Vô Địch Thần May
Chương 20 : Bảo Vật Thiên Ngoại
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 08:42 14-11-2019
.
Tịnh thất ngập mùi hôi, không khí ngột ngạt đến đáng sợ. Huỳnh Thắng, giả danh Trần Vỹ Lạc, đứng giữa căn phòng, tay bịt mũi, mắt cay xè. Mọi người ngoài chánh điện ho sặc sụa, vài tiếng nôn mửa vọng vào. Hắn thầm chửi: “Mẹ lão Cụ Tổ, đánh rắm gì mà thúi hơn chuột chết? May Mắn ba sao, đừng để ta ngất!”
Một giọng già nua, âm trầm vang từ mật thất sâu bên trong: “E hèm, ngươi nói tiếp. Ta bế quan lâu, cơ thể khó khống chế.” Huỳnh Thắng giật mình, cảm nhận uy áp khủng khiếp. Cao trưởng lão cung kính ôm quyền: “Kính chào Cụ Tổ, chúc mừng người bế quan thành công!” Mọi người vội thi lễ, giọng run rẩy.
Cụ Tổ phấn khích: “Ngươi, nhận xét tiếp!” Huỳnh Thắng hít sâu, giọng từ tốn: “Vãn bối cả gan suy đoán: tại Nhiêu Lộc, có bảo vật từ thiên ngoại giáng xuống.” “Rắc!” Tiếng ghế gãy trong mật thất, kèm giọng kinh ngạc: “Mọi người ra chánh điện chờ! Ngươi, vào đây!”
Cao trưởng lão hiểu ý, ôm quyền, dẫn nhóm rời đi. Huỳnh Thắng hít sâu, vận khí xua mùi hôi, bước vào mật thất, thì thầm: “Lão tổ, khoan đóng cửa, vãn bối chịu không nổi!” Cửa đá nặng nề mở, lộ căn phòng cổ xưa, tường khắc trận pháp, bàn đá đặt bình ngọc, hương trầm thoảng. Cụ Tổ, lão già tóc bạc, áo bào xám, mắt sáng như sao, cười lớn: “Haha, xin lỗi, ngoài ý muốn!” Lão nhón mông, “bủm, bủm, bủm!” như trống đánh ra trận.
Huỳnh Thắng giật mình, vận khí mạnh hơn, xua thúi khí, thầm mắng: “Đánh rắm thúi còn thả liên hoàn, ác thật!” Tiếng nôn mửa ngoài chánh điện càng to. Vài phút, không khí trong lành, cửa đá khép lại. Hắn đứng thẳng, lòng cảnh giác: “Di Cung Dịch Diện còn 8 tiếng. Phải nhanh, đừng lộ chuyện Cái Nhiếp!”
Cụ Tổ không để hắn đứng lâu, vội hỏi: “Sao ngươi biết Đức Cống chết?” Hắn đáp, giọng bình thản: “Vãn bối thấy tranh khuyết, chưa hoàn thành. Quan sát kỹ, vài bông hoa đỏ có vết máu khô.” Lão gật đầu, mắt sáng: “Giỏi! Sao biết bảo vật thiên ngoại?”
Hắn mỉm cười: “Vãn bối đoán: tranh khuyết góc trên, có vòng xoáy mờ. Đức Cống thấy dị tượng trên trời, định vẽ sau khi hoàn thành sông nước. Kết hợp ba điểm: vòng xoáy, vết máu, tranh khuyết, vãn bối suy ra bảo vật từ thiên ngoại giáng xuống.” Lão tổ trợn mắt, kinh ngạc: “Ngươi là ai, dòng nào trong gia tộc?”
Hắn ôm quyền: “Vãn bối Trần Vỹ Lạc, dòng thứ, không đáng nhắc.” Lão cảm khái: “Thiên tài! Chỉ từ manh mối nhỏ, suy ra chân tướng! Ngươi là người nhà, ta kể bí mật, nhưng tuyệt đối không nói ra, hiểu chứ?” Hắn thề sắt son: “Vãn bối lấy tính mạng đảm bảo!”
Lão gật đầu, giọng trầm: “Mười năm trước, ta du lịch bốn phương, đến Nhiêu Lộc. Bầu trời trong xanh, đột nhiên xám xịt, sấm sét chói tai. Một vật thể lao xuống, cách Đức Cống vài trăm mét, ta hơn một ngàn mét. Sóng chấn công kích linh hồn, Đức Cống phun máu, chết ngay. Ta, Trúc Cơ trung kỳ, có bảo vật hộ hồn, vẫn bị thương nặng. Ta lấy vật thể, bỏ giới chỉ, rời hiện trường.”
Huỳnh Thắng mắt sáng, tim đập thình thịch: “Bảo vật thiên ngoại, trong tay lão! Nếu lộ ra, gia tộc Trần xong đời!” Hắn hỏi, hồi hộp: “Người ngộ được chức năng bảo vật?” Lão thở dài: “Ngộ tính ta kém, đành phó thác hậu bối. Ta bế quan vì vết thương, nay lành, tu vi tăng nhanh, nhưng bảo vật chưa ngộ.”
Lão lấy bảo vật, đặt trên bàn đá. Một quyển sách ngọc, tinh xảo, tỏa quang mang xanh lá nhạt, ba trang trắng trơn. Hắn thầm nghĩ: “Chí bảo đây rồi! Không tầm thường đâu!” Hắn sờ, vuốt, quan sát, nhưng không phát hiện gì. Hắn kích hoạt Vô Thiên Nhãn, mười hô hấp, tinh thần hút cạn, choáng váng, lảo đảo, mồ hôi ướt đẫm. Hắn cắn răng, gượng đứng, phun máu, ngã xuống, hôn mê.
Trong thức hải, thông tin tràn vào: “Thiên Y Vô Hạn, bảo quyển cấp độ bất định. Ba tầng: Tầng một Hóa Thân Thần Châm, can thiệp quy tắc sinh-lão-tử, tăng sinh mệnh, kéo trường thọ. Luyện đại thành tầng một, tầng hai tự kích hoạt.” Vô số pháp quyết, cách giải huyệt đạo, kinh mạch hiện lên. Hắn mê man, tri thức nhập não, cơ thể rung nhẹ, như đốn ngộ.
Vèo! Một tháng trôi qua. Hắn mở mắt, ánh nắng chói chang chiếu qua khe đá, khiến hắn chớp mắt vài lần. Hắn kiểm tra cơ thể, thầm thở phào: “Di Cung Dịch Diện vẫn duy trì, may quá!” Hắn cảm nhận tri thức Hóa Thân Thần Châm đã hòa nhập, đầu óc thông thoáng, nhưng tinh thần kiệt quệ. Hắn thầm nghĩ: “Vô Thiên Nhãn đúng là bá, nhưng suýt giết ta!”
Một giọng nũng nịu vang bên tai: “Vỹ Lạc đệ, đồ đáng ghét, làm ta lo ngày đêm!” Lục Giác, tóc buộc nơ, da trắng như gái, mắt lấp lánh, đứng cạnh, tay vuốt tóc. Hắn nổi da trâu, thầm chửi: “Mẹ nó, tên gay này! Một tháng hôn mê, sao hắn còn ở đây?” Hắn ho khan, giọng yếu: “Sư huynh, đệ ổn rồi, đa tạ quan tâm!”
Lục Giác xà tới, định ôm, nhưng thấy hắn lườm, vội dừng, giọng buồn: “Đệ đốn ngộ một tháng, cả phủ xôn xao! Diệp Lam lo đến khóc, mẹ đệ, Cơ Hương Nguyệt, ngày nào cũng cầu nguyện. Trần Anh Đức thì đồn đệ giả chết trốn khảo hạch!” Hắn nhíu mày: “Anh Đức? Lão đại đúng là không bỏ cơ hội bôi nhọ!” Hắn thầm nghĩ: “Xà ngọc, bản đồ Hắc Ám, mảnh giấy sư phụ… bảo vật này có liên quan không? Phải cẩn thận, đừng lộ thân phận!”
Hắn đứng dậy, vận khí, cơ thể nhẹ nhàng, tu vi vẫn Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, nhưng tinh thần mạnh hơn. Hắn nhìn Lục Giác, giọng trầm: “Sư huynh, giờ tình hình phủ thế nào?” Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt lóe tia quyết tâm, sẵn sàng đối mặt thử thách mới trong gia tộc Trần.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện