷ, lạnh thế này, tỷ có muốn đệ ôm cho ấm không? Đệ bá, ôm tốt lắm, hê hê!” Nàng lườm hắn, nhưng khóe miệng thoáng nụ cười: “Hừ, đệ đừng đùa nữa! Tỷ tự lo được, đi thôi, cẩn thận!” Cả hai tiến sâu vào Vạn Hồn Uyên, sương mù càng lúc càng dày, khí âm u càng lúc càng mạnh, ngay cả Thiên Y Vô Hạn cũng phải vận chuyển liên tục để chống lại. Hắn cảm nhận khí tức Hồn Tinh Vạn Niên từ phía trước, tự nhủ: “Khí tức này, ở sâu bên trong! Hồn Tinh Vạn Niên, ta bá, phải lấy được!” Đột nhiên, một tiếng rít ghê rợn vang lên, từ sâu trong sương mù, một bóng dáng khổng lồ lao ra—Hồn Vương, cấp Chân Thánh tám sao sơ kỳ, thân hình cao lớn, không có thực thể, chỉ là một khối sương mù đen, đôi mắt đỏ rực, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Hai tiểu bối Chân Thánh, dám vào Vạn Hồn Uyên? Hồn Tinh Vạn Niên là của ta, các ngươi chỉ là con mồi!” Kim Liên kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Chân Thánh tám sao! Mai đệ, chúng ta không phải đối thủ! Chạy đi!” Hồn Vương rít lên, vung tay, sương mù đen hóa thành hàng trăm mũi tên linh hồn, mang yếu tố Thổ trong ngũ hành, mang theo khí tức âm u, lao thẳng về phía cả hai, tự nhủ: “Chết đi!” Hắn cười nói, gãi đầu: “ con ma này ghê gớm ghê! Nhưng ta bá, không chạy đâu! Kim Tỷ, chúng ta hợp sức, xử nó! Hê hê, đánh xong, đệ mời tỷ ăn bánh bao, ngon lắm!” Nàng mỉm cười, ánh mắt quyết đoán: “Đệ vẫn đùa được! Được, chúng ta hợp sức!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh các mũi tên linh hồn, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí lao thẳng về phía Hồn Vương, cắt đứt các mũi tên linh hồn, đâm thẳng vào thân sương mù, “Ầm!” một tiếng nổ vang, Hồn Vương rít lên đau đớn, nhưng không ngã, sương mù tái hợp, vung tay, sương mù đen hóa thành một cơn bão linh hồn, mang yếu tố Thổ, bao phủ cả thung lũng, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi mạnh hơn ta nghĩ! Nhưng ngươi phải chết!” Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành hàng trăm mũi băng nhọn, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía cơn bão linh hồn, đồng thời tạo ra một màn sương băng bao phủ, giảm khí âm u, tự nhủ: “Mai đệ, tỷ hỗ trợ đệ!” Hồn Vương rít lên, vung tay, sương mù đen hóa thành một bàn tay khổng lồ, mang yếu tố Thổ, đập thẳng về phía màn sương băng, “Ầm!” màn sương vỡ vụn, bàn tay tiếp tục lao về phía Kim Liên, mang theo áp lực kinh khủng. Hắn lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, đỡ lấy Kim Liên, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, lao thẳng về phía Hồn Vương. “Kiếm Ý – Trảm Hồn!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Hồn Vương, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi năm bước, sương mù tan ra, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý của ngươi… sao mạnh vậy? Tiểu tử, ngươi là ai?” Hắn cười nói: “Ta bá, không cần ngươi biết! Lão ma, ngươi muốn đánh nữa không? Ta còn rảnh lắm, hê hê!” Hồn Vương gầm lên, vận toàn bộ Linh Lực, sương mù đen hóa thành một con rồng linh hồn khổng lồ, mang yếu tố Thổ, lao thẳng về phía cả hai, tự nhủ: “Chết đi!” Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành một con băng long khổng lồ, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía rồng linh hồn, “Ầm!” không gian nổ tung, băng long và rồng linh hồn cùng vỡ vụn, cả hai bị đẩy lùi, máu tươi bắn ra. Hắn lao tới, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, chém ra một đạo kiếm khí cuối cùng, ý chí mạnh mẽ, cắt không gian thành hai mảnh, đâm thẳng vào ngực Hồn Vương. “Ầm!” Hắn bị đánh bay, sương mù tan rã, ngã xuống, bất tỉnh, tự nhủ: “Tiểu tử… ngươi… mạnh quá…” Hắn thở dốc, máu tươi chảy từ ngực, nhưng ánh mắt sáng rực: “Ta bá, lại thắng! Kim Tỷ, chúng ta hợp sức, đúng là ăn ý! Hê hê, mà con ma này, suýt nữa làm đệ chết! Ta bá, mà cũng sợ thật!” Hắn lao tới, lấy Hồn Tinh Vạn Niên từ ngực Hồn Vương, ánh mắt sáng rực: “Hồn Tinh Vạn Niên, ta bá, lấy được rồi! Tèo, ngươi sắp mạnh hơn! Hê hê, lần này nguy hiểm thật, suýt nữa thì đi gặp tổ tiên, may mà ta bá!” Kim Liên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Mai đệ, đệ giỏi lắm! Nhưng lần sau, đừng mạo hiểm thế nữa, tỷ lo lắm!” Hắn cười nói: “Kim Tỷ, yên tâm, đệ bá, không chết được đâu! Hê hê, giờ chúng ta về thôi, Tiểu Phượng cô nương chắc đang ghen dữ lắm!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang