Vô Địch Thần May
Chương 18 : Khảo Hạch Thể Lực
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 08:16 13-11-2019
.
Đại sảnh phủ Trần nguy nga, cột chạm rồng phượng, sàn đá trắng bóng, linh khí nồng đậm. Hàng trăm người tụ tập, đứng ngay ngắn theo hàng, không chút lộn xộn. Huỳnh Thắng, giả danh Trần Vỹ Lạc, quét mắt, nhận ra vài gương mặt từ ký ức Vỹ Lạc. Diệp Lam, áo lụa trắng, khuôn mặt thanh tú nhưng lo lắng, kéo tay hắn, đứng cuối hàng bên trái. Hắn thầm nghĩ: “Không khí căng như dây đàn. Tiếng chuông này, chắc có biến lớn!”
Một giọng trầm ấm vang lên, không lớn nhưng rõ ràng, át mọi tiếng xì xào: “Kính thưa các vị, sau khi bàn bạc với trưởng lão và được Đại trưởng lão Minh Thiên chấp thuận, ta công bố tin quan trọng: Cụ Tổ đệ nhất vừa xuất quan!” Người nói là Cao trưởng lão, lão già râu bạc, áo gấm xanh, mắt sáng như sao, nhưng giọng hơi đớt, khiến Huỳnh Thắng giật mình: “Cu to? Minh Thiến?” Hắn nhìn Diệp Lam, ánh mắt dò hỏi.
Nàng che miệng, cười khẽ: “Trưởng lão Cao Cầu nói đớt! Là Đại trưởng lão Minh Thiên và Cụ Tổ!” Hắn gật đầu, thầm chửi: “Gia tộc đỉnh tiêm mà thiếu MC, để lão đớt làm gì?” Nhưng nhìn mọi người bình thản, hắn hiểu họ quen rồi.
Cao trưởng lão tiếp tục: “Cụ Tổ rất vui, muốn thu đệ tử chân truyền. Hôm nay tuyển chọn. Mọi người đã đủ hết chưa?” Hắn suýt phì cười, thầm nghĩ: “Đụ hết? Lão này đớt kiểu gì mà hài thế!” Mọi người đồng thanh, phấn chấn: “Đã đủ!”
Lão gật đầu, giọng sang sảng: “Ai cũng có thể tham gia. Đăng ký sẽ qua khảo hạch thể lực và ngộ tính. Ngộ tính phải từ sáu điểm trở lên mới đạt yêu cầu!” Đám đông xôn xao, thì thầm: “Sáu điểm? Trong tộc, đếm trên đầu ngón tay!”
Một tiếng cười ngạo mạn vang lên: “Haha, không đủ thì rút đi, đừng mang nhục!” Trần Anh Đức, áo gấm đỏ, mặt lạnh, mắt sắc, đứng đầu hàng chính thống, nụ cười khinh miệt. Mọi người khó chịu, nhưng không ai dám phản bác. Huỳnh Thắng nhếch mép: “Lão đại, ngạo sớm thế? Để xem ngươi cười bao lâu!”
Cao trưởng lão quát: “Ăn Cứt! Không được ồn! Anh Đức, con là thiên tài, nhưng đừng làm thế!” Đại sảnh im phăng phắc, rồi vài người che miệng, cố nén cười. Huỳnh Thắng bật cười thành tiếng, thầm nghĩ: “Ăn Cứt? Lão đớt mà sát thương kinh hồn!” Anh Đức mặt tối sầm, cơ giật giật, như bị “chim ị trúng mặt”. Hắn nghiến răng, ánh mắt hận thấu xương.
Lão ra hiệu: “Thôi rồi, trật tự! Ai đăng ký khảo hạch, ở lại. Còn lại, giải tán!” Vèo! Đại sảnh chỉ còn 35 người, kể cả Cao trưởng lão. Lão quét mắt, gật đầu hài lòng: “Vòng một, khảo hạch thể lực. Lần lượt vận khí, đánh vào máy đo thể lực. Trên 3,000 ký, tức 3,000 điểm, thì đạt.”
Không khí căng thẳng, gió nhẹ cũng nghe rõ. Một tấm bia đá, khắc trận pháp, lấp lánh linh quang, đặt giữa sảnh. Mọi người nín thở, tim đập thình thịch. Cao trưởng lão cười trìu mến: “Ăn Cứt, lên đầu tiên, làm gương!”
Anh Đức run người, ánh mắt như muốn cạo trụi lông lão. Mọi người giật miệng, cố nén cười. Hắn nghiến răng, bước lên, vận khí, đấm mạnh. “Binh!” Bia rung, số hiện lên: 8,300 điểm. Hắn thở phào, hất cằm, nụ cười khinh miệt trở lại. Lão gật đầu: “Ăn Cứt, tốt lắm!” Anh Đức mặt tái mét, cơ giật liên hồi, như bị tát thêm phát nữa. Tiếng cười rúc rích vang khắp sảnh.
Lão quát: “Trật tự! Người tiếp theo!” Lần lượt, các thí sinh đấm bia, số điểm dao động từ 3,500 đến 6,000. Diệp Lam và Huỳnh Thắng đứng cuối. Hắn vỗ vai nàng, thì thầm: “Ăn Cứt còn qua, muội lo gì?” Diệp Lam đỏ mặt, che miệng cười. Anh Đức nghe thấy, mắt tóe lửa, hận không thể xé xác hắn.
Diệp Lam bước lên, vận khí, đấm nhẹ. “Binh!” Bia sáng: 3,500 điểm. Nàng reo lên, lao vào ôm Huỳnh Thắng, mắt lấp lánh. Hắn vỗ vai, gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, muội!”
Đến lượt hắn, mọi ánh mắt đổ dồn. Hắn bước chậm, mỗi bước khí lực cuộn trào, áp lực vô hình bao trùm. Đại sảnh nghẹt thở, vài người khó thở. Cao trưởng lão nhíu mày, ánh mắt lóe tia dò xét. Hắn hét lớn, đấm mạnh. “Binh!” Bia rung dữ dội, thời gian như ngưng đọng. Vài hô hấp, số hiện lên: 3,001 điểm.
Đại sảnh im lặng, mọi người trợn mắt, vài kẻ dụi mắt liên tục. Cao trưởng lão nhìn hắn, mặt như táo bón kinh niên. Trần Anh Đức phá lên cười, như trúng Vietlott: “Haha, tưởng ghê gớm, hóa ra phế vật!” Hắn hất cằm, ánh mắt khinh bỉ.
Cao trưởng lão quát: “Ăn Cứt, đủ chưa? Im đi!” Mọi người giật miệng, nén cười. Anh Đức mặt tím, như muốn nhổ trụi lông lão. Huỳnh Thắng bình thản, lòng đắc ý: “3,001 điểm, vừa đủ! Khống chế lực thế này, ai chơi lại ta?” Hắn cố tình điều chỉnh, phân tích mọi thí sinh trước, đảm bảo đạt đúng yêu cầu, không lộ tu vi Trúc Cơ. Hắn thầm nghĩ: “Trí Tuệ 750 điểm, không phải để trưng!”
Lão gật đầu: “Vòng một, tất cả đạt. Vòng hai, khảo hạch ngộ tính. Chia hai nhóm, vào phòng khảo hạch. Nội dung: xem người biểu diễn võ kỹ, nói đúng ưu, nhược điểm. Ai nhận xét đúng nhất, nhiều nhất, được điểm cao. Mỗi nhóm chỉ chọn ba người.”
Đám đông chia nhóm, Huỳnh Thắng và Diệp Lam cùng nhóm hai, ngồi chờ. Hắn quét mắt, thấy Trần Anh Đức ở nhóm một, nụ cười ngạo mạn. Hắn thầm nghĩ: “Lão đại, cứ tự tin đi. Để xem ngộ tính ngươi thế nào!” Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt lóe tia tinh quái, sẵn sàng lật ngược tình thế.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện