Vô Địch Thần May
Chương 22 : Châm Cứu Thảm Họa
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 11:44 18-11-2019
.
Huỳnh Thắng, giả danh Trần Vỹ Lạc, vận Thiên Nam Bộ Pháp, lao nhanh đến chánh điện dành cho Cụ Tổ. Điện nguy nga, cột chạm rồng vàng, linh khí nồng đậm, vệ sĩ giáp bạc đứng nghiêm. Không ai ngăn cản, hắn vào phòng khách, ngồi trên ghế gỗ mun, chờ vài phút. Một thái giám dẫn hắn vào phòng riêng của Cụ Tổ, hương trầm thoảng, bàn đá khắc trận pháp, bình ngọc lấp lánh. Hắn thầm nghĩ: “Di Cung Dịch Diện còn 6 tiếng. Phải nhanh, đừng để lộ chuyện Cái Nhiếp!”
Chỉ có hai người, Cụ Tổ, tóc bạc phơ, áo bào xám, mắt sáng như sao, cười lớn: “Vỹ Lạc, ngươi khỏe chưa? Thành quả thế nào? Ta mong đợi lắm!” Hắn ôm quyền, từ tốn: “Cảm ơn Lão tổ lo lắng. Vãn bối khỏe, nhưng thành quả chỉ là da lông, không đáng nhắc.”
Lão gật đầu, hài lòng: “Khiêm tốn tốt! Ta mười năm còn chẳng nắm nổi lông, huống chi da lông! Họ Trần có ngươi, đúng là vạn phúc. Ngươi trẻ mà đạt thế này, ta bội phục sát đất! Ta không nhận ngươi làm đệ tử chân truyền, nhưng sẽ dốc lòng bồi dưỡng.” Hắn quỳ xuống, cảm động: “Đa tạ Lão tổ!” Hắn thầm nghĩ: “Lão hào sảng, nhìn xa trông rộng. Nhờ lão, ta ngộ Thiên Y Vô Hạn, tạo hóa lớn!” Nước mắt hắn chực trào, thì “bủm, bủm!” vang lên, như trống tan học.
Cụ Tổ cười ha ha: “Thoải mái thật! Bất tiện quá, mỗi lần cảm động, ta không khống chế được!” Huỳnh Thắng miệng giật, thầm chửi: “Lại bủm! Lão này, đánh rắm như bắn đại bác! May Mắn ba sao, đừng để ta ngất!” Hắn lườm lão, im lặng, ánh mắt âm trầm.
Lão áy náy, vội nói: “Ta không cố ý! Hồi trẻ, đi săn với phụ thân, bị Sương Ma Sói cắn lén vào mông. May không chết, ta giết nó, nhưng từ đó bị thế này. Độc sói làm kinh mạch mông rối loạn, không chữa được.” Hắn đổ mồ hôi, thầm nghĩ: “Đánh rắm vì ma thú cắn mông? Có khi nào bị giết vì bủm không?”
Hắn đứng thẳng, giọng ôn tồn: “Lão tổ, đứng yên. Người có kim châm cứu không? Vãn bối có thể chữa triệu chứng này.” Lão trợn mắt, kinh ngạc, nhưng gọi thái giám mang hộp kim. Hộp ngọc mở ra, hàng chục kim lấp lánh: hào kim, kim ba cạnh, kim châm da, đủ kích thước. Hắn dùng Vô Thiên Nhãn, chọn tám cây, thầm nghĩ: “Chuẩn rồi! Nhưng lần đầu châm cứu, đừng để thoát lực!”
Hắn ra lệnh: “Bệnh chữa khi tái phát mới dứt điểm. Xin Lão tổ cởi quần, chổng mông, thả lỏng cơ thể.” Lão xanh mặt, lắp bắp: “Cởi… cởi quần? Từ nhỏ, chỉ cha mẹ, vợ ta thấy ta khỏa thân!” Hắn quát: “Chữa bệnh không mắc cỡ! Nhanh lên!” Lão cắn răng, chổng mông, run rẩy.
Hắn hét: “Đã đến!” Tám kim ghim tinh chuẩn vào các huyệt: Thận Du, Chí Thất, Thứ Liêu… Lão rên đau, nhưng cố chịu. Mười hô hấp, hắn rút kim nhanh như nhổ lông vịt, đắc ý: “Chúc mừng Lão tổ, vãn bối không làm nhục sứ mạng!” Lão thở phào, kéo quần, định cảm tạ, thì mặt biến sắc, hai tay ôm mông, lao vào nhà vệ sinh.
Vài phút, lão chạy ra, rồi lao vào, hơn mười lần, điên tiết gầm: “Tiểu tử, ngươi làm gì ta? Trời ơi!” Mông lão đỏ rực, đầy lỗ như tổ ong. Huỳnh Thắng giật miệng, thầm chửi: “Mẹ nó, châm sai huyệt? Hay độc sói mạnh quá?” Hắn lau mồ hôi, cười gượng: “Lần đầu châm cứu, chưa quen. Mong Lão tổ bỏ qua!”
Lão trừng mắt, không nói nổi, thầm nguyền: “Bỏ qua chị gái ngươi! Lấy ta làm chuột bạch? May chữa được, không ta châm ngươi đến má nhận không ra!” Hắn thấy lão giận, vội ôm quyền: “Vãn bối cáo từ!” Hắn chuồn nhanh, lòng thầm nghĩ: “Châm cứu như chích heo, lần sau phải luyện kỹ!”
Sáng hôm sau, ngoài chánh điện, người phủ Trần xôn xao: “Hôm qua ai bị thiến? La cả đêm, từ phòng Lão tổ!” Hắn nghe, suýt phì cười, thầm nghĩ: “Không thiến, chỉ châm mông thành tổ ong thôi!” Hắn đến thăm Cơ Hương Nguyệt, mẹ Vỹ Lạc, trò chuyện đến tối, lòng ấm áp khi thấy bà lo cho “con”. Trên đường về phòng, gần cửa, Lục Giác xuất hiện, tóc nơ đỏ, da trắng, mắt lấp lánh.
Lục Giác giọng nũng nịu: “Đệ khỏe sao không báo? Ta lo lắm, hiểu không?” Hắn tối sầm, lảo đảo, kiệt sức sau châm cứu. Lục Giác lao tới, đỡ hắn vào phòng, đặt lên giường. Hắn yếu ớt: “Đa tạ sư huynh, đệ cần nghỉ.” Lục Giác gật đầu: “Tối mai rảnh, qua phòng ta. Ta có chuyện muốn nói.” Hắn rời đi, đóng cửa, để lại Huỳnh Thắng rùng mình: “Lại tên gay này! Chuyện gì? Không đi đâu!”
Hắn ngồi thiền, phân tích châm cứu thất bại. Hắn thầm nghĩ: “Thiếu kinh nghiệm, sai thứ tự huyệt, lực châm quá mạnh. Châm cứu không như chích heo, phải luyện kỹ!” Hắn kiểm tra, Di Cung Dịch Diện gần hết thời gian, cần vận khí gia hạn. Hắn nhíu mày: “Xà ngọc, bản đồ Hắc Ám, mảnh giấy sư phụ… Lục Giác khả nghi, Trần Anh Đức rình rập. Phải cẩn thận!” Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt rực cháy, sẵn sàng đối mặt thử thách mới.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện