Vô Địch Thần May
Chương 2 : Hắc Long Kê
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:45 28-10-2019
.
Ngày hôm sau, ánh bình minh len qua mái tranh, đánh thức Huỳnh Thắng khỏi giấc ngủ chập chờn. Hắn uể oải ngồi dậy, cơ thể vẫn ê ẩm từ cú ngã trong giấc mơ kỳ lạ đêm qua. Nhìn quanh căn nhà tranh đơn sơ, hắn thở dài, lòng nặng trĩu. Một gã bần hàn, mồ côi, sống lay lắt bằng việc làm thuê – đây là điểm khởi đầu của hắn ở thế giới này sao?
Huỳnh Thắng quyết định ra khỏi nhà để thăm dò. Trước mắt hắn là con đường đất gồ ghề, lồi lõm, chạy dài tít tắp, hai bên rợp bóng cây cối xanh mướt. Xa xa, vài ngôi nhà tranh lấp ló giữa vườn tược um tùm, như hòa vào màu xanh bất tận của thôn trang. Cảnh sắc bình yên, nhưng Huỳnh Thắng không khỏi lo lắng. Thế giới này có giống Trái Đất không? Lỡ đâu có ma quỷ, Yêu thú như trong truyện tiên hiệp thì toi! Hắn lắc đầu, tự nhủ: “Làm sao trở về đây? Hay là… ta kẹt ở đây luôn?”
Mải mê suy nghĩ, một tiếng gọi từ xa cắt ngang dòng tâm sự: “Thắng huynh, làm gì mà giờ này mới ra đường? Hôm nay thôn ta có chuyện lớn lắm!” Hắn ngẩng lên, thấy A Minh, gã hàng xóm gầy nhom, khuôn mặt lem luốc, đang chạy tới. A Minh cũng là dân làm thuê, xem như “đồng nghiệp” của Huỳnh Thắng, tính tình thẳng thắn, hay nói.
“Chuyện gì mà lớn?” Huỳnh Thắng nhíu mày, giọng nghi ngờ.
A Minh hào hứng: “Hôm nay có đại sứ đến thôn Thị Hà, bảo là tìm bắt cái gì đó, ta không rõ. Dân làng đang tụ tập ở cổng đình, đông như hội! Ta chạy về rủ huynh đi xem, biết đâu có cơ hội đổi đời!”
Huỳnh Thắng nhếch mép: “Đổi đời? Nghe hay đấy, nhưng với cái vận xui của ta, chắc chỉ được xem náo nhiệt. Đi, qua đó xem sao.” Hắn đi theo A Minh, lòng nửa tò mò, nửa ngờ vực.
Tại cổng đình, người dân chen chúc, tiếng xì xào bàn tán rộn ràng. Huỳnh Thắng và A Minh lách qua đám đông, cố giành một chỗ tốt trong sân. Giữa sân, một nam nhân trung niên đứng hiên ngang, dáng cao gầy, da ngăm đen, khoác áo bào xanh thẫm, bên hông đeo trường kiếm lấp lóe hàn quang. Khí chất của ông ta toát ra sự uy nghiêm, như một vị quan cao cao tại thượng.
Người đàn ông cất giọng sang sảng: “Chào bà con! Ta là An Tây, đại sứ của Bá Tước Mạc Hàn Lam, phụng mệnh đến đây tìm ‘Hắc Long Kê’. Đây là chân dung của nó.” Ông giơ lên một bức họa, vẽ con thú nhỏ, thân đen bóng, mào đỏ rực, đôi mắt sắc lạnh. “Ai bắt được sẽ được trọng thưởng: vật phẩm quý, vàng bạc đầy kho, và phong chức quan tại Khê Thành! Hạn là mười lăm ngày, dù tìm được hay không, ta sẽ rời đi.”
Cả đám đông xôn xao. Một thợ săn trẻ tuổi lên tiếng: “Hắc Long Kê là Ma thú hiếm, sống trong Rừng Nước, giỏi ẩn nấp, chạy nhanh như gió, thông minh hơn cả người! Tôi săn bốn năm, bóng dáng nó còn chẳng thấy, nói gì đến bắt!”
Một bà cô chen vào: “Khó thế mới treo thưởng lớn! Bắt được là giàu to, cả đời không lo!”
Huỳnh Thắng lẩm bẩm: “Hắc Long Kê? Nghe như báu vật, nhưng chắc xui như ta chẳng mơ nổi.” Hắn liếc A Minh, thấy gã đang hào hứng, liền kéo tay: “Đi, qua Rừng Nước xem sao. Biết đâu vận may đổi chiều!” A Minh gật đầu, chạy theo.
Rừng Nước cách thôn ba dặm, là vùng đất ngập nước, đầy ao hồ, đầm lầy, quanh năm ẩm ướt vì những cơn mưa kỳ lạ. Cây cối rậm rạp, không khí ẩm mốc, thoang thoảng Yêu khí nhàn nhạt, khiến người ta rợn gáy. Dân làng đồn rằng, ai đi sâu vào Rừng Nước sẽ không bao giờ trở ra. Những thợ săn chỉ dám lảng vảng ở rìa rừng, đi theo nhóm, không dám mạo hiểm.
A Minh vừa đi vừa kể: “Hắc Long Kê kiếm ăn ban đêm, ngủ ngày. Thịt nó chế thành thuốc bổ, còn trứng thì quý hơn gấp bội, nghe nói uống vào là tăng tu vi!”
Huỳnh Thắng gật gù, thầm nghĩ: “Viên đá May Mắn hôm qua… liệu có thật? Nếu đúng, ta phải gặp vận may mới được!” Hắn hồi hộp, lòng vừa lo vừa mong.
Rừng Nước rộng mênh mông, cây cối um tùm, không ai biết nó sâu đến đâu. Huỳnh Thắng chỉ tay: “Chia ra tìm bên kia đi, cẩn thận chút.” Hai người tách ra, mò mẫm giữa bụi cây và đầm lầy. Chưa được mười lăm phút, Huỳnh Thắng nghe tiếng sột soạt từ bụi cây gần đó. Hắn nín thở, cẩn thận tiến tới, tim đập thình thịch.
Đột nhiên, một bóng đen lao ra! Huỳnh Thắng giật mình, quát lớn: “Á! Chạy mau, chia ra trốn!” Hắn nhìn rõ – một con heo rừng to như chó ngao, lông đen cứng, mắt đỏ rực, nanh nhọn hoắt. Không ai bảo ai, cả hai quay đầu chạy thục mạng.
Huỳnh Thắng rẽ phải, cắm cổ chạy, lòng thầm chửi: “Heo ở đây giết người được! Không nhanh là toi mạng!” Hắn ngoái đầu, kinh hoàng thấy con heo bám sát mình, bỏ qua A Minh. “Má mày, heo! Sao không đuổi thằng kia, rượt ta làm gì?!” Hắn vừa chạy vừa chửi, lầm bầm: “May Mắn cái gì, ta nhổ vào!”
Đang chạy, một cành cây gãy chắn ngang đường. Huỳnh Thắng không kịp tránh, vấp ngã, cả người bay lên như Hằng Nga bắt bướm, rồi lăn tròn xuống dốc. Hắn lăn như thùng phi xuống cầu thang, qua bao bụi cây, đá sỏi, dốc cao hun hút. Hắn thầm nghĩ: “Thôi xong, mạng nhỏ tiêu tùng!”
Không biết lăn bao lâu, cơ thể hắn mới dừng lại, áo quần rách tươm như lá chuối sau bão, người bầm dập, đau thốn tận xương. Hắn gượng dậy, thở hổn hển, bất ngờ phát hiện một cái hang nhỏ gần đó, ẩn dưới bụi cây, ngụy trang khéo đến mức không ngã thì chẳng đời nào thấy. Hắn nheo mắt, thấy những dấu chân mờ nhạt trước hang – giống chân gà!
Tinh thần chấn động, Huỳnh Thắng thận trọng bò vào hang. Trong bóng tối ẩm mốc, hắn dụi mắt, không tin nổi: một con Hắc Long Kê, thân đen bóng, mào đỏ rực, đang nằm bất động! Lại gần, hắn nhận ra nó đang đẻ trứng, không chạy được. Bên cạnh là một quả trứng óng ánh, như bảo ngọc.
Huỳnh Thắng sững sờ, lẩm bẩm: “Má, May Mắn thật à?” Hắn nhanh tay bỏ con Hắc Long Kê vào túi vải, nhét quả trứng vào túi quần, lòng sung sướng như nhặt được vàng. Bao đau đớn tan biến, hắn lồm cồm bò ra, đi tìm A Minh.
Gặp lại A Minh, gã trông khá hơn vì không bị heo rượt. Huỳnh Thắng cười toe: “Hắc Long Kê đây rồi, về thôn thôi!” A Minh trợn mắt: “Gì? Dễ thế sao? Nằm mơ à?” Hắn tự tát mấy cái, thấy đau mới tin, lặng lẽ đi sau Huỳnh Thắng, miệng lắp bắp.
Tại đình làng, đại sứ An Tây đang nhâm nhi trà. Lính vội chạy vào bẩm: “Thưa đại nhân, có người bắt được Hắc Long Kê!” An Tây nhướng mày: “Cho vào!”
Huỳnh Thắng và A Minh bước vào, khom người chào. Hắn đặt túi vải xuống, mở ra, con Hắc Long Kê và quả trứng hiện ra, khiến An Tây kinh ngạc. “Nhanh thật! Ta không ngờ trong mười lăm ngày đã tìm được. Hai ngươi tên gì?”
Huỳnh Thắng đáp: “Thưa đại nhân, tiểu nhân là Huỳnh Thắng, đây là A Minh, bạn tiểu nhân.” An Tây gật đầu, tán thưởng: “Tốt lắm! Ta thưởng gấp đôi: 200 lượng bạc, 20 lượng vàng, và thẻ bài này. Trong mười ngày, mang nó đến Khê Thành nhận chức!” Ông đưa một tấm thẻ ngọc lấp lánh, khắc chữ “Khê Thành” sắc nét.
Cáo biệt An Tây, hai người rời đình, Huỳnh Thắng sung sướng hét lên: “Phát tài rồi, A Minh ơi! 200 lượng bạc, 20 lượng vàng, cả đời không lo!” Hắn cười toe toét, bộ dạng như vừa trúng số. Hắn chia một phần tư số tiền cho A Minh: “Cầm lấy, anh em hảo hữu, không thể thiếu phần ngươi!”
A Minh run run nhận tiền, lắp bắp: “Cảm… ơn huynh!” Hắn nhìn Huỳnh Thắng, mắt lấp lánh, như nhìn thấy thần tài.
Huỳnh Thắng ôm túi tiền, lòng thầm nghĩ: “Viên đá May Mắn… không phải rác thật chứ?” Hắn nhếch mép, ánh mắt lóe lên tia hứng khởi, sẵn sàng cho hành trình đến Khê Thành
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện