Vô Địch Thần May
Chương 25 : Cứu Người Dưới Huyệt
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 09:51 23-11-2019
.
Ba ngày phi ngựa nước đại, Huỳnh Thắng vượt thảo nguyên, tiến vào Nam An, quốc gia Thất lưu. Đất trời rộng lớn, linh khí nồng đậm, núi non trập trùng. Trạm phi hành thú nằm biệt lập ngoại thành, nơi thú bay dễ tìm thức ăn và nghỉ ngơi. Hắn thầm nghĩ: “Nam Việt Hải Tông còn xa, phải đến trạm nhanh, nhưng cẩn thận, Thất lưu không như Nhất Băng Nguyên!”
Để đến trạm, hắn băng qua một thôn trang nhỏ, nhà tranh thưa thớt, cách nhau hàng trăm mét, như làng quê Việt Nam ở Trái Đất. Gió nhẹ thổi, lúa xanh mơn mởn, không khí mộc mạc. Hắn thúc ngựa, áo bào vàng tung bay, lòng cảnh giác: “Bản đồ Hắc Ám, Xà ngọc, mảnh giấy sư phụ… phải đề phòng Hắc Nguyệt giáo!”
Đang phi nhanh, hắn bỗng cho ngựa chậm lại. Tai rung nhẹ, hắn nghe tiếng bé gái nô đùa, chó sủa, và tiếng khóc nấc nghẹn của đàn ông từ xa bên phải. Hắn thầm nhủ: “Thiên Nhĩ Thông, bốn huyệt Thần Dũ, Ngọc Chẩm, Đại Chùy, Thính Hội mở trong ba ngày, nghe xa cả cây số! Trí tuệ 7,200 điểm, không phí công!” Hắn xuống ngựa, tiến về phía âm thanh, lòng tò mò: “Bé gái đùa vui, sao lại có khóc? Chuyện gì đây?”
Từ xa, hắn thấy một cái hố sâu, như huyệt chôn người. Bên dưới, một bé gái ôm búp bê vải, chú chó nhỏ sủa vui, và một trung niên áo nâu khóc nấc. Hắn đến gần, dùng Vô Thiên Nhãn: “Quách Tinh, 35 tuổi, Luyện Thể tầng năm, cha bé gái An An, năm tuổi, mắc bệnh nan y, máu đen.” Quách Tinh phát hiện, mỉm cười, bế An An lên, nói: “An An, chào chú đi. Chú thấy con chơi vui với búp bê và Mực, nên đến xem.”
An An, tóc buộc nơ, mắt to tròn, chạy đến, hồn nhiên: “Chào chú! Đây là búp bê của con!” Hắn mỉm cười, ôm nàng vào lòng, như chú ruột gặp cháu. Hắn thầm nghĩ: “Đáng yêu như thiên thần! Nhưng cơ thể yếu quá…” Hắn nắm cổ tay, bắt mạch, vài hô hấp, mặt trầm xuống: “Ung thư máu, án tử ở Trái Đất. Với Hóa Thân Thần Châm, ta có 80% cứu được, nhưng chậm trễ hành trình, và cơ thể nàng yếu, chịu nổi châm cứu không?”
Quách Tinh bảo An An vào “nhà” chơi, ý chỉ cái huyệt. Nàng vâng lời, nhảy xuống, ôm Mực nô đùa. Hắn quay sang Quách Tinh, giọng nghẹn: “An An mắc bệnh lạ, máu đen, co giật. Tôi chạy khắp nơi, nhưng vô vọng. Nó chỉ sống vài ngày. Tôi không muốn nó cô đơn, đau đớn, nên đào huyệt, chơi cùng, mong nó ra đi thanh thản.” Hắn khóc nấc, bất lực.
Hắn thở dài, lương tâm trỗi dậy: “Bèo nước gặp nhau, nhưng thấy cha con họ, ta không bỏ mặc được!” Hắn trao đổi, giọng chắc chắn: “Ta có thể cứu An An, nhưng cần vài ngày, và cơ thể nàng yếu, hơi mạo hiểm. Huynh nghĩ sao?” Quách Tinh mắt sáng, quỳ xuống: “Xin cứu con bé! Dù mạo hiểm, tôi tin huynh!”
Hắn hít sâu, bước xuống huyệt, nhìn An An hồn nhiên, giọng trầm: “Chú sẽ cải số mệnh cho con.” Hắn rút kim châm, vận Hóa Thân Thần Châm, linh khí tơ chảy, ghim nhanh vào huyệt Thần Tàng, Trung Đình, Khí Hải, Quan Nguyên. An An chìm vào giấc ngủ, mặt hồng hào. Hắn cắn răng, mồ hôi chảy, linh khí cạn dần. Ba tiếng, hắn kiệt sức, lấy một viên linh thạch hấp thu, tiếp tục châm. Mười phút sau, hắn thu kim, mỉm cười, nhưng ngã xuống, ngất bên An An.
Không biết bao lâu, tiếng trẻ con nô đùa, trò chuyện, và bếp lò xèo xèo đánh thức hắn. Hắn mở mắt, thấy mình trong huyệt, cơ thể hồi phục hơn nửa. Hắn kiểm tra, thở dài: “Vắt kiệt linh khí, mất một linh thạch! Nhưng cứu được An An, đáng giá.” Quách Tinh lao tới, mắt đỏ: “Tôi là Quách Tinh, cảm ơn huynh! An An khỏe, như sinh lại! Tôi không biết trả ơn thế nào, xin nhận một lạy!” Hắn quỳ, lạy tạ.
Hắn đỡ dậy, cười: “Tiện tay thôi, không cần đa lễ. Sau này, thấy ai cần giúp, huynh giúp nhiệt tình, xem như trả ơn.” Quách Tinh xúc động: “Làm việc tốt không cần đáp? Huynh đúng là thần y!” Hắn cười thánh thiện, ánh mắt triều mến, nhưng lòng bức rức: “Mất một linh thạch, đau lòng quá!” Hắn hỏi: “An An thế nào? Ta ngủ bao lâu?”
Quách Tinh đáp: “Con bé khỏe, ngủ một ngày. Huynh ngủ hai ngày.” Hắn gật đầu, định đi, nhưng Quách Tinh mời tiệc. Hắn không từ chối, dùng bữa trong căn nhà tranh đơn sơ, cơm gạo lứt, rau luộc, nhưng ấm áp. Hắn ôm An An, giọng dịu: “Sau này, con làm việc tốt, báo hiếu cha mẹ, nhé!” Nàng gật đầu, mắt to long lanh: “Dạ, chú!”
Hắn tạm biệt, lên ngựa, phi nhanh. Hắn thầm nghĩ: “Nam Việt Hải Tông, ta đến muộn, nhưng cứu An An, không hối tiếc! Bản đồ Hắc Ám, Xà ngọc, mảnh giấy sư phụ… hành trình mới, ta sẵn sàng!” Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt rực cháy, hướng về trạm phi hành thú.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện