Vô Địch Thần May

Chương 14 : Loạn Tiệc Hoàng Cung

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 09:17 12-11-2019

.
Huỳnh Thắng cười nhẹ, không đáp, tiếp tục trò chuyện với Dịch Quý Dương về kinh thành Minh Châu. Hai người đang hàn huyên sôi nổi, một tiểu thái giám áo lụa xanh bước đến, cung kính: “Hai vị công tử, Hoàng đế triệu kiến tại chánh điện.” Hắn và Quý Dương gật đầu, chỉnh áo bào, theo thái giám. Trên đường, Huỳnh Thắng ngắm hoàng cung, lòng thầm thán phục. Cung điện nguy nga, cột chạm rồng vàng, mái ngói đỏ rực, linh khí nồng đậm. Cung nữ áo lụa thướt tha, mỗi người như mỹ nhân tuyệt sắc, khiến hắn xuýt xoa: “Đẹp thế này, ra ngoài đời thường chắc khuynh thành! Tiếc là ‘tiểu đệ’ ta chỉ để đi đái!” Hắn thở dài, lòng chua xót. Đến chánh điện, một thái giám già, râu bạc, tiếp đón. Điện rộng lớn, sàn đá trắng bóng, bàn tiệc bày linh quả, rượu ngâm thảo dược, hương trầm thoảng bay. Triều thần áo gấm đứng hai bên, khí thế uy nghiêm. Huỳnh Thắng và Dịch Quý Dương thi lễ với Hoàng đế Ung Khiêm, ngồi trên ngai vàng, áo long bào rực rỡ. Ung Khiêm nở nụ cười, đáp lễ, đặc biệt với Huỳnh Thắng. Hắn thầm nghĩ: “Lão này khí chất không bằng Dịch Đông Phương, nhưng vẫn đẹp trai hơn ta vài phần!” Ung Khiêm ra hiệu, thái giám già đọc công lao: “Huỳnh Thắng, Dịch Quý Dương, lập đại công lấy lại Minh Chân Phương, tiêu diệt Hắc Nguyệt giáo. Ban thưởng: 500 lượng vàng, 10 viên linh thạch sơ cấp, một linh khí hạ phẩm.” Dịch Quý Dương vui mừng, quỳ tạ ơn. Huỳnh Thắng đứng thẳng, ôm quyền: “Hạ thần không dám nhận. Chỉ xin một lần cảm ngộ Minh Chân Phương, mong Hoàng đế chấp thuận.” Hắn bình thản, tâm như chỉ thủy, nhưng thầm nghĩ: “Nguyệt muội nhắc đúng, phải xin báu vật này!” Ung Khiêm bất ngờ, ánh mắt lóe tia cân nhắc. Nếu là người khác, lão đã nổi giận, nhưng Huỳnh Thắng là cường giả Trúc Cơ, lão muốn chiêu mộ. Lão mỉm cười, định đáp, thì một tiếng quát chói tai vang lên: “To gan! Dám xem thường Hoàng đế!” Một lão già gầy gò, áo gấm tím, râu dài, mắt sắc như dao, bước ra từ hàng quan lại. Ung Khiêm nhìn lão, giọng trầm: “Thừa tướng Mạc Kỳ, ý khanh thế nào? Huỳnh công tử có công lớn, yêu cầu này hợp lý.” Huỳnh Thắng nhíu mày, dùng Vô Thiên Nhãn bí mật quét Mạc Kỳ. Thông tin hiện lên: “Mạc Kỳ, Luyện Thể tầng tám đỉnh phong, am hiểu dùng độc, cấu kết Hắc Nguyệt giáo, hạ độc Thái sư Cái Nhiếp.” Hắn giật mình, thầm nghĩ: “Tên này là kẻ thù sư phụ! Nguyệt muội nói đúng, lão nguy hiểm!” Mạc Kỳ lạnh lùng: “Không thể! Chỉ con cháu vương thất mới được cảm ngộ Minh Chân Phương. Hắn dù có công, cũng phải bắt giam, phế võ công, đuổi đi. Nếu không, quốc gia đại loạn, uy nghiêm Hoàng đế để đâu?” Ung Khiêm sững sờ, không ngờ Mạc Kỳ phản đối mạnh. Triều thần im lặng, nể lão ba phần, không ai dám lên tiếng. Huỳnh Thắng bình thản, tâm tĩnh, nhưng lòng cười lạnh: “Lão già, muốn chơi ta? Để xem ai nhục hơn!” Ung Khiêm nhìn hắn, cười hòa hoãn: “Huỳnh công tử, chọn thưởng khác được không? Ta ban thêm hai viên linh thạch, thế nào?” Hắn chưa đáp, Mạc Kỳ quát: “Không được! Linh thạch quý hơn vàng, sao ban cho hắn? Phế võ công, đuổi đi!” “Xoẹt!” Một luồng kiếm khí mỏng như tơ, mát rượi, lướt qua Mạc Kỳ. Lão giật mình, cảm giác không ổn, nhìn xuống. Áo bào rách toạc, “tiểu đệ” lộ ra, khiến lão hoảng loạn, tay che chỗ nhạy cảm, hét thất thanh. Triều thần trợn mắt, miệng giật giật, cố nén cười. Ung Khiêm mặt lúc đỏ, lúc xanh, không biết xử sao. Huỳnh Thắng hờ hững: “Lỡ tay, thật có lỗi!” Hắn thầm nghĩ: “Lỡ tay chị gái lão! Dám chơi ta, cho lão khoả thân trước triều!” Mạc Kỳ gào thét: “Lỡ tay nhà ngươi! Ta giết cả họ ngươi!” Hắn định lao lên, thì Huỳnh Thắng rút Độc Nhân Kiếm, chém vài đường. Kiếm khí uyển chuyển như tơ, bay ào ạt, nhắm đầu lão. Mạc Kỳ không kịp phản ứng, chỉ thấy tóc rơi lả tả. Một thái giám ném gương nhỏ, lão nhìn vào, run rẩy: tóc cắt thành “mâm ngũ quả”, như bàn cúng rằm. “Ta giết ngươi! Rút gân, lột da!” Mạc Kỳ điên tiết, lao tới, quên cả che “tiểu đệ”. Triều thần che miệng, cung nữ đỏ mặt, một người thì thầm: “Trái giữa là xoài, ta cá trăm lượng!” Ung Khiêm hét lớn: “Đủ rồi! Dừng lại!” Lão ra hiệu, thái giám đưa áo khoác cho Mạc Kỳ. Mạc Kỳ mặc áo, run rẩy, nghẹn ngào: “Hoàng đế, giết hắn! Hắn nhục ta, chết trăm lần cũng không rửa nhục!” Lão chỉ Huỳnh Thắng, tóc “mâm ngũ quả” rung sóng động, khiến triều thần suýt bật cười. Huỳnh Thắng bình thản, lấy mật thư Cái Nhiếp từ giới chỉ, đưa Ung Khiêm: “Hoàng đế, xem cái này trước.” Hắn thầm nghĩ: “Mật thư sư phụ, nhờ Trí Tuệ hai sao, ta đã giải mã. Giờ là lúc lật mặt lão!” Mật thư ghi rõ Mạc Kỳ cấu kết Hắc Nguyệt giáo, hạ độc Cái Nhiếp, và nơi cất báu vật trấn quốc. Hắn đã xác nhận bằng Vô Thiên Nhãn, biết lão là cao thủ Luyện Thể tầng tám, am hiểu độc. Ung Khiêm cầm thư, tay run rẩy, đọc kỹ vài lần. Mắt lão đỏ ngầu, sát khí bùng lên, nhìn Mạc Kỳ. Lão cảm giác không ổn, phi thân lao ra cửa chánh điện. Hắn cười lớn: “Lão phu sẽ trả thù! Huỳnh Thắng, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Hắn đạp cây, nhảy cao, định trốn. “Xoẹt!” Kiếm khí mát rượi lướt qua, áo khoác rách toạc, “tiểu đệ” lại lộ. Cung nữ gần đó hét lên: “Biến thái! Trời ơi, biến thái!” Mạc Kỳ giật mình, tím mặt, lao vào bụi cây gần đó. “Bụp!” Một làn sương xám bốc lên, mùi hôi lan tỏa. Hắn ngứa điên cuồng, nhảy ra, gãi như khỉ. Huỳnh Thắng cười lạnh: “Tẩy Bì độc của Tử Tinh Hoa, không chết, nhưng ngứa đến điên! Lão không mặc gì, càng ngứa gấp bội!” Hắn đã lén thả độc khi Mạc Kỳ lao vào bụi cây, dự đoán mọi hành động. Đám đông vây quanh, cung nữ che mắt, triều thần thì thầm. Ung Khiêm bước tới, điểm huyệt Mạc Kỳ, ra lệnh: “Nhốt vào đại lao!” Vệ sĩ kéo lão đi, lão vẫn gãi, tóc “mâm ngũ quả” rung lắc, thê thảm không tả. Ung Khiêm quay sang Huỳnh Thắng, ánh mắt phức tạp: “Công tử, lần này nhờ ngươi, mới lật mặt kẻ phản bội. Nhưng hành động có phần quá trớn.” Hắn ôm quyền, giọng bình thản: “Hạ thần lỡ tay, mong thứ tội. Chỉ vì thấy Mạc Kỳ khả nghi, nên dùng cách này ép lão lộ nguyên hình.” Hắn thầm nghĩ: “Lỡ tay cái gì, ta cố ý đấy! Lão dám cấu kết Hắc Nguyệt, hại sư phụ, đáng đời!” Ung Khiêm gật đầu, ra lệnh tiếp tục yến tiệc. Hắn thầm nhủ: “Minh Chân Phương chưa xin được, nhưng lật mặt Mạc Kỳ, đáng giá! Phải cẩn thận, kinh thành còn nhiều bí mật, nhất là mật thư sư phụ.” Hắn liếc triều thần, ánh mắt lóe tia cảnh giác, sẵn sàng đối mặt thử thách mới.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang