Vô Địch Thần May
Chương 21 : Hiểu Lầm và Chí Bảo
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 11:44 18-11-2019
.
Trong căn phòng đá mộc mạc, ánh nắng xuyên khe đá, chiếu lên giường gỗ nơi Huỳnh Thắng vừa tỉnh. Hắn, giả danh Trần Vỹ Lạc, kiểm tra cơ thể, thở phào: “Di Cung Dịch Diện vẫn giữ, may quá!” Nhưng ký ức Vỹ Lạc ùa về, khiến hắn nổi da gà: “Mẹ nó, Vỹ Lạc và Lục Giác là người yêu? Ở lục địa này cấm kỵ, nhưng Trái Đất bình thường như Phố huyện! Quan trọng là ta không phải Vỹ Lạc!”
Lục Giác, tóc buộc nơ, da trắng như gái, nắm tay hắn, vuốt ve, mắt lấp lánh. Hắn rùng mình, chưa kịp phản ứng, Lục Giác chồm tới, cúi xuống định hôn. Hắn hét lớn: “Xê ra!” Vận khí, hắn nắm vai Lục Giác, hất mạnh. “Răng rắc!” Lục Giác bay lên, lưng đập trần, gãy vài mảnh. Hắn rơi tự do, như bị “lực hút Trái Đất” kéo, đè lên Huỳnh Thắng. “Rầm!” Môi chạm môi, mắt đối mắt.
Hắn bàng hoàng, khí lực chưa ổn, bất lực. Cánh cửa bật mở, Diệp Lam, áo lụa trắng, mắt tròn xoe: “Huynh có sao…” Lời ngưng, nàng đứng trơ, nhìn cảnh tượng trên giường. Huỳnh Thắng và Lục Giác biến sắc, không nói nên lời. Hắn xoay người, hất Lục Giác xuống sàn, thầm chửi: “Mẹ nó, lần hai thất tiết! Nhất quá tam, không có lần ba đâu!”
Không khí trĩu nặng. Lục Giác đứng dậy, chỉnh áo, mắt trìu mến: “Huynh đi trước. Có rảnh, qua thăm đệ và muội.” Hắn rời đi, đóng cửa, để lại Huỳnh Thắng và Diệp Lam trong im lặng. Hắn ôm nàng vào lòng, giọng trầm: “Muội, ta ngủ bao lâu? Có tin ta không?”
Nàng tựa vai hắn, mắt đỏ hoe: “Huynh hôn mê đúng một tháng. Dù huynh làm gì, muội vẫn tin.” Hắn gật đầu, hỏi: “Trong lúc ta ngủ, có gì xảy ra?” Nàng đáp: “Cụ Tổ vài lần đến thăm, dặn không ai quấy rầy huynh, vì huynh đốn ngộ. Kẻ trái lệnh bị phạt nặng. Cụ Tổ bảo khi huynh tỉnh, đến gặp Người. Mẹ và muội chăm sóc huynh. Lục huynh năn nỉ thăm, muội thấy anh ấy tốt, nên đồng ý.”
Hắn bồn chồn, thầm lo: “Hôn mê một tháng, tên gay kia có làm gì ta không?” Thấy ánh mắt hắn, Diệp Lam hiểu, vội nói: “Lục huynh mỗi lần đến, muội đều ở đây. Hồi nãy muội ra ngoài chút, nghe huynh la, chạy vào, ai ngờ… Muội không nói với ai đâu!” Hắn thở phào, nhưng hận thầm: “Hai lần bị hiểu lầm thất tiết với cùng giới! Tiểu đệ ta vẫn ăn chay, thảm thật! Ta thề, không có lần ba!”
Hắn đổi chủ đề: “Muội và mọi người có gặp Cụ Tổ trong mật thất không?” Nàng đáp: “Sau khi huynh đốn ngộ, Cụ Tổ gọi muội và Anh Đức, đuổi người khác. Người cho cảm ngộ một quyển sách ngọc xanh lá. Nhưng cả hai không ngộ gì, chỉ thấy tinh thần thoải mái.” Hắn gật đầu, thầm nghĩ: “Thiên Y Vô Hạn, ta nhờ Vô Thiên Nhãn mới cưỡng ép ngộ. Họ không ngộ, bình thường thôi.”
Hắn nhìn nàng, giọng trầm: “Huynh cần bế quan, không muốn ai quấy rầy. Sau đó, huynh sẽ gặp Cụ Tổ và thăm mẹ.” Diệp Lam gật đầu, rời đi. Hắn kiểm tra phòng, khóa cửa, ngồi thiền bất động. Hắn thầm nhủ: “Hóa Thân Thần Châm, ta đến đây! Xà ngọc, bản đồ Hắc Ám, mảnh giấy sư phụ… bí mật phải lộ!”
Vèo! Năm ngày trôi qua. Hắn mở mắt, mồ hôi ướt đẫm, thở ra luồng trọc khí. Linh khí trong cơ thể tinh thuần, tu vi vẫn Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, nhưng tinh thần mạnh mẽ. Hắn lĩnh hội sơ kỳ Hóa Thân Thần Châm, nắm rõ quy luật vạn vật: “Thân thể là tiểu vũ trụ, 365 huyệt đạo như vì sao, chi phối sức khỏe, vận mệnh. Khai mở huyệt, bộc lộ công năng thần bí: Thiên Nhĩ Thông, Túc Mệnh Thông…” Hắn biết 108 đại huyệt, 257 tiểu huyệt, và cách kết hợp để kích hoạt khả năng đặc biệt, như Thiên Nhĩ Thông cần mở Thần Dũ, Ngọc Chẩm, Đại Chùy, Thính Hội, hay Túc Mệnh Thông đòi hỏi Linh Đài, Thần Hành.
Hắn xoa mi tâm, thầm nghĩ: “Trí Tuệ 750 điểm, mà suýt nổ đầu! Đổi người khác, nhẹ thì tẩu hỏa, nặng thì chết!” Hắn kiểm tra, phát hiện bốn ngày đã lĩnh hội sơ kỳ, ngày thứ năm tìm cách chữa “tiểu đệ vô dụng”. Hắn thở dài: “Chả lẽ hóa thần thì cần gạt tăng dân số thành đồ bỏ? Thảm thật!”
Xa xôi trong vũ trụ, một trung niên cao lớn, áo bào đen, mặt góc cạnh, ngồi thiền trên ngai đá, đột nhiên mở mắt. Hắn nhìn phương xa, lẩm bẩm: “Thiên Y Vô Hạn của ta, có người lĩnh hội? Hoang đường! Hai ngàn năm trước, ta phóng nó vào cõi vĩnh hằng để thoát chết. Sao lại…” Hắn nheo mắt, sát khí lóe lên, nhưng không biết Huỳnh Thắng chỉ bốn ngày ngộ sơ kỳ Hóa Thân Thần Châm, nếu biết, chắc cắn lưỡi tự sát.
Huỳnh Thắng không hay, nhưng đoán: “Thiên Y Vô Hạn, ít nhất cấp Thần! Phải cẩn thận, đừng để Hắc Nguyệt giáo biết.” Hắn mở cửa, bước ra, lòng thư thái sau bế quan. Người trong phủ thấy hắn, thi lễ cung kính; trưởng lão gật đầu chào. Hắn đáp lễ, thầm nghĩ: “Vỹ Lạc đúng là thiên tài, ai cũng nể! Nhưng Trần Anh Đức, lão đại chắc đang rình cơ hội.” Hắn nhắm hướng mật thất, quyết gặp Cụ Tổ, ánh mắt rực cháy, sẵn sàng đối mặt thử thách mới.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện