Vô Địch Thần May

Chương 15 : Chia Tay Kinh Thành

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 09:17 12-11-2019

.
Sau yến tiệc, Hoàng đế Ung Khiêm triệu Huỳnh Thắng đến thư phòng riêng. Thư phòng rộng lớn, giá sách gỗ mun đầy bí kíp, bàn đá khắc trận pháp, hương trầm thoảng bay. Ung Khiêm, long bào giản dị, ánh mắt sâu thẳm, nhìn hắn hồi lâu, giọng trầm: “Sư đệ, Thái sư thế nào rồi?” Lão nhận ra chiêu kiếm Lục Kiếm Quy Nhất, biết hắn là đệ tử Cái Nhiếp. Huỳnh Thắng chắp tay sau lưng, nhìn xa xăm qua cửa sổ, thở dài: “Sư phụ đã viên tịch.” Hắn ôm quyền, cúi đầu: “Chúng ta đều là học trò của người. Xin sư huynh nhận một lễ.” Ung Khiêm vội đỡ dậy, mắt đỏ hoe: “Sư đệ, kể ta nghe, chuyện gì đã xảy ra?” Huỳnh Thắng kể lại hành trình gặp Cái Nhiếp, từ lão ăn mày lở loét đến truyền nội công, nhưng giấu chuyện vô tình đè chết sư phụ. Hắn nhấn mạnh lão bị Hắc Nguyệt giáo hạ độc, truy sát, và để lại mật thư. Ung Khiêm nghe xong, nắm tay siết chặt, đau đớn kìm nén, giọng nghẹn: “Sư phụ… sao lại ra đi như thế?” Lão lấy từ ngực áo một hộp ngọc, đưa hắn: “Đây là Minh Chân Phương. Sư đệ cảm ngộ trong ba ngày. Ngươi có quyền đi bất kỳ đâu trong cung, tùy ý.” Huỳnh Thắng ôm quyền tạ ơn, cáo từ, lòng thầm nghĩ: “Sư huynh hào sảng, nhưng ta phải rời đi. Kinh thành không phải nơi ta thuộc về.” Ung Khiêm gật đầu, ánh mắt phức tạp: “Tạm để sư đệ ở đây. Xử lý Mạc Kỳ xong, ta sẽ tính tiếp.” Hắn rời thư phòng, bóng lưng tiêu sái, nhưng lòng nặng trĩu vì mảnh giấy Cái Nhiếp và bí mật chưa tiết lộ. Về phòng, gần trưa, hắn đóng cửa, khóa chặt, lấy Minh Chân Phương ra. Báu vật hình kim tự tháp, nhỏ như nắm tay, tỏa ánh sáng trắng dịu. Hắn kích hoạt Vô Thiên Nhãn, thông tin hiện lên: “Minh Chân Phương, báu vật cấp một, do cường giả Hóa Thần tạo ra. Tăng cảm ngộ cho tu sĩ từ Kim Đan trở xuống. Dùng một lần, mất một năm phục hồi. Hiệu quả cao nhất: nhỏ một giọt máu, hai giọt lệ vào đỉnh, hòa trộn đều.” Hắn sững sờ: “Hóa Thần? Quá khủng!” Hắn cắn ngón tay, nhỏ máu, ép hai giọt lệ, trộn đều, nhỏ vào đỉnh báu vật. “Vù!” Minh Chân Phương sáng chói, hào quang trắng bắn vào mi tâm. Đầu óc hắn thông thoáng, như mở ra chân trời mới, cảm giác sảng khoái kéo dài vài phút, rồi tắt. Hắn kiểm tra, dòng chữ hiện lên: “Điểm gốc Trí Tuệ: 240.” Hắn rùng mình: “Từ 210 lên 240? Trí Tuệ hai sao, nhân ba, là 720 điểm! Nếu ba sao, nhân bốn, chắc hack não thiên hạ!” Hắn sung sướng, nhưng tinh thần mệt mỏi, nhẩm: “Vô Thiên Nhãn và Minh Chân Phương đúng là bá đạo!” Bỗng, tiếng bước chân nhẹ vang lên, là Tuyết Nguyệt. Hắn kìm vui, bình thản nhấp trà, dáng vẻ tiêu sái. Cửa bật mở, nàng xông vào, mắt đỏ hoe, tức giận, giật chén trà, ném xuống sàn. Hắn giả bộ ngạc nhiên: “Nguyệt muội, ai ức hiếp muội?” Hắn biết nàng giận, nhưng vẫn trêu, nhờ Trí Tuệ 720 điểm đoán được lý do. Nàng nghẹn ngào, nước mắt lăn dài: “Huynh… không, sư thúc mới đúng! Sao huynh giấu ta?” Hắn thở dài, giọng buồn: “Muội à, con người không chọn được nơi sinh ra. Huynh cũng vậy. Nếu không thay đổi được, hãy thuận theo tự nhiên. Hôm nay, huynh sẽ đến thư viện, rồi rời đi, không biết bao giờ gặp lại.” Tuyết Nguyệt sững sờ, mắt đỏ hơn: “Huynh đi đâu? Muội đi cùng được không?” Hắn lắc đầu, giọng trầm: “Nơi huynh đến quá nguy hiểm. Thứ lỗi, huynh không đồng ý.” Nàng nắm tay hắn, giọng run: “Nếu có dịp, huynh quay lại thăm muội, thế là đủ.” Nàng bỏ chạy, bóng lưng nhỏ bé khuất sau cửa, để lại hắn đứng lặng, lòng thoáng buồn. Hắn lẩm bẩm: “Nguyệt muội, kinh thành không giữ được ta. Chân trời kia mới là nhà.” Hắn gạt cảm xúc, đến thư viện hoàng cung. Thư viện đồ sộ, giá sách cao chót vót, hàng ngàn bí kíp, y dược, địa đồ, tích truyện xếp ngay ngắn. Nhờ khẩu dụ Ung Khiêm, vệ sĩ không cản, hắn tha hồ lật xem. Vèo! Ba tiếng sau, mọi cuốn sách in sâu vào não, không thiếu một chữ. Hắn thầm nghĩ: “Trí Tuệ hai sao đúng là hack! Y dược, võ công, địa đồ… kiến thức rộng như biển! Đáng tiếc, bí kíp phẩm giai thấp, chỉ huyền giai trở xuống.” Hắn kiểm tra, điểm gốc Trí Tuệ tăng lên 250, nghĩa là 750 điểm. Hắn cười toe: “Thông minh thế này, Einstein chắc đội quần ta!” Trời tối, hắn về phòng, lấy hai viên linh thạch (một từ Tử Tinh Hoa, một từ Ung Khiêm) tu luyện. Vài hô hấp, linh thạch vỡ vụn, năng lượng tinh thuần tràn vào đan điền. Tu vi đạt Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, chỉ kém chút đến trung kỳ. Hắn thầm nghĩ: “Nhanh thế? Linh thạch đúng là báu vật!” Hắn lấy bản đồ Hắc Ám của Tử Tinh Hoa, kiểm tra địa đồ thư viện. Sau hai tiếng, với Trí Tuệ 750 điểm, hắn giải mã: “Bảo Nguyên, cấm địa trung lập, cách 15,000 km, không thuộc quốc gia nào. Đi bộ, khám phá, mất 20 ngày. Có phi hành thú, nhanh hơn nhiều.” Hắn xoa mi tâm: “IQ thế này mà mất hai tiếng? Người khác chắc vài năm!” Hắn đọc ghi chép thư viện, phát hiện lục địa này khác truyện huyền huyễn. Cùng Trúc Cơ, sức mạnh khác nhau tùy thể chất. Hắn đạt 12,000 điểm sức mạnh, nhưng có người mới Trúc Cơ đã 14,000. Hắn thở dài: “Nhục nhã! Nội công sư phụ khủng, mà ta yếu thế? May có Vô Thiên Nhãn và kỹ năng bù đắp!” Hắn tự tin, ánh mắt rực cháy. Sáng hôm sau, hắn đến thư phòng Ung Khiêm, tạm biệt. Lão nhìn hắn, giọng trầm: “Sư đệ, sao không ở lại ít lâu? Đêm qua, Mạc Kỳ tự sát, ta không hiểu nổi.” Hắn thầm nghĩ: “Tự sát? Hay Hắc Nguyệt giáo thủ tiêu? Lão không thoát được đâu!” Hắn ôm quyền: “Đệ có việc phải làm, mong sư huynh thông cảm. Lần này đi, không biết bao giờ trở lại. Huynh giữ sức khỏe.” Ung Khiêm lấy hộp ngọc, đưa hắn: “Hai viên linh thạch, quà ta tặng đệ. Hy vọng một ngày đệ trở lại thăm.” Hắn nhận hộp, lòng cảm động: “Lục Băng Cương thiếu linh thạch, lão vẫn cho ta. Tình sư huynh đáng quý!” Hắn ôm quyền, phi thân ra khỏi cung, áo bào tung bay, bóng lưng tiêu sái. Hắn rời kinh thành, nhắm hướng đông, vượt 300 km ra khỏi Lục Băng Cương. Trước mắt là rừng Hắc Ám, Yêu khí mịt mù, dẫn đến quốc gia Nhất Băng Nguyên, đồng minh bát lưu. Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt rực cháy: “Bảo Nguyên, ta đến đây! Hắc Ám, Hắc Nguyệt, mảnh giấy sư phụ… bí mật sẽ lộ!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang