Vô Địch Thần May

Chương 23 : Hiểu Lầm và Điểm Huyệt

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 09:48 20-11-2019

.
Sáng sớm, Huỳnh Thắng, giả danh Trần Vỹ Lạc, mở mắt, ánh sáng ngời ngời. Hắn mỉm cười, đã hiểu lý do châm cứu thất bại cho Cụ Tổ. Hắn thầm nghĩ: “Hai nguyên nhân: linh khí chưa đủ tinh khiết, cần luyện theo Hóa Thân Thần Châm để lọc tạp chất, như máy lọc nước. Thứ hai, phải luyện khống chế kim châm. Kiếm khí dễ, nhưng kim châm cần độ chính xác cao, nhiều kim cùng lúc. Cảnh giới cao là Ngự Châm, dùng tinh thần kết hợp khí tơ, hiệu quả khủng khiếp!” Hắn đứng dậy, quyết tâm: “Phải luyện ngay, đừng để lần sau châm thành tổ ong!” Hắn rời phòng, dạo vườn phủ Trần để thư giãn. Vườn xanh mướt, cây cổ thụ rợp bóng, hồ sen thoảng hương, ánh nắng sớm mai ấm áp. Tiếng chim hót, gió xào xạc qua kẽ lá, không gian tĩnh lặng, hiếm người qua lại. Hắn hít sâu, thầm nhủ: “Không khí trong lành, đúng là tiên cảnh! Nhưng âm mưu trong phủ, như rắn độc rình mồi.” Vài bước, một thanh niên mặt chữ điền, áo gấm xám, mắt sắc, thi lễ: “Chúc Vỹ công tử buổi sáng vui vẻ!” Hắn dùng Vô Thiên Nhãn, thông tin hiện lên: “Trần Phong, Luyện Thể tầng bảy, người của Lục Giác, theo dõi từ lúc rời phòng.” Hắn gật đầu, đáp lễ, thầm nghĩ: “Lục Giác phái người rình? Tên gay này, có ý gì?” Thanh niên nói tiếp: “Lục công tử nhờ tiểu nhân mời công tử đến chơi, có việc quan trọng.” Hắn suy nghĩ, gật đầu: “Ta đi ngay.” Hắn thầm nhủ: “Lục Giác, nếu lại giở trò, đừng trách ta điểm huyệt!” Vài phút sau, đến khu của Lục Giác, lầu gỗ chạm khắc hoa văn, rèm lụa đỏ thoảng hương. Trần Phong cáo từ. Hắn gõ cửa, giọng quen thuộc vang lên: “Cửa không khóa, đệ vào đi!” Hắn đẩy cửa, khép lại, bước vào phòng, ánh đèn dầu mờ ảo, bàn trà thơm ngát. Hắn ngồi xuống ghế gỗ mun, tự rót trà, thản nhiên nhấp, không nói gì. Lục Giác, tóc nơ đỏ, da trắng như gái, mắt lấp lánh, nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, muốn nói rồi ngừng. Hắn phá im lặng, giọng bình thản: “Lục huynh gọi đệ, có việc gì quan trọng?” Lục Giác hít sâu, thở ra: “Từ khi đệ về phủ, rất lạ. Thâm tâm ta cảm giác đệ là người khác, không phải Vỹ Lạc.” Hắn nhếch mép: “Đệ vẫn là đệ, chưa bao giờ đổi. Huynh vào việc chính đi, đệ bận lắm.” Hắn thầm nghĩ: “Di Cung Dịch Diện hoàn hảo, sao hắn nghi? Chắc do lần hôn nhầm!” Lục Giác giọng trầm: “Kẻ ám sát đệ ngoài kia, ta tìm ra rồi. Là Trần Anh Đức. Ta định nói sớm, nhưng không có cơ hội. Lúc đó, ta lo cho đệ. Giờ thì không cần, địa vị đệ đã vượt xa.” Hắn híp mắt, lòng lạnh: “Anh Đức? Giờ biết hung thủ, ích gì? Ta giúp mẹ và em gái Vỹ Lạc có địa vị tốt, coi như xong di nguyện. Nếu lão đại còn gây chuyện, đừng trách ta độc!” Hắn nói: “Đa tạ huynh nhắc. Còn việc gì?” Lục Giác tiến gần, định tựa vai. Hắn quát: “Dừng lại! Trước đây huynh và Vỹ Lạc có gì, đệ không quan tâm. Từ nay, đệ xem huynh như anh em thân thiết. Đệ là trai thẳng, không cong!” Lục Giác sững sờ, như sét đánh, giọng run: “Không tin! Nếu trai thẳng, chứng minh đi!” Hắn ngạc nhiên: “Chứng minh? Thế nào?” Lục Giác không đáp, gọi lớn: “Uyển Nhi, vào đây!” Cửa mở, mùi hương nồng lan tỏa. Một mỹ nhân áo lụa hồng, dáng thướt tha, mặt thanh tú, mắt long lanh, thi lễ: “Lục huynh gọi thiếp?” Hắn dùng Vô Thiên Nhãn: “Uyển Nhi, 17 tuổi, Luyện Thể tầng sáu, người của Lục Giác, nợ ân tình.” Hắn thầm đánh giá: “Mỹ nhân, không bằng Tuyết Nguyệt, nhưng điện nước đầy đủ!” Hắn đáp lễ: “Lâu không gặp, Uyển cô nương.” Lục Giác nói: “Uyển Nhi, hôm nay ủy khuất muội. Nếu đáp ứng, trả xong ân tình ta giúp gia đình muội.” Nàng ngạc nhiên: “Lục huynh cứ nói, thiếp không từ chối. Kiếp này, thiếp là người của huynh.” Lục Giác gật đầu: “Hôm nay, muội chiếu cố Vỹ công tử thật vui vẻ.” Huỳnh Thắng, Uyển Nhi giật miệng, nhìn nhau, mặt đỏ. Hắn thầm chửi: “Vui vẻ cái chị gái ngươi! Lục Giác dám lấy mỹ nhân thử ta? Tiểu đệ ta bất lực, ngươi biết không?” Uyển Nhi run giọng: “Ý huynh là thiếp phục vụ Vỹ công tử?” Lục Giác gật, nhìn hắn không chớp: “Ta đi đây. Hai người vui vẻ!” Hắn rời đi, đóng cửa. Không khí ngột ngạt. Uyển Nhi nước mắt lăn dài: “Thiếp không biết hai công tử có gì, nhưng sẽ làm theo lời Lục huynh. Không phải vì danh tiếng Vỹ công tử, mà vì ân tình.” Nàng khép cửa, cởi áo ngoài, lộ áo lụa đỏ mỏng manh, mùi hương nồng lan tỏa. Hắn hít sâu, mồ hôi chảy, thầm nghĩ: “Cám treo, heo nhịn đói! Tiểu đệ ăn chay, khổ quá!” Hắn nói: “Ta là đại nam nhân, thích mỹ nhân, nhưng không vô đạo lý.” Nàng ngạc nhiên: “Công tử chê thiếp không đủ đẹp?” Hắn bước tới, nhặt áo, mặc lại cho nàng, giọng trầm: “Không phải chê. Sau hôm nay, ta cho nàng công đạo, vì Lục huynh phụ nàng.” Nàng nước mắt lăn, xúc động: “Công tử trong sáng, có học. Nhưng Lục huynh sẽ không vui.” Cửa bật mở, Lục Giác lao vào, cười lớn: “Ta biết đệ đùa! Uyển Nhi, cảm ơn muội giúp huynh. Lui đi!” Nàng ôm quyền, rời đi, khép cửa. Hắn nhìn Lục Giác, cười khẩy: “Huynh muốn chơi ta? Được, tới luôn!” Hắn nói: “Cởi áo ra đi.” Lục Giác mừng rỡ: “Trời chưa tối, đệ vội thế?” Hắn cởi áo, lao tới. Khi gần chạm, hắn khựng lại, ba kim châm lặng lẽ ghim vào huyệt Thần Môn, Nội Quan, Hợp Cốc. Hắn hoảng loạn, không động đậy. Huỳnh Thắng tiếp tục châm nhanh, ghim huyệt Chiếu Hải, Thái Xung, phong bế khí lực. Hắn thầm nghĩ: “Hóa Thân Thần Châm sơ kỳ, điểm huyệt chuẩn hơn chích heo! Lục Giác, lần này tha, lần sau không nhẹ đâu!” Hắn mỉm cười, ánh mắt lóe tia tinh quái, sẵn sàng đối mặt thử thách mới trong phủ Trần.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang