Vô Địch Thần May
Chương 19 : Khảo Hạch Ngộ Tính
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 08:42 14-11-2019
.
Gần hai tiếng sau, nhóm một rời phòng khảo hạch, vẻ mặt kẻ vui người buồn. Huỳnh Thắng, giả danh Trần Vỹ Lạc, dẫn Diệp Lam bước vào. Phòng rộng lớn, sàn đá khắc trận pháp, võ đài giữa trung tâm, tường treo tranh cổ, linh khí nhàn nhạt. Một nam tử trung niên, Mạnh Hùng, mũm mĩm, mặt bình thường, khoanh tay trên võ đài, khí thế trầm ổn. Hắn thầm nghĩ: “Lão này chắc cao thủ, nhưng mũm mĩm thế, đánh đấm kiểu gì?”
Khi nhóm đông đủ, Mạnh Hùng hét lớn: “Chiêu thứ nhất, Cáp Mô Công – Địa Liễu Vô Tình!” Hắn vận khí, đôi chân rung nhẹ, như mũi tên trên cung, sẵn sàng giết chóc. Không khí ngột ngạt, mọi người nín thở. Hắn tiếp tục: chiêu hai Thiên Địa Xuất Kích, chiêu ba, đến chiêu năm. Mỗi chiêu uy lực kinh người, tĩnh như rắn phục, động như sấm sét. Hắn dừng lại, khoanh tay, giọng hãnh diện: “Cáp Mô Công, ta tình cờ mua tại đấu giá kinh thành bốn năm trước. Các ngươi, nhận xét đi!”
Cao trưởng lão cảm khái: “Cạp vô mông, quả là danh bất hư truyền! Tĩnh thắng động, như rắn giết mồi!” Đại sảnh im lặng, rồi miệng mọi người giật giật. Mạnh Hùng run người, thầm chửi: “Cạp vô mông cái chị gái lão! Võ công hùng hồn, qua miệng ngươi thành đê hèn!” Hắn ho khan: “Cao trưởng lão, đang khảo hạch, xin đừng phát ngôn bừa!”
Lão gật đầu, ngượng ngùng: “Xin lỗi, bắt đầu nhận xét!” Không khí căng thẳng, mọi người im lặng, suy nghĩ. Huỳnh Thắng truyền âm cho Diệp Lam: “Chiêu một Địa Liễu Vô Tình có bốn nhược điểm, một chí mạng: khi vận khí, đùi trái lộ sơ hở, dễ bị tấn công. Hai ưu điểm: tốc độ nhanh, lực chân mạnh.” Diệp Lam giật mình, mắt lấp lánh, nhìn hắn gật đầu.
Nàng hít sâu, giơ tay: “Vãn bối xin nhận xét!” Giọng trong trẻo, nàng phân tích rõ ràng, như cô giáo giảng bài: “Chiêu một có bốn nhược điểm: đùi trái lộ sơ hở, khí lực phân tán không đều, thời gian vận khí hơi lâu, và chí mạng là khớp gối dễ bị khóa nếu đối thủ nhanh. Ưu điểm: tốc độ bùng nổ, lực chân mạnh.” Mọi người sững sờ, Mạnh Hùng trợn mắt, tim đập thình thịch. Hắn thầm nghĩ: “Nha đầu này, chuẩn quá! Sơ hở khớp gối, ta chưa từng nghĩ tới!”
Diệp Lam nói xong, đám đông tranh nhau nhận xét, nhưng chỉ là “da lông”: “Chiêu hai uy lực mạnh”, “Chiêu ba tốc độ cao”. Mạnh Hùng đứng im, mặt không đổi, như nghe mà không nghe. Huỳnh Thắng mỉm cười, giơ tay: “Vãn bối xin nhận xét đôi lời.” Mọi người liếc khinh thường, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn bước lên, giọng từ tính, chậm rãi: “Muội ta đã phân tích chiêu một đầy đủ. Ta nói tổng quát bốn chiêu còn lại.” Hắn dùng Vô Thiên Nhãn khi Mạnh Hùng biểu diễn, nắm rõ từng chi tiết. “Chiêu hai có ba nhược điểm: vận khí chậm, lực phân tán, dễ bị phản đòn từ bên trái. Chiêu ba… Chiêu năm, nếu đổi thứ tự với chiêu ba, uy lực tăng một cấp, vì chiêu ba mạnh về phòng, chiêu năm mạnh về công, kết hợp sẽ hoàn hảo.” Hắn nói rõ ràng, như nước chảy mây trôi, khiến mọi người chìm đắm.
Mạnh Hùng trợn mắt, miệng há hốc: “Đúng, quá đúng! Đổi chiêu ba và năm, uy lực tăng thật!” Cao trưởng lão vỗ tay, nức nở: “Cạp vô mông, hay quá! Đổi thứ tự, tăng mạnh!” Mọi người giật miệng, Mạnh Hùng thầm chửi: “Lão đớt, im đi cho ta nhờ!” Hắn nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt kính nể: “Ngươi là thiên tài Vỹ Lạc? Danh bất hư truyền! Nếu không làm đệ tử Cụ Tổ, đến biệt thự dòng chính, ta, Mạnh Hùng, nhận ngươi làm đồ đệ!”
Huỳnh Thắng ôm quyền: “Đa tạ tiền bối!” Mạnh Hùng cáo từ, lao về phòng, hận không thể luyện lại Cáp Mô Công ngay. Hắn thầm nghĩ: “Lão này mê võ như điên! Trí Tuệ 750 điểm, không hack não mới lạ!”
Cao trưởng lão công bố: “Vòng hai, sáu người đạt: Trần Anh Đức, Trần Vỹ Lạc, Diệp Lam, và ba người khác.” Hắn dẫn nhóm đến nhà thờ tổ, khu cấm địa phủ Trần. Cổng sắt nặng nề, khắc trận pháp, vệ sĩ giáp bạc canh gác nghiêm mật. Cánh cổng mở, lộ chánh điện trang nghiêm, bảng vị tổ tiên trung tâm, xung quanh là hàng trăm bảng vị nhỏ, tỏa linh khí nhàn nhạt. Huỳnh Thắng thầm khen: “Uy nghiêm thật! Nhưng âm mưu cũng sâu như biển.”
Sau lễ nghi dòng tộc, Cao trưởng lão nói: “Sáu người, khảo hạch ngộ tính cuối cùng. Người đạt sẽ gặp Cụ Tổ đệ nhất, không giới hạn số lượng.” Lời vừa dứt, chánh điện rung lắc, như đất trời nổi giận. Vài hô hấp, rung động dừng. Từ mật thất sâu bên trong, tiếng nghiến răng vang lên, kèm giọng chửi nhỏ: “Mẹ nó, hết người sao để lão đớt làm MC?” Huỳnh Thắng giật mình, thầm cười: “Cụ Tổ cũng chịu không nổi! Lão đớt này, hại cả tổ tiên!”
Hắn đoán: Đại trưởng lão Phạm Hải bệnh nặng, trưởng lão khác bận rộn, nên Cao trưởng lão tạm thay. Hậu quả là khiến Cụ Tổ “hận thấu xương”, cả sảnh cười rụng trứng. Hắn thầm nghĩ: “May Mắn ba sao, đừng để thoát lực lúc này!”
Cao trưởng lão dẫn nhóm qua hành lang, hai bên là bảng đá khắc lý lịch lão tổ và trưởng lão có công. Cuối hành lang, một tịnh thất nhỏ, tường đá mộc mạc, treo bức tranh sông nước tinh xảo, nhưng khuyết góc trên. Sông Nhiêu Lộc uốn lượn, mây lẻ loi, một chiếc lá trôi lặng lẽ, bầu trời kém xanh. Lão dừng lại: “Một nén hương, cảm nhận bức tranh, nói suy nghĩ thực tế. Bắt đầu!” Lão rời đi, để lại nhóm trước tranh.
Mọi người chăm chú, vài người sờ tranh, suy đoán. Huỳnh Thắng kích hoạt Vô Thiên Nhãn, thông tin hiện lên: “Bức tranh sông Nhiêu Lộc, do Đức Cống, họa sĩ Lông Vô Mộc, vẽ hơn mười năm trước. Tác giả buồn tình, tranh phản ánh nỗi cô đơn. Khuyết góc do Cụ Tổ Trần cố ý cắt, thử ngộ tính hậu bối.” Hắn truyền âm Diệp Lam: “Tranh của Đức Cống, vẽ Nhiêu Lộc khi buồn tình. Bầu trời kém xanh, mây lẻ loi, chiếc lá trôi lặng lẽ giữa sông, thể hiện cô đơn. Góc khuyết là thử thách của Cụ Tổ.”
Diệp Lam mắt sáng, kinh ngạc: “Huynh biết cả tích truyện? Như chính tác giả vẽ!” Nàng chăm chú, ghi nhớ từng lời. Một nén hương gần hết, Cao trưởng lão trở lại: “Hết giờ! Nhận xét đi!”
Trần Anh Đức giơ tay, giọng ngạo mạn: “Vãn bối xin trước!” Hắn nói chậm rãi: “Tranh phối màu tươi, chất liệu cao cấp Trang gia, hơn mười năm nhưng ít phai. Tác giả thuận tay phải, chi tiết sông nước sống động…” Hắn nói đúng, nhưng chỉ “da lông”, ai cũng thấy. Từ mật thất, tiếng thở dài buồn chán vang lên, kèm một tiếng “bủm” ngắn. Mọi người giật miệng, cố nén cười.
Diệp Lam ôm quyền, giọng trong trẻo: “Vãn bối xin nhận xét!” Nàng nói chậm, rõ ràng: “Tranh do Đức Cống, vẽ sông Nhiêu Lộc khi buồn tình. Bầu trời kém xanh, mây lẻ loi, chiếc lá trôi lặng lẽ, thể hiện cô đơn. Góc khuyết là thử thách của Cụ Tổ, kiểm tra ngộ tính.” Mọi người trợn mắt, nhìn tranh, thấy quá khớp. “Xoảng!” Tiếng ly vỡ trong mật thất, kèm hai tiếng “bủm, bủm” ngắn gọn. Cao trưởng lão và đám đông đỏ mặt như đít khỉ, trừ Huỳnh Thắng, bình thản như không.
Hắn bước lên, ôm quyền: “Vãn bối xin nhận xét, mong thứ lỗi nếu mạo phạm.” Lão gật đầu: “Tự nhiên đi!” Hắn nói chậm, từ tính: “Muội ta nói đúng tích truyện. Vãn bối bổ sung: tranh không bình thường. Đức Cống có thể đã chết khi gần hoàn thành, do nỗi buồn tình khiến tâm lực kiệt quệ. Góc khuyết không chỉ là thử thách, mà còn là lời nhắn của Cụ Tổ: ngộ tính phải vượt vẻ ngoài, thấu tâm hồn.” Hắn ngừng, mắt lấp lánh.
“Bủm!” Một tiếng rắm dài vang lên, mùi hôi như chuột chết tràn ra từ mật thất. Mọi người đỏ mặt, ho sặc sụa. Huỳnh Thắng thầm chửi: “Mẹ lão già mất vệ sinh, ăn gì sình bụng thế?” Hắn ho khan, lòng đắc ý: “Trí Tuệ 750 điểm, Cụ Tổ cũng sốc! Xà ngọc, bản đồ Hắc Ám, mảnh giấy sư phụ… ta càng gần chân tướng!” Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt rực cháy, chờ phán quyết cuối cùng.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện