Vô Địch Thần May
Chương 17 : Âm Mưu Phủ Trần
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 08:16 13-11-2019
.
Huỳnh Thắng bước vào phòng, ánh đèn dầu mờ nhạt chiếu lên bàn gỗ cũ kỹ. Căn phòng tiện nghi, giường chạm khắc hoa văn, nhưng so với khu của con cháu chính thống, chẳng đáng nhắc. Hắn thầm nghĩ: “Vỹ Lạc là thiên tài, mà chỉ được thế này? Gia tộc Trần đúng là phân biệt rõ ràng!”
Trên đường về, hắn gặp Trần Anh Đức, một đối thủ tranh vị kế thừa. Anh Đức cao lớn, áo gấm đỏ, mặt lạnh như băng, mắt lóe tia sắc bén. Huỳnh Thắng ôm quyền, giọng cung kính: “Gặp qua đại huynh.” Anh Đức sững người, ánh mắt thoáng kinh ngạc, rồi cười nhạt: “Đệ đi đâu mà mấy ngày không về?”
Hắn bình thản: “Đệ ra ngoài tìm quà mừng sinh nhật Đại bá, nên lâu chút. Giờ mệt, về phòng nghỉ trước.” Hắn xoay người, bước đi, cảm nhận sát khí lạnh lẽo từ sau lưng. Anh Đức híp mắt, sát cơ bùng lên, rồi thu liễm, vội rời đi. Hắn thầm cười lạnh: “Muốn trừ ta? Lão đại, ngươi lộ liễu quá!”
Về phòng chưa lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Diệp Lam, em gái Vỹ Lạc, áo lụa trắng, khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt, bước vào. Nàng khóa cửa, mắt đỏ hoe, giọng run: “Huynh, sao còn trở lại? Mẹ bảo huynh rời đi, nơi này quá nguy hiểm! Mẹ không bảo vệ được huynh, nên tìm cách cho huynh thoát!”
Hắn nhìn nàng khóc, lòng thoáng thương. Diệp Lam mới 16, ngây thơ, chưa hiểu sự đời. Hắn thầm nghĩ: “Vỹ Lạc rời đi, bọn chúng sẽ tha sao? Gia tộc này, kẻ thù đầy rẫy!” Hắn vuốt tóc nàng, giọng trầm: “Muội, làm trai mà không bảo vệ gia đình, nhục lắm. Huynh không ích kỷ vì bản thân. Cha dưới suối vàng cũng giận. Huynh về để đòi công bằng.”
Diệp Lam ngước mắt, xúc động: “Huynh hôm nay… lạ quá.” Hắn giật mình, thầm chửi: “Di Cung Dịch Diện hoàn hảo thế, sao nàng nghi? Chắc ánh mắt ta cool quá!” Hắn cười nhẹ, không đáp.
Nàng lau nước mắt, nói nhỏ: “Tam sư huynh Lục Giác bảo, nếu huynh về, muốn gặp ở phòng riêng tối nay. Huynh ấy tốt, hay bênh muội khi bị bắt nạt.” Hắn gật đầu: “Ta nhớ. Huynh ấy với ta như anh em ruột.” Diệp Lam cáo từ, rời đi.
Hắn khóa cửa, lục trí nhớ Vỹ Lạc qua Vô Thiên Nhãn. Thông tin về Lục Giác: bà con xa, Luyện Thể tầng tám sơ kỳ, thân thiết với Vỹ Lạc, nhưng không rõ chi tiết. Hắn nhíu mày: “Thiếu thông tin. Phải cẩn thận, đừng để lộ chuyện Cái Nhiếp!”
Đêm đến, hắn rời phòng, đến khu của Lục Giác. Phòng lộng lẫy, rèm lụa đỏ, hương hoa thoảng. Hắn gõ cửa, một giọng “gà mái” vang lên, nửa nam nửa nữ, khiến da trâu nổi khắp người: “Đệ đến rồi? Vào đi, lâu rồi không tâm sự!” Hắn thấy sai sai, nhưng đẩy cửa.
Trước mắt, Lục Giác, da trắng như gái, tóc buộc nơ, tay vuốt mái, nụ cười ẻo lả: “Đồ quỷ, mới gặp mà nhìn ngố thế? Đóng cửa, đến đây tâm sự!” Hắn miệng giật giật, thầm chửi: “Má, tên này là gay? Vỹ Lạc chơi kiểu gì vậy?”
Lục Giác thấy hắn đứng như tượng, lao tới, đóng cửa, xà vào lòng, giọng nũng nịu: “Đệ hôm nay sao thế? Ta trang điểm không đẹp à? Nhớ đệ chết đi được!” Hắn nổi da gà, vận toàn lực, đạp một phát. “Rầm!” Đầu Lục Giác cắm vào vách gỗ, kêu đau đớn. Hắn hét: “Xin lỗi, hẹn huynh dịp khác!” Hắn chuồn thẳng về phòng, tim đập thình thịch.
Khóa cửa, hắn lục trí nhớ Vỹ Lạc, phát hiện chi tiết bị bỏ sót. Thông tin hiện lên: “Lục Giác, có tình cảm đặc biệt với Vỹ Lạc, từng tỏ ý thân mật, nhưng Vỹ Lạc từ chối khéo.” Hắn gào thầm: “Mẹ nó, gay thật! Kiểm tra không kỹ, suýt mất thanh danh! Cho vàng ta cũng không làm!” Hắn ngồi thiền cả đêm, tịnh tâm, thầm nhủ: “Giải quyết nhanh cho Vỹ Lạc, rồi chuồn!”
Sáng sớm, tiếng gõ cửa dồn dập. Diệp Lam lao vào, mắt hoảng loạn, nắm tay hắn, kéo vào phòng, khóa cửa. Nàng run rẩy: “Huynh, tin đồn lớn! Đại trưởng lão Phạm Hải mắc bệnh lạ hai tháng nay, danh y bó tay, bệnh càng nặng, không sống quá bảy ngày!”
Hắn nhíu mày: “Tin đồn có chắc không? Liên quan gì đến chúng ta?” Diệp Lam giật mình: “Nếu Đại trưởng lão chết, gia tộc loạn! Việc chọn kế vị Hoàng đế không cần tổ chức, chắc chắn rơi vào tay Trần Anh Đức, con ruột đại thúc Ngô Đức!”
Hắn gật đầu, lòng lạnh: “Mưa bão đến rồi. Gia đình Vỹ Lạc sẽ bị diệt sát đầu tiên. Ta không phải họ Trần, nhưng đã hứa, phải làm!” Hắn nhìn Diệp Lam ngấn lệ, giọng trầm: “Mẹ bảo gì?” Nàng nghẹn ngào: “Mẹ bảo hai anh em rời đi, càng xa càng tốt, đừng lo cho mẹ.”
Đang nói, cửa bật mở. Lục Giác lao vào, đầu quấn khăn trắng, mắt phức tạp. Không phải để tang, mà băng bó vết thương từ cú đạp. Hắn thầm chửi: “Lại tên này!” Hắn giả bộ ngây thơ, chào hỏi. Diệp Lam lo lắng: “Sư huynh, đầu huynh sao thế?”
Lục Giác thở dài, liếc Huỳnh Thắng, giọng buồn: “Hôm qua luyện công, bất cẩn bị thương. Không sao. Ta đến nhắc hai đệ cẩn thận. Chuyện Đại trưởng lão, giấy không gói được lửa, ai cũng biết. Ta lo an nguy hai đệ.” Hắn ném ánh mắt triều mến, khiến Huỳnh Thắng nổi da trâu.
Không khí im lặng, bỗng ba tiếng chuông vang, chấn động phủ Trần. Diệp Lam run rẩy, tựa vào vai hắn, lắp bắp. Lục Giác định lao tới, ôm vai còn lại. “Rầm!” Huỳnh Thắng đạp một phát, đầu Lục Giác lại cắm vào vách, ngất xỉu. Diệp Lam mắt giật, sững sờ.
Hắn ôm nàng vào lòng, giọng ấm áp: “Muội đừng sợ. Có huynh đây. Tiếng chuông triệu tập mọi người, chắc có việc lớn.” Nàng gật đầu, bình tĩnh lại, quên luôn Lục Giác bất tỉnh. Hắn dẫn nàng ra ngoài, thầm nghĩ: “Xà ngọc, bản đồ Hắc Ám, âm mưu họ Trần… chuyện lớn sắp đến!” Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt rực cháy, sẵn sàng đối mặt thử thách.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện