Vô Địch Thần May

Chương 27 : Chiến Sơn Tặc Cổ Nguyệt

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 14:56 27-11-2019

.
Năm ngày sau, Bạch Tước Vĩ Mô hạ cánh trên núi Cổ Nguyệt, đỉnh cao chót vót, đá đen lởm chởm, cây cối rậm rạp, thú rống vọng xa. Linh khí nồng đậm, nhưng ẩn chứa nguy cơ. Lão già áo xám, gầy lùn, mắt sắc, quát: “Cổ Nguyệt nguy hiểm, sơn tặc tàn ác hoành hành. Ở trong phòng, cảnh giác cao độ! Phi thú đáp gây động tĩnh, dễ bị chú ý. Lão phu chọn nơi an toàn nhất, nhưng không được lơ là!” Mọi người gật đầu, ánh mắt kiêng dè. Đoàn chín người, gồm Huỳnh Thắng, nữ trung niên áo tím, và bảy người trẻ, im lặng quan sát. Sáu nam, ba nữ, tu vi từ Luyện Thể tầng tám đến Trúc Cơ sơ kỳ, cầm vũ khí, sẵn sàng. Chỉ hai trung niên rời phòng: một người mặt sẹo, tóc che vết sẹo dữ tợn; người kia gầy gò, mắt láo liên. Huỳnh Thắng, áo bào vàng, lặng lẽ bước theo, thầm nghĩ: “Sơn tặc? Với Thiên Nhãn Thông, Vô Thiên Nhãn, ta thấy trước mọi thứ!” Hắn phi thân lên ngọn cây cao nhất, gió rít qua tai, quan sát tứ phía. Núi Cổ Nguyệt bao la, sương mù lượn lờ, ẩn giấu nguy cơ. Lão già áo xám nhìn hắn, ánh mắt ngưng trọng, nhưng lo hơn về hai trung niên. Họ lao sâu vào núi, biến mất trong rừng. Hắn thầm nghĩ: “Khả nghi! Có khi nào là nội gián?” Ba tiếng lặng lẽ trôi qua, hắn khóa một hướng, ánh mắt sắc lạnh. Hắn dùng Vô Thiên Nhãn, quét xa năm cây số, phát hiện 29 bóng người lén lút tiến đến. Hắn quát: “Chuẩn bị chiến đấu! 29 sơn tặc Chó Điên đang đến. Hai trung niên kia là nội gián!” Lão già áo xám kinh ngạc, phi thân lên cây bên, nhìn xa, nhưng không thấy gì. Hắn nghi ngờ, nhưng trực giác mách bảo Huỳnh Thắng nói đúng. Lão lao về phi thú, báo động: “Sơn tặc đến! Sẵn sàng!” Bạch Tước Vĩ Mô mệt, không bay tiếp được. Đoàn người rời phòng, vũ khí lăm lăm, mặt căng thẳng. Nữ trung niên áo tím, mặt che lụa, giọng trầm: “Bình tĩnh! Dù địch đông, ta đoàn kết, sẽ an toàn!” Mọi người gật, im lặng chờ. Hắn đứng trên cây, ánh mắt băng lãnh, thầm nghĩ: “Quốc Nam Hà xa, nhưng sơn tặc dám cản, đừng trách ta độc!” Hai mươi phút sau, 29 sơn tặc xuất hiện, áo rách, dao găm sáng loáng. Trung niên mặt sẹo dẫn đầu, cười gằn: “Sao các ngươi biết ta đến mà chuẩn bị?” Lão già áo xám đáp: “Sơn tặc Chó Điên, chỉ là a miêu a cẩu, ta không sợ!” Mặt sẹo nheo mắt: “Tên lái thú ngông cuồng! Ta muốn tiền, giao hết, tha mạng. Thực lực các ngươi, ta nắm rõ: chỉ hai Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, còn lại không đáng kể!” Hắn chỉ nữ trung niên áo tím và lão già. Đoàn người thấp thỏm, nhưng Huỳnh Thắng trên cây, dùng Vô Thiên Nhãn, quét kẻ địch. Thông tin hiện lên: “Mặt sẹo, Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, chiến lực 14,000 điểm. 28 lâu la, Luyện Thể tầng sáu đến chín. Nhưng…” Hắn khóa một cành xa, phát hiện lão già mặt chuột, thấp bé, mắt ti hí, khoanh tay như đại bàng rình mồi. “Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, chiến lực 19,200 điểm, ẩn nấp bằng bí thuật cao minh!” Hắn thầm nghĩ: “Kỹ nữ thoát y, không thoát nổi Vô Thiên Nhãn! Lão chuột là đầu sỏ.” Hắn ẩn tu vi bằng Vô Thiên Động, khiến mặt sẹo tưởng chỉ Luyện Thể tầng chín. Hắn thầm cười: “Nguyên Anh cũng không nhìn thấu, huống chi ngươi!” Hắn phân tích: đoàn có hai Trúc Cơ sơ kỳ, cộng hắn (16,000 điểm), mạnh hơn sơn tặc, dù đông nhưng thiếu cao thủ. Hắn thở nhẹ: “Lão chuột mạnh hơn ta 3,200 điểm, nhưng với linh khí tơ và Thiên Nam Bộ Pháp, ta không ngại!” Mặt sẹo uy hiếp: “Bỏ vũ khí, đầu hàng! Tên áo vàng bỏ trốn rồi. Năm phút, không thì ngày này năm sau là giỗ!” Sơn tặc cười lớn, vũ khí leng keng. Nữ trung niên áo tím nhíu mày: “Dù thiếu áo vàng, ta có hai Trúc Cơ, các ngươi đông thì sao?” Hắn trên cây quát: “Sơn tặc còn thiếu một người. Ra chào đi!” Mọi người giật mình, nhìn hắn. Từ cành xa, lão già mặt chuột cười âm hiểm: “Giỏi, phát hiện lão phu!” Hắn phi thân xuống, tu vi Trúc Cơ trung kỳ bùng nổ, uy áp đè đoàn người run rẩy. Sơn tặc reo hò: “Lão đại vô địch!” Đoàn người mặt xám, nữ trung niên áo tím kiêng dè. Lão chuột chấp tay sau lưng, nhìn Huỳnh Thắng: “Tiểu huynh đệ phát hiện lão phu, không tầm thường. Tên gì, ở đâu?” Hắn cẩn thận, tránh gây thù thế lực lớn. Hắn khoanh tay trên cây, băng lãnh: “Tên ta không đáng nhắc. Khuyên ngươi: có thứ ăn được, có thứ không. Phạm phải, chết không biết vì sao!” Mặt sẹo tức giận: “Bố láo! Nhãi miệng hôi sữa, Luyện Thể tầng chín, dám nói với lão đại? Một chiêu, ngươi toi!” Sơn tặc hùa theo, mắng chửi. Lão chuột nheo mắt: “Lão phu kiêng nể, nhưng không nhát gan. Hai lựa chọn: giao tài sản, tha mạng; hoặc để mạng lại!” Hắn trực giác Huỳnh Thắng ẩn tu vi, có thể Trúc Cơ, nhưng mạo hiểm thêm cao thủ là không đáng. Hắn thầm nghĩ: “Kế hoạch hủy, nhưng không thể rút!” Hắn cười khẩy: “Ta chọn đường thứ ba. Thử xem, nhưng kiếm ta ra khỏi vỏ, các ngươi ở lại, đừng đi!” Đoàn người hít thở khó khăn, lo hắn chọc giận sơn tặc. Mặt sẹo thấy ám hiệu lão chuột, cầm đại kiếm, đọc pháp quyết, phi thân, quát: “Chết đi!” Kiếm ánh đỏ, chém vòng cung, nhanh như chớp. Đoàn người nín thở, nữ trung niên áo tím hy vọng vào hắn. Hắn vận Thiên Nam Bộ Pháp, thân hình mờ đi, để lại tàn ảnh. Kiếm mặt sẹo chém đôi tàn ảnh, sơn tặc reo hò. Nhưng mặt sẹo khựng, bốn kim châm ghim huyệt Thần Môn, Nội Quan, Chiếu Hải, Thái Xung, khóa khí lực. Hắn hiện ra, sát khí bao trùm, giọng lạnh: “Có gì muốn nói?” Mặt sẹo run rẩy: “Xin… tha…” Chưa dứt, Độc Nhân Kiếm xuyên tim, rút ra, không dính máu. Hắn ngã gục, chết tức khắc. Sơn tặc sững sờ, đoàn người dụi mắt. Lão chuột mặt lúc trắng lúc xanh, thầm nghĩ: “Nhanh quá! Không thấy hắn xuất chiêu!” Hắn thầm cảm thán: “Thiên Nam Bộ Pháp bá đạo! Linh khí tơ tăng tốc gấp đôi, Ngự Châm nhanh như chớp!” Hắn bước tới lão chuột, cười: “Lỡ tay!” Mọi người giật miệng, lão chuột thầm chửi: “Lỡ tay cái chị gái ngươi!” Lão lùi vài bước, lâu la giãn xa, sợ “lỡ tay” nữa. Lão cười gượng: “Công tử, lão có mắt như mù, không thấy Thái Sơn! Đây là giới chỉ, toàn bộ tài sản, công tử lấy tự nhiên!” Hắn quỳ, đưa túi. Hắn lạnh lùng: “Ta lương thiện, không thích chết chóc. Nhưng sơn tặc tàn ác, cướp giết không chớp mắt. Ta phế công lực ngươi, sống như thường dân. Hai lựa chọn: chết, hoặc đồng ý.” Lão chuột run rẩy, quỳ ôm chân hắn, khóc thảm, nhưng tay phải lén móc vật đen, hình cầu, lấp lóe hắc quang, cười âm hiểm. Hắn nhanh hơn, Độc Nhân Kiếm xuyên đầu lão, máu phun. Lão gục chết, mắt trợn trừng. Hắn thu giới chỉ và vật đen, thầm nghĩ: “Độc dược hay pháp bảo? Để xem sau!” Hắn quát lâu la: “Bỏ vũ khí, đầu hàng!” Lâu la giật mình, quỳ rạp, ném dao găm, cầu xin tha mạng. Hắn nhìn, lòng mềm: “Họ là nông dân bần cùng, đáng thương.” Hắn nói: “Lấy hai tên này làm gương. Làm sơn tặc, không có kết cục tốt. Cút đi!” Lâu la vội chạy, biến mất trong rừng. Hắn quét mắt đoàn người, nữ trung niên áo tím gật đầu cảm kích. Hắn phi thân sâu vào núi, thầm nghĩ: “Nguyên Anh Chi Bảo, Hắc Nguyệt giáo, Nam Việt Hải Tông… ta phải mạnh hơn!” Hắn siết chuôi kiếm, ánh mắt rực cháy, sẵn sàng cho thử thách mới.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang