Vô Địch Thần May

Chương 16 : Giả Danh Vỹ Lạc

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 09:18 12-11-2019

.
Huỳnh Thắng thúc ngựa phi nước đại, gần hai ngày sau, đến vùng biên giới rừng Hắc Ám. Rừng âm u, Yêu khí mịt mù, cây cổ thụ cao chót vót, che kín ánh mặt trời. Hắn thả ngựa, tìm một ngọn đồi nhỏ, đốt đống lửa tí tách. Ngồi thiền bên lửa, ánh đèn sâu bướm lập lòe trong bóng tối, hắn chợt nhớ Trái Đất. Hắn lẩm bẩm: “Mẹ giờ thế nào? Anh chị, đám bạn thân còn nhớ ta không?” Hắn gạt nỗi nhớ, tập trung thiền, tai cảnh giác từng tiếng động. Rừng biên giới nguy hiểm, ma thú dùng độc có thể biến hắn thành mồi bất cứ lúc nào. Dù mạnh, hắn vẫn thận trọng, thầm nghĩ: “May Mắn ba sao, đừng để nhọ lúc này!” Sáng hôm sau, mặt trời xuyên qua tán lá, hắn tiếp tục hành trình. Vận Thiên Nam Bộ Pháp, hắn phi thân trên ngọn cổ thụ, lao vút như gió, quyết băng qua rừng trước khi tối. Đột nhiên, tiếng binh khí va chạm vang lên phía trước. Hắn chỉnh tốc độ, lặng lẽ đến gần, ẩn sau tán lá. Trước mắt, một thanh niên áo lam, mặt mũi tuấn tú nhưng tái nhợt, đang chiến đấu với Ngân Giác Xà. Con xà dài chín mét, vảy bạc lấp lánh, sừng nhọn trên đầu, đuôi sắc như dao, sức mạnh 15,500 điểm, cấp chín đỉnh phong. Hắn kích hoạt Vô Thiên Nhãn, thông tin hiện lên: “Ngân Giác Xà, ma thú cấp chín đỉnh phong. Điểm mạnh: đầu và đuôi phóng độc tê liệt thần kinh, tốc độ nhanh, vảy ngân giáp cứng như thép. Điểm chí mạng: yết hầu, và huyệt nhỏ trên đuôi, cách đỉnh đuôi 62 cm, lệch phải 3 cm.” Hắn thầm nghĩ: “Nguy hiểm thật! Dù Trúc Cơ hậu kỳ cũng ngại đối mặt.” Thanh niên đã trúng độc, động tác chậm chạp, hơi thở yếu. Gần đó, hai thi thể khác nằm bất động, không còn hơi thở. Huỳnh Thắng nhíu mày, lòng trắc ẩn trỗi dậy: “Chết mà không cứu, ta không làm được!” Hắn tính toán nhanh, rút Độc Nhân Kiếm, tung chiêu mạnh nhất Lục Kiếm Quy Nhất. Sáu tia kiếm khí lao thẳng yết hầu xà, sắc bén như chớp. Ngân Giác Xà gầm gừ, ánh mắt khinh thường, cúi đầu để vảy giáp chắn. Hắn nhếch mép, hất kiếm, kiếm khí đổi quỹ đạo, nhắm huyệt chí mạng trên đuôi. “Phập!” Một tiếng mềm mại, như đâm vào đậu hũ. Xà rú đau đớn, máu phun, thân dài quằn quại, rồi gục xuống, trút hơi thở cuối cùng. Hắn thầm cười: “Dương đông kích tây, lão xà ngu quá! Trí Tuệ 750 điểm không phải để trưng!” Hắn bước đến thanh niên, thấy anh dựa gốc cây, mặt trắng bệch, mê man. Dùng Vô Thiên Nhãn, thông tin hiện lên: “Trần Vỹ Lạc, 18 tuổi, Luyện Thể tầng bảy đỉnh phong. Con trai cả Cơ Hương Nguyệt, chị của Trần Diệp Lam. Trúng độc Ngân Giác Xà, xâm nhập não, không thể cứu chữa.” Hắn lắc đầu, thở dài: “Hết cách rồi…” Vỹ Lạc mở mắt yếu ớt, nắm tay hắn, giọng run: “Ta bị hãm hại… chết không cam lòng! Xin cứu mẹ ta, Cơ Hương Nguyệt, và em gái, Trần Diệp Lam…” Nước mắt lăn dài, anh tắt thở, khuôn mặt đầy tiếc hận. Huỳnh Thắng nắm chặt tay, lòng nặng trĩu: “Một kiếp người, ngắn ngủi thế sao? Ta hứa, sẽ đòi công đạo cho ngươi!” Hắn lấy nội đan Ngân Giác Xà, vài vảy giáp, cất vào giới chỉ. Hắn đào ba ngôi mộ, chôn Vỹ Lạc và hai người kia, lập bia gỗ đơn sơ. Hắn vận Di Cung Dịch Diện, cải trang thành Vỹ Lạc, áp chế tu vi xuống Luyện Thể tầng bảy. Dùng Vô Thiên Nhãn, hắn học nhanh võ kỹ của Vỹ Lạc từ trí nhớ, bắt chước hoàn hảo. Hắn thầm nghĩ: “Giống như sinh đôi, chỉ khác ‘tiểu đệ’ thôi!” Hắn lấy chút huyết Vỹ Lạc, bôi lên áo, đảm bảo không ai nghi ngờ. Hắn phi thân khỏi rừng, nhắm hướng đông, nơi gia tộc Trần cách 1,000 km. Hắn biết từ Vô Thiên Nhãn: gia tộc Trần là đệ nhất thế lực Nhất Băng Nguyên, nắm triều chính, được đại gia tộc chống lưng. Vỹ Lạc là thiên tài chi thứ, được trưởng lão chiếu cố, nhưng bị hãm hại vì đe dọa vị trí kế vị. Hắn lẩm bẩm: “Tội nghiệp tiểu tử, sinh không gặp thời. Ta sẽ giúp ngươi đòi công đạo!” Trên đường, hắn ghé tửu lâu, nghe bàn tán. Người thì thầm: “Vỹ Lạc mất tích, chắc bị ám hại! Sinh nhật Hoàng đế bảy ngày nữa, ngày chọn kế vị, sao lại biến mất?” Kẻ khác nhắc nhỏ: “Đừng nhiều chuyện, chết lúc nào không hay!” Hắn nhấp trà, lòng lạnh: “Âm mưu sâu thật. Ta phải cẩn thận, đừng để lộ chuyện Cái Nhiếp.” Bốn ngày sau, hắn đến Kế Đô thành, thủ phủ Nhất Băng Nguyên. Thành nguy nga, tường đá cao chót vót, khắc trận pháp, linh khí nồng đậm, không thua Minh Châu. Hắn thầm nghĩ: “Bát lưu, nhưng gần thất lưu. Chỉ cần Kết Đan tọa trấn, thành sẽ thăng cấp.” Hắn đọc thư viện Minh Châu, biết lục địa này phân biệt quốc gia và tông phái. Quốc gia bát lưu cần Trúc Cơ, tông phái bát lưu cần Kết Đan, nên tông phái cao hơn một bậc. Hắn lẩm bẩm: “Thế giới này như sa mạc, ta chỉ là hạt cát. Phải mạnh hơn, khám phá hết!” Vào cổng thành, vệ sĩ áo giáp nhận ra “Vỹ Lạc”, cúi chào cung kính. Hắn gật đầu, ánh mắt cảnh giác. Hắn cảm nhận vài ánh mắt theo dõi, thầm nghĩ: “Đã lộ rồi. Phải diễn cho trót!” Một thanh niên áo gấm, mặt trắng như ngọc, bước đến, thi lễ: “Vỹ Lạc thiếu gia, lâu không gặp!” Hắn dùng Vô Thiên Nhãn, thông tin hiện lên: “Thôi Vân, 19 tuổi, Luyện Thể tầng tám sơ kỳ, bạn thân Vỹ Lạc từ nhỏ, nhưng có ý đồ bất minh.” Hắn mỉm cười, giọng thân mật: “Thôi Vân, bạn thân thì đừng khách sáo!” Thôi Vân nắm tay hắn, vuốt nhẹ, mắt lấp lánh: “Ba ngày nữa là sinh nhật Hoàng đế, chọn kế vị. Ngươi đủ tư cách tranh, sao mất tích? Ta lo lắm!” Hắn nổi da gà, rút tay, lườm: “Lo cái gì?” Thôi Vân đỏ mặt, vội nói: “Xin lỗi, ta không kìm được, sẽ điều tiết lại!” Hắn quay đi, lòng lạnh: “Tên này có vấn đề! Bạn thân hay kẻ thù?” Đám đông bàn tán xôn xao, nhìn “Vỹ Lạc” trở lại. Hắn thuê xe ngựa, đến phủ họ Trần. Hai tiếng sau, xe dừng trước một phủ đệ nguy nga, cổng chạm rồng phượng, vệ sĩ giáp bạc canh gác nghiêm mật. Khuôn viên bên trong như tiên cảnh, hồ sen, giả sơn, phong thủy hài hòa. Hắn thán phục: “Đẹp hơn cung điện Minh Châu! Sinh ra đây, ngày ăn ba bữa, ngủ tám tiếng, sướng như tiên!” Vệ sĩ nhận ra “Vỹ Lạc”, cúi chào, dẫn hắn vào. Hắn vừa đi vừa quan sát, lòng thầm nghĩ: “Phủ đệ thế này, nhưng âm mưu sâu như biển. Vỹ Lạc, ta sẽ tìm kẻ hại ngươi!” Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt lóe tia quyết tâm, sẵn sàng đối mặt thử thách trong phủ họ Trần.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang